NGHỊCH THIÊN THẦN Y PHI



Mọi người ngây ra, Dung Vương một tên bệnh hoạn lại thật sự đến tham gia lần thọ yến này.

Chỉ thấy một thân hình trắng ngà xuất hiện tại đại điện, thân hình thon dài, dung nhan hoàn mỹ, như một vị thần của dị thế độc lập.

Hắn không hề mặc lên y phục sang trọng, chỉ là một trường bào đơn giản có màu trắng ngà nhưng lại có thể khiến cho tất cả mọi thứ mất đi sắc màu, dáng vẻ của Tử Kha hoàng tử đó trước dung nhan của Dung Vương điện hạ trông như là con rùa ở nông thôn.

Trên thế gian lại có người nam nhân đẹp đến vậy, hoàn mỹ đến nhường này!
Đã từng gặp qua ngàn vạn mỹ nhân, Tử Kha hoàng tử cũng ngây ra, một nam nhân đẹp đến vậy để làm gì?
Nhưng khi chú ý đến đôi mắt như tử thủy tinh đó, liền vội vàng dời đi ánh mắt, đôi mắt bị trù ếm.

Sắc mặt Dung Vương điện hạ mang theo sắc trắng không bình thường, thân thể yếu đuối đó trông như gió vừa thổi liền có thể vỡ vụn ra vậy.

"Dung Vương điện hạ, mời đi bên này!" Thái giám dẫn lối nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của Dung Vương, ngay cả giọng nói cũng nhẹ đi một chút.

Xích Hoàng cũng lo lắng nhìn hắn, mà Dung Uyên đối với thái độ của họ một chút cũng không để tâm, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Nhưng hai người ngồi bên cạnh đều là hai người rất đáng ghét, một người là thái tử, một người khác lại là Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc, đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang.

Hắn khẽ nhìn lên, nhìn thấy ngồi ở không xa phía trước là Sở Cửu Ca, tâm trạng tốt lên không ít.

Xích Hoàng tuyên bố: "Thọ yến bắt đầu.

"
Thọ yến vừa bắt đầu, liền là quá trình tặng lễ.


Hoàng tử công chúa hay là người Xích Hoàng xem trọng, đều dâng lên lễ vật, mọi người tranh đấu với nhau, tự so sánh với nhau lễ vật của ai tốt hơn.

Những đồ vật này tuy rằng tốt, nhưng Tử Kha vẫn chưa có để vào mắt.

Hắn vừa huơ tay nói: "Đưa lễ vật bổn cung đem đến tặng cho Xích Hoàng bệ hạ.

"
Nên cho những người quê mùa không hiểu biết này mở rộng tầm mắt rồi, tùy tùng của hắn dâng lên một cái hộp, hộp vừa mở ra bên trong để một cái san hô đỏ.

"Xích Hoàng bệ hạ, đây là huyết san hô ngàn năm, có thể giúp người tăng thêm tuổi thọ, đề cao linh hồn lực, đây là trân phẩm trong huyết san hô! Giá trị liên thành.

"
Mọi người kinh ngạc nhìn huyết san hô đó, không ngờ đến Tử Kha hoàng tử vừa ra tay, liền là bảo vật hi hữu như vậy, quá nhiều tiền đi.

Nhìn thấy dáng vẻ trợn tròn mắt của mọi người, những người của Tử Kha thầm mỉa mai những người này không chút hiểu biết, bảo vật này chỉ là một trong số những bảo vật cực kỳ tầm thường của hắn mà thôi.

Mọi người lần lượt dâng lên bảo vật, lúc này Tam hoàng tử nói: "Dung Vương, phụ hoàng vẫn luôn rất thương ngươi, lần thọ yến này ngươi sẽ không một món lễ vật cũng không có mang đến đó chứ! Nhưng mà cũng đúng, những bảo vật đó của ngươi cũng là của phụ hoàng tặng, đem đến tặng lại cho phụ hoàng cũng không có chút thành ý nào!"
Xích Hoàng giận dữ trừng Tam hoàng tử nói: "Lão tam, ngươi nói bậy bạ gì đó? Uyên nhi có thể đến tham gia thọ yến của ta đã là lễ vật lớn nhất mà ta nhận được rồi.

"
Tam hoàng tử phi thường bất mãn, phụ hoàng xưa nay đều thiên vị, đáng ghét.

Vào lúc này, Mặc Nhất bên cạnh Dung Uyên đi lên phía trước.

Hắn lấy ra một cái hộp vuông, khi hộp vuông vừa mở ra, mọi người liền cảm thấy nhiệt độ trong đại điện đột nhiên hạ thấp.


Mọi người ngây ra, đây.

.

đây là bảo vật gì!
Sắc mặt Tử Kha đại biến nhìn viên châu trắng như tuyết đó nói: "Hàn tuyết châu vạn năm, vậy mà lại là Hàn tuyết châu vạn năm!"
"Hàn tuyết châu vạn năm là thứ gì?" Những người khác chưa từng nghe qua có một bảo vật như vậy!
Nhưng mà nhìn đến vẻ chấn kinh hiện trên mặt Tử Kha hoàng tử, bảo vật này tuyệt đối không tầm thường.

Mặc Nhất nói: "Bệ hạ, Dung Vương điện hạ dâng lên Hàn tuyết châu vạn năm làm lễ vật đại thọ tặng cho người, hy vọng bệ hạ có thể thích.

"
Cũng không có nói Hàn tuyết châu vạn năm này quý đến thế nào, có tác dụng lớn lao gì, cực kỳ khiêm tốn đem phần hậu lễ tặng ra ngoài.

Xích Hoàng cũng có chút chán nản, sao lại không giải thích tác dụng của món đồ này đi.

Hàn khí đáng sợ như vậy, bảo vật này tuyệt đối phi thường khó gặp.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười nói: "Uyên nhi có tâm rồi, phần lễ vật này trẫm cực kỳ thích.

"
Khóe miệng Cửu Ca khẽ giật, đây không phải là Hàn tuyết châu vạn năm Dung Uyên tùy tiện ném vào không gian, một chút tác dụng cũng không có ngày hôm đó sao.


Nếu như Xích Hoàng biết viên Hàn tuyết châu vạn năm này từng ở bên Kiêu Vương trúng độc ngủ say hơn mười năm, có lẽ nhất định không thích nổi nữa.

Dung Uyên đem lễ vật này tặng cho Xích Hoàng không biết là có ý gì? Dự định lợi dụng đồ đã phế đi, hay là bởi vì Kiêu Vương từng bị trúng độc, có liên quan đến Xích Hoàng.

Độc của Kiêu Vương gần như sắp giải trừ hoàn toàn rồi, tỉnh lại mọi thứ đều có thể sáng tỏ.

Sau khi tặng lễ, mỹ tửu giai nhân dâng lên, mà Tử Kha hoàng tử lại cực kỳ chê ngự tửu của Xích Linh Quốc, lấy ra mỹ tửu của bản thân mà thưởng thức.

Nhạc sư vũ cơ cung đình hiến vũ, so với thọ yến bình thường không có gì khác biệt, các công chúa cũng lần lượt thể hiện tài nghệ, chúc phúc phụ hoàng họ phúc thọ an khang.

Những công chúa này trong lúc thể hiện tài nghệ, ánh mắt luôn thích hướng đến trên người Tử Kha hoàng tử, phải biết Tử Kha hoàng tử là hoàng tử của đại quốc Tử Linh Quốc đó!
Quốc lực đại quốc Tử Linh Quốc so với Xích Linh Quốc hoàn toàn không giống, một trời một vực.

Công chúa bọn họ nghĩ nếu như có thể được Tử Kha hoàng tử thích, gả vào Tử Linh Quốc, đó tuyệt đối là chuyện tốt nhất.

Cho dù bọn họ biết Tử Kha phong lưu đa tình, vẫn ôm mộng tưởng như vậy.

Thế nhưng nhìn qua hai đại mỹ nhân của Sở gia, những công chúa quý nữ đó vô luận thi triển tài nghệ thế nào cũng không thể khơi dây lên một chút hứng thú nào của Tử Kha.

Trình độ tài nghệ này, hắn sớm đã thấy nhiều, nhìn đến chán rồi.

Tử Kha không để ý khiến cho không ít nữ tử thầm thương tâm.

Một thân hình màu trắng đột nhiên xuất hiện, gương mặt thanh lạnh đó lộ ra nụ cười ưu nhã.

Mọi người lạnh nhạt nói: "Là lâm đại tiểu thư!"
"Lâm đại tiểu thư mà cũng đến hiến tài nghệ, lúc trước cô ta chưa từng làm qua những việc này!"
"Băng sơn mỹ nhân muốn hiến nghệ, khá là mong đợi đó.


"
Lâm Huyên nói: "Lâm Huyên dâng lên một điệu, hy vọng bệ hạ có thể thích.

"
Lâm Huyên vận chuyển linh lực, bóng trắng vút qua, đột nhiên vô số dải lụa bay lượn trong không trung.

Cô ta đạp trên dải lụa trong không trung mà nhảy, đầy vẻ tiên khí.

Tính dẻo dai của thân thể cô rất tốt, mỗi một động tác có độ khó cao đều hoàn thành một cách dễ dàng.

Mọi ngươi xem ngây ra, "Không nghĩ đến một băng sơn mỹ nhân như Lâm đại tiểu thư, lại có thể nhảy được động lòng người như vậy.

"
"Thật sự quá đẹp đi, Lâm đại tiểu thư như tiên nữ vậy.

"
"! "
Một điệu này của Lâm Huyên khiến cho mọi người xem si mê rồi.

Ngay cả đến Tử Kha hoàng tử cũng bị thân hình màu trắng đó thu hút, không thể không nói biểu diễn thế này của cô vừa hay khơi dậy sự hứng thú của hắn.

Một nữ nhân trông như băng sơn tiên tử, không nhuốm khói lửa nhân gian, hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt cuồng nhiệt, dáng vẻ không làm được gì vì hắn của cô.

Tử Kha hoàng tử cũng bị nữ nhi của hắn thu hút rồi, trong lòng Lâm gia chủ không cần phải nói đắc ý thế nào.

Sở gia vực dậy thì đã sao? Nếu như nữ nhi hắn có được sự ủng hộ của Tử Kha hoàng tử, Sở gia không đáng để nhắc tới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc