Tề Minh thét to một tiếng, làm cho Tống Ngạn Thành giật mình.
Không muốn nhiều lời, anh trực tiếp ngắt điện thoại.
Tề Minh lại nhắn tin đến không ngừng:
[Treo điện thoại tao?]
[Thái độ cầu cạnh của mày thế đấy à?]
[Chậc chậc chậc, tao nhìn không ra, thì ra mày thích style sexy nha.]
[Mèo hoang nhỏ, meo meo meo meo?]
Tống Ngạn Thành úp màn hình điện thoại xuống, chênh lệch múi giờ khiến anh đau đầu.
Lê Chi ở trong phòng xem kịch bản, cốt truyện và các chuỗi logic của《 Ánh Trăng Trên Tay 》rất hoàn hảo, mỗi nhân vật đều được đề cập tới. Lê Chi thực sự hâm mộ Thời Chỉ Nhược vì cô ta có thể nắm được một bộ phim tốt như vậy. Cô nghiên cứu nhiều lần, học thuộc lòng lời thoại của nhân vật nữ chính.
Lê Chi nhẩm xong câu cuối cùng, trong lòng vẫn có cảm giác trống rỗng.
Một nhân vật tốt như vậy, bản thân cô khả năng cả đời này còn chẳng có cơ hội được diễn.
Lê Chi ngơ ngác trở mình nhìn trần nhà chằm chặp. Ngày mai còn phải đi diễn sớm, có một khu mua bán vật liệu xây dựng chuẩn bị khai trương ở thành phố bên cạnh. Công ty tỏ vẻ vò mẻ không sợ nứt*, không bao giờ làm việc khiến mình bị lỗ. Còn tài khoản Weibo của cô, cũng đã thống nhất giao cho công ty quản lí, từ mai trở đi, mỗi ngày đều đăng một bộ ảnh nóng bỏng gợi cảm.
(*Vò mẻ chẳng sợ nứt: là chuyện đã hỏng thì không cần để ý tới, cứ để mặc nó tiếp tục xảy ra)
Tài khoản Weibo của Lê Chi có khoảng hơn hai vạn người theo dõi, hầu hết đều là do Mao Phi Du mua. Nhưng cô thật sự thích chia sẻ cuộc sống của mình, rồi đôi ba câu của tiểu thuyết lãng mạn. Comment về cơ bản là không có, chỉ thi thoảng có mấy acc fan giả bình luận vài câu như “Cố lên”, “Ảnh chụp đẹp đấy” và một số câu khác.
Nhưng Lê Chi từ trước đến nay vẫn luôn hài lòng. Hiện tại, cô không còn hứng thú đăng nhập nữa, nghĩ ngợi lung tung một hồi, chưa gì đã mơ mơ màng màng rồi ngủ mất.
Đồng hồ báo thức điểm năm giờ sáng, cô mở mắt dậy, lập tức rời giường trang điểm. Xe bus của công ty xuất phát lúc sáu rưỡi, vừa mới chỉnh đốn trang phục của bản thân xong định đi ra ngoài, thì Lê Chi nhận được điện thoại từ trợ lí của Từ Phong.
Cô sửng sốt, “Ơ?”
Đầu dây bên kia lại lặp lại một lần nữa.
Lê Chi vẫn như cũ, không dám tin, “Tôi, tôi không cần phải đi nữa?”
Không chỉ không cần phải đi, công ty còn báo cho cô biết, buổi chụp ảnh tối cũng đã hủy bỏ.
Lê Chi dần dần nhớ lại xem mình có đắc tội với ai không, để rồi đến cả chuyện vặt vãnh này cũng không thể làm?
Tống Ngạn Thành đi ra từ phòng ngủ, liếc qua thì thấy cô đang ngồi thừ người trên ghế sopha, rồi chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt vô định.
Tống Ngạn Thành nhàn nhạt liếc cô một cái, còn chưa mở miệng, Lê Chi đã ỉu xìu xìu nói: “Anh nói móc tôi đi, hôm nay tôi thành hikikomori thật rồi”
Tống Ngạn Thành: “Chuyện bình thường như này thì nói móc làm cái gì?”
“…” Lê Chi cúi đầu, nghẹn lòng không nói tiếp.
Tống Ngạn Thành mặc áo khoác, đưa tay phải lên chỉnh cà vạt. Anh đứng trước mặt Lê Chi, thân hình cao lớn chặn đi mất hầu hết ánh sáng. Tống Ngạn Thành thoáng nhìn hình ảnh phản chiếu qua TV, thấy Lê Chi núp sau bóng anh, giống như một chú ốc sên nhỏ tội nghiệp.
Lại một lần nữa Tống Ngạn Thành chứng thực được ý tưởng tối hôm qua của mình, hình tượng này của cô, đi theo con đường gợi cảm căn bản là sai lầm.
Tuy dáng người cô cũng không tệ, vải ren đen cũng rất hợp màu da, kim sa đính trên rốn dù rẻ mạt nhưng không lấn át được vòng eo thon thả…
Tống Ngạn Thành kịp phản ứng lại, nhíu mày khó chịu, nghĩ ngợi cái gì thế không biết.
Anh quay đầu lại, giữa hàng lông mày vẫn lộ vẻ không vui, lạnh giọng nói: “Hôm nay đi ăn tối với tôi”
Lê Chi ngước mắt, ngơ ngẩn, “Có khi không được đâu”
Nhỡ đâu công ty lại báo cô có thể tiếp tục buổi chụp tối thì sao đây.
Tống Ngạn Thành hết kiên nhẫn, nhắc nhở: “Đừng quên, ai mới là người trả mười vạn tệ mỗi tháng cho cô”
——
Nhà họ Tống cứ nửa tháng lại có một bữa tiệc, nói là tụ họp gia đình, nhưng là nếu bình thường thì sẽ không có ai thông báo cụ thể cho Tống Ngạn Thành biết. Trong gia tộc quyền thế này, bốn chữ “Lựa gió bỏ buồm”*, ai cũng đã thuộc trong lòng.
(*见风使舵 [kiến phong sử đà]: gió chiều nào theo chiều ấy, lựa gió bỏ buồm)
Trước kia, Tống Ngạn Thành nếu có thể tránh được thì tránh tức thì, một là vì khinh thường, hai là vì không muốn diễn kịch cùng mấy người này. Nhưng giờ không giống xưa, anh có chuẩn bị mà đến, cũng sẽ không ngại phối hợp để diễn.
Tống Hưng Đông tĩnh dưỡng trong nhà, vẫn luôn ở tình trạng nửa tỉnh nửa mê, có lúc thì tỉnh táo, lúc lại trì trệ. Tối hôm qua bỗng nhiên ông làm ầm lên, nói muốn gặp đôi vợ chồng son nhà Tống Ngạn Thành. Bằng không, với tính cách của Quan Hồng Vũ, làm sao có thể hạ mình chủ động gọi điện cho đứa con riêng này.
Đúng năm rưỡi Tống Ngạn Thành dẫn Lê Chi tới nhà. Dì Minh là người phấn khởi nhất, đưa trà nóng qua, nhỏ giọng nói: “Mọi người sẽ tụ tập hôm nay”
Đám vãn bối trái lại đều chào hỏi anh, mỗi người một câu “anh hai”, trên mặt mang ý cười, kì thực là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Quan Hồng Vũ diện một bộ sườn xám xanh lục đậm, áo choàng lông màu xanh phỉ thúy càng tăng thêm vẻ lộng lẫy của bà, khiến cho khí thế của người nữ chủ nhân phát huy mạnh mẽ. Bà khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười không mấy thành ý, “Ngạn Thành thật là hiếu thảo, ông nội bệnh như thế mà vẫn nhớ thương con lắm đấy”
Tống Ngạn Thành cười, “Chỉ cần ông nội thích là được ạ, hiếu thảo là chuyện con nên làm mà”
Sắc mặt Quan Hồng Vũ thay đổi, nhìn sang Lê Chi, “Đúng là người yêu có khác, đi đâu cũng bám dính lấy nhau”
Kĩ năng khích bác kiểu này, thật ra còn chẳng bằng một phần mười của Tống Ngạn Thành. Lê Chi không thèm lĩnh hội ý tứ, ngược lại còn cười rất hào phóng, “Con chào bác Hồng, bác càng ngày càng hiền ra, vốn dĩ con còn có chút hồi hộp, thấy bác một cái là con đã thấy mình được đối đãi đặc biệt ân cần rồi, về sau nhất định con sẽ cùng với Ngạn Thành tới thăm bác thường xuyên!”
Khóe miệng Quan Hồng Vũ cứng đờ, hết vui, “Không cần, tới thăm ông nội là đủ rồi”
Lê Chi gật gật đầu, “Được ạ, con cam đoan sẽ không làm bác thất vọng đâu”
Quan Hồng Vũ trầm mặt rời đi. Lê Chi thở hắt ra, ngửa đầu nhìn Tống Ngạn Thành, nhỏ giọng hỏi: “Đây là mẹ anh à? Vô cùng giống với nhân vật nữ phản diện trong mấy kịch bản”
Khuôn mặt Tống Ngạn Thành vẫn vô cảm, không nói gì.
Lê Chi ngó trái ngó phải, không nhịn được, ghé sát đầu tới thì thầm, “Thái độ của anh có thể tốt hơn chút không? Tôi là bạn gái anh, chứ không phải bà mẹ kia của anh”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi cười tươi roi rói, “Nhưng mà, nếu anh muốn gọi tôi là mẹ, cũng không phải là không thể”
Tống Ngạn Thành: “…”
Âm thầm đánh rớt lợi thế của người đàn ông này xong, Lê Chi nhanh chóng chạy đi. Tới lúc Tống Ngạn Thành phản ứng kịp thì cô đã trốn ở góc bàn ăn bên cạnh ăn cherry rồi.
Đúng sáu giờ thì khai tiệc, Tống Hưng Đông được điều dưỡng đỡ xuống tầng, tất cả mọi người đều vây quanh, ân cần quan tâm, “Ông ơi, chậm một chút”
“Ông nội, hôm nay có món thịt Đông Pha* mà ông thích ăn nhất này”
Tống Ngạn Thành và Lê Chi “vô tình” bị chen ra ngoài đám đông, một chút khe hở cũng có mà nhìn.
Ánh mắt Tống Hưng Đông đờ đẫn, đều nhắm mắt làm ngơ với mấy cái thứ này, chậm rì rì mà nhìn trái nhìn phải. Lê Chi nhón chân lên, vẫy vẫy tay với ông, lúc cười rộ lên thì đôi mắt cong cong, cả khuôn mặt bừng lên vẻ sinh động tươi đẹp.
Tống Hưng Đông lập tức cười vui vẻ, “Bé ngoan, bé ngoan”
Cứ thế, Lê Chi và Tống Ngạn Thành đương nhiên là được chia ra ngồi hai bên Tống Hưng Đông. Trong lúc ăn tiệc, Lê Chi liên tục gắp cho ông đồ ăn, dỗ dành ông vui vẻ. Tống Ngạn Thành mặc dù không nói nhiều, nhưng ai đang ngồi đây cũng có thể nhìn ra, ông cụ Tống đối xử với anh không giống như trước.
Mọi người nhìn nhau, ngoài mặt vẫn giữ sự ấm áp thiện tâm của một đại gia đình, trong lòng thì lại đang ngầm suy tính về việc này, kì thật là đã đảo ngược tình thế từ sớm.
Không ngoài dự đoán, sau khi ăn xong, Tống Hưng Đông la lên, bảo muốn Tống Ngạn Thành và Lê Chi vào trong thư phòng mình ngồi một chút, bỏ lại Quan Hồng Vũ ở bên ngoài đứng ngồi không yên, không tránh khỏi phàn nàn, “Duệ Nghiêu cũng thật là, xã giao gì đó sao có thể quan trọng bằng ăn cơm cùng ông nội chứ. Tự nhiên lại để cái thứ danh không chính ngôn không thuận này trục được lợi”
Một người cháu họ ngồi ở bên trấn an, “Anh Duệ Nghiêu mới là đứa cháu được ông coi trọng nhất, cho nên không cần phải lo lắng lắm đâu ạ”
Quan Hồng Vũ liếc xéo đối phương, không nói, lại nhìn chằm chằm vào cửa thư phòng, bên trong thỉnh thoảng lại có tiếng cười vang ra, không khí hẳn là vui vẻ hòa thuận. Bà phải thừa nhận rằng, trong cuộc đời mình, thế mà cũng có lúc phải cảnh giác với người con riêng này.
Khoảng nửa giờ sau, Lê Chi và Tống Ngạn Thành ra khỏi thư phòng. Lúc hai người đi xuống tầng dưới, mọi người đều bình tĩnh mà giả vờ nhìn nơi khác, cho tới khi hai người đã ra khỏi cửa, những ánh mắt suy đoán nóng tựa nung sắt bắt đầu lia tới sau lưng họ.
Dì Minh mở cửa cho Tống Ngạn Thành, Tống Ngạn Thành vươn tay giữ lấy khung cửa, nói nhỏ: “Cảm ơn, dì đã bị liên lụy rồi”
Vừa dứt lời thì một chiếc Peugeot màu đỏ dừng lại ở cửa nhà, cửa xe dần được kéo lên, Minh Hi xuống xe, tháo kính râm xuống. Cô ta dán mắt nhìn Tống Ngạn Thành, nhếch môi cười, vừa cao ngạo lại vừa xinh đẹp.
Lê Chi vẫn có ấn tượng với cô ta, lần trước ở nhà họ Tống mới chỉ thấy sơ sơ, cho rằng Tống Ngạn Thành sẽ chào hỏi, ai ngờ anh lại chẳng có chút nể mặt.
Gặp thoáng qua, Minh Hi nhịn không được, cản anh lại, “Anh sợ cái gì, sao lại trốn tránh em vậy?”
Yên tĩnh một lát, Tống Ngạn Thành thấp giọng, “Anh né sao?”
Trong lòng Lê Chi đang gật đầu lia lịa, ai bảo không phải đâu.
Tống Ngạn Thành nhạt giọng: “Không phải là tránh, mà là anh không muốn gặp em”
Trái tim Lê Chi run lên, dù là lời này không nói với cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tổn thương người khác trắng trợn trong đó.
Minh Hi cũng kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp trong chốc lát liền trở nên ngây ngốc, cả buổi chưa lấy lại được tinh thần.
Trên đường quay về căn hộ Minh Thủy, Tống Ngạn Thành một mực im lặng, không biết có phải là do bị ảnh hưởng từ cảnh tượng lúc nãy không. Lê Chi cảm thấy khí áp trên người anh lại lạnh gấp ba lần bình thường.
Về đến nhà, Tống Ngạn Thành cũng không về thư phòng, ngồi ở phòng khách nhéo nhéo ấn đường.
Lê Chi đi vào phòng bếp uống nước một lát, sau đó rút vài tờ khăn giấy, động tác dù rất nhẹ nhưng vẫn không giảm bớt được cảm giác tồn tại.
Cứ vài lần như vậy, Tống Ngạn Thành rốt cuộc cũng không chịu được nữa, “Có gì cứ nói”
Lê Chi đang cầm cốc nước, cũng không phủ nhận, con mắt đảo quanh, thận trọng nói: “Tôi có một đề nghị cho anh này”
Tống Ngạn Thành nhìn cô.
“À thì, bây giờ hai ta không phải đang là “tình nhân” ư, mặc dù là đóng giả đấy, nhưng chúng ta vẫn phải chú ý đến hành động, không phải sao?” Lê Chi cân nhắc xem nên dùng từ nào, uyển chuyển nói: “Tôi cảm thấy anh nên có một lớp đào tạo”
Tống Ngạn Thành: “Học diễn kịch?”
Lê Chi lắc đầu, “Là học làm sao để làm bạn trai”
“…” Tống Ngạn Thành đứng hình mất mấy giây, trong tiềm thức dời tầm mắt khỏi cô, sau khi trấn tĩnh lại thần trí, rồi lại chuyển tầm mắt trở về, “Ví dụ như?”
“Tỷ như, sau khi xuống xe, anh không nên đi lên trước một mình, tôi là “bạn gái” anh, anh phải chăm sóc tôi, chờ tôi một chút. Sau khi vào nhà, người thân của anh soi nhiều thế, sao vẫn giữ mặt mình nghiêm túc được, nếu không mỉm cười thì thôi đi, tôi là “bạn gái” anh đấy, chí ít thì cũng phải tay trong tay chứ, mới có thể làm cho mọi người thực sự cảm thấy chúng ta là người yêu chứ”
Tống Ngạn Thành ngẫm nghĩ một hồi, gật gù, “Tiếp tục đi”
Lê Chi tiến vài bước về phía anh, nghiêm túc phân tích: “Lúc ăn cơm, thậm chí đến rau anh còn chẳng gắp cho tôi, còn có, ở góc tối không người, chúng ta phải có chút xì xào to nhỏ, cho người nhà anh nghĩ kiểu, trời đất, hai cái người này cảm giác cứ như Đại Bạch Thỏ* ấy”
Tống Ngạn Thành cắt ngang: “Đại Bạch Thỏ?”
Lê Chi giải thích: “Một loại kẹo sữa, rất ngọt”
“…” Tống Ngạn Thành gật đầu, ngụ ý, “Tiếp đi”
“Nói xong rồi” Lê Chi tổng kết lại, “Phóng tầm mắt khắp Hải Thị, sẽ chẳng có người bạn trai nào như anh hết”
Tống Ngạn Thành: “…”
Thấy anh không nói nên lời, Lê Chi có một loại cảm giác như đang ca khúc khải hoàn. Cô đằng hắng một chút, đứng đắn nói: “Đương nhiên, anh cũng không cần phải quá tự ti, đợi tí nữa tôi sẽ đề cử cho anh mấy bộ phim điện ảnh lãng mạn kinh điển, học cách trở thành một người bạn trai tiêu chuẩn”
Đôi lông mày của Tống Ngạn Thành cau xuống, ánh mắt u ám mờ mịt.
Lê Chi không để ý đến cái luồng áp lực này, “Không cần nói cảm ơn đâu, dù sao thì tôi cũng nhận được lương mười vạn một tháng từ anh, giúp anh tiến bộ cũng là chuyện đương nhiên”
Khóe miệng Tống Ngạn Thành hơi cong lên, khuôn mặt khẽ động, mắt dài nhỏ mảnh khảnh như đôi én bay, vỗ cánh vội vàng, không kịp chuẩn bị mà trùm lên mặt Lê Chi.
Tống Ngạn Thành: “Cô rất lợi hại”
Lê Chi thấy hơi mù mờ, nhưng vẫn rất kiêu ngạo không thôi, “Đương nhiên, anh phải gọi tôi là cô giáo Lê”
Tống Ngạn Thành cúi đầu thấp xuống rồi lại nâng lên, ánh mắt hiếm khi thanh nhã thế này, kiềm chế vui vẻ, “Cô giáo Lê, cô có cảm giác được hay không?”
Lê Chi: “?”
Anh thấp giọng: “Bạn gái tôi thật là giỏi”
Lê Chi: “…”
——————
Đôi lời của tác giả:
Tống tổng: Không đỏ mặt thì coi như tôi thua.