Lê Chi không cầm chắc cà mèn đựng cơm, cho nên khi cô nghe được mấy lời thô bỉ kia của anh thì bị khiếp sợ, khiến chiếc cà mèn thẳng cánh đáp đất.
Hạt cơm văng tung tóe trên mặt đất, Lê Chi tranh thủ ngồi xuống thu dọn. May mà tóc dài che khuất sườn mặt cô, không có ai thấy được cô bị bối rối nên thất thố.
Tống Ngạn Thành đút tay vào túi quần, cổ tay áo hơi kéo lên chút, lộ ra nửa chiếc mặt đồng hồ bạch kim. Anh xoay người qua hướng khác, sự vui vẻ trên khóe miệng mãi chưa tiêu tan. Mạnh Duy Tất trò chuyện cùng người khác thoáng nhìn qua chỗ bạn thân mình một chút, haizz, không biết điểm dừng gì cả.
Cảnh quay buổi tối được ghi tại sân thượng của một khu trang trại, là cảnh trò chuyện sau bữa tối.
Ê kíp của chương trình đã bố trí rất tỉ mỉ, trên sân thượng được treo đèn nhiều màu sắc, xích đu gỗ, ghế mây cùng với cây xanh, trông rất lịch sự tao nhã, tựa như đang du ngoạn ở vùng sông nước Giang Nam trù phú. Trước ghi hình năm phút, Mạnh Duy Tất đã được nhà sản xuất tháp tùng vào trường quay, sau khi chào hỏi với đạo diễn xong xuôi, nhân viên đưa ghế đến cho anh ngồi.
Mạnh Duy Tất ngồi xuống trước màn hình, lại vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh, “Đến đây, quan sát ngôi sao lớn của chúng ta nào.”
Câu chữ tưởng như bình thường, thâm ý chỉ có mình Tống Ngạn Thành hiểu.
Ở trước mặt người khác Tống Ngạn Thành không tiện phát tác, nhưng vẫn rất thản nhiên ngồi xuống. Hai người đàn ông uy vũ hiên ngang ngồi cùng một chỗ, trông không hề thua kém so với dàn sao thực thụ. Mạnh Duy Tất ít khi xuất hiện, cũng ít lộ diện trước màn ảnh rộng, ngoại trừ mấy vị cán bộ cấp cao thì ít ai biết được thân phận của anh ra sao.
Đạo diễn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào màn hình, “Đây là Hoàng Trạch, Hứa Niểu Niểu.”
“Ca sĩ sao?”
“Phải, năm trước họ vừa debut khá thành công đấy.” Đạo diễn: “Đây là Khương lão sư, Chỉ Nhược, còn có cả Lê Chi. Ba người họ vừa mới quay《 Ánh Trăng Trên Tay 》xong, chờ khi chương trình được phát hành cũng là lúc bộ phim được phát sóng, cả hai bên hỗ trợ nhau quảng bá.”
Đây chính là nguyên nhân ê kíp chương trình mời Lê Chi. Đây là một bộ phim sắp được đem đi tranh giải, nói không chừng, Thời Chỉ Nhược có thể lọt vào danh sách ứng cử viên cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay. Đến lúc đó, thêm cả danh tiếng phòng bán vé thì cả đôi bên cùng có lợi, tự nhiên tiết mục này cũng sẽ được trợ lực.
Tống Ngạn Thành không có hứng thú với mấy thứ này, ánh mắt rời khỏi màn hình, chuyển sang quan sát Lê Chi.
Lê Chi ngồi ở bên kia, Mao Phi Du đang dặm lại phấn cho cô. Bọn họ ngồi ở chỗ hơi tối, so với các vị khách quý khác, cảm giác tồn tại cực thấp. Mạnh Duy Tất nửa đùa nửa thật: “Lát nữa họ nói chuyện phiếm, mày có vấn đề gì muốn biết không, tao sẽ để nhân viên sắp xếp, ví dụ như, cô ấy thích kiểu người như thế nào?”
Anh đè thấp giọng để nói chuyện, vừa đủ cho một mình Tống Ngạn Thành nghe thấy.
Tống Ngạn Thành làm vẻ mặt cầm chắc phần thắng trong tay, nhạt giọng nói, “Cái này còn phải hỏi sao?”
Bắt đầu ghi hình.
Ngọn đèn chợt sáng lên, mỗi người đều có một vị trí và cương vị riêng, trên mặt bàn làm bằng mây, những quả táo mùa đông tươi ngon được sắp lên, trà nóng tỏa hương thơm tứ phía. Hứa Niểu Niểu và Hoàng Trạch cùng nhau đi tới, Hứa Niểu Niểu cười cười nói nói, đôi bạn trẻ trông như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy. Thời điểm hai người ngồi xuống, vốn dĩ cô ta muốn theo đuôi Hoàng Trạch, đoán chừng muốn xào CP các thứ. Vậy mà Hoàng Trạch lại trực tiếp chuyển hướng sang Lê Chi, “Hôm nay chị có loại đồ ăn vặt nào ngon không, đề cử cho em đi?”
Lê Chi hứ một tiếng, “Cậu là hot boy nổi tiếng, anh trai nhỏ đẹp mã, người hâm mộ người ta nhìn cho đấy.”
Hoàng Trạch tỏ vẻ ngang ngược tự nhiên, “Người hâm mộ của em thường xuyên đề cử đồ ăn vặt cho em lắm, lần sau em sẽ chia cho chị một ít.”
Cậu không để ý tới Hứa Niểu Niểu, mà chỉ ngồi cùng Lê Chi.
Thời Chỉ Nhược tựa như tiên nữ ngồi ở xích đu, thích chí khẽ đu đưa, hình tượng trước màn ảnh hoàn hảo không tì vết. Khương Kỳ Khôn đến chậm hơn một chút, trên tay còn cầm theo một cái ấm tử sa, rất ra dáng cán bộ lão thành. Chủ đề nói chuyện phiếm vốn dĩ có kịch bản, nhưng Khương Kỳ Khôn lão sư thật sự có thể khống chế trận địa, vứt bỏ quy củ, để mọi người tự do triển khai. Từ chuyện du lịch cho tới chuyện ăn gì, ở đâu, rồi lại tới cả những chuyện thần bí, siêu nhiên, dù là chủ đề gì đều không hề nhạt nhẽo.
Hứa Niểu Niểu luôn muốn biểu hiện; Hoàng Trạch hữa nghĩa lễ độ, biết tiến biết lùi; Thời Chỉ Nhược không bao giờ có thể bắt bẻ chỗ sai. Khi nói tới chuyện cuộc sống học đường ngày trước, Hoàng Trạch nói đến khoảng thời gian cậu làm thực tập sinh ở Mĩ, phải sống một mình,tự túc ra sao; Hứa Niểu Niểu cũng nói chuyện đồng dạng, thao thao bất tuyệt, rất hùng hồn, cũng đầy xúc cảm.
Khương Kỳ Khôn hỏi Lê Chi: “Tiểu Chi hồi trước học ở trường cấp ba nào thế?”
Khi tiếng nói của mọi người đã ngớt, Lê Chi cười cười, “Một trường làng nhỏ thôi ạ.”
Hoàng Trạch ngồi ở một bên cũng xen vào hỏi: “Em vẫn chưa biết quê chị ở đâu?”
Lê Chi thành thật nói: “Tôi cũng không rõ.”
Khi thấy phản ứng kinh ngạc của mọi người, cô mím môi, “Kì thực, tôi được nuôi dạy trong cô nhi viện.”
Điều này khiến ngay cả Khương Kỳ Khôn cũng ngạc nhiên.
“Cuộc sống của tôi rất đơn giản, phải nhận tấm lòng hảo tâm giúp đỡ của người khác mới có thể hoàn thành chương trình cấp ba và Đại học, phải làm thêm ngoài giờ lên lớp để kiếm tiền sinh hoạt. Thực sự thì chẳng có gì để nói, không có gì hay ho để kể.” Ánh mắt Lê Chi bình tĩnh, phẳng lặng, “Cứ như vậy mà sống tới giờ.”
Đề tài này có chút đâm chọc vết thương lòng của người khác, Hoàng Trạch rất săn sóc mà cắt ngang, “Vậy lúc đi học chị có từng thích ai chưa?”… Cứ thế mà lái qua đề tài khác.
Ống kính ngay lập tức hướng đến Lê Chi.
Tống Ngạn Thành ngồi trước màn hình, hô hấp cũng dần chậm xuống.
Lê Chi vẫn mỉm cười như trước, đối diện với máy quay cũng rất điềm tĩnh. Chỉ là sự trầm tư trong hai giây, nhưng vẫn có thể để lộ tâm tình tự đáy lòng. Người khác không thể nào biết được, duy chỉ có Tống Ngạn Thành thực mẫn cảm.
Cô vui vẻ cười tươi, hào phóng thừa nhận, “Thời điểm học Đại học tôi có thích một nam sinh, anh ấy rất tốt.”
Tổng thời gian ghi hình là hai tiếng, Mạnh Duy Tất và Tống Ngạn Thành rời đi trước khi kết thúc nửa tiếng.
Gió xuân đêm mát rượi tấp vào mặt, hai người lái xe đi uống rượu. Sở dĩ có thể thành bạn chí cốt, vốn không phải là vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Hai người này không có sở thích gì khác, duy chỉ có thưởng thức và bình phẩm rượu là niềm yêu thích chung. Mạnh Duy Tất bảo lái xe đợi mình trong xe, tên của quán bar hai người tới cũng khá ấn tượng —— Động Bàn Tơ.
Cụng ly uống xong ngụm thứ nhất, Mạnh Duy Tất nói: “Đến đồ của Trương Cửu Phúc pha chế cũng dễ uống hơn nó.”
Tống Ngạn Thành hỏi: “Trương Cửu Phúc là ai?”
“Lái xe của tao.”
Tống Ngạn Thành không nói gì một lát, rồi lại cảm khái: “Có tài ăn nói như mày sao vẫn không dỗ được Tiểu Triệu quay về nhỉ?”
Mạnh Duy Tất hít sâu một hơi, “Tao là ông nội mày luôn nhá.”
Tống Ngạn Thành ừ, “Cho tao thừa kế bao nhiêu tài sản thế, gọi luật sư tới đi, kiểm kê một chút.”
“Làm người ai lại làm thế hả? Uổng công tao mượn tiếng đi làm việc công để đưa mày đi thăm cô bạn gái nhỏ của mày.” Mạnh Duy Tất nhìn rõ mọi việc, hiểu hết thảy, “Vậy Lê Chi có biết mày thích cô ấy không?”
Tống Ngạn Thành thành thật đáp: “Không.”
“Hai người bắt đầu mối duyên này khá là máu chó, khiến tao cảm thấy mày hình như có loại háo sắc đặc thù.”
“Nhưng so với mày còn hơn chán, mối tình đầu một đi không trở lại.”
Giọng của Mạnh Duy Tất vẫn rất bình lặng, “Nhưng tao có thể dùng cả đời chỉ để yêu một người.”
Tống Ngạn Thành: “Một đời dài thế, đừng nói lời này để cảm động bản thân.”
Cũng chỉ có anh mới dám nói lời thật lòng như vậy với thiếu gia họ Mạnh này rồi, hơn nữa bản thân anh cũng rõ, “Tao không dám dùng lời thề thiên trường địa cửu, nhưng ít nhất, giờ phút này, tao dám chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.”
Mạnh Duy Tất sặc luôn, “Gớm, mày còn chẳng dám cho cô ấy biết.”
Tống Ngạn Thành tự tin cười, nhấp một ngụm rượu, hạ giọng thầm thì, “Lê Chi thầm mến tao từ sớm rồi cơ.”
Mạnh Duy Tất sốc toàn tập, “Hả?”
Tống Ngạn Thành nhớ kĩ tất cả những chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất, đây cũng chính là bệ đỡ khiến anh an tâm chèo chống. Lại còn rất biết suy nghĩ cho người khác, “Thể diện của con gái ấy mà, hơn nữa sự nghiệp của cô ấy cũng vừa mới khởi sắc. Tao không muốn cô ấy phải kinh hãi vui mừng quá đâu, từ từ rồi đâu sẽ có đó.” Anh nói.
Mạnh Duy Tất cảm khái, “Có hơi giả nai nhỉ.”
Tống Ngạn Thành nhấn mạnh, “Tao chơi chiến thuật nắm chắc, mày hiểu sao được.”
Mạnh Duy Tất rất nhanh liền nhớ tới một chuyện, “Lần trước tao có nghe em họ nói tới, tháng trước ở Paris có một bộ vòng tay bản giới hạn đã ngưng sản xuất, thực sự là do mày mua lại à?”
Tống Ngạn Thành không phủ nhận, “Ừ.”
Mạnh Duy Tất bắt đầu nhìn nhận anh bằng con mắt khác, “Giải vây, tranh giành tài nguyên, thăm dò lịch trình, vung tiền như rác vào đồ trang sức, Tống Ngạn Thành, mày càng ngày càng giống kim chủ hợp cách rồi đấy.”
Tống Ngạn Thành: “Kim chủ như tao đây chỉ phục vụ một người duy nhất, mày đừng có mà kẹp thương đeo gậy châm chọc tao.”
Mạnh Duy Tất cười thật vui, nhẹ nhàng cụng ly với anh, “Lê Chi cũng không tồi, là một diễn viên tốt.”
Tống Ngạn Thành ngửa đầu uống rượu vào cổ họng, vẻ mặt rõ ràng là đang có chút ưu tư nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, kiêu ngạo, “Đương nhiên.”
Mạnh Duy Tất vẫn thấy hơi chua, nhưng rốt cuộc đây cũng là chuyện tốt, anh cảm thấy vui cho bạn mình, “Ngày mai tao phải về Bắc Kinh họp, nếu mày muốn ở lại đây thì sẽ phải đợi thêm mấy ngày đó, nhớ chú ý đúng mực.”
Tống Ngạn Thành biết, đây là thiện ý nhắc nhở, sợ ảnh hưởng tới Lê Chi, thị phi tránh được càng nhiều càng tốt.
Uống cạn chén cuối cùng, Tống Ngạn Thành đứng lên, “Tao cũng có chuyến bay trở về vào ngày mai, với cả, tài xế của mày, cho tao mượn tí?”
Mạnh Duy Tất ngồi ở ghế đôn chân cao, chống chân trái xuống, xoay nửa vòng nhìn về phía cửa ra vào, “Sao đấy?”
Tống Ngạn Thành không đáp, cúi đầu xem điện thoại, trong khung chat hiển thị tin anh vừa mới nhắn cho Lê Chi:
[Ra ngoài gặp tôi.]
——
Lê Chi vẫn còn đang ngồi trên sân thượng, trên đây chỉ còn lác đác vài nhân viên đang sắp xếp lại máy móc. Mao Phi Du nói với cô về kế hoạch sắp xếp mới nhất của công ty, hai người trò chuyện mãi tới tận giờ.
“Chị Phong để ý cô lắm đấy, hôm nay gọi điện cho tôi năm cuộc liền, đều là để nói mấy thứ nhảm nhí.” Mao Phi Du vừa nói vừa xem tin tức, “Lần sau khả năng là chúng ta sẽ tới Tân Cương…Từ từ đã, cô đang cúi đầu xem cái quái gì vậy?”
Lê Chi mạnh bạo che lại điện thoại, “Không có gì.”
Mao Phi Du bắt đầu sinh nghi, Lê Chi cào cào chóp mũi, giả bộ bình tĩnh.
Sau khi nói xong, Mao Phi Du vì còn bận vài việc nên đi trước. Lê Chi đợi trên sân thượng tầm một tiếng rồi mới đi tới điểm hẹn, tại một ngọn đồi nhỏ cách đó trăm mét.
Đây là một sườn đồi nhỏ, thực chất chỉ là một gò đất, nằm trong công trình trùng tu cổ trấn, chính quyền địa phương định cho khởi công xây dựng các loại chùa miếu ở đây.
Trong đêm tối mịt mùng, chỉ có gió trăng làm bạn, Lê Chi mặc áo khoác kín người, rụt người lại như một con rùa đen, mỗi một bước là một lần trái tim cô run lên, rẽ một cái, cách đó tầm hai mươi mét, đã thấy trong ánh sáng lờ mờ, bóng dáng cao lớn của Tống Ngạn Thành đang đứng đó.
Trái tim cô dường như đang gia tốc. Lê Chi hít sâu một hơi, khẽ chạy tới, trông mong mà nhìn anh.
Tống Ngạn Thành mỉm cười với cô.
Lê Chi: “Gọi tôi tới, là để cười cho tôi xem hả?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi ngó trái ngó phải, dáng vẻ trông rất khẩn trương.
“Sao trông cô như kẻ trộm thế?” Tống Ngạn Thành hỏi.
“Tôi vẫn còn phải ghi hình mà.” Lê Chi nói.
“Sợ bị chụp lén sao?”
“Tôi cũng có người hâm mộ chứ bộ.” Lê Chi khoa tay, “Mười vạn đó!”
“Khương Kỳ Khôn có hai nghìn vạn người hâm mộ mà vẫn còn kết hôn sinh con bình thường kìa.”
Lê Chi bị anh quay vòng vòng, cảm thấy lời anh cũng hơi có lí, “Không phải, cuối cùng thì anh tìm tôi có việc gì?”
Tống Ngạn Thành đau lòng nửa giây, “Cứ phải có việc mới tìm cô được à?”
Lê Chi ngây thơ, “Chả thế à?” Mí mắt cô nhẹ chớp, giọng điệu vô tội, ánh mắt cũng vô tội, “Đừng nói là anh tới đây, cuối cùng cũng chỉ là để thăm tôi đấy?”
Tống Ngạn Thành hiếm khi nào lại bị làm cho tổn thương lòng như bây giờ. Anh muốn cười tự giễu, buông xuôi bờ vai, mệt nhọc sau một ngày đi lại cũng tan biến hết. Ai bảo anh đụng phải một bà cô thích chọc điên người khác thế này, đành phải chiều ý người ta thôi chứ biết sao giờ.
Anh dứt khoát gật đầu, “Nếu tôi nói đúng là vậy thì sao?”
Lê Chi tiến về phía trước một bước, kiễng chân, đưa tay sờ trán Tống Ngạn Thành, “Ấm đầu à?”
Tống Ngạn Thành níu cổ tay cô lại, “Cô dám chạm sao?”
Lê Chi rút tay về, “Ôi, tay tôi ô uế rồi.”
Tống Ngạn Thành thực sự bất lực, hạ giọng, giống như đang tố khổ, “Cứ phải chọc tôi tức lên sao? Hửm?”
Lê Chi nhếch miệng, cúi đầu, cười ngây ngô. Nhìn ra cô đang cố ý, Tống Ngạn Thành cảm khái, cô nhóc gian xảo này, bị chiều hư rồi.
Lê Chi không nói đùa nữa, thu lại tâm tình, nói ra thắc mắc trong lòng: “Gọi tôi đến đây là vì có việc thật hả? Có phải ông nội anh cần tôi ra mặt không?”
Tâm tư Tống Ngạn Thành phân thành trăm mối, hợp rồi lại tan, vô cùng mẫn cảm, “Có phải ngoại trừ chuyện của ông nội tôi, giữa tôi và cô không còn mối liên hệ gì nữa sao?”
Ánh mắt anh sáng rực bức người, không tương xứng với gió mát đêm tháng ba cho lắm. Trong một phút giây hai người đối mắt với nhau, Lê Chi không phải là nhìn không ra thâm ý của anh, mà cô chỉ muốn trốn tránh vấn đề, tuy rằng cách trốn tránh của cô khá là lộ liễu, nhưng thực sự hiện tại cô không tài nào có thể đáp lại tình cảm này. Vì vậy, ánh mắt cô bắt đầu vô định, nhìn mặt Tống Ngạn Thành một hồi, rồi lại nói: “Vậy cũng không hẳn. Có thể là do tôi quá xinh đẹp, vì vậy anh muốn kiếm cớ tới ngắm tôi thôi.”
Sao mà cô ngây ngô dễ thương quá vậy.
Tống Ngạn Thành không giận, chỉ cười, đến lúc này, bầu không khí chính thức trầm hẳn đi.
Dù sao hai người cũng đang ở bên ngoài, lại còn là một nơi khá mờ ám, lén lút gặp mặt thế này sợ sẽ để lại hậu quả. Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, Tống Ngạn Thành chợt nói: “Tôi vất vả lắm mới đến được đây, có phải nên làm chút chuyện gì đó hay không?”
Lê Chi cảnh giác, “Anh muốn làm gì?”
Tống Ngạn Thành chau đôi mày kiếm, đôi mắt dường như càng ngày càng hòa hợp với đêm xuân, tăng thêm sức mạnh, dù cho có biểu lộ sự dịu dàng cũng không làm mất đi khí chất lãnh đạm thanh nhã của anh. Trên đời này, có nhiều thứ phải đối lập mới mê người, ví như thiện ác kết hợp, ví như Tống Ngạn Thành lúc này.
Anh tới gần chỗ Lê Chi, nói: “Tôi từ Hải Thành bay tới đây, lại còn phải nhờ bạn thân giả vờ công tác để lấy lí do.”
Đáy lòng Lê Chi yếu mềm, “Vậy anh muốn sao?”
Vẻ mặt Tống Ngạn Thành bình thản, “Ôm một cái.”
Lê Chi: “…”
Cô lui về sau một bước dài, cứ như là bị người ta hạ độc câm vậy, chỉ còn đôi mắt biết nói.
Tống Ngạn Thành lại càng tới gần hơn, tới nỗi có thể ngửi được hương thơm lịch lãm nam tính đầy sảng khoái trên người anh. Lê Chi nhớ mang máng, trông phòng của anh cô có từng nhìn thấy chai nước hoa có mùi này, bởi vì thân chai ngắn, lại gọn gàng, chính là kiểu thiết kế mà cô ưng mắt nhất, vì vậy đã thuận tay tra xem, slogan của nó cũng rất cao ngạo, cô nhớ rất rõ, tên nó là Passage d’enfer*.
(*) Passage d’Enfer: là một dòng nước hoa unisex cao cấp của hãng nước hoa Pháp nổi tiếng L’Artisan. Passage d’Enfer có nghĩa là “Đường tới Địa ngục”.
Lê Chi cảm thấy, hiện giờ mình đang đi trên con đường ấy đây.
Tống Ngạn Thành kéo cánh tay cô, rồi anh dùng lực mạnh kéo cô gần lại người mình, nói: “Thực sự cho rằng tôi sẽ ôm cô sao?”
Lê Chi: “…”
“Cô ghi hình cả ngày trời còn chưa tắm rửa, cô nghĩ tôi có muốn ôm cô không?” Tống Ngạn Thành còn nói.
Hai gò má Lê Chi ửng hồng, như là tà dương khi chạng vạng tới làm khách trên mặt cô vậy. Ngay khi cô đang lơ đãng, anh gỡ bàn tay đang nắm thành quyền cô ra, tách từng ngón tay, sau đó nhét vào lòng bàn tay cô một vật.
Bàn tay đột ngột bị lạnh giống như vừa chạm phải băng, Lê Chi bất giác rùng mình, cúi đầu nhìn qua, là một chiếc lắc tay. Lắc tay rất tinh tế, có một cái hạt charm được điêu khắc rất tinh xảo. Lê Chi nhìn kĩ, đó là hình một quả lê nhỏ, trông rất sống động.
Thừa dịp cô còn đang ngẩn ngơ, Tống Ngạn Thành dùng lực tay vừa đủ, kéo cô vào lòng.
Bên hông tự nhiên lại có một vòng tay ôm lấy, trái tim cô bỗng như ngừng đập, hương thơm của Passage d’Enfer ở vạt áo anh tỏa ra nồng nàn. Lê Chi đơ người, phản ứng chậm, nói năng lộn xộn, “Anh vừa bảo không ôm cơ mà.”
Tống Ngạn Thành vừa ôm lấy vòng eo cô, vừa ấm áp nói, “Ồ, tôi ôm mất rồi, làm sao giờ nhỉ?” Anh cúi đầu, thấp giọng, đôi môi mỏng gần như chạm vào mái tóc cô, “Em cắn tôi sao?”
————————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tấn Giang: Hai chữ ‘Cảnh cáo’ tôi đã nói mệt lắm rồi… (T.T)
Thành Thành: Câm miệng cho tôi!