NGỠ

Sáng hôm nay Lê Chi phải bay tới Bắc Kinh.

Khi Tống Ngạn Thành tỉnh lại, cô đang đứng trước gương trang điểm. Lê Chi đứng đó, hơi cong eo xuống, nghiêng mặt, chậm rãi vẽ lông mày. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu mơ hạnh, che kín thân hình đẹp đẽ, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa sau lưng, nhưng không giấu được vẻ quyến rũ hớp hồn người.

Tống Ngạn Thành ở trần, chống cùi chỏ xuống giường, “Lần này em đi đến bao giờ mới về?”

“Không biết.”

“Chẳng phải em có người đại diện sao?”

“Người đại diện chỉ hận không thể tống em đi làm việc quần quật mỗi ngày luôn cho rồi.” Lê Chi cất bút kẻ lông mày, cuối cùng là tô chút son.

Tống Ngạn Thành xuống giường, đi tới ôm Lê Chi từ phía sau, ngậm lấy vành tai cô nhay nhay, thì thầm, “Bắc Kinh hả? Không xa lắm. Nếu em không có thời gian, vậy để anh tới thăm em.”

Lê Chi nhanh chóng từ chối, “Không cần đâu.”

Tống Ngạn Thành: “…”

“Em đi làm mà, anh đến em cũng đâu thể ở cùng anh được. Hơn nữa, ở đó nhiều người lắm, nếu bị chụp thì lại rách việc.” Lê Chi không phải người thiên về tình cảm, làm việc nào ra việc đó. Tống Ngạn Thành đã nhìn ra, cái cô người yêu này của anh, quá cứng rắn.

Lê Chi trang điểm xong, gỡ cánh tay đang ôm trên hông cô ra, “Thôi nào, em không kịp lên máy bay mất.”

Cô không cần anh đưa đi, cô sớm đã gọi xe rồi. Tống Ngạn Thành tựa người vào cạnh cửa, nhìn cô thay giày, cầm ví, từ đầu chí cuối không thèm nhìn anh dù chỉ là một cái.

Tống Ngạn Thành tức quá hóa cười, đi tới ôm cô vào lòng, hung hang hôn một cái, “Em đúng là gái đểu mà.”

Lê Chi cũng cười, “Làm gì mà thẹn quá hóa giận vậy, chẳng phải là tối hôm qua em vừa mới ‘boa’ anh đó sao?”

Tống Ngạn Thành đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì được cô. Anh chỉ đành đưa mắt nhìn cô đi ra ngoài, cô xinh đẹp tươi trẻ, giống như chú bướm e ấp trong những cánh hoa của ngày xuân đẹp đẽ. Một tiếng sau, Lê Chi nhắn tin cho anh báo bình an, đã thuận lợi lên máy bay.

Sau khi đến công ty, Tống Ngạn Thành phân phó cho Quý Tả: “Anh liên hệ với rạp chiếu phim đi, mua vé xem phim, chia cho các nhân viên, cứ nói là phần thưởng của tập đoàn.”

Quý Tả cười, không cần nói cũng hiểu, “Tống tổng quả thực rất quan tâm Lê tiểu thư.”

Tống Ngạn Thành vẫn ra vẻ điềm nhiên, cúi đầu đọc tài liệu, nhưng khóe môi đã sớm cong lên, “Xem ra anh tăng ca quá ít thì phải.”

Quý Tả hiểu ngay, “Được, sau này tôi không chỉ trích Lê tiểu thư nữa.”

Tống Ngạn Thành lại càng vui vẻ hơn, nhìn đồng hồ, “Bữa tiệc tối nay hủy bỏ đi.”

Sau khi tan ca, anh lái xe về nhà tổ ở ngoại thành. Thời tiết đã dần ấm lên, vầng sáng của tà dương cũng vô cùng chói lòa. Dù đã quá sáu giờ nhưng trời vẫn sáng rõ, nhìn về đằng xa có thể thấy thấp thoáng những dãy núi trập trùng, mang lại đôi chút cảm giác trời đã về hè.

Tống Ngạn Thành dựa vào cửa xe, cũng chẳng vội vào nhà, chậm rãi hút xong một điếu thuốc mới cất bước đi vào. Dì Minh ra mở cửa, ở trong cái nhà, chỉ có mỗi dì quan tâm tới anh.

Dì Minh vui sướng ra mặt, lại nhìn ra phía sau anh, hơi mất vui một chút, “Tiểu Lê không tới sao?”

“Cô ấy bận rồi ạ.” Tống Ngạn Thành nói.

Đón người vào cửa rồi, dì Minh vội lấy dép đi trong nhà cho anh, ánh mắt liếc sang phải ra hiệu.

Trong đại sảnh, Tống Duệ Nghiêu đã tới từ lâu, mặc áo chẽn cùng với áo sơ mi, cà vạt buông lỏng một nửa, ra vẻ công tử hào hoa, đứng ở đằng xa hái hoa bắt bướm, làm màu làm mè, “Ơ, Ngạn Thành về rồi đó hả, hôm nay sao không mang cô bạn gái nhỏ của chú đi theo cùng?”

Tống Duệ Nghiêu ăn nói ngả ngớn, cuối câu còn để lộ ra âm điệu khinh thường, “Cô ta không đến, chú em định dỗ ông nội kiểu gì, để ông có thể phấn khởi kêu rên đây?”

Tống Ngạn Thành khoanh tay trước ngực, bộ dáng thanh thản tự tại, “Cô ấy tới hay không, chẳng liên quan gì tới chuyện ông muốn gặp tôi cả.”

Tống Duệ Nghiêu quay sang, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, “Trong đầu mày đang nghĩ cái gì, đừng tưởng là tao không biết.”

Tống Ngạn Thành gật đầu, khóe môi hơi cong lên, “Anh biết. Sau rồi thế nào? Anh muốn làm gì tôi? Anh có thể làm gì được tôi?”

Cái tư thái chớt nhả, không biết sợ là gì này của anh, chính là công cụ sắc bén, hung ác nhất, cứ mặt đối mặt với nhau mà tiến lên phía trước. Tống Duệ Nghiêu bị kích động, ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc như dao găm.

Tống Ngạn Thành lại càng lạnh lùng hơn. Anh đút tay vào túi quần, từng bước từng bước đi lên cầu thang, “Bãi nhiệm chức vụ của tôi? Đá đít tôi khỏi tập đoàn? Nếu đổi lại là ngày xưa, anh nói được làm được thì tôi còn tin, chứ bây giờ, ông nội không có lòng muốn tôi đi, anh còn có thể làm gì tôi?”

Tống Duệ Nghiêu hừ lạnh, “Chỉ dựa vào một con đàn bà, mày đúng thật là đã khiến tao phải đổi cách nhìn.”

Tống Ngạn Thành không để ý tới lời châm chọc của hắn ta, lại còn được nước lấn tới, hào phóng thừa nhận, “Cảm ơn anh cả đã khích lệ.”

“Mày!” Tống Duệ Nghiêu thực sự nổi giận, gằn giọng, mỗi chữ đều chất chứa sự ác độc, “Mày phải tự biết thân biết phận của mình đi, mày là cái thá gì, được vào cửa nhà họ Tống đã là phúc lớn mấy đời của mày rồi, đáng lẽ ra mày phải nên tuân theo quy củ, an phận thủ thường không gây phiền hà cho người khác, đã cho mày miếng cơm manh áo thì mày phải tự biết điểm dừng đi chứ!”

Tống Ngạn Thành vẫn cười, nhưng ánh mắt lại độc địa hung ác, khiến lòng người rét lạnh, cả người mơ hồ toát ra sát khí, “Tôi chính là loại bùn đất lấm lem đấy, được sinh ra trên thế gian này có phải là việc tôi có quyền chọn đâu? Thuở nhỏ sống trong cảnh cơ cực nghèo hèn, cũng đã bao giờ vọng tưởng xa vời. Kì thật thì tôi cũng có thể hiểu cho anh, vốn là cậu ấm độc nhất vô nhị của nhà họ Tống, rồi lại bởi vì cái tình sử oanh liệt của vị phụ thân trăng hoa của chúng ta, cho nên anh lại có thêm một người em cùng cha khác mẹ là tôi đây. Anh nói rất đúng, tôi vốn chỉ nên là một con chó hoang, đội ơn sự cưu mang bố thí của các người. Nhưng anh và mẹ anh đã làm ra những chuyện gì, có lẽ trong lòng anh tự biết.”

Khóe miệng Tống Duệ Nghiêu run rẩy, nhưng vẫn duy trì sự tự cao tự đại của mình, “Con mẹ nó mày đừng có mà đứng đây nói mấy lời quái gở.”

“Nếu anh đã không làm ra chuyện gì trái lương tâm, vậy thì anh sợ cái gì?” Tống Ngạn Thành tiến gần hơn một bước, ánh mắt lạnh buốt, sắc bén như có thể gọt được xương, “Năm mười hai tuổi tôi về cái nhà này, chính anh và mẹ anh đã làm những chuyện gì với mẹ tôi, tại sao trong lúc mấu chốt như thế mẹ tôi lại gặp phải tai nạn mà bỏ mạng, anh trai, anh coi tôi là kẻ đần, hay tự coi chính mình là kẻ đần?”

Sắc mặt Tống Duệ Nghiêu trong nháy mắt đại biến, có lẽ hắn ta không ngờ tới, Tống Ngạn Thành lại dám lấy cái ngữ khí như gió thoảng mây bay như thế để nói ra chuyện này. Hắn ta trầm mặt, chỉ vào mặt anh, “Rốt cuộc là mày đang nói bậy bạ gì đó?!”

“Khụ khụ.” Ở trên tầng bỗng nhiên có tiếng động, không ngờ là Tống Hưng Đông lại chống ba toong đi tới. Chiếc áo bông dài trên người ông khẽ đung đưa theo gió, ánh mắt long lanh sáng ngời, nhìn thẳng vào mắt Tống Duệ Nghiêu, “Mày đang làm cái gì đó? Mày muốn ăn thịt người hay giết người hả?”

Ông cụ nói ra lời này rất đường hoàng đĩnh đạc, giống như một người bình thường, khiến cho Tống Ngạn Thành có đôi chút băn khoăn, khó phân biệt thật giả.

Tống Duệ Nghiêu toát mồ hôi, nhưng dù sao hắn cũng là người từng trải, thành thạo nhất là giả vờ giả vịt. Hắn ta bước nhanh tới nghênh đón, đỡ lấy Tống Hưng Đông, ra vẻ ngoan ngoãn hiếu thảo, nhiệt tình hết lòng vì ông nội. Nói ngon ngọt vài câu, ông cụ đã mơ màng, hiển nhiên là đã bị lừa gạt qua mắt.

Tống Ngạn Thành đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, đợi sau khi ông cụ Tống quay lưng, anh mới bình tĩnh nhìn từ phía sau ông, định tìm ra kẽ hở nào. Mới đi được vài bước, ông cụ đột nhiên quay đầu, cười híp cả mắt, vẫy vẫy tay với anh, “Ngạn Thành cũng tới đây đi, ông nội có vài lời muốn nói với con.”

Tống Ngạn Thành đờ người, lập tức tỏ ra nghe lời, “Vâng.”

Mà Tống Duệ Nghiêu lại bị bỏ rơi ngoài cửa phòng đọc sách, mặt cau có vặn vẹo, vô cùng khó coi.

Bảy giờ tối nhà họ Tống dùng cơm, Minh Hi gần đến giờ ăn mới tới. Chiếc Ferrari mui trần màu đỏ của cô ta đỗ ở trước cổng, chủ sao thì vật vậy, đều xinh đẹp lộng lẫy. Khi cô ta vừa bước vào nhà, vừa lúc lại gặp được Tống Ngạn Thành đang từ phòng đọc sách của ông cụ Tống đi xuống tầng.

Minh Hi tháo kính râm, khó nén nổi sự phấn khích, “Một mình anh tới sao?”

Tống Ngạn Thành liếc cô ta một cái, ừ một tiếng.

Khi hai người bước qua nhau, Minh Hi đột nhiên kéo cánh tay anh, “Rốt cuộc là em làm điều gì có lỗi với anh, để anh mỗi lần gặp em đều tỏ vẻ mất kiên nhẫn như thế?”

Tống Ngạn Thành nghiêng người tránh đi, “Bằng không thì sao đây? Cô cần loại biểu lộ nào? Ái mộ? Phấn khích khi gặp nhau? Hay là giống như một chú chó ấy, lúc nào cũng thè lưỡi la liếm, chỉ cần thấy cô là ngước mắt lên nhìn?”

Minh Hi mấp máy cặp môi đỏ mọng, “Em!”

“Cô là cô, tôi là tôi.” Tống Ngạn Thành lạnh giọng nhắc nhở, “Sao hả, lại muốn nối lại tình xưa với anh hai sao?”

“Anh nói chuyện cứ nhất định phải đâm chọc người khác thế sao?”

“Ừ đấy.” Tống Ngạn Thành đáp không lưỡng lự.

Minh Hi tức điên lên, mặt hết trắng rồi lại xanh, nhưng ngại đang ở trong nhà, nên không dám làm càn. Mặc dù cô ta vô cùng tự cao, nhưng trong lòng cũng ngầm hiểu, Tống Ngạn Thành dù chỉ là một người hữu danh vô thực, thực chất nội tâm kiêu căng lạnh lùng, cô ta thu phục anh không nổi, cũng thấy sợ anh, vì vậy chỉ đành lôi người khác ra làm bia trút giận.

Cô ta lạnh giọng trào phúng, móc mỉa: “Cái cô bạn gái kia của anh ấy mà, đừng tưởng quay được dăm ba cái bộ phim tầm phào rồi lại tự nghĩ mình lừng danh lắm, cô ta chỉ là một con hát mà thôi, là một vật thay thế, cũng đáng thương đó nhỉ?”

Tống Ngạn Thành mạnh bạo đưa tay ra bóp cổ cô ta, tự kiểm soát lực của mình, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, chỉ đủ để hù dọa cô ta. Cứ vậy mà bức cô ta lùi lại vài bước, ấn lên vách tường. Minh Hi bị dọa đến nỗi mặt tái nhợt, hoàn toàn quên mất việc hô hoán kêu cứu.

Tống Ngạn Thành hạ giọng cảnh cáo, gằn từng chữ một: “Cô cứ thử nói xấu cô ấy một lần nữa xem.”

Những người giúp việc trong nhà đều đang bận rộn, ông cụ Tống cùng với Tống Duệ Nghiêu còn đang ở trên lầu hai, ở cái chỗ vắng vẻ không người này, sự kiên nhẫn của anh sớm đã cạn kiệt. Anh biết rõ mình đây là đang nhất thời xúc động, nhỡ bị người ngoài nhìn thấy sẽ rất rách việc. Nhưng đây như một phản ứng sinh lí, anh không cho phép bất luận một kẻ nào nói xấu về Lê Chi, nửa chữ cũng không được.

Minh Hi sợ đến choáng váng đầu óc, môi cô ta đang khẽ run lên, trong mắt đã ngập nước, nhưng vẫn không nhúc nhích gì, chỉ chằm chằm nhìn vào Tống Ngạn Thành.

Yêu thương, hận thù, tham lam, ngu xuẩn, tất cả đều đã đủ.

Tống Ngạn Thành bỗng dưng buông tay ra, trên lưng đã có một lớp mồ hôi mỏng.

Đám người giúp việc đi ra từ phòng bếp, ông cụ Tống được con cháu đỡ xuống dưới tầng. Quan Hồng Vũ cùng với Tống Duệ Nghiêu, một mẹ một con, chói lọi bức người, cái hào môn thế gia này lại khôi phục trạng thái náo nhiệt.

Nâng chén chúc nhau, trò chuyện thật rôm rả.

Nhóm nữ quyến thì nói hết chuyện làm đẹp rồi đồ trang sức, Minh Hi vẫn cứ diễm lệ rạng rỡ như thế, chỉ là từ lúc đi ra từ toilet, trên cổ cô ta đã có thêm một chiếc khăn lụa. Tống Ngạn Thành vẫn luôn im lặng cho xong bữa, anh như một cô nhi ẩn dật, chán ghét mọi thứ ở nơi đây.

Anh nhớ tới mình năm mười hai tuổi, sau khi mẹ anh xảy ra tai nạn xe cộ, thậm chí anh còn chẳng thể nhìn mặt mẹ lần cuối đã bị người ta bắt quay về nhà họ Tống, cũng đúng tại căn biệt thự này. Cả người anh lam lũ, ngây thơ bất lực, bị mấy người trong nhà này vênh váo tự đắc thuyết giảng, thực sự chịu không nổi.

Anh nhớ tới những năm tháng thiếu niên đang độ trưởng thành, Quan Hồng Vũ châm chọc khiêu khích, Tống Duệ Nghiêu chế nhạo giễu cợt.

Anh nhớ tới lời của ông Tống, nói rằng nếu như không phải do có giấy chứng nhận huyết thống, chứng minh anh mang trong mình huyết mạch của nhà họ Tống này, ngay cả cánh cửa nhà cũng đừng nghĩ đến chuyện bước qua.

Anh nhớ tới nhiều năm về trước, cô nữ sinh xinh đẹp cao quý kia, đối xử tốt với anh, trêu chọc anh, tới gần anh, một tâm hồn thiếu niên non nớt sao có thể chịu được sự tấn công như vậy. Nhưng ngay khi anh vừa mới có hảo cảm với cô ta một chút, cô gái này liền dùng một cước đá văng anh đi, chạy tới trước mặt Quan Hồng Vũ tố cáo ——

“Dì ơi, người này ức hiếp con, con không đồng ý đi xem phim cùng anh ta, anh ta liền muốn ôm con!”

Quan Hồng Vũ tức giận, phạt anh quỳ ngoài cửa cả một đêm.

Đêm hôm đó mưa gió bão bùng, khí lạnh ập tới. Những cỗ xe hào nhoáng của người nhà họ Tống đi vào đi ra, nhưng chẳng có nổi một người dừng lại hỏi thăm. Đèn đuốc trong khu biệt thự sáng trưng, Minh Hi đứng trước cửa sổ sát đất, vốn đang dương dương đắc ý, sau lại ái ngại nhìn anh. Tống Ngạn Thành nhớ kĩ những gì anh đã thấy. Đây giống như một thanh đao sắc bén đâm cho anh một nhát chí mạng, trên mặt vẫn tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng sớm đã rỉ máu. Anh đầm đìa trong máu tươi, còn cô ta lại cảm thấy rất vừa mắt.

Qua năm tháng, vết thương lòng dần biến thành sẹo, tuy vậy, Tống Ngạn Thành vẫn thường xuyên chìm sâu trong ác mộng.

Mười giờ đêm anh mới về tới chung cư Ôn Thần. Anh ngồi trong xe rất lau, trong gạt tàn thuốc đầy những đầu lọc thuốc lá, khói bụi phủ khắp buồng xe, giống như khói bom lửa đạn trong trí nhớ ùa về. Ba giờ sáng, Tống Ngạn Thành bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Anh há miệng thở dốc, xoa xoa hai huyệt thái dương đang sưng tấy, đôi mắt nặng trĩu như bị dây kẽm bó lại, khi mở ra còn thấy đau nhói. Khí hậu tháng tư đáng ra nên là khí hậu thích hợp để ngủ ngon giấc, nhưng Tống Ngạn Thành lại thấy nóng chảy mồ hôi. Anh đảo mắt nhìn tứ phía, cách bố trí phòng ngủ vừa thấy quen, vừa thấy lạ.

Tống Ngạn Thành cúi đầu, thở một hơi thật sâu. Tay anh run lên, thò ra định với lên tủ đầu giường lấy điện thoại. Anh yếu ớt quơ tay một cái, chìa khóa xe liền rơi xuống đất. Tống Ngạn Thành lại ngẩng đầu lên, những sợi tóc lòa xòa che hết tầm mắt.

Anh tìm số của Lê Chi, giờ là rạng sáng, anh đang muốn điên lên.

Lần thứ nhất gọi điện cô không nghe máy, anh vẫn chưa từ bỏ, cứ thế gọi liên tục.

Mà ở Thâm Quyến cách xa cả ngàn dặm, bầu không khí ở bữa tiệc khô khan, “Ánh Trăng Trên Tay” tối ngày mai sẽ khởi chiếu tại Thâm Quyến,  ban tổ chức với vai trò chủ nhà, tổ chức bữa giao lưu mời khách trước ngày công chiếu. Rất nhiều người trong giới tham gia bữa tiệc này, Lê Chi tránh không nổi.

Cô mặc lễ phục, điện thoại thì nhờ Mao Phi Du cầm hộ. Mao Phi Du bỗng đi tới, đột nhiên cười: “Có vẻ bọn cô hợp tác rất vui vẻ nhỉ, đến giờ này rồi mà còn có thể kêu gào tìm cô?”

Lê Chi nhìn sơ qua người gọi hiển thị trên điện thoại, ngay lập tức giật lấy, ôm trong lòng bàn tay tựa như đang ôm bảo bối. Cô đi ra ngoài, đợi cho yên tĩnh chút ít, rồi mới nghe điện thoại, “Anh Thành, sao vậy?”

Tống Ngạn Thành vừa nghe thấy giọng của cô, liền cảm thấy giống như người khô cổ được uống nước, chờ đợi cô đến cứu mình. Mãi sau không thấy anh đáp lại, Lê Chi nóng nảy nói, “Alo? Tống Ngạn Thành, mau nói chuyện.”

“Chi Chi.” Cuống họng Tống Ngạn Thành như bị lửa thiêu đốt, vừa khô vừa khàn, “…Anh đến Thâm Quyến thăm em có được không?”

Anh nhớ em đến phát điên rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc