NGỠ

Lần bị thương này của Lê Chi không nặng lắm, nhưng chắc chắn là rất đau. Cả đêm cô đau âm ỉ, dù dùng thuốc giảm đau cũng không có tác dụng, vốn cô đã bị cảm lạnh, vì bị thương nên lại bùng cơn sốt.

Tống Ngạn Thành hầu như không ngủ, chăm sóc cô cả đêm, lấy khăn mặt bọc nước đá đắp lên trán cho cô. Tới khi trời sáng, Lê Chi không còn sốt nữa, anh mới chợp mắt một chút.

Sau khi Lê Chi tỉnh lại, câu nói đầu tiên của cô là: “Tống Ngạn Thành, anh hôi thật đấy.”

Tống Ngạn Thành đang ngủ gật lập tức tỉnh hoàn toàn, cúi đầu ngửi ngửi một chút, cả người chỉ có mùi nước hoa nhàn nhạt. Lê Chi trùm chăn, ánh mắt ranh mãnh, cười xấu xa với anh.

“Em là đồ không có lương tâm.” Tống Ngạn Thành muốn phạt không được mà mắng cũng không xong, véo mặt cô một chút, “Đợi em khỏe lại rồi anh sẽ tính sổ với em.”

Anh rời giường làm điểm tâm, chỉ làm một chút bánh mì nướng đơn giản cùng với sữa bò nóng. Lê Chi vẫn phải nằm sấp mà ăn, Tống Ngạn Thành cắm ống hút vào ly sữa bò, bộ dạng uống sữa của cô trông rất buồn cười.

Anh ngồi bên giường, nhíu mày, “Sữa uống ngon lắm hả?”

“Cũng tạm á.”

Tống Ngạn Thành dời ánh mắt qua chỗ khác, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, “Mỗi ngày em đều phải nằm sấp như vậy, chỗ đó có bị nhỏ đi hay không?”

Lê Chi không kịp phản ứng, “Chỗ nào nhỏ cơ?”

Tống Ngạn Thành nhíu mày, vẻ mặt tiếc nuối, “Bình thường cái cỡ đã rất miễn cưỡng rồi đó.”

“…” Lê Chi đỏ mặt phản bác, “Chỗ nào miễn cưỡng hả!”

Tống Ngạn Thành cúi người, ánh mắt trong trẻo thế mà lại ẩn chứa ý niệm hư hỏng, anh thì thào bên tai cô: “Miễn cưỡng lắm mới nắm được bằng một tay ấy.” Sau đó nghiêng đầu, hôn lên khóe miệng đang dính sữa của cô.

Lê Chi mãi mới hiểu, cái người này, làm cho người ta muốn phạm tội quá đi!

Từ khi cô bị thương, phòng làm việc cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Mao Phi Du xoay xở mãi, tất cả các kế hoạch đều phải sắp xếp lại lần nữa. Mấy cái khác thì không sao, chỉ có hai cái thời hạn chụp bìa tạp chí là không thể rời được.

Mao Phi Du hùng hổ mắng, “Tôi biết mà, cái cô này là đồ đầu heo, hẳn là khắc tinh mà ông trời sai xuống chỉnh tôi đây! Người đâu mà khó hầu! Hồi xưa mà biết mình phải theo con nhỏ này, chắc tôi về quê thi công chức rồi làm nhân viên trang điểm cho người chết quá! Người khác hỏi đến là tôi lại xấu hổ, ngã kiểu gì mà ngã vỡ cả mông. Người ta cười cho thối mũi!”

Minh Tiểu Kỳ đứng ở một bên đính chính: “Không phải mông, mà là hông.”

Mao Phi Du vui vẻ, “Cô gái trẻ, nghiêm túc vậy luôn hả.”

Minh Tiểu Kỳ: “Nói chung là anh đừng mắng chị Lê Chi nữa, chị ấy đã cố gắng hết sức để làm việc rồi.”

“Em be bờ con bé đó tới thế luôn à?”

“Chị ấy là một diễn viên giỏi.” Minh Tiểu Kỳ nói: “Chỉ có anh không chịu nổi chị ấy thôi.”

Mao Phi Du im lặng, con bé này, thôi trèo lên đầu tôi ngồi luôn đi.

Minh Tiểu Kỳ xử lý email công việc, uống trà sữa, nói chuyện phiếm với đồng nghiệp. Tài nguyên thương mại mà Lê Chi sở hữu khá tốt, các nhãn hiệu từ lớn tới nhỏ đều rất ưu ái. Minh Tiểu Kỳ in hồ sơ, sau đó phân loại và đưa ra để thảo luận và tuyển chọn.

Khi vừa lật giấy, cô nhìn thấy một phong thư, bỗng dưng ngừng tay.

“Anh Tiểu Mao.” Minh Tiểu Kỳ cười thật tươi, bộ dáng có vẻ bất ngờ, nói: “Bên PR của Lven liên hệ với chúng ta này.”

——

Lê Chi bị nứt xương nên các lịch trình công việc đều phải hoãn lại vài ngày, thành ra cô lại có vài ngày rảnh rỗi. Tống Ngạn Thành cũng không tới tập đoàn, ở nhà với cô. Một người vào phòng làm việc xử lý công chuyện, một người nằm ngoài sopha xem kịch bản.

Trước kia Tống Ngạn Thành không hề biết là cô người yêu của mình lại có trình độ làm nũng đỉnh cao như vậy, từ làm nũng tới tỏ vẻ đáng thương, không thiếu cái nào.

“Tống Ngạn Thành, em muốn ăn cherry.”

“Tống Ngạn Thành, em muốn uống nước!”

“Anh có thể tới phòng ngủ lấy cho em quyển sách không?”

Tống Ngạn Thành dựa vào cửa phòng làm việc, bộ đồ mặc nhà khiến anh trông thật trẻ trung, khôi ngô tuấn tú, “Chỗ này không có sách, chỉ có Thành Thành thôi, em muốn không?”

Lê Chi cười xấu xa, “Không muốn.”

Tống Ngạn Thành đi tới, bóp bóp mặt cô, hôn một cái, “Nhưng anh lại muốn Chi Chi.”

Nụ hôn dần sâu hơn, hơi thở dần trở nên nóng bỏng. Tống Ngạn Thành có chút mất khống chế, đặt tay lên lưng cô. Lê Chi đẩy mặt anh ra, giọng nói run rẩy: “Anh đừng có làm loạn.”

Tống Ngạn Thành di chuyển bàn tay đang đặt trên bả vai cô xuống dưới, khẽ mút mát hõm cổ của cô, “Em mới là người chớ làm loạn.”

“Em gãy xương đó! Em là người bệnh đó! Anh có còn là người không?” Lê Chi mặc dù đang ý loạn, nhưng không đến mức tình mê.

Tống Ngạn Thành ngại cô lảm nhảm, bàn tay đặt dưới bụng cô, vén vạt áo lên. Anh kề sát tai cô, đầu lưỡi phác họa lại hình dáng vành tai, thấp giọng nói: “Để anh chuyển động là được rồi.”



Dù thế nào đi chăng nữa thì nhất quyết đừng tin vào cái thứ gọi là ‘nốt lần này’ thôi của cánh đàn ông. Tống Ngạn Thành dường như vừa khám phá ra một chân trời mới, không học cũng rành, mấy ngày nay đều thực hành rất nhiều. Hai người cứ ru rú ở trong nhà, không ra khỏi cửa, cũng không ai trông thấy, giống như bộ đôi quái vật nhỏ, tới đêm mới ra khỏi hang, ôm lấy nhau để sưởi ấm, liếm láp lẫn nhau, trong cái ôm ấp nồng ấm đó bọn họ tìm thấy sự an ủi mình cần.

Hai người chính là toàn bộ thế giới của nhau.



Tối hôm trước Mao Phi Du gọi điện, tới sáng hôm sau Lê Chi mới gọi lại cho anh ta.

Mao Phi Du dù đang điên đầu nhưng cũng lười phát tiết, nói thẳng vào vấn đề: “Lúc nào cô rảnh để tôi qua tìm?”

Lê Chi vẫn còn đang ngái ngủ, “Anh chờ tôi chút.”

Cô đưa di động ra xa, gọi Tống Ngạn Thành đang thay đồ: “Anh Tiểu Mao muốn qua đây, anh đồng ý không?”

Tống Ngạn Thành vừa mặc xong áo sơ mi, đi tới bên cô, cơ bụng săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện trong vạt áo, anh thấp giọng, “Tới đây xem chúng mình ân ái hả?”

Lê Chi nghe xong câu này thì tỉnh cả ngủ, lấy cái gối che điện thoại, đỏ mặt trừng mắt với anh, “Em vẫn đang giữ máy mà.”

Da mặt Tống Ngạn Thành vốn dày, còn trực tiếp lấy điện thoại của cô, nói: “Anh tới đi, lúc nào tới thì gọi cho tôi.”

Một tiếng sau, Mao Phi Du tới nhà. Tống Ngạn Thành mở cửa, hai người đàn ông đứng ở cửa nhìn nhau, một người thì soi mói, một người thì tỏ vẻ chỉ đang làm việc của mình. Cuối cùng thì cả hai nhận ra, đối phương chẳng phải loại tốt lành gì.

Mao Phi Du là người đàn ông quan trọng nhất trong đời Lê Chi, hai người đã cùng nắm tay nhau bước lên đỉnh vinh quang, đồng cam cộng khổ để có được quả ngọt ngày nay. Đàn ông đúng là một loài động vật kỳ quái, rõ ràng là thân phận, địa vị không giống nhau, nhưng khi đứng cùng một chỗ lại quay ra tị nạnh, ghen ghét.

Tính Mao Phi Du vốn hào phóng, vừa nhìn là biết mình còn phải quen Tống Ngạn Thành dài dài, không đáng phải ra vẻ khách khí. Anh ta thẳng thắn, cũng rất bộc trực mà nhắc nhở Tống Ngạn Thành, “Nhớ là đừng để con nhỏ mang thai nghe chưa.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Các hạ là cái đồ tàn nhẫn, tại hạ xin thua.

Lê Chi rửa mặt xong, vịn tường chậm rãi đi ra. Mao Phi Du nhìn cô đi vài bước, không hề nể mặt, nói: “Có thể tự chăm sóc bản thân rồi, ba ngày sau quay lại làm việc đi.”

Lê Chi nghiến răng, “Hai anh đều không phải người.”

“Cô coi đây là kỳ nghỉ hè thật đấy à, cả cái phòng làm việc đang chờ cô nuôi đấy, cô không làm mà đòi có ăn à!” Mao Phi Du mồm mép thô tục, vừa nhìn là biết kiểu người thực tế. Anh ta nhìn quanh nhà Tống Ngạn Thành, xùy một tiếng, “Tôi còn tưởng nhà giàu thế nào, chỗ này còn chẳng sang bằng cái biệt thự Tân Giang của cô.”

Tống Ngạn Thành đột nhiên nghiêm túc, “Ở chỗ này chẳng qua là vì gần công ty thôi.”

“Ra là vậy hả?” Mao Phi Du khinh thường, “Vẫn chẳng bằng nhà của cô ấy.”

“Tôi có ba cái nhà đất ở Tây Sơn, hai căn nhỏ ở phía đông, năm trước vừa mua một trang viên ở Tô Châu, với cả một căn view biển ở Tam Á nữa.” Giọng điệu Tống Ngạn Thành hời hợt, thực chất là không muốn đầu hàng.

Kẻ tám lạng người nửa cân, Mao Phi Du lại mỉa, “Thì thế nào? Dù sao cậu cũng chả có nổi một cái phòng ngủ ở biệt thự Tân Giang.”

Lê Chi nghe hai người đấu khẩu mà không hiểu nổi, hai cái tên này bị dở à, nhưng mà có một điều mà tới hôm nay cô mới phát hiện, cô bước tới kéo tay Tống Ngạn Thành, nhỏ giọng cảm thán, “Hóa ra anh có nhiều bất động sản tới vậy à.”

Tống Ngạn Thành ‘ừ’ một tiếng, mỉm cười, thản nhiên nói: “Nhưng cũng không đẹp bằng nhà của em.”

Kỳ lạ thật đấy, Lê Chi véo véo lòng bàn tay anh, cười tươi: “Sao lại cho là thật rồi.”

Ánh mắt Tống Ngạn Thành dần lạnh lùng, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, hẳn là đang tức giận.

Lê Chi quay đầu, gối mặt lên vai anh, mềm giọng: “Của em cũng là của anh, em cũng là của anh mà.”

Cuối cùng Tống Ngạn Thành cũng hết cau mày, giống như vừa được gió xuân thổi qua, trong chớp mắt toàn thân đều thấy ấm áp.

Mao Phi Du tới đây vì hai việc, việc thứ nhất, anh ta nói với Lê Chi, Lven bắt đầu tuyển chọn đại sứ thương hiệu năm sau cho khu vực châu Á – Thái Bình Dương, trong danh sách các nghệ sĩ nữ có ba người, Lê Chi là một trong số đó. Anh ta bảo sẽ dốc hết sức giúp cô giành lấy vị trí đó, nếu như có việc gì cần phối hợp, anh ta sẽ báo cô trước.

Lê Chi ngẩn người, “Lven?”

“Đúng.” Mao Phi Du khó giấu nổi sự hưng phấn, “Thương hiệu cao cấp nổi tiếng hàng đầu thế giới, chuyện được chọn làm người đại diện có ý nghĩa thế nào, có lẽ cô là người hiểu rõ nhất.”

Mao Phi Du nháy mắt với Tống Ngạn Thành, giọng điệu hết sức nịnh nọt, “Tống tổng oai phong lẫm liệt, giàu nứt đố đổ vách ơi, cậu mà kết nối được với bên nào có tài nguyên tốt thì nhớ thương lượng, để cho bạn gái xinh đẹp của cậu được đi cửa sau với.”

Lê Chi đập cái gáy anh ta, “Ai cho anh quấy rầy người nhà tôi.”

Mao Phi Du ra vẻ ‘con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi’, “Cô đúng là cái đồ vô ơn!” Anh ta lại nói sang chuyện khác, “Mà nhắc tới người nhà.”

Mao Phi Du nhìn về phía Tống Ngạn Thành, sau đó lại nhìn Lê Chi, “Cô cậu ở cùng nhau mãi thế này, cứ lén lén lút lút mãi, bên truyền thông họ chụp được mấy lần rồi đấy, thật giả thế nào, các cô cậu hẳn là hiểu hơn tôi.”

Lê Chi mím môi, không hề phủ nhận.

Cây cao thì gió lớn, truyền thông thích nhất là mấy tin có thể sinh lời như thế này, chưa cần biết có phải thật hay không, đây chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian.

Mao Phi Du nói: “Có công ty còn muốn chơi chiêu, để nghệ sĩ mới bên họ lăng xê bẩn với cô, trả tiền cho đám KOL, đăng mấy tấm ảnh lờ mờ ra ngoài, điểm chỉ phát là nổi liền. Bọn này muốn kéo chân cô để hút fame, đúng là bỉ ổi.”

Lê Chi cúi đầu, trong lòng cũng tự hiểu.

“Cái cô này, không thích tranh giành danh lợi, cứ chăm chăm vào diễn xuất thôi.” Mao Phi Du quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành, như thể là đang mách trưởng bối, “WeiBo cũng không đăng, đối với fan cũng chẳng thèm tương tác, anh xem WeiBo của cô ấy đi, vẫn còn đang dừng ở cái bài đăng nhận giải đấy.”

“Chính cô tự cân nhắc đi, nếu muốn hẹn hò công khai, vậy thì nên lựa chọn lúc nào? Cách gì? Tung hint thế nào?” Mao Phi Du suy nghĩ nát cả óc, đưa ra mấy phương án, “Nếu không, trước mắt cứ chụp vài tấm ảnh chưa rõ mặt đã, để cho fan chuẩn bị tâm lý, kẻo tới lúc nghe tin họ lại sốc quá không tiếp thu được.”

Lê Chi không nói lời nào, vẫn cứ cúi đầu, lấy điện thoại ra chơi.

“Hay là, cứ gạt phăng đi nhỉ? Đăng bài phủ nhận chẳng hạn.” Mao Phi Du sờ cằm, suy nghĩ sâu xa.

Tống Ngạn Thành không vui, “Tại sao lại cứ phải giấu giếm thế?”

“Hai người chưa kết hôn, biết đâu lại có chuyện gì xảy ra thì sao.” Mao Phi Du ăn ngay nói thật.

Tống Ngạn Thành tức tới nỗi siết chặt tay, nếu ánh mắt anh có thể phóng dao, vậy hẳn là Mao Phi Du sớm đã nát cả mặt.

“Cứ quyết như vậy đi!” Mao Phi Du bỗng nhiên nghĩ ra: “Mấy ngày này cô tới biệt thự Tân Giang đi, tôi chụp cho cô mấy cảnh cô ra vào biệt thự, sau đó đăng lên mạng, qua tầm mười ngày nửa tháng gì đó là Lê Chi có thể đường đường chính chính đăng tin WeiBo công khai chuyện yêu đương được rồi. Như vậy thì nếu có công khai người ta cũng sẽ coi là cô rất thẳng thắn, lại không quá đột ngột, thuận tiện cũng có thể dẹp tan bọn chơi bẩn hút máu cô kia —— Cô thấy sao?”

Tống Ngạn Thành vẫn im lặng, hóa ra, người đàn ông sau lưng nữ minh tinh lại khó làm tới vậy.

Anh cảm thấy không sao cả, mấu chốt là ở Lê Chi.

Hai người quay mặt nhìn Lê Chi, cô vẫn duy trì tư thế xem điện thoại vừa rồi, sắc mặt bình tĩnh, biểu lộ không có gì khác lạ, đầu ngón tay đang lướt tới lướt lui trên màn hình.

Mao Phi Du nhịn không được, hỏi: “Cô cảm thấy thế nào?”

Lê Chi không nói gì, để điện thoại xuống, vịn ghế sopha chậm rãi đứng dậy, “Tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm.”

Cô vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Mao Phi Du đã vang lên.

Nhân viên của phòng làm việc kích động nói: “Anh Tiểu Mao!! Anh xem thế này là sao?!!”

Mao Phi Du không hiểu, “Xem cái gì cơ?”

“Không phải là anh đi tìm chị Chi sao?! Vừa mới phút trước thôi, chị ấy đăng tin WeiBo công khai yêu đương đó!!!”

Mao Phi Du đơ như tượng phỗng mất ba giây, “Đệch mợ cái quần què gì vậy!!!”

Ngay lập tức điện thoại lại reo lên, là bên truyền thông, Mao Phi Du không dám bắt máy, vội vã hỏi Lê Chi: “Cô vừa đăng cái gì đó?!”

Lê Chi khập khiễng đi vào phòng bếp rót nước để uống, còn ra vẻ cạn lời, “Việc yêu đương là việc của chính mình, tôi muốn công khai thì công khai tôi, không cần phải tạo nền tạo thế gì hết. Chuyện công khai này có khó khăn gì đâu? Một câu là giải quyết xong xuôi còn gì.”

Cô hất cằm về phía Tống Ngạn Thành, “Với cả, bạn trai tôi ở ngay kia, cũng đâu phải quái vật đâu mà sợ công khai.”

Hai phút trước, Lê Chi vừa mới đăng lên WeiBo:

[Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đang yêu đương, bạn trai là người ngoài ngành, có chung sở thích, có chung chủ để quan tâm. Chúng tôi có nuôi một chú chó bự, vào lúc trời đẹp sẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo, dắt chó. Anh ấy là một người bình thường, anh ấy là người tốt, anh ấy là người tôi yêu.]

Lê Chi còn đăng kèm một bức hình, không phải là ảnh chụp chính diện, chỉ lộ khuôn mặt vui tươi của chú chó. Cô nắm tay Tống Ngạn Thành, dưới ánh mặt trời, bóng hai người kề bên nhau, cùng nhau. Họ dắt một chú chó giống Golden Retreiver, oai phong lực lưỡng, một nhà ba người tiến về phía trước.

Tống Ngạn Thành toát mồ hôi hột, chuyện này vượt xa những gì anh dự kiến. Lê Chi thản nhiên hào phóng, cứ thế công khai tình cảm luôn sao?

Anh run rẩy lấy điện thoại ra, số lượng bình luận dưới bài đăng đang tăng một cách chóng mặt.

Tống Ngạn Thành nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí ấn mở phần bình luận, để rồi sửng sốt.

Bình luận được like top đầu:

[Case closed!! Anh rể nhà chúng ta chính là người đàn ông 10 phút kia!!]

Fan của Lê Chi thật kỳ lạ, bình thường nếu fan nghe tin thần tượng nhà mình đang yêu đương thì đều sẽ đau lòng gần chết. Nhưng đám Quả Lê Cam này lại chẳng thèm để ý đến chuyện thần tượng đang yêu đương hay độc thân, chúc mừng tượng trưng lấy vài câu, còn đâu chủ đề nóng chỉ toàn xoay quanh chuyện “10 phút” kia.

Bình luận còn chưa đã ghiền, nhóm Quả Lê Cam ngay lập tức đi lập một super topic*, ở trong đó tha hồ tám đông nhảm tây, mọi sự tinh túy đều dồn hết vào cái tiêu đề của super topic ——

(*) Super topic: Đây là một tính năng có trên app WeiBo, do Sina WeiBo phát triển. Những người có chung sở thích hoặc chủ đề trò chuyện sẽ tập hợp lại với nhau, tạo thành một group, đa số là xoay quanh các chủ đề về các ngôi sao nổi tiếng. Chỉ trong super topic người hâm mộ mới có thể tương tác trực tiếp với người nổi tiếng hoặc thần tượng, tính năng này được phát triển nhằm hỗ trợ tăng tương tác giữa thần tượng và fan. – Theo Baidu.

[Cùng soi vào những năm đó ~, anh rể phạm phải Thập tông tội* ~~]

(*) Thập tông tội: một trào lưu của mạng xã hội Trung Quốc, Thập tông tội là tên một cuốn tiểu thuyết của tác giả Tri Thù của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết này kể về mười tội ác trong xã hội dựa trên mười vụ án có thật của Trung Quốc và đã được chuyển thể thành series phim cùng tên. Cũng có ý kiến cho rằng, “thập tông tội” ám chỉ mười tội ác lớn nhất trong lịch sử phong kiến Trung Hoa gồm mưu phản, phản bội tổ quốc, bất hiếu…

Tống Ngạn Thành: “…”

Làm người đàn ông giấu mặt sau lưng nữ minh tinh kích thích tới vậy luôn sao, mới công khai ngày đầu đã bị người ta đồn thổi tung cả cái internet rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc