Giọng nói của Tống Ngạn Thành vốn không phải dạng thanh và cao, khi nói chuyện nghiêm túc có xu hướng trầm xuống, không đến độ quá quyến rũ, nhưng có thể mê hoặc người khác.
Lòng bàn tay Lê Chi bị anh đánh đau tới độ phỏng rát, như là tróc luôn cả da vậy.
Lê Chi vô thức thu tay lại, nắm thành quyền.
Tống Ngạn Thành: “Sao? Muốn đánh tôi à?”
Lê Chi: “Không dám đánh người đàn ông chờ bò đâu”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi nở nụ cười, nói: “Đều là mấy chiêu bài marketing của doanh nhân, làm sao để thu hút mọi người thôi, đừng coi trọng quá làm gì. Mua máy chơi game rồi hả?”
“Không mua”
Anh cũng không quá nghiện, thử cái mới lạ, như cô nói lúc trước, để giải trí. Hứng thú qua rồi, tất sẽ thấy bình thường.
Lê Chi “à” một tiếng, để tay sau lưng, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Tống Ngạn Thành hắng giọng một cái.
Lê Chi lập tức hiểu, lui về sau một bước thật dài, ra tới tận ngoài cửa phòng. Cô vẫn nhớ, mục thứ ba trong điều khoản hợp đồng, cấm được bước vào phòng làm việc của anh.
Tống Ngạn Thành: “Nếu chưa ăn gì thì tự mình chiên bít-tết, để trong tủ lạnh ấy”
Lê Chi sờ sờ cái eo của mình, cười xán lạn, “Không ăn, đang giảm béo, cảm ơn đã quan tâm”
Quan tâm?
Ai quan tâm cô?
Da đầu Tống Ngạn Thành căng chặt, vừa định đính chính lại lời cô, nhưng Lê Chi vốn không để ý anh, ngâm nga bài hát rồi về phòng.
Về cơ bản, Tống Ngạn Thành đã nhìn thấu sự việc.
Cô không chỉ thầm mến anh, còn rất có cơ chơi lạt mềm buộc chặt.
Chuông điện thoại vang lên kéo lại luồng suy nghĩ, là Mạnh Duy Tất gọi tới, rủ anh đi uống.
Mạnh Duy Tất là con một của nhà họ Mạnh, kể ra cũng là cậu ấm lớn lên trong nhung lụa chân chính. Anh và Tống Ngạn Thành có tính cách khác nhau, nhưng lại có điểm chung, đó là cởi mở, sức chịu đựng tốt, vì vậy đã kết giao nhiều năm, hiểu nhau rất rõ.
Mạnh Duy Tất tự mình pha chế rượu ở quầy bar, úp miệng ly vào đĩa muối rồi cài thêm một lát chanh tươi lên đó.
“Nếm thử xem” Mạnh Duy Tất đưa rượu tới.
Tống Ngạn Thành đặt điếu thuốc xuống mép bàn, nhận lấy ly, nhưng không uống.
“Lần trước mày bảo tao xử lí chuyện kia, đã ổn thỏa hết rồi. Hôm nay người ta đi chụp hình hóa trang đó” Mạnh Duy Tất không cần phải để tâm mấy điều vụn vặt này, anh chỉ tò mò, “Mày chưa bao giờ đả động đến chuyện liên quan đến phụ nữ với tao”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành vẫn rất bình tĩnh, phủ định, “Không phải, chưa từng, mày sai rồi”
Mạnh Duy Tất: “Tao đã nói gì đâu”
Tống Ngạn Thành: “Ngay cả là bạn bè bình thường cũng không phải”
Mạnh Duy Tất hiểu anh, bình thường không hay giả vờ, “Bộ phim này tuy là do công ty của tao đầu tư, nhưng mối quan hệ trong ngoài phim ảnh cũng nhiều lắm đấy. Trong ấy nhé, diễn viên thủ vai nữ chính, rồi đạo diễn, còn cả nhà sản xuất nữa, ba người họ quen biết nhau, ai cũng biết. Nói thật với mày, người nào mà diễn vai phụ, thử vai rồi sẽ xác định là của người đó luôn. Nhưng mà nếu không chào hỏi rào đón, vậy thì sẽ không cho”
Mạng lưới quan hệ tốt, thì ai đóng vai phụ cũng không quan trọng.
Mạnh Duy Tất: “Có rất nhiều chuyện sẽ không đến được chỗ tao đâu, nhưng mà nếu mày đã mở miệng yêu cầu, đương nhiên tao sẽ xử lí quy củ nghiêm túc. Yên tâm đi, người bạn “bình thường” kia của mày, về sau nếu có vào đoàn, khỏi cần mở lời tao cũng sẽ bảo vệ người đó giúp mày”
Lời này là sự thật.
Trong lòng Tống Ngạn Thành vẫn luôn rõ ràng, Mạnh Duy Tất tuy là “thái tử” của giới giải trí, nhưng dáng vẻ đoan chính, không có kiểu tác phong màu mè công tử bột, cũng không yêu đương lằng nhằng, vẫn luôn thủy chung không thể buông tay với mối tình đầu thơ ngây bốn năm trước kia.
Tống Ngạn Thành vốn dĩ còn muốn bác bỏ mối quan hệ của mình với Lê Chi, nhưng giờ phút này, chỉ “ừ” một tiếng, sau đó như bị ma quỷ xui khiến mà nói một tiếng cảm ơn. “Phiền mày rồi”
Mạnh Duy Tất cười cười, hỏi: “Thật sự chỉ là bạn bè bình thường sao? Nói cho tao biết, bình thường kiểu gì cái?”
Tống Ngạn Thành tự cao lạnh lùng không thèm để ý, nhưng thật ra là không thốt nên lời ——
Bình thường đến mức ở chung.
Hai người ngồi uống rượu hai tiếng đồng hồ mới tan cuộc, trên đường về trời bỗng đổ tuyết. Tống Ngạn Thành liền nói với lái xe chạy chậm lại, đây chính là trận tuyết đầu mùa của thành Bắc. Về đến nhà, anh thấy phòng ngủ của Lê Chi vẫn sáng đèn. Tống Ngạn Thành nhíu mày, trước khi anh ra khỏi nhà, không phải cô đã ngủ say như chết rồi sao?
Lướt qua cửa, cách một tấm ván, anh vẫn có thể lờ mờ nghe thấy được giọng cô đang nhẩm lời kịch ở bên trong.
Âm điệu lúc thì mạnh mẽ, khỏe khoắn có lực mà lại giàu xúc cảm, phát âm cũng rất chuẩn.
Trời vừa mới sang rạng sáng, Tống Ngạn Thành nhìn đồng hồ, cô chuyên nghiệp đến mức khiến cho người ta không nỡ mắng mỏ.
Hôm sau Lê Chi có cảnh quay sớm, yêu cầu là phải đón được ánh nắng ban mai. Kì thật thì, tối qua cô chỉ ngủ đến hai giờ rồi dậy tập thoại, sau đó cũng không ngủ tiếp. Lúc ba rưỡi thì Mao Phi Du tới đón cô, đưa cho cô một ổ bánh mì, “Ăn lót dạ đi, quay cả buổi sáng luôn đó, không biết phải đợi tới lúc nào.”
Lê Chi ăn bánh mì, “Nam chính là ai, anh có nghe qua chưa?”
“Không thấy nhắc đến.” Mao Phi Du nói: “Nhất quyết không nói tới, rồi đến lúc tuyên truyền cũng sẽ biết cả thôi.”
Anh ta cũng không thấy ngạc nhiên, dù là cố tỏ vẻ huyền bí cũng được, thả con tép bắt con tôm cũng được, dù cho phim có hay mấy thì cũng cần marketing.
Trên đường vắng tanh, xe chạy vèo vèo. Mao Phi Du liếc cô, “Cô đi quay phim, vị kia nhà cô không nói gì chứ?”
Lê Chi: “Cái gì mà nhà tôi, anh đừng có nói tầm bậy”
“Gớm, ở cùng nhau mãi rồi lại còn”
“Này nhá, đều là do hợp đồng ước định với nhau cả thôi”
Mao Phi Du hừ lạnh, cũng không nói lung tung nữa. Anh ta chỉ nghiêm túc nhắc nhở cô: “Giờ tôi hỏi cô nhé, nhỡ như chuyện này bị báo chí sờ gáy thì phải làm sao?”
Toàn thân Lê Chi lạnh băng.
Mao Phi Du hơi ra chiều suy tư, “Có điều, cũng chả sao, sờ thì sờ, tự nhiên lại được cơ hội lăng xê một phen, cô cũng được hot chút đỉnh chứ sao”
“Anh lại nói bậy bạ gì đó” Lúc này Lê Chi mới phản bác, “Không cần phải kéo chân anh ấy xuống”
Mao Phi Du chỉ chờ mỗi thế, “Biết ngay, cô ấy mà, thực sự có ý với cậu ta rồi!”
Lê Chi xé một mẩu bánh mì, nhét vào miệng Mao Phi Du, “Tôi không điên, sao tôi lại có ý với cái tên vừa quái gở vừa độc mồm gở miệng kia chứ? Thà bảo tôi thích anh còn hơn là đi thích tên kia”
Mao Phi Du cười ha ha hai cái thôi mà tim Lê Chi như muốn rớt tới nơi, cúi đầu gặm bánh mì.
Hải Thị sở hữu trường quay trong nhà quy mô bậc nhất khu đô thị phía Đông Nam, một số cảnh sẽ được quay ở đây. Hai người đến trường quay, nhanh chóng trang điểm, bận bịu xong rồi lại ngồi trong phòng chờ tổ đạo diễn sắp xếp. Mãi cho tới năm giờ mới có người thông báo, rằng hôm nay mây che dày quá, ánh sáng không tốt, hủy bỏ cảnh quay hôm nay.
Một số diễn viên trong tổ đều thất vọng, tuy không nói gì nhưng cảm xúc đã để lộ rõ.
Lê Chi gắng nghĩ thoáng hơn, chấp nhận làm nghề này tương đương với việc chấp nhận vất vả. Đối với nghề này, thức khuya dậy sớm, lu bù quanh năm mới là chuyện thường tình. Trước đó cô trợ lí nhỏ hấp tấp đã tới báo: “Chị Lê Chi, chị có thể về nghỉ ngơi rồi ạ, nếu có gì thay đổi thì em sẽ thông báo cho chị sau.”
Lê Chi đã nhớ kĩ tên cô nhóc, “Cảm ơn em nha, Tiểu Kỳ”
Minh Tiểu Kỳ thấy bất ngờ, “Chị còn nhớ tên em ạ?”
Mao Phi Du đang ngồi cạnh cũng vỗ tay đánh đét một cái, “Anh cũng nhớ kĩ này.”
Cô là trợ lí mới vào ngành, một đám tân binh xông vào ngành như ngựa phi, có thể được nhớ tới, dù là đối phương có nổi tiếng hay không, đều là một loại khẳng định khiến cho con người ta vui vẻ. Minh Tiểu Kỳ nở nụ cười có chút trẻ con, suy nghĩ một chút, rồi nói nhỏ với Lê Chi: “Hôm nay cố vấn Phương cũng đến ạ, ngay trong rạp B.”
Cố vấn Phương, tên đầy đủ là Phương Viên, là tổng biên kịch của《 Ánh Trăng Trên Tay 》, là một trong những nhà biên kịch xuất sắc nhất trong nước. Sau bốn mươi năm, tiếng tăm cũng dần mờ nhạt khỏi nơi tranh đua phù hoa này, nhưng hai, ba người học trò đã sớm kế thừa y bát*, trở thành trụ cột của ngành công nghiệp giải trí. Qua đó có thể đoán được sức chiến của bộ phim《 Ánh Trăng Trên Tay 》này sẽ mạnh tới chừng nào.
(*) y bát: là các vật tùy thân của tăng sĩ (y là áo, bát là cái bát đựng thức ăn). Ý ở đây là truyền thừa kĩ năng, kiểu vậy.
Minh Tiểu Kỳ vừa nói xong, Mao Phi Du đã lập tức phản ứng, dắt tay Lê Chi sải bước, “Mau tranh thủ thời gian!”
Lê Chi cũng hiểu ra, chạy chậm theo sát, “Đợi chút, tôi cứ vậy mà tới có ổn không?”
Được hay không thì cứ để lộ mặt rồi hẵng nói.
Vừa tới cạnh cửa đã thấy cố vấn Phương cùng một nhà làm phim nữa đi ra. Ở bên này, Lê Chi còn chưa kịp nghĩ kịch bản gặp mặt sẵn trong đầu, nhà làm phim đã chủ động kêu cô, “Đây là diễn viên đóng vai Vương Mộng Hoa thời trẻ, Lê Chi”
Lê Chi ngẩn người, nhà làm phim thế mà lại nhớ rõ cô.
Cố vấn Phương nét mặt đôn hậu ôn hòa mang ý cười, nói: “Cảm ơn cô đã cống hiến hết mình với nhân vật này, tôi rất chờ mong được chiêm ngưỡng những khía cạnh khác nhau của nhân vật này.”
Tuy là lời khách sáo, nhưng đối với Lê Chi thì lại như một giấc mơ vậy.
Cố vấn Phương đi rồi, cô vẫn còn đứng đờ người ở một chỗ chưa hồi hồn. Nhà làm phim trước khi rời đi cũng để lại cho cô một ánh mắt ý vị.
Mao Phi Du nhạy cảm, đời người đi xa rồi mới hỏi cô: “Cô quen với nhà làm phim kia sao?”
Lê Chi vẫn còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn về lời cổ động của cố vấn, hít sâu một hơi, “Tôi muốn cố gắng hơn nữa.”
…
Chín giờ sáng, Mạnh Duy Tất đi hết một vòng quanh rạp, định quay về công ty mở cuộc họp hội ý. Ngay chỗ cửa ra vào, đột nhiên anh nghe thấy có tiếng động sau cây cột. Anh hứng thú qua chỗ đó nhìn thử, thấy Lê Chi đang khoác áo khoác ngoài, ngồi xổm ở góc tường tập kịch.
Cảnh nhân vật bị bạt tai.
Cô không làm nhàng nhàng qua quýt, vừa nhẩm lời thoại vừa đưa tay tát vào mặt mình.
Không phải là chỉ đánh nhẹ để mô phỏng, mà là đánh mạnh tới mức vang dội.
Hẳn là cô quá nhập tâm nên không để ý, hết lần này tới lần khác, diễn sâu vô cùng.
…
Tống Ngạn Thành tan họp rồi mới có thời gian xem điện thoại. Nửa tiếng trước, Mạnh Duy Tất gửi một đoạn video trên WeChat: Này, bạn bình thường của mày.
Tống Ngạn Thành không tự chủ mà nhấn vào video.
Video quay cảnh Lê Chi ngồi xổm ở góc tường, lầm bẩm rồi tự tát mình, quả thực vô cùng kì dị.
Ngay phản ứng đầu tiên của Tống Ngạn Thành chính là, cô ấy thật đáng thương. Hội nghị vừa nãy đã khiến anh bực tức rồi, giờ đây giống như thêm dầu vào lửa, sự kiên nhẫn của cả sáng nay coi như đã đến cực hạn:
[Mày trả đũa cái gì?]
[Tao đã nói là bạn bè bình thường, sao mày cứ đối xử với người ta như thế?]
[Cô ấy đã phải đóng vai phụ rồi, sao mày lại còn bắt nạt cô ấy nữa?]
[Mày là đàn ông, có cần thiết phải làm thế không?]
Mà người nhận được tin nhắn – Mạnh Duy Tất lại đang á khẩu, chỉ muốn rút gân tay mình luôn cho rồi.
…
Chín rưỡi tối, Lê Chi trở lại căn hộ, miệng ngâm nga một bài hát, tâm trạng khá tốt. Thấy Tống Ngạn Thành ngồi nghiêm chỉnh ngoài sopha phòng khách, cô cảm thấy bất ngờ, “Ô? Nay anh không ngồi trong phòng làm việc sao?”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành nặng nề, đầy uy lực.
Lê Chi lập tức nhận sai, “Rồi rồi, đây là nhà anh, anh thích ngồi đâu thì ngồi đó đi.”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành lạnh như tiền.
Lê Chi bắt đầu thấy mơ hồ, không hiểu cô lại đắc tội với người anh em này ở chỗ nào rồi, hơn nữa, sao anh ta cứ nhìn chằm chằm cô thế nhỉ? Để tránh chịu thêm mấy lời khó nghe từ anh chàng độc miệng, cô phi thẳng về phòng ngủ của mình. Tâm tư cô còn đang đặt toàn bộ lên việc diễn xuất, cũng không để ý đến Tống Ngạn Thành.
Mãi cho tới khi cô hết bận, tắm xong thì kéo cửa ra xem xét một chút, Tống Ngạn Thành đã không còn ở phòng khách nữa. Lê Chi cầm máy tính bảng ra sopha ngồi xếp bằng, chuẩn bị lướt Weibo thư giãn chút xíu, cô đặt điện thoại trên bàn trà, chống lên hộp khăn giấy, trên điện thoại còn đang phát livestream.
Ông chủ acc livestream này vốn đã rất nổi tiếng, lượng fan cứ thế tăng ào ào, nhưng kì thật Lê Chi mến anh ta cũng đã nhiều năm, về cơ bản chính là lứa người xem đầu tiên. Cô khá là kết giọng điệu và nhịp điệu nói của anh ta. Mua hay không cũng chẳng sao, chỉ là cô thích ồn ào một chút lúc ở một mình. Đây là thời gian thư thái hiếm có trong ngày của Lê Chi, đại não được nghỉ ngơi, bên tai là sự ầm ĩ, khiến cô không còn cảm thấy lẻ loi một mình.
Chất giọng và âm điệu đàn ông quen thuộc vang lên bên tai, tựa như một liều thuốc an thần, Lê Chi nhẹ nhàng chợp mắt tĩnh dưỡng.
“Cô lại đang làm gì đấy?” Âm giọng u ám vang lên từ phía sau lưng, giống như là quỷ mang gió tới, làm cho lưng Lê Chi phát lạnh.
Cô trợn mắt quay đầu, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt như quan phu* của Tống Ngạn Thành, lập tức kinh sợ. Tống Ngạn Thành nhìn vào màn hình điện thoại của cô, Lê Chi “à” một tiếng, giải thích: “Xem bừa chút livestream ấy mà.”
(*) quan phu: người đàn ông góa vợ.
Tống Ngạn Thành vẫn chưa đi, chờ cô nói tiếp.
Lê Chi tiếp tục nói: “Cũng từa tựa như mua hàng online ấy, anh nghe livestreamer đề cử, cần thì mua, giá cả cũng rẻ hơn nhiều.”
Đương nhiên là Tống Ngạn Thành không có hứng thú với thứ này, cả ngày nay anh chỉ nghĩ tới cái clip kia, cô nhóc này thật thảm thương, đã không có phim để đóng, thật vất vả mới được cái vai quả phụ kia lại còn bị thằng bạn chí cốt của anh cố ý gây khó dễ. Lại nói, tên Mạnh Duy Tất kia không phải là người. Người ngợm trông cũng tuấn tú lịch sự mà bụng dạ lại hẹp hòi thế đấy.
Thảo nào mà mối tình đầu chạy đi làm vợ người khác, đáng đời chưa.
Ánh mắt Tống Ngạn Thành nhẹ rơi xuống má phải của Lê Chi, vết hằn đỏ vẫn chưa hết hẳn, giống như là làn da trắng nõn vừa đánh thêm phấn hồng.
Đáng tiếc thay.
Bước chân vốn đã nên rời đi, giờ đây lại như đeo chì. Lê Chi cũng nhận ra có gì đó không ổn, “Anh có chuyện gì sao?”
Tống Ngạn Thành không nói gì, tìm đề tài để hỏi: “Sao cô lại thích xem cái này?”
“Có gì đâu, xem để hưởng thụ chút náo nhiệt.” Lê Chi nói: “Anh ta là một livestreamer tôi ưa thích.”
Ra là cô ấy thích hình mẫu này?
Tống Ngạn Thành liếc màn hình, người kia cũng không phải loại đẹp trai đến mức kinh thiên động địa gì.
“Tôi ở Hải Thị đã được gần ba năm, lúc không có việc gì làm, buổi tối tôi thường xem anh ta livestream.” Lê Chi tự giễu: “Lượng fan của anh ta từ bốn con số đã nhảy vọt lên bảy số, còn tôi thì vẫn giậm chân tại chỗ.”
Tống Ngạn Thành đã xem qua tư liệu, chỉ ghi là cô không phải người Hải Thị. Anh hỏi: “Quê cô ở đâu?”
Lê Chi cười cười, “Tôi không biết.”
Tống Ngạn Thành lại nhíu mày.
Lê Chi quay qua nhìn anh, “Thật mà, không giấu gì anh, tôi lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ tới giờ vẫn chưa biết mặt mũi của cha mẹ tôi ra sao.”
Bàn tay đang đặt xuôi theo thành ghế sopha của Tống Ngạn Thành bỗng siết chặt, vẻ mặt Lê Chi thoải mái nhưng cũng rất nghiêm túc, không hề giả dối.
Cô hỏi: “Sợ rồi?”
Tống Ngạn Thành không nói gì, yết hầu lăn lăn một đường cực nhỏ, hỏi cô: “Vậy cô học đại học kiểu gì?”
Lê Chi tốt nghiệp chính quy từ Học viện Điện ảnh, là học viện có chuyên ngành xếp hạng nhất nhì trong nước, con đường nghệ thuật này lại là cái hố sâu không đáy, phải liều mạng vung tiền, quan trọng là phải có cả quan hệ. Cô lẻ loi đơn độc một mình, cũng chẳng biết làm thế nào mà lại tốt nghiệp từ trường đó ra được.
“Tiểu học với sơ trung (tương đương với cấp hai của Việt Nam) là giáo dục bắt buộc, đều được miễn học phí. Về sau tôi thi đậu Học viện, rồi được nhận trợ cấp phúc lợi.” Nói đến đây, nét mặt Lê Chi biểu lộ ra sự nhu hòa, “Người hảo tâm kia đã trả hết tiền học phí trong bốn năm cho tôi, còn bản thân tôi cũng kiếm được một công việc bán thời gian, vì thế mà suôn sẻ tốt nghiệp. Tôi rất biết ơn người ấy, tiếc là phòng nhân sự giữ bí mật, cho nên tới tột cùng tôi cũng không biết người ấy là ai.”
Tống Ngạn Thành trông vẫn rất điềm tĩnh, thật lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
Lê Chi cũng không muốn trò chuyện cùng anh về mấy chuyện này cho lắm, lại dồn sự chú ý về phía livestream.
Chủ livestream đang nhiệt tình quảng cáo một loại tinh chất dưỡng da, tặng phẩm kèm theo cũng nhiều, giá cả lại ưu đãi. Lê Chi cầm điện thoại trên tay, ấn mở đường link rất nhiều lần, nhìn rồi lại nhìn, do dự lần lữa mãi. Tống Ngạn Thành cũng nhìn ra, cô muốn mua.
Vì vậy anh hỏi cô: “Nếu như đã thích, tại sao cô không mua?”
Lê Chi cúi đầu nhìn màn hình, “Đắt chứ sao nữa, một bộ giảm giá rồi cũng mất hơn 1000 tệ. (~ 3,5 triệu VNĐ)”
Tống Ngạn Thành cầm cốc nước quay về phòng làm việc.
Tại cửa phòng, anh quay đầu lại nhìn Lê Chi thêm một chút.
Ghế sopha ngăn mất hơn nửa tầm nhìn, chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường cong hõm vai của cô, vừa gầy vừa mỏng, như một dòng suối ôn nhu. Có lẽ là có thêm chút ảnh hưởng từ ánh đèn mờ ảo, vẽ ra thêm vài phần đáng mến.
Đóng cửa lại, Tống Ngạn Thành tiếp tục xử lí nốt đống email còn lại.
Mười một giờ, anh gọi điện cho Quý Tả.
Trợ lí Quý luôn luôn đi ngủ sau 12h đêm, hơn nữa, tinh thần lúc 11h đêm vẫn còn sáng láng như ban ngày, “Tống tổng.”
Tống Ngạn Thành nói: “Anh có đang xem livestream không?”
“Dạ?”
“Anh đi xem livestream đi.” Tống Ngạn Thành thong dong, “Mua chút đồ.”
Quý Tả: “???”
Trầm mặc một lát, Tống Ngạn Thành nói: “Được” Sau đó cúp điện thoại.
Loại chuyện này tốt nhất là đừng gây nên những hiểu nhầm không đáng có.
Tống Ngạn Thành nghĩ, coi như là mình thay mặt thằng bạn tồi Mạnh Duy Tất xin lỗi đi.
Đã có cái lí do không thể nào đầy đủ hơn này làm bia đỡ đạn, anh lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có mưa, ánh sáng không tốt, phần diễn của Lê Chi bị điều sang hôm khác. Cô cũng không phải dậy sớm nên ngủ nướng thêm một chút. Lúc chín giờ liền nhận được điện thoại của shipper, nói là có bưu phẩm cần đưa. Lê Chi hơi bồn chồn, cô có đặt hàng gì đâu.
Đồ được bọc trong một cái thùng các tông lớn, Lê Chi mở ra nhìn thử, sửng sốt.
Hoàng loạt bộ mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu mới ra đều được đặt hàng, không rõ danh tính người gửi cũng như không để lại thông tin cá nhân.
Đầu óc Lê Chi chậm mất mấy nhịp, sau đó mới dần trở lại bình thường. Vừa lúc này, Tống Ngạn Thành cũng từ phòng ngủ đi ra, anh mặc một bộ âu phục màu đen tôn dáng người thẳng tắp, hẳn là định đến công ty.
Nhìn thấy cô đang đứng kia, anh liền coi như không thấy cái thùng đồ, lạnh nhạt điềm nhiên nói: “Mới sáng ra mà ngẩn ngơ cái gì?”
Lê Chi chớp mắt mấy cái, giơ giơ chiếc hộp tinh xảo trong tay lên, “Tôi nhận được được quà á.”
Tống Ngạn Thành nhẹ nâng cằm, bất giác có chút khẩn trương, thậm chí còn chuẩn bị nhếch khóe miệng, định lấy hình tượng đại ca lãnh đạm tàn khốc ra để đón nhận lời cảm tạ của cô. Lại còn định lạnh lùng nhắc nhở một câu, không nên suy nghĩ nhiều, tiện tay thôi.
Lê Chi hít một hơi thật sâu, sáng sớm trong con ngươi đã nhấp nháy ánh sáng như tia lửa, cô vui vẻ nói: “Tôi có người hâm mộ! Lại còn vô cùng hào phóng!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Hào phóng hay keo kiệt anh không quan tâm.
Nhưng mà vì cớ gì mà lại hiểu lầm là của người khác, không vui tí nào.