Cơ ngực căng đét?! Sao không bảo anh kéo xe tải luôn đi?!?
Tống Ngạn Thành tức giận tắt máy tính, chính những người hâm mộ này của Lê Chi đã cho anh thể nghiệm thế nào là nỗi khổ không thể nói của người đàn ông.
Tiểu Chu vẫn còn online, tag anh liên tục, [Anh, anh còn oke không?]
Không oke cho lắm.
Tiểu Chu: [Tình huống bây giờ không thể khống chế nữa rồi, trong group mọi người đều đã hóa điên. Các cô ấy định chỉnh trang lại cái list quảng cáo trị bệnh nam khoa và các phương pháp điều trị độc đáo, gia truyền gì đó để gửi cho anh á.]
Tống Ngạn Thành: “…”
Mạnh Duy Tất đề cử thủy quân kiểu quái gì vậy? Cái thằng này, nhận tiền hoa hồng từ đám này đó à?!
Tiểu Chu: [Bọn họ thậm chí còn muốn xem anh livestream cơ. Họ bảo mặc áo bó ấy anh ơi, nói chớ em cũng có chút dao động á.]
“?” Mẹ nó cái loại đồng đội heo gì đây?
[Anh! Lần trước anh mặc áo ngắn tay em đã nhìn ra rồi! Ngực anh cũng nở phết à nha! (icon bật ngón cái) (ico bật ngón cái)]
“…” Tống Ngạn Thành ngồi trong phòng làm việc hút thuốc, tàn thuốc vẫn còn nóng đỏ rơi xuống mặt thảm, tạo thành một cái lỗ sém nhỏ.
Tuyệt, bảo bối anh kiếm được từ vùng Trung Đông đó trời.
Hai phút sau, Tiểu Chu lại nhắn: [Không xong! Bọn họ nhìn ra giấy chứng nhận kết hôn kia là photoshop rồi!]
Tống Ngạn Thành: [Chẳng phải cậu nói trình độ photoshop của cậu rất tốt sao?!]
Tiểu Chu: [Cũng chỉ có anh thấy uy tín thôi.]
“…”
Trong đám Quả Lê Cam đâu thiếu đại thần trâu bò, cái giấy chứng nhận kết hôn này rất nhanh đã bị phát hiện là đồ dỏm. Mới giây trước còn muốn thấy anh rể mặc đồ bó, giờ đây cả đám đã đồng loạt chuyển thành anti fan ―― [Quỳ ở đây, chỉ cầu 101 phương thức giết chết anh rể, không được chết quá nhanh, trong mười phút là vừa vặn.]
Đúng lúc đó Mao Phi Du gọi điện tới, tiếng chuông vang lên đầy hung bạo, Tống Ngạn Thành đang cáu, đương nhiên là khi nhận máy giọng điệu cũng không vui lắm, “Có phải là anh nghiện gọi điện cho tôi rồi không?”
“Con mẹ nó chứ tôi muốn đánh nhau với cậu thì có!” Mao Phi Du gào lên: “Cậu làm loạn lên như thế làm gì? Cậu điên à, đang yên đang lành đi photoshop cái giấy chứng nhận kết hôn rồi đăng lên mạng, cậu lại muốn Lê Chi lên hot search phải không?”
Tống Ngạn Thành: “Liên quan gì đến anh.”
“Tôi là người đại diện của cô ấy!” Mao Phi Du dữ như chằn tinh, “Tôi nhận được có một khoản lương mà lại phải đi hầu tận hai con người. Có phải cậu muốn debut làm nghệ sĩ không để tôi còn biết đường? Cậu ké fame thế này, hóa ra cậu mới là anti fan hàng đầu của cô ấy nhỉ!”
“Anti fan cái khỉ khô!” Tống Ngạn Thành không chịu thua, máu nóng dồn lên não, bỗng thốt ra, “Tôi là chồng cô ấy!”
Mao Phi Du đột nhiên nổi lửa trong lòng, phải miêu tả cái loại cảm giác này như thế nào nhỉ, à, như là lúc thấy đứa con gái lá ngọc cành vàng của mình bị người ta đào góc tường, không cần biết đối phương có điều kiện tốt đến mức nào thì cảm xúc duy nhất mà anh ta có chỉ là căm ghét, chỉ muốn cầm gậy đuổi đáh uyên ương!
Anh ta lạnh lùng mỉa mai: “Tôi chưa từng thấy ông chồng có giấy chứng nhận kết hôn photoshop nào trên đời này luôn đó.”
Tống Ngạn Thành: “…”
“Cái này gọi là vã quá nhưng không ai thèm đấy.”
Cúp điện thoại, Tống Ngạn Thành hung hăng ném điện thoại lên mặt bàn, về sau công ty anh sẽ không nhận nhân viên họ Mao!
Mao Phi Du là một người nóng tính, đã giận lên là khó ở cực kì. Anh ta tiến vào phòng trang điểm, uất ức tố cáo với Lê Chi lúc này đang tạo hình: “Cô có thể đi dạy dỗ ngay cái vị kia nhà cô không? Đây là thành tinh rồi chứ người ngợm gì cho cam!”
Lê Chi khẽ ngẩng đầu để thợ trang điểm vẽ lông mày, thản nhiên đáp: “Có gì mà phải quản đâu.”
“Người bị ảnh hưởng là cô đó!”
“Có sao đâu, ngay cả WeiBo tôi cũng xóa rồi, cứ nhắm mắt làm ngơ thì chả có gì ảnh hưởng được hết.”
Mao Phi Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cái đó mà gọi là hành vi của người làm ra sao? Đến cả chuyện photoshop giấy đăng kí kết hôn cũng nghĩ ra được, có vẻ hăng hái tự biên tự diễn quá đấy! Nếu đã muốn làm trò con bò thì làm cho ra ngô ra khoai đi chứ, đằng này lại để người ta thấy sơ hở như vậy!”
“Anh Tiểu Mao, đừng khắt khe với anh ấy quá.” Lê Chi cười, hơi nghiêng mặt sang phải để thợ có thể vẽ mày bên trái, “Anh ấy tốt nghiệp Thanh Hoa chứ có phải Học viện Điện ảnh đâu, cứ để tự nhiên là được.”
Ánh mắt dò xét của Mao Phi Du càn quét khuôn mặt cô, phút chốc lại cười lạnh, “Tôi ngộ ra rồi, hóa ra cô cậu phu xướng phụ tùy ấy hả. Tất cả là tại cô dung túng cậu ta đấy!”
Lê Chi liếc anh ta, “Người đàn ông của tôi, tôi có chiều chuộng cũng là điều đương nhiên.”
Mao Phi Du nổi hết cả da gà da vịt, “Thôi ngừng ngừng, cô cầm nhầm kịch bản đấy hả nữ minh tinh.”
Sau khi đùa cợt xong, Lê Chi vẫn rất nghiêm túc nhìn nhận vấn đề, “Ngày trước chẳng phải anh đã từng nói, công việc này của tôi chính là phục vụ quần chúng, chuyện đời tư là thứ phải gạt sang một bên sao? Cuộc sống riêng và giới giải trí là hai thứ hoàn toàn tách biệt, ở chung lâu rồi chắc chắn sẽ phải có những lúc va chạm, để cho anh ấy thích ứng sớm chút cũng tốt.”
Mao Phi Du xùy cười, “Sao thế, sao cô lại phải sợ cậu ta sẽ không có năng lực thích ứng nhỉ? Người đàn ông này của cô, ngông vô cùng, có thể nói là văn võ song toàn, cô không phải lo đâu.”
Lê Chi hơi cúi đầu, nói: “Tôi sợ là sau này anh ấy không cần tôi nữa.”
Mao Phi Du sửng sốt, cau mày nói: “Cậu ta dám!”
Lê Chi cười nhạt, không nói gì.
Mao Phi Du hiểu, sự tự ti và rụt rè trong lòng cô gái này sẽ chẳng thể triệt tiêu đi được. Khi cô mới sinh được có vài ngày đã bị người ta bỏ rơi trước cửa sân cô nhi viện. Sợ rằng ở cổng cô nhi viện có camera giám sát, người đó còn cố ý đặt cô ở đối diện đường, dưới gốc cây ngô đồng. Nếu như ngày ấy đứa bé tên Lê Chi không gào khóc, có khi người ta còn chẳng phát hiện ra.
Cô không được chọn nơi mình sinh ra, và cách bố mẹ thân sinh đối xử với cô đã để lại cho cô một sự ảnh hưởng sâu sắc tới cách nhìn nhận về tình cảm, tình yêu về sau. Bởi vì cô thiếu thốn tình thương, vì vậy khi nó vừa xuất hiện cô liền cảm thấy như vớ được vàng bạc châu báu quý hiếm, muốn dùng hết sức để giữ lấy. Bởi vậy lúc Tống Ngạn Thành tỏ tình với cô, cô dũng cảm đón nhận, bạo dạn mở lòng mình thêm một lần. Cũng bởi thiếu thốn tình cảm, cô vô cùng nhạy cảm, lo được lo mất.
Mao Phi Du khẽ vỗ đầu cô, “Nghĩ gì vậy, cậu công tử họ Tống kia dũng mãnh lắm, vì cô mà làm vô số chuyện còn gì, không đi đâu được đâu. Buổi chiều phỏng vấn xong với bên MS thì nhớ về thay quần áo, buổi tối chúng ta còn phải đàm phán với Mạnh tổng đó, chớ tới trễ.”
Lần sóng gió kia, Mạnh Duy Tất hỗ trợ không ít, được mọi người ngợi khen là rất có thành ý.
Mao Phi Du cân nhắc trước sau, cuối cùng quyết định hợp tác với công ty giải trí Phàm Thiên, từ nay về sau công ty giải trí Phàm Thiên sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về mảng hợp đồng thương mại của Lê Chi. Dựa cây cổ thụ dễ hóng mát*, lượng tài nguyên của phòng làm việc có hạn, nếu họ hợp tác với Mạnh Duy Tất, không thể nghi ngờ, đây chính là một lựa chọn sáng suốt.
(*) Dựa cây cổ thụ dễ hóng mát: Có người chống lưng, có nền tảng, có bệ đỡ thì làm gì cũng dễ.
Nhưng trước khi tới hội sở để ký kết hợp đồng, thư ký của Mạnh Duy Tất tại gọi tới báo, Mạnh tổng không thể tới vì trên đường đã xảy ra tai nạn.
Hai tiếng sau, Tống Ngạn Thành và Lê Chi tới bệnh viện, thấy Mạnh Duy Tất vừa được băng bó xong, từ trong phòng bệnh đi ra. Tay trái anh quấn băng dày, xem ra là có chút nghiêm trọng, còn phải dùng cả nẹp cố định. Bác sĩ nói, các đốt ngón tay bị lệch khớp, sau khi nẹp cố định xong về phải tiếp tục theo dõi và dưỡng thương, không sao hết.
Tình trạng Mạnh Duy Tất lúc này vẫn còn tốt, dù hơi tuềnh toàng nhưng không tới mức chật vật, vẫn rất ra dáng ngọc thụ lâm phong. Anh xin lỗi Lê Chi: “Là do tôi thất ước, vô cùng xin lỗi, để tôi nói với thư ký sắp xếp cuộc hẹn lần tới.”
Lê Chi vội nói: “Không sao đâu, cứ sắp xếp cho tôi lúc nào anh tiện là được. Anh Mạnh, trước tiên anh cứ dưỡng thương cho khỏi hẳn đi đã, kẻo để lại di chứng mất.”
Mạnh Duy Tất cười cười, hất cằm với Tống Ngạn Thành, “Vợ mày tình cảm hơn mày nhiều đấy.”
Tống Ngạn Thành nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, đường rộng thênh thang, xe ít người thưa, sao mày lại có thể đuổi theo xe người khác tới nỗi nát mui xe như thế?”
Mạnh Duy Tất đi từ công ty tới điểm hẹn, nghĩ rằng ký kết với Lê Chi cũng coi là nửa công nửa tư nên tự mình lái xe qua. Anh cười hời hợt: “Mắt mũi kèm nhèm nên nhìn nhầm, với có chút phân tâm nữa, nên cứ đạp chân ga đuổi theo, quên nhả.”
Tống Ngạn Thành càng thấy khó lý giải, “Nhìn nhầm? Mày nhìn nhầm thành gì?”
Mạnh Duy Tất phải treo tay trước ngực, cúi đầu nghịch cái nút băng quấn, nụ cười nhạt treo trên khóe miệng, khẽ nói: “Nhìn nhầm thành cô ấy.”
Tống Ngạn Thành khẽ giật mình.
Mạnh Duy Tất cười, nói: “Sau khi tông vào đuôi xe thì người trên xe đi xuống, lúc đó tao mới nhận ra là không phải.”
Lê Chi nghe nửa hiểu nửa không, nhưng cũng hiểu đây chắc chắn không phải là chuyện vui vẻ gì. Cô biết điều mà ngoắc ngoắc ra hiệu cho Tống Ngạn Thành, “Em ra ngoài trước nhé.”
Bệnh viện tư nhân nên không có người ngoài, Tống Ngạn Thành lúc này mới có thể yên tâm cho cô ra ngoài một mình.
Khi chỉ còn hai người họ, Tống Ngạn Thành nhất thời không biết phải nói gì, anh biết chuyện tình xưa của cậu bạn chí cốt này rất rõ. Mạnh Duy Tất vẫn luôn để mình hãm sâu trong mối tình đầu này, chẳng thể nào dứt ra được, lúc chia tay anh đau lòng gần chết, tự mình ra nước ngoài bôn ba, tự làm khổ mình, cuối cùng tự sát nhưng không thành, phải nhờ bác sĩ tâm lý can thiệp, đã nhiều năm không gần nữ sắc.
Tống Ngạn Thành biết Mạnh Duy Tất vì tình mà khổ sở tới mức nào, nhưng lại không biết bạn mình đã bị hãm sâu tới vậy.
“Ngạn Thành.” Mạnh Duy Tất thì thào: “Mày biết không, trong một khắc ấy, tao cảm giác như mình vừa được gần thêm cô ấy chút nữa.”
Tống Ngạn Thành ngồi bên cạnh anh, cũng lực bất tòng tâm, hỏi: “Sau khi về Bắc Kinh Tiểu Tây bận gì?”
“Cô ấy không khiêu vũ nữa rồi.”
“Mày định thế nào?”
Mạnh Duy Tất cười khổ, nhìn về phía anh, nói: “Giữa tao và Chu Khải Thâm, bất kể là trước đây hay hiện tại, cô ấy cũng sẽ không chọn tao.”
Bác sĩ tới thăm bệnh, Tống Ngạn Thành đi ra ngoài, gọi điện thoại cho thư ký của Mạnh Duy Tất, “Mấy ngày nay anh để tài xế tới lái thay đi, mà sao khi tay cậu ta khỏi hẳn cũng đừng cho tự lái nữa.”
Tống Ngạn Thành trở lại trong xe, Lê Chi hỏi: “Thế nào, Mạnh tổng vẫn còn khỏe đó chứ?”
“Nó vốn có tâm bệnh nhiều năm, không khỏe nổi.” Tống Ngạn Thành nói: “Lúc nào về em bảo Mao Phi Du tăng điều kiện với nó đi, thêm nhiều tiền vào, dám để em leo cây.”
Lê Chi cười khúc khích, chọc chọc vai anh, “Có ai hố bạn thân như anh không?”
“Không cần phải xót cho nó, thứ Mạnh tổng thừa nhất chính là tiền.” Tống Ngạn Thành không hề thương cảm mà góp thêm.
Mạnh Duy Tất làm việc với hiệu suất rất cao, bản thân không tiện gặp mặt nên đã cử lãnh đạo khác của công ty tới ký kết với Lê Chi, hai bên hữu nghị rất tốt. Hơn nữa, công ty giải trí Phàm Thiên để bày tỏ thành ý của mình còn kết nối với một thương hiệu cao cấp của nước ngoài, thúc đẩy bên họ hợp tác với Lê Chi, để cô lên chức đại sứ.
Do lần scandal thất thiệt trước nên Lê Chi đã đánh mất chức đại sứ Leven. Lúc ấy vì muốn đạt được sự đồng ý của Leven nên Mao Phi Du đã dồn lại rất nhiều công việc ra sau, thành ra có một số việc bị xung đột thời gian, mặc dù có một vài mối làm ăn rất tốt nhưng anh ta cũng phải nhịn đau nhịn tiếc, nhã nhặn từ chối người ta.
Sau khi Mạnh Duy Tất ký kết cùng Lê Chi, còn dâng cả quà thể hiện thành ý, chắc chắn là đã đưa Lê Chi lên một tầm cao mới.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Mao Phi Du mới có thể yên tâm hoàn toàn. Cuối tuần họ phải bay tới Pháp quay quảng cáo, Mao Phi Du đành phải điều chỉnh lại kế hoạch công tác. Lê Chi nhắc nhở anh ta: “Thứ bảy xếp cho tôi lịch trống đi, là việc tư.”
Mao Phi Du hừ lạnh, “Chủ nhật tôi cũng cần nghỉ ngơi.”
Lê Chi tới bên cạnh, ra vẻ hóng hớt, hỏi: “Trước kia thì anh cứ như tranh giải chiến sĩ thi đua ấy, giờ sao lại thay đổi rồi? Có phải là ra ngoài hẹn hò hay không?”
“Thôi thôi! Cô cứ nghe ngóng mấy cái linh tinh gì đâu!”
“Thôi được rồi, chỉ nói chuyện công việc thôi được chưa.” Lê Chi cười hì hì, nói: “Dù sao thì Tiểu Kỳ sẽ đi Pháp với tôi vào cuối tuần, tôi còn có rất nhiều thời gian để tán gẫu với em ấ.”
Mao Phi Du đột nhiên im lặng, nhịn không được nở nụ cười, khẽ mắng: “Cái con nhỏ chết tiệt này, nói chính sự xem nào, thứ bảy cô làm gì?”
Lê Chi không giấu giếm, nói: “Anh còn nhớ cậu nhóc làm chủ trì fan club của tôi không?”
“Nhớ, là một cậu nhóc khá sáng sủa đẹp trai.”
“Cậu ấy có một cô bạn gái, là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ bé, đáng tiếc là cô gái này lại bị bệnh bạch cầu, bệnh tình không tốt lắm. Hai người đều là fan của tôi, thứ bảy này tôi hẹn họ gặp mặt.”
Mao Phi Du cũng bất ngờ, “Sao đáng thương vậy? Được, cứ nghỉ phép đi. Mà nhớ chú ý một tí, đừng để bị chụp lén.”
“Tôi không làm chuyện xấu, chụp thì cứ chụp, chẳng sao cả.” Lê Chi vuốt mái tóc dài, đi tới cửa đột nhiên xoay người, ý vị thâm trường nói: “Anh Tiểu Mao cố lên nha! Sớm ngày thoát kiếp độc thân!”
――
Hai ngày trước Tiểu Chu có gọi cho Tống Ngạn Thành, nói bạn gái cậu đã tìm được tủy thích hợp để cấy ghép, rất nhanh thôi là được trị liệu. Đây là bệnh ác tính nên tỉ lệ rủi ro phẫu thuật cũng lớn, Tiểu Chu cũng tự hiểu trong lòng. Nhưng cậu vẫn cố gắng lạc quan, như cây hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, đối với sự quan tâm của những người xung quanh vẫn luôn giữ thái độ rất ổn.
Tống Ngạn Thành nói với Lê Chi: “Cậu nhóc trẻ tuổi mà cũng có thế gánh vác chuyện lớn rồi.”
Lê Chi vẫn luôn thương nhớ Tiểu Ngư, hỏi: “Hi vọng hết bệnh triệt để cũng rất lớn mà.”
“Chuyện này khó chắc lắm. Anh có một đàn anh ở Thanh Hoa, mẹ vợ của anh ấy cũng bị bệnh bạch cầu, cũng là loại cực kỳ ác tính đó. Bà cụ không muốn trị liệu, liền bỏ nhà đi, không để lại tin tức gì cho người nhà. Mấy năm nay đàn anh và vợ cũng đã đi tìm nhiều lần, nhưng cuối cùng là tốn công vô ích, tung tích không rõ, hơn nửa là không còn hi vọng.” Tống Ngạn Thành hơi có chút buồn.
Lê Chi nghe xong rất muốn khóc, cầm lấy xấp giấy che đi đôi mắt đang ẩm ướt, cô đứng dậy đi vào phòng làm việc của anh.
Tống Ngạn Thành hỏi: “Em định làm gì đó?”
Lê Chi tìm giấy bút, tô tô vẽ vẽ, kĩ năng vẽ không quá xuất sắc. Cô vẽ một vòng tròn có bướm và hoa, sau đó dùng bút dạ vẽ cạnh đó mấy chữ ――
“To: Con cá
Thư mời tới buổi hòa nhạc cá nhân của Lê Chi.”