NGỠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Lê Chi rời giường vào lúc bốn giờ sáng, vội vội vàng vàng đến trường quay để trang điểm.

Cảnh quay hỏng hôm qua tạm thời được dời lịch đến hôm nay, bởi vì chiều nay Thời Chỉ Nhược phải bay tới Bắc Kinh dự bữa tiệc tối của tạp chí Harper’s Bazaar. Phải ưu tiên thời gian cho nhân vật lớn, Lê Chi dùng này để miễn cưỡng chấp nhận tình huống. Từ lúc hóa trang cho tới khi ngồi đợi ở phòng nghỉ, Mao Phi Du vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại.

Lê Chi thấy anh ta cả buổi trời không để ý tới người khác liền hỏi: “Anh yêu đương qua mạng hả?”

Mao Phi Du xùy một tiếng, “Bớt xàm.”

Lê Chi quay đầu lại nhìn, “Thế rốt cuộc là anh đang xem cái gì?”

Mao Phi Du cho cô xem, là một số tin tức trên nhóm chia sẻ thông tin tài nguyên.

“Sau khi đóng xong bộ phim này, cô cũng không thể nhàn rỗi mãi được, phải đi lăn lộn kiếm tiền cho tôi.” Anh ta tức giận nói.

Lê Chi bĩu môi, nhưng thực chất trong lòng lại cảm động.

Cái người đàn ông Mao Phi Du này là tuýp người điển hình cho kiểu khẩu xà tâm Phật, nói chuyện thì không dễ nghe nhưng lại là một người biết điều, hiểu rõ cao thấp, về tình về lí, anh ta và Lê Chi đều là người cùng hội cùng thuyền, phúc cùng hưởng, họa cùng chia.

Nếu Lê Chi nổi tiếng, vậy thì anh ta sẽ lại vinh hiển như xưa.

Nếu Lê Chi thất bại, vậy chính anh ta cũng thảm bại theo.

Mao Phi Du đã quen với việc cô không phản bác lại, ngẩng đầu nhìn cô, cười lạnh, “Gã tình nhân của cô đâu?”

“Cái gì mà tình nhân?”

“Thôi đừng có giả vờ giả vịt.” Mao Phi Du biết rõ, “Cậu ta lang thang cả buổi ở phim trường, là vì xem cô đóng phim. Người Hải Thị đấy nhỉ? Đường đường là một tổng giám đốc lại tự làm mình vất vả thế, không có nguyên do gì mà đến mới lạ ấy.”

“Tôi chẳng thèm giải thích với anh.” Lê Chi quay đầu về hướng khác.

Mao Phi Du cười mỉa, “Đáng lẽ ra lúc trước tôi không nên để cô kí cái hợp đồng ấy.”

Lê Chi mất vui, “Cũng có ai ép kí đâu.”

“Vậy thế là cô cam tâm tình nguyện còn gì?”

“…” Lê Chi lại quay đầu lại, đường hoàng nói: “Anh chớ đoán mò, không có gì chính là không có gì, hết hạn hợp đồng tôi liền rút lui.”

Mao Phi Du cười ha ha, “Thẹn quá hóa giận kìa.”

Lê Chi im thin thít, trầm mặc chống đỡ.

Sau cùng, Mao Phi Du mới thực lòng mà nói một câu, “Lúc trước đúng là do thiếu tiền, hiện giờ tôi chỉ lo cô không giữ được cái đầu lạnh. Trong cái ngành này, nếu như cô không có thành tích gì, không có chỗ đứng, vậy thì yêu đương chính là điều kiêng kị nhất.”

Chuyện vốn cũng chẳng có gì, Lê Chi gật đầu, “Tôi hiểu mà.”

Mao Phi Du lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Quay phim cho tốt.”

Cảnh quay cùng với Thời Chỉ Nhược này, Lê Chi đã bỏ gánh nặng trong lòng sang một bên. Làm việc thì phải làm cho tử tế, bỏ qua tâm tư cũng là một mặt chuyên nghiệp. Thời Chỉ Nhược hôm nay cũng không rỗi hơi để mà để ý tới cô, thu lại trào phúng khiêu khích, cảnh quay này thuận lợi qua.

Ở trong giới giải trí, Thời Chỉ Nhược vững vàng dẫn đầu về danh hiệu Tiểu hoa đán, tuyệt đối không phải bình hoa. Xuất thân chính quy đường hoàng, thành tích học tập sừng sững ở kia, gia đình nề nếp gia giáo, kĩ năng diễn xuất vượt trội, thế nên fan hâm mộ của cô ta nhiều vô số, thậm chí còn có cả fan trung thành.

Sau khi diễn xong cảnh quay, trong chốc lát Lê Chi còn có xúc động muốn nói chuyện cùng cô ta.

Thời Chỉ Nhược được tiền hô hậu ủng, vội vã chạy ra sân bay.

Lê Chi nhìn bóng lưng của cô ta mà giật mình, dũng khí mới nảy mầm lại cứ thế mà rúc lại vào đất.

Bốn giờ chiều thuận tiện sẽ diễn luôn với Khương Kỳ Khôn, Lê Chi không cởi đồ, bọc mình trong áo khoác dài, ngồi đọc kịch bản.

“Cho chị nè, uống nước đi.”

Lê Chi ngẩng đầu, ra là Minh Tiểu Kỳ.

“Cảm ơn nha.” Cô nhận lấy, uống luôn nửa chai.

“Chị hồi hộp lắm hả?” Minh Tiểu Kỳ nhìn ra.

“Hồi hộp chứ.” Lê Chi nói: “Lần đầu tiên được đối diễn với Khương lão sư mà.”

“Không cần khẩn trương đâu ạ, ông ấy rất tốt.” Minh Tiểu Kỳ ghé sát vào tai Lê Chi, nói nhỏ: “Không hút thuốc không uống rượu, thích nhất là luyện chữ và leo núi.”

“Sao em biết?”

“Trên Baidu nói.”

Cảnh quay vào buổi chiều này cũng chính là cảnh quay cuối cùng của Lê Chi.

Mỗi người đều đã vào vị trí, Khương Kỳ Khôn ung dung đứng trước máy quay, ôn hòa trấn an: “Không sao đâu, không phải vội, chúng ta học hỏi lẫn nhau.”

Lê Chi trấn định lên không ít, hít sâu một hơi: “Cảm ơn Khương lão sư.”



Chồng của Vương Mộng Hoa chết tại khu mỏ, cô liền trở thành quả phụ trẻ của thôn này. Kết hôn nhiều năm nhưng không có con cái, hiện tại lại càng bị người khác phỉ nhổ. Mẹ chồng nhục mạ, thanh niên trai tráng trong thôn quấy rối, cô phẫn uất không chịu nổi, đi tìm bí thư chi bộ thôn nói lí lẽ rõ ràng, kết quả không có gì lại còn bị cười nhạo.

Vương Mộng Hoa không chịu được nhục nhã, uất hận nhiều năm chất chứa trong lòng khiến cô quyết định tự sát.

Đứng cạnh giếng, cán bộ xóa đói giảm nghèo hết lời khuyên bảo, “Đường là tự mình đi, cuộc đời là do tự mình quyết. Cô gái, cô còn trẻ, đừng liều lĩnh như thế.”

Trời ngày hè thế nhưng lại tối đen, mây đen cuồn cuộn bay tới từ chân trời, cây cỏ khô khốc, giếng làng sâu hoắm, thôn trang chung quanh lạnh lùng u ám. Mắt Vương Mộng Hoa mất đi tiêu cự, tuyệt vọng tột độ, cô nói: “Chỉ vì tôi là phụ nữ mà nên bị đối đãi như thế sao? Sinh con không phải là nghĩa vụ của tôi, nếu như con của tôi chào đời, rồi lại trở thành một kẻ giống các người, vậy thì tôi thà rằng không sinh nó ra. Các người sống vì người khác, còn tôi sống vì chính mình.”

Vương Mộng Hoa quay đầu qua chỗ khác, rồi lại nhìn về phía miệng giếng mà cười, tiến gần thêm một bước.

“Cô gái!!”

Vương Mộng Hoa nhảy xuống giếng, không còn luyến tiếc gì với trần thế.

Hình ảnh đậm màu u tối, vừa áp lực vừa não nề, lại thêm tắt bỏ tiếng ồn chung quanh cùng tiếng hét lạc cả giọng. Rồi cảnh quay đột ngột chuyển về màu đen, chỉ còn lại tiếng “ào” của người rơi xuống nước.

Đạo diễn: “—— hoàn hảo.”

Toàn trường xao động, kéo mọi người quay trở lại hiện thực.

Trên tấm bọt biển dày dưới giếng, Lê Chi ngồi ở đó, do nhập tâm quá sâu vào vai diễn mà khóc không thành tiếng. Khương Kỳ Khôn ló đầu vào miệng giếng, nở nụ cười với cô, giơ ngón tay cái tán thưởng.

Lê Chi vẫn khóc vô cùng thương tâm.

Mao Phi Du kéo cô lên, “Kiềm chế cảm xúc, nếu tiếp tục thế này mắt cô sẽ sưng lên đó.”

Chóp mũi Lê Chi đỏ bừng.

“Với cả,” Mao Phi Du nói nhỏ, “Chúc mừng hơ khô thẻ tre nhé cô gái.”

Tất cả mọi người đều vây quanh Khương Kỳ Khôn, tiếng ca ngợi cùng vỗ tay vang lên không ngớt vì ông, Không một ai để ý đến cô gái đóng vai phụ vừa mới hoàn thành phần quay của mình. Mắt Lê Chi nóng lên, gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống. “Anh Tiểu Mao, cố gắng lên nhé.”

Mao Phi Du ha ha, “Tiểu Chi Chi cũng cố lên nhé.”

Trở về khách sạn, Lê Chi bắt đầu sắp xếp hành lí, phim cũng đã quay xong, cũng nên trở về rồi. Cô hỏi Mao Phi Du: “Anh đặt chuyến bay nào thế? Năm giờ chiều hay vào buổi tối?”

Mao Phi Du đi gọi điện thoại, khoát khoát tay, ý bảo cô cứ đi lên trước.

Lê Chi vừa xếp hành lí vừa tính toán, chờ nhận được tiền cát xê, vậy thì cô liền có thể suy xét tới những bệnh viện nước ngoài, sau đó lại cố gắng tiết kiệm thêm chút tiền nữa, như vậy bà nội liền có thể được phẫu thuật ngay khi cần.

Lúc sáu giờ, Mao Phi Du gõ cửa phòng cô.

“Giờ đi sao? Đợi chút, để tôi lấy hành lí.” Lê Chi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, rương hành lí đang để tại cửa.

“Chưa đi đâu, đi ăn cơm với tôi trước đã.” Mao Phi Du lôi cô đi, đẩy vào thang máy.

Lê Chi cảm thấy hiếm lạ, “Hào phóng thế luôn?”

“Đm cô bớt lời đi.” Mao Phi Du thô bạo nhét cô vào trong xe, “Im miệng.”

Anh ta thực sự đưa cô đến một nhà hàng, trông còn có chút cao cấp. Mao Phi Du vừa dẫn người vào tỏng phòng bao, “đùng” một tiếng, giấy màu tung trời, mấy người trong phòng hô hào: “Chúc mừng bạn hơ khô thẻ tre!”

Lê Chi sợ tới mức lùi ra sau một bước, rồi lại được Mao Phi Du đẩy về trước, “Đi vào đi, thất thần cái gì?”

Minh Tiểu Kỳ kéo cô vào trong, “Chị Lê Chi, mau vào đi nào.”

Bây giờ Lê Chi mới kịp phản ứng, đây chính là bữa tiệc mừng Mao Phi Du chuẩn bị cho cô.

“Có thể diễn thành công một kịch bản hay như vậy quả là không dễ dàng, không cần biết là vai chính hay phụ, chỉ cần có cơ hội này thì cô đã giỏi lắm rồi.” Mao Phi Du hất cằm về phía trước, “Quà nạm vàng thì tôi làm không nổi, nhưng muốn có cảm giác nghi thức thì tôi thực hiện được. Đi đi, ảnh hậu.”

Bốn chữ cuối, Mao Phi Du nói thực nhỏ.

Tròng mắt Lê Chi đã nóng lên.

Mua không nổi sâm panh, Mao Phi Du đặt lấy ba thùng bia Thanh Đảo*, còn xếp thành hình trái tim nữa. Không có bánh tráng miệng do đầu bếp cao cấp năm sao chuẩn bị,  Mao Phi Du chỉ tới siêu thị mua lấy vài cân bánh trứng cùng hạt dưa. Sau cùng, thứ chịu chơi nhất chính là những dải ruy băng bóng bay sặc sỡ dùng để trang trí, khiến cho cả căn phòng thoạt nhìn cũng rất giống như đang tổ chức một bữa tiệc hoành tráng.

(*) Bia Thanh Đảo:



Lê Chi vừa bĩu môi chê “Anh phèn ghê á”, vừa quay đầu đi chỗ khác trộm lau nước mắt.

Mao Phi Du sở hữu dáng người điển hình của dân phương Bắc, cao to rắn rỏi, tính tình cứng rắn. Anh ta gào lên với cô: “Khóc cái khỉ khô, đừng có làm phí công tôi mua bánh trứng cho cô chứ!”

Lê Chi phì cười, lại vui vẻ.

Người có mặt ở đây không nhiều, một số người là bạn cũ của Minh Tiểu Kỳ, còn lại là dăm ba người mà Mao Phi Du quen. Tổng cộng có năm người ăn tiệc mừng, tuy đơn sơ nhưng ấm áp. Mao Phi Du cầm bia, đưa mỗi người một lon. Đến lượt Minh Tiểu Kỳ, anh ta lại thu tay lại.

“Sao không cho em?”

“Trẻ con qua chỗ khác chơi.”

“Em hai mươi hai tuổi rồi.”

“Ơ, nhìn không ra nha.”

Lê Chi đem Minh Tiểu Kỳ tới đứng sau lưng mình, “Mao Phi Du anh có phải là người không thế, thanh thiên bạch nhật lại đi bắt nạt người lương thiện.”

Mao Phi Du hứ một tiếng, cụng lon bia, “Uống rượu của cô đi.”

Một người trẻ tuổi nói: “Chị Lê Chi, chị diễn rất giỏi, em rất coi trọng chị.”

Lê Chi chắp tay, “Cảm ơn nhiều nhé.”

Người còn lại nói: “Lê Chi mà không nổi tiếng thì đúng là trời cao không có mắt.”

Mao Phi Du xùy một cái, “Thôi đi, trên đời này thiếu nhất chính là mấy chuyện do trời cao không có mắt đấy.”

Lê Chi đạp anh ta một cước. “Tính tình kì cục!”

Tuy ít người nhưng lại rất sôi động, bầu không khí rất đặc biệt. Cho nên khi tiếng gõ cửa vang lên tới sáu bảy lần, Mao Phi Du mới chạy vội vàng ra mở cửa, “Tôi đâu có kêu nhân viên phục vụ đâu… A, Khương… Khương lão sư?”

Mao Phi Du trong nháy mắt liền tỉnh rượu, đến cả đầu lưỡi cũng thẳng tắp.

Khương Kỳ Khôn mặc áo lông vũ màu đen, cười ha hả xuất hiện trước cửa: “Xem ra không tìm nhầm chỗ.”

“Mời ngài mau vào phòng đi ạ.”

Sau khi Lê Chi biết là ai tới, cảm thấy rối như tơ vò.

Khương Kỳ Khôn nói: “Tiểu Lê, chúc mừng cháu hơ khô thẻ tre.”

Lê Chi che miệng, suýt chút nữa không thở nổi, “Khương lão sư.”

“Mỗi một cảnh quay của cháu tôi đều đã xem qua, tôi cũng không muốn nói mấy lời khích lệ rườm rà làm gì, cháu là một diễn viên trẻ có tài năng, hợp tác với cháu rất vui vẻ.” Khương Kỳ Khôn rất lịch thiệp đưa tay ra, “Chúc mừng nhé.”

Lê Chi hạ thấp người, hai nắm chặt rồi lại buông ra, nghẹn ngào nói: “Người là người đầu tiên nói với cháu như thế.”

“Nếu tôi là người thứ nhất, vậy thì cháu hãy mỏi mắt mong chờ, sẽ còn vô số nữa đó.” Khương Kỳ Khôn mỉm cười, nói.

Rất nhanh có tiếng gõ cửa, cửa lại không khóa, bên ngoài liền có người ló đầu vào dò xét, “Chính là chỗ này!”

Cả một đoàn người toàn trợ lí và nhân viên công tác của phim trường ùa tới đây, đứng chật cả phòng. Chào hỏi hết cả thảy, Lê Chi giống như đang mơ, bước chân trôi nổi phiêu lãng. Mao Phi Du sợ cô lại cứ đứng đó nghệt mặt ra, liền ra mặt thay. Anh ta là một người nhanh nhạy, am hiểu xã giao, không lâu sau đã làm bầu không khí sôi nổi lên.

Khương Kỳ Khôn đến một lát liền đi, thân phận ông như thế cũng sẽ khó hòa mình cùng lớp người trẻ. Trước khi đi, ông liếc mắt nhìn Minh Tiểu Kỳ đang đứng ở cửa. Minh Tiểu Kỳ làm như không thấy, lập tức di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.

Trưởng bối đã rời sân, hiện trường lại càng điên cuồng hơn.

Mao Phi Du là ai chứ, trước kia vùng vẫy khắp Bắc Tứ Hoàn*, được xưng danh Trùm tiệc tùng. Chơi thì vẫn chơi, nhưng anh ta cũng không quên che chở Lê Chi, người khác muốn rót rượu mời cô, Mao Phi Du một mực ngăn lại, cầm lấy chén rượu tự mình uống, “Được rồi được rồi, đừng làm phiền cô ấy, sáng mai còn có quảng cáo phải quay, kính rượu đến đây là đủ rồi.”

(*) Bắc Tứ Hoàn: Là phần đô thị ở vành đai phía Bắc của Đường vành đai số 4 tại Bắc Kinh.

Lê Chi cúi đầu, bật cười.

Nào có quảng cáo gì đâu, từ trước tới giờ Mao Phi Du đều như vậy, không diệt oai phong người nhà. Chỉ còn có anh ta ở đây, anh ta liều mạng cũng sẽ không để Lê Chi chịu thiệt thòi.

Lê Chi cầm lon bia đi tới đứng cạnh cửa sổ. Sắc trời đã tối, đèn đường đã được bật sáng lên, trong bóng tối mịt mù có thể nhìn ra đường nét của dãy núi ở đằng xa. Gió thuận theo khe hở mà thổi vào, cảm giác có chút lạnh.

Lê Chi lấy điện thoại ra, không biết vô tình hay cố ý mà lướt danh bạ, cuối cùng dừng lại ở ảnh đại diện của Tống Ngạn Thành. Do dự nhiều lần, cô tự cho là do mình run tay, sau đó bấm nút gọi.

Tựa như là vừa bị rơi từ trên cao vạn mét, rồi khi sắp rơi nhanh tới nỗi không khống chế được, lại có một sợi dây thừng mạnh mẽ kéo lại —— Tống Ngạn Thành không bắt máy.

Tuy thấy may mắn, nhưng cũng không an tâm lắm.

Cán cân trong lòng nghiêng nghiêng, cuối cùng là Lê Chi lựa chọn vế sau.

Cô lại gọi điện cho Quý Tả, lúc này Quý Tả đang ở nhà Tống Ngạn Thành, trông thấy tên người gọi tới liền kinh ngạc.

Anh nhanh chóng tắt chuông điện thoại, mắt lại ngước lên nhìn Tống Ngạn Thành đang nằm trên ghế sopha, âm thầm đi tới bên cửa sổ, lúc này mới thấp giọng nghe điện thoại, “Xin chào Lê tiểu thư.”

“Rất xin lỗi vì muộn như vậy còn làm phiền anh nha Quý tiên sinh.”

“Không sao hết.” Quý Tả khách sáo hỏi: “Cô có việc gì sao?”

Lê Chi do dự một chút, nói: “Tống Ngạn Thành lại tăng ca sao, tôi không tìm anh ấy đâu, chỉ là có việc muốn hỏi thôi…”

Ấp a ấp úng viện cớ, sao qua được con mắt tinh tường của Quý Tả?

Quý Tả nói: “Hôm nay Tống tổng phải tới tiệc xã giao nên uống hơi nhiều, ngủ luôn rồi, cô chờ một chút, để tôi gọi cậu ấy.”

“Thôi không cần, không cần đâu.”

Nhưng đã quá trễ, Lê Chi nghe thấy tiếng Quý Tả, “Tống tổng, Lê tiểu thư gọi tới.”

Tống Ngạn Thành đang nằm trên ghế sopha, cả người mê mệt, men rượu bốc lên, nhưng cũng chưa tới mức bất tỉnh nhân sự. Đủ loại rượu đổ vào người, đầu óc như choáng váng. Kì thực ngay khi nghe thấy Quý Tả nói câu “Lê tiểu thư”, năm phần men say còn lại trong người đã tan biến hết.

Quý Tả bước tới, nhẹ giọng: “Là Lê tiểu thư.”

Tống Ngạn Thành nhăn mặt, mặt còn có chút buồn rầu, hiển nhiên là không muốn để ý người ta cho lắm.

Quý Tả tưởng anh không nghe rõ, liền lặp lại, “Lê tiểu thư tìm anh đó.”

Lúc này Tống Ngạn Thành mới bực bội mở miệng, ngữ điệu lãnh đạm như đang dỗi, “Tôi không có ở đây.”

Quý Tả khó xử, không biết làm sao để nói vừa rồi anh ta đã đồng ý giúp đỡ. Hơn nữa, nhìn thái độ của sếp thế này, không giống như thực sự ghét bỏ, trái lại giống như đang đánh cược. Anh ta tự quyết, đưa điện thoại qua, cũng không di chuyển gì nữa.

Dừng lại hai giây, Tống Ngạn Thành lại nói: “Nói là tôi sắp chết rồi.”

Quý Tả nhịn cười, thả điện thoại vào tay anh. Tống Ngạn Thành miễn cưỡng đặt lên tai, đến cả hít thở cũng có vẻ chống chế.

Lời mới nói vừa rồi Lê Chi đã nghe thấy toàn bộ, cô đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm rồi nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Sắp chết thật hả?”

Tống Ngạn Thành không nói gì.

Giọng điệu Lê Chi hóm hỉnh, “Vậy tôi tới nhặt xác cho anh nha?”

Tống Ngạn Thành ngồi dậy, dựa vào lưng ghế sopha, một tay cởi bỏ cúc cổ áo sơ mi, yết hầu thông thoáng, lại lăn một chút. Anh trầm giọng, “Không có vé cho cô đâu.”

Lê Chi khẽ cười, “Cái anh này, tôi tự trả tiền vé mà.”

Sự rầu rĩ của Tống Ngạn Thành liền theo tiếng cười của cô mà tan thành mây khói. Đầu ngón tay đang giữ điện thoại liền nắm thật chặt, giọng điệu cũng mềm mại hơn nhiều. Anh “ừ” một tiếng, “Vậy còn không mau về, nhặt luôn đi cho nóng.”

Lê Chi cười đến độ mặt mày khẽ cong, cực giống với vằng trăng sáng trên bầu trời kia.

Không ai nói chuyện, hơi thở hai người như vượt trăm sông ngàn núi mà tan vào nhau.

Lê Chi chợt nói: “Anh nhận video call nhé.”

Vừa mới ngắt kết nối, chuông điện thoại của Tống Ngạn Thành liền vang lên. Lê Chi gọi tới bằng WeChat, lúc này anh lại bắt máy rất nhanh. Hình ảnh bị đơ mất một giây, khuôn mặt của Lê Chi hiện ra rõ ràng.

Cô điều chỉnh góc độ, dịch điện thoại sang phải một chút.

Một đám người ồn ào náo nhiệt, Mao Phi Du chơi bời đến điên rồi, bóng bay cùng bia rượu, còn có cả tiếng nhạc.

Lê Chi nhỏ giọng: “Hôm nay tôi quay xong rồi nè!”

Tống Ngạn Thành nhìn ra được, cô đang rất hưng phấn. Khóe miệng anh cong lên, thần sắc mặt mày đều trở nên dịu dàng, “Mới xong một bộ thôi mà.”

Lê Chi gật đầu, “Sẽ còn có bộ thứ hai, thứ ba, thứ một trăm.”

Tống Ngạn Thành nhếch môi, vẻ mặt anh trước sau như một, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Lê Chi trong video, giống như một liều thuốc mỡ xúc tác, cuối cùng Tống Ngạn Thành cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Sau khi kết thúc video call, Tống Ngạn Thành vẫn duy trì tư thế ngồi như vậy, nửa phần men say cũng không còn.

Anh quay đầu, “Anh nhìn tôi làm gì?”

Quý Tả đầu gỗ, thích nhất là nói thật, “Tống tổng, dáng vẻ vừa rồi của anh, giống như một đứa con nít đang giận dỗi.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Quý Tả nói: “Sau đó lại được mẹ dỗ cho vui vẻ.”

Vị trợ lí này hẳn là tăng ca quá ít rồi.

Sau khi Quý Tả về rồi, Tống Ngạn Thành lại cầm điện thoại lên nhìn xem.

Trong danh bạ WeChat, ảnh đại diện của Lê Chi xếp trước nhất. Tên ghi chú vẫn để cái lần trước anh sửa – “Sản phẩm ba không”.

Ngón tay Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng lướt màn hình, lại thay cho Lê Chi cái tên ghi chú mới.

Hai chữ kia tựa như một luồng sáng rực rỡ, soi chiếu tất cả những điều khó hiểu trước đó. Ngón tay Tống Ngạn Thành cứng đờ, dấu đầu hở đuôi mà thêm đóng mở ngoặc ghi chú đằng sau: Giả.

Anh suy nghĩ một chút, rồi lại xóa bỏ chữ ‘giả’ kia, chỉ để lại hai chữ: Bạn gái.

——————————————-

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Chi Chi: Một gã đàn ông họ Tống suốt ngày sống trong mộng tưởng, tôi cũng bất lực rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc