NGỠ

Tiểu Chu thất thần ra khỏi phòng làm việc, Tống Ngạn Thành ngồi trê ghế sopha, “Cậu thực sự không nhìn thử phòng để đồ của tôi sao?”

Vẻ mặt Tiểu Chu phức tạp, “Sao? Chẳng lẽ anh giấu người trong đó hả?”

Tống Ngạn Thành cười cười, “Cũng đâu phải là không thể?”

Tiểu Chu lắc đầu, “Em cũng không muốn gặp mẹ anh đâu.”

Tống Ngạn Thành hất cằm về phía bàn trà, “Cho cậu xem cái khung ảnh kia.”

Khung ảnh đang úp mặt xuống bàn trà đó có chứa tấm hình mà Tống Ngạn Thành nhờ Quý Tả chụp vào một hôm hẹn hò với Lê Chi. Lê Chi khi đó còn chưa nổi tiếng, không mang khẩu trang không đội mũ, còn cười rất rạng rỡ trong vòng tay của anh.

“Vậy thì đã sao?” Trong lòng Tiểu Chu đã tưởng rằng anh là fan trung thành, hôm nay xem ra là có chút khác biệt. Cậu nói: “Mấy ảnh photoshop kiểu này em có cả trăm tấm.”

Tống Ngạn Thành: “…”

“Trong nhà em còn có cả poster của Chi Chi cơ.”

“Cậu có bạn gái còn gì? Cậu làm thế mà hai người không cãi nhau sao?”

Tiểu Chu trầm mặc một chút, sau đó liền nói: “Cô ấy cũng là fan của Chi Chi.”

Tống Ngạn Thành giờ đây thật sự đã giơ cờ trắng đầu hàng, còn nhiều thời gian mà, không cần phải vội. Tới khi thời gian đã không còn sớm, trước khi về Tiểu Chu hỏi: “Em có thể thường xuyên tới chơi với anh không?”

Tống Ngạn Thành nói, “Được, chỉ cần hẹn sớm là ok.”

Tiểu Chu thầm nhủ trong lòng, làm người phải có tấm lòng lương thiện, mỗi cuộc tương phùng đều là cái duyên, không thể trơ mắt nhìn anh dần sa đọa như vậy được. Nếu làm bạn đồng hành bên anh ấy, khuyên nhủ để anh ấy giác ngộ ra, biết đâu người anh em này lại có thể quay đầu về bờ, một lần nữa làm người tử tế.

Trước khi đi, Tiểu Chu còn mạnh mẽ ôm Tống Ngạn Thành một cái, vỗ vỗ tấm lưng anh, an ủi, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi anh à.”

Tống Ngạn Thành cũng vỗ lưng cậu, nhắc nhở một câu, lời ít ý nhiều: “Cậu cũng đừng quá lạc quan, mọi thứ đều là con dao hai lưỡi, suy nghĩ cho kĩ những chi tiết hôm nay cậu quan sát được, rồi chuẩn bị tâm lí cho thật tốt.”

Cả hai người đều kiểu ông nói gà bà nói vịt mà khuyên răn nhau, cứ như vậy mà để mọi thứ trôi qua một cách mơ hồ.

Sau khi Tiểu Chu lái xe rời đi, Tống Ngạn Thành nhéo mi tâm, cảm giác như vừa được giải thoát.

Tới tám giờ tối, Quý Tả gọi điện tới, thấp giọng báo cáo: “Tống tổng, đồ mà anh muốn đã được thu thập đủ rồi.”

Tống Ngạn Thành chau mày, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng, mãi sau mới có thể nói được một chứ: “Tốt.”

Quý Tả lại nói: “Hình như Tống Duệ Nghiêu đã nghe phong thanh về chuyện này rồi, hôm nay trợ lí của anh ta đã mấy lần đi đi lại lại ở chỗ tôi, nói bóng gió dò xét ý tôi. Hai ngày nay anh không tới tập đoàn, có lẽ là anh ta đứng ngồi không yên.”

Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói, “Nếu có ai hỏi thì cứ bảo là tôi đi công tác rồi.”

“Tôi hiểu rồi.” Quý Tả thả lỏng được tinh thần thêm chút ít, cảm thán, “Tống tổng, giờ chúng ta đã có chứng cứ chứng minh anh ta thông đồng với bên đấu thầu, anh hoàn toàn có thể lật đổ anh ta. Vào cuộc họp Ban Giám đốc lần tới, nếu có Phó Tổng giám đốc Vương dẫn dắt, thành viên Ban Giám đốc chắc chắn sẽ phải nể mặt ba phần, không dám công khai ra mặt bảo vệ Tống Duệ Nghiêu.”

Tống Ngạn Thành không nói gì, bao nhiêu năm nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn chịu nhục của anh coi như cũng đáng. Những mũi đao ẩn mình trong dòng thời gian kia, anh đều phải nhẫn nhục mà nuốt vào họng, dù cho máu tươi chảy ròng ròng, dù cho nuốt không trôi cũng không thể nhổ ra, chịu đựng hết lần này tới lần khác, tới tận hôm nay, rốt cuộc mới có thể thấy được một tia sáng bình minh le lói nơi chân trời.

Đúng như lời Quý Tả nói, ngày hôm sau, Tống Duệ Nghiêu tới văn phòng Tống Ngạn Thành tìm người từ rất sớm, tuy khuôn mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vốn đã sớm nóng như lửa đốt. Mà sau khi bị Quý Tả ngăn lại, hắn ta suýt nữa không nhịn được mà cho anh ta cái bạt tai. Chuyện này đã làm không ít người kinh hãi, tuy rằng cuối cùng mọi thứ đã bị áp xuống, nhưng những lời đồn đại đã bắt đầu lan truyền dữ dội trong nội bộ tập đoàn.

Người ta đồn, năm xưa Tống Duệ Nghiêu đã phụ trách một dự án đấu thầu hơn 100 triệu tệ, sau đó hắn cùng với công ty đấu thầu trong ngoài phối hợp, giúp công ty đó trúng thầu, đổi lại hắn sẽ được chia một khoản hoa hồng khổng lồ. Họ còn đồn rằng, câu chuyện của vài năm trước này còn có vài điều ẩn khuất, mà rồi cậu con thứ của nhà Tống đã nắm bắt được nhược điểm chí mạng này.

Những dòng người xếp hàng dài, vô cùng lộ liễu, hoảng sợ nháo nhào dò hỏi tin hiểu. Cũng có người không để trong lòng, chắc chắn là Tống Duệ Nghiêu sẽ có ngài Chủ tịch che chở, dù sao hắn ta mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Còn những nhân viên kì cựu làm mấy chục năm trong công ty thì lại cực kì khinh thường, ngài Chủ tịch là ai chứ, ngài luôn luôn đối xử công bằng với mọi người, công tư phân minh. Nếu như ngài thật sự là người luôn thích be bờ con cháu nhà mình, vậy sao năm đó còn cho đứa con riêng kia nhận tổ quy tông làm gì.

Mỗi ngày Quý Tả đều báo cáo lại diễn biến dư luận cho Tống Ngạn Thành. Anh ta cười, nói: “Nếu như anh không đến tập đoàn, anh trai anh thật sự khó có thể sống an ổn qua ngày rồi.”

Tống Ngạn Thành đứng trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc trong nhà, khói lửa từ điếu thuốc trên tay lẳng lặng thiêu đốt. Anh trầm mặc một lát, nói: “Ngày mai anh lái xe tới đây một chuyến đi.”

“Tống tổng, anh muốn ra ngoài sao?”

Tống Ngạn Thành dập tắt đầu mẩu thuốc, ánh mắt điềm tĩnh không một gợn sóng, “Quay về nhà tổ thăm ông nội.”

Anh lại về nhà họ Tống, tất cả đều như trước.

Dì Minh mừng rỡ mở cửa, nhìn anh đi có một mình, bà cảm thấy vừa tiếc nuối vừa thất vọng, “Lê tiểu thư lại không tới nữa sao.”

Tống Ngạn Thành gật đầu, “Cô ấy bận quay phim rồi ạ.”

Dì Minh nói: “Buổi sáng tôi đi mua thức ăn còn nhìn thấy khu bán mấy quả anh đào to lắm, nghĩ là cô ấy sẽ đến, nên tôi đã cố ý mua cho cô ấy một hộp.”

“Đợi lát nữa dì để lên xe đi ạ, lúc về cháu sẽ gửi cho cô ấy.” Bước vào huyền quan, Tống Ngạn Thành nhìn dì Minh, “Hình như dì rất thích cô ấy.”

Dì Minh cười, “Cô bé ấy là một cô gái tốt mà.”

Trong đáy mắt Tống Ngạn Thành hiện lên một chút ấm áp, dì Minh khẽ giọng báo cáo: “Mấy hôm nay Quan Hồng Vũ rất ít khi ở nhà, cậu cả cũng không hay đến.”

“Bọn họ bận cả mà.” Tống Ngạn Thành nhàn nhạt nói, “Để cháu lên thăm ông nội.”

Trên phòng ngủ chính của tầng hai lúc nào cũng có bác sĩ gia đình túc trực 24/24. Bác sĩ vừa mới tiêm thuốc cho Tống Hưng Đông, giờ ông đã ngủ say. Bác sĩ phụ tá nhẹ nhàng chào hỏi Tống Ngạn Thành, “Tình trạng của ngài Tống vẫn ổn định, anh không cần phải lo lắng.”

Tống Ngạn Thành gật đầu, “Mọi người vất vả rồi.”

Bác sĩ cùng điều dưỡng đều đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại. Trong phòng ngủ có đốt gỗ đàn hương, đồng thời một một cánh cửa sổ cho thông khí, nhiệt độ điều hòa luôn giữ ở mức ổn định. Khu nhà tổ có phong cảnh rất đẹp, chung quanh cũng rất tĩnh mịch, dù cho là giữa trưa hè oi ả cũng không thể thấy bất cứ tiếng ve kêu nào.

Chiếc sập được đóng bằng gỗ tử đàn có đặt rất nhiều đồ cổ có giá trị lớn. Trên vách tường treo ảnh của Tống Hưng Đông theo từng thời kì. Ở trong chiếc tủ kính là rất nhiều cúp, huy chương cùng giấy chứng nhận đã chứng tỏ sự thành công của ông. Ánh mắt Tống Ngạn Thành tĩnh lặng như một cái đầm lầy âm u, toàn thân toát ra vẻ cứng cỏi, ngay cả khi ngồi xuống, lưng cũng không cong một tấc.

Anh ngồi bắt chéo chân, hai tay đặt lên đùi, cứ như vậy mà nhìn Tống Hưng Đông đang ngủ say.

Mãi sau, anh mới mở miệng, “Ông bị bệnh thật, hay là giả bệnh đây?”

Tống Hưng Đông vẫn nhắm mắt ngủ say, vẻ mặt không hề có chấn động khác thường.

Không phải là Tống Ngạn Thành chưa từng nghi ngờ, nhưng cho tới giờ, chuyện thật giả đúng sai đã không còn quan trọng nữa. Anh lẳng lặng, trông thì có vẻ như là hai ông cháu đang nhàn tản, bàn chuyện trong nhà với nhau, “Tôi biết rõ ông coi thường tôi, cũng không ôm bất cứ hi vọng nào với tôi chứ nói gì tới việc kí thác nỗi lòng. Ông luôn luôn tự tin, thậm chí là tự phụ, luôn hả hê, cả đời này luôn chỉ tin nhất là bản thân mình, không hề tin người nào khác.”

Tống Ngạn Thành chậm rãi, từng chữ nói ra như một lưỡi đao sắc lẹm, “Nếu tôi nói cho ông biết, người mà ông tin cậy, phó thác cơ nghiệp cho lại phản bội ông, phản bội tập đoàn thì ông sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Sẽ vẫn đối xử với tôi như ông thường làm mười mấy năm qua sao, sẽ có thể vì nghĩa diệt thân sao?”

Anh nói chậm rãi từng chữ một, trong căn phòng cực kì yên tĩnh này, như một chiếc dao xẻ thịt, vô cùng sắc bén. Chứng ngại tâm lí này đã tích tụ nhiều năm, anh đã bị vây hãm ở trong đó, dần dần trở nên hung ác nham hiểm, khiến người ta phải sợ hãi, “Vì sao mà ông nhất quyết cứ phải đưa tôi về nhà họ Tống? Vì sao? Nếu không phải do ông cứ mãi cố chấp, mẹ của tôi cũng sẽ không vì thế mà phải lìa đời.”

Tống Ngạn Thành dần mất khống chế, những vết thương năm xưa như bị rượu mạnh dội xuống, khiến tâm trí không còn tỉnh táo, hãm sâu trong bùn nhơ.

Bỗng có tiếng đập cửa vang lên, là điều dưỡng theo dõi điện tâm đồ đến, khẽ khàng ngắt lời: “Tống tiên sinh.”

Như vừa mới tỉnh mộng, Tống Ngạn Thành chậm chạp dịu sắc mặt, gật đầu đứng dậy, khẽ khàng dặn dò: “Cảm phiền cô rồi.”

Anh ra khỏi phòng ngủ và xuống tầng, nhìn thấy Tống Duệ Nghiêu đứng ở đại sảnh. Hắn ta nhìn thấy anh, cười lạnh, “Em trai thật có hiếu, tìm em khắp ngày chẳng thấy đâu, hóa ra là nhớ thương ông nội nên đến đây sao.”

Tống Ngạn Thành cũng là kẻ miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, anh ra chiêu tôi tiếp chiêu, ranh giới của sự yên bình giả dối này cũng chỉ như một lớp giấy mỏng manh, tại thời khắc này lung lay sắp nát. Anh nói: “Anh cả hàng ngày đều phải xử lí rất nhiều công việc, thực sự bận rộn, vậy mà còn có thể nhớ tới hành tung của em, đúng là thật bất ngờ.”

Tống Duệ Nghiêu: “Anh đúng là xem thường em rồi.”

Tống Ngạn Thành gật đầu, “Giờ anh biết cũng không muộn mà.”

Không nói thêm mấy lời thừa thãi nữa, Tống Ngạn Thành lướt qua vai anh ta, rời đi, chỉ để lại một câu bâng quơ: “Anh cả à, tốt nhất là anh nên lo cho bản thân mình trước đi đã, chuyện đã làm, đã nói, khoản nợ nào đang thiếu, anh nên nhớ cho thật kĩ.”

Sắc mặt Tống Duệ Nghiêu âm trầm, chưa bao giờ hắn ta để lộ ra vẻ nghẹn họng như bây giờ, “Nhà họ Tống chúng tao cho mày cái ăn cái mặc, vậy mà mày lại lấy oán trả ơn thế à.”

“Anh nói cái câu ảo tưởng đó mà không thấy ngượng à, anh có coi tôi là người thân bao giờ đâu.” Tống Ngạn Thành cong cong khóe miệng, “Không quan trọng, giờ anh tự giải quyết cho tốt.”

Tống Duệ Nghiêu nhịn không được, cao giọng, “Vì thế, từ trước tới nay, mày đều ủ mưu để thay thế tao?”

“Anh nói sao thì là vậy đi.” Tống Ngạn Thành nhìn hắn, ánh mắt đã không còn có thể diễn tả bằng sự lạnh lùng, thay vào đó mà một nỗi bi thương của người đã chết trong lòng.

Tống Duệ Nghiêu đương nhiên hiểu, cái đứa em trai này bình thường im ỉm không nói, nhưng lại là sài lang hổ báo đội lốt, hôm nay nó mới dám vươn hết vây vuốt sắc nhọn của mình ra, vậy nhất định là đã chuẩn bị kĩ càng.

“Chà, cô người yêu kia của mày, giờ đã là người nổi tiếng, chạm là phỏng rồi.” Tống Duệ Nghiêu bỗng nhiên nói.

Quả nhiên, Tống Ngạn Thành dừng chân.

Tống Duệ Nghiêu nở một nụ cười ủ rũ, “Em trai à, ánh mắt mày tốt thật đấy, đặt đúng cửa thắng, không lỗ một đồng. Không biết là hợp đồng của đôi nam nữ chúng mày đã hết thời hạn chưa? Nếu như mày không có ý định tái kí, chi bằng để lại cho tao đi, không cần để ý giá cả.”

Tống Ngạn Thành không bị hắn chọc giận, anh sớm đã đoán ra đường đi nước bước của hắn ta. Hắn dùng những ngôn từ tục tĩu này cốt là để dò xét, chọc cho anh tức điên lên. Nhỡ anh nổi nóng bây giờ, vậy chính là để lộ nhược điểm của bản thân, đã thế còn gây tổn thương tiềm ẩn cho Lê Chi.

Anh vẫn thong dong như trước, mặt mày còn ra vẻ công tử phong lưu đa tình, cười với Tống Duệ Nghiêu: “Xin cứ tự nhiên.”

Nói xong, Tống Ngạn Thành sải bước rời đi, lúc đi qua phòng bếp, anh hô một tiếng: “Dì Minh ơi.”

“À, đến đây đến đây.” Dì Minh đã gói cẩn thận hộp anh đào, đưa cho anh.

Tống Ngạn Thành mở ra lấy một quả ăn, quả nhiên là ngọt.

——

Trời hè đã tiến vào những ngày nhiệt độ tăng cao đỉnh điểm, thời tiết nóng như lửa đốt. Từ lúc Lê Chi vào đoàn phim tới giờ đã hơn một tháng, đoàn phim “20 Tuổi” luôn quay phim kín, các diễn viên và ê kíp đều làm việc tập trung cao độ, tiến độ quay còn sớm hơn so với kế hoạch đề ra.

Mà đoàn phim cũng không hề phô trương, rất ít khi đăng tin truyền thông, chỉ đăng hai bức ảnh lên tài khoản WeiBo chính thức. Bộ phim này không có bất kì diễn viên thuộc trường phái thần tượng nào, nhưng vì hồi trước Lê Chi có đăng bài nói rằng sẽ quyên góp hết tiền cát xê của mình, vì vậy trong lúc vô tình đã trở thành sự tuyên truyền tốt nhất cho bộ phim này.

Lê Chi một khi đã chuyên tâm công tác là quên đi hết thảy. Tống Ngạn Thành cũng đã thích ứng với nhịp sống của cô, thời gian dần trôi, cũng không còn lo nghĩ như hồi trước. Fan club vẫn cứ duy trì fan lí trí như trước. Tiểu Chu chính là một cậu fan boy đáng giá, làm biên tập copywriting, rồi chỉnh sửa hình ảnh, tất cả đều làm rất chuyên nghiệp.

Tuy rằng ngày ấy Tống Ngạn Thành và Tiểu Chu tan cuộc trong sự không vui, nhưng sau khi Tiểu Chu về tới nhà, vẫn cứ luôn nhiệt tình giữ liên lạc với Tống Ngạn Thành như trước. Thỉnh thoảng cậu còn chia sẻ một vài đoạn trích dẫn, châm ngôn hay, ý nghĩa.

Một người vốn đã quen lẻ loi một mình, đối mặt với bão táp mưa sa, đột nhiên lại được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, quả thật là cảm thấy trân quý.

Lê Chi chính là mặt trời bé con làm vạn vật sinh sôi nảy nở, còn Tiểu Chu chính là chồi non xanh như ngọc nảy mầm từ mặt đất dưới ánh mặt trời rực rỡ. Sự ấm áp của họ vây quanh thân thể của Tống Ngạn Thành, mơn man đôi mắt anh, khiến cho Tống Ngạn Thành xua tan được hết sự bi quan chán đời và lãnh đạm với mọi thứ.

Tiểu Chu là một người nhiệt tình, đã có lần đầu làm khách thì đương nhiên sẽ không câu nệ lần hai, lần ba. Thường xuyên qua nhà chơi, cậu nghiễm nhiên đã coi Tống Ngạn Thành như anh trai của mình.

Nhiệt độ của Hải Thành hôm nay rất cao, vào lúc giữa trưa, ngoài đường nóng tới bốc nhiệt. Tiểu Chu vừa vào nhà đã chạy ngay tới tủ lạnh nhà Tống Ngạn Thành, “Không ổn rồi, em nóng sắp ngất tới nơi rồi, anh, ăn kem đi.”

Vừa mở tủ lạnh ra, Tiểu Chu đã kinh ngạc thốt lên: “Trời đất, anh, sao anh lại tích trữ nhiều mặt nã thế này?!”

Tống Ngạn Thành đã hết hi vọng đối với cái não của cậu, cũng không ám chỉ cậu cái gì nữa, chỉ đáp qua loa: “Giảm giá đó.”

“Bác gái quả thật chú trọng bảo dưỡng.” Tiểu Chu cảm thán.

Tống Ngạn Thành sợ cậu lại nghĩ linh tinh, vội vàng cắt ngang, “Lúc về cậu cầm về cho bạn gái dùng đi.”

Tiểu Chu im lặng một lúc, đóng cửa tủ lại, “Cô ấy không cần đâu.”

Tống Ngạn Thành không suy nghĩ nhiều, cái cậu fan boy này, chắc bạn gái cậu ta chẳng thể nào dùng ánh mắt bình thường mà nhìn được.

“Anh, em định tổ chức một sự kiện offline, để cho tất cả các Quả Lê Cam trong Hải Thành tụ họp, anh tham gia đi.”

“Tôi không đi.” Tống Ngạn Thành đáp dứt khoát.

“Đau lòng thế anh ơi.”

“Sau này còn nhiều chuyện đau lòng hơn đấy.”

Tiểu Chu thở dài, “Đừng nói với vẻ thần bí nữa đi anh giai, em nghe không hiểu gì đâu. Nhà anh có cho ship đồ ăn ngoài về không? Em muốn mua mấy cây kem.”

“Đồ ship không thể lên tầng đâu.”

“Phàm là người sao có thể vô nhân tính như vậy!”

“Là do tôi không muốn cho người lạ biết nhà.”

“…” Tiểu Chu cạn lời, “Vậy cuối cùng anh cũng coi em như người thân rồi hả!”

Tống Ngạn Thành nói: “Vậy cậu lại muốn ôm tôi nữa hả?”

Tiểu Chu lui ra sau ba bước, giả bộ không nghe thấy.

Tống Ngạn Thành cũng không phải là để cậu tùy ý tới chơi, mà là do anh nhìn trúng khả năng tiếng Anh của cậu, có thể làm trợ lí tạm thời được. Gần đây anh vẫn luôn ru rú ở trong nhà, không hay lộ diện. Chuyện đối ngoại ở tập đoàn cũng đều là do Quý Tả quản lí. Nhưng trong tay anh vẫn còn nhiều công việc lắm, coi như là chiếm được hời đi.

Cũng chỉ có lúc Tiểu Chu phiên dịch hợp đồng, Tống Ngạn Thành mới có thể tin được cậu là hậu bối cùng trường mình.

Trong phòng làm việc, Tiểu Chu ngồi xếp bằng dưới mặt đất đã được trải thảm. Lông Vàng cũng đã quen mùi cậu, vô cùng tự giác vác thân tới gối lên đùi cậu ngủ. Tiểu Chu rất có khả năng làm việc đa nhiệm, vừa nói chuyện trên trời dưới bể, vừa làm việc mà vẫn mang lại hiệu suất rất cao.

Điều hòa được bật ở nhiệt độ ổn định, hương thơm tinh dầu thoang thoảng trong phòng, khiến hai người tập trung làm việc hơn. Tống Ngạn Thành bỗng ngừng làm, nhìn Tiểu Chu, “Nếu như Lê Chi có bạn trai thật, hơn nữa còn đã hẹn hò từ lâu, vậy mà cô ấy vẫn giấu giếm lâu như vậy, vậy cậu có thất vọng về cô ấy không?”

“Oke dừng hình!” Tiểu Chu thẳng thừng uốn nắn: “Đây không phải là giấu giếm, anh nói thế là sai rồi. Đây là cuộc sống riêng tư của chị ấy, chuyện này chị ấy hoàn toàn có quyền kiểm soát, không hề có nghĩa vụ phải chiêu cáo thiên hạ.”

Tống Ngạn Thành thầm khen ngợi trong lòng, tam quan cậu này có vẻ còn đúng đắn lắm.

“Vậy nếu như, bạn trai của cô ấy, là một người mà cậu không ngờ được, cậu có nghi ngờ mắt nhìn người của cô ấy không?”

Tiểu Chu chợt cảm thấy uất ức, một lời khó nói hết: “Mười phút?”

Tống Ngạn Thành bất lực đỡ chán, “Sao mà cậu có chấp niệm thâm căn cố đế với cái con số này thế? Nếu như tôi nói cho cậu biết, người đó không phải mười phút, màn dạo đầu còn phải hơn nửa tiếng, trong quá trình rất chủ động, còn có thể khiến cô ấy vô cùng vui vẻ thì sao?!”

Tiểu Chu phấn khích: “Còn có người như vậy sao? Giới thiệu đi, em muốn kết bạn với người ta.”

Tống Ngạn Thành bất lực trả lời: “Làm anh em thì đúng hơn đấy.”

Lúc này Tiểu Chu cũng chỉ coi đây là trò đùa, không để trong lòng lắm. Cậu khẽ thở dài, nói: “Chị Chi Chi của em cũng bị ít chú ý quá, đề mục trên Baidu khó mà có thể tìm thấy thông tin về chị ấy. Anh xem, hiện giờ ngôi sao nào mà chả có cái lí lịch màu mè lắm chuyện, nào là nhóm máu, chiều cao, sở thích, sinh nhật, đủ thứ trên giời. Mà cái công ty chủ quản kia cũng kệ chị ấy, tài nguyên thương mại trừ hợp đồng đại sứ của FS thì đúng là phải nói chẳng còn lại gì, cũng may là hợp đồng của chị ấy cũng sắp hết kì hạn rồi.”

Tiểu Chu lại cảm thán, “Anh nhìn thần tượng của em xem, một lòng hướng về diễn xuất, không có ý định đi theo con đường làm thần tượng. Cũng thật tốt biết bao! Chị ấy có thể hưởng thụ cuộc sống riêng, hẹn hò, kết hôn, sinh con, mấy thứ đó đều là quyền lợi mà chị ấy có. Thích một người thì sẽ không yêu cầu cô ấy phải lúc nào cũng giữ hình tượng. Chị ấy có mặt này mặt kia, vui vẻ có mà mệt mỏi cũng có, mang lại cho người khác nhiều cảm giác khác nhau, rất có sức sống!”

Tống Ngạn Thành yên lặng ba giây, trong lòng dấy lên một niềm xúc động khó tả, “Tiểu Chu.”

“Hả?”

“Cậu thấy tôi thế nào?”

Tiểu Chu phiền não, “Anh, em nói rồi mà, em có bạn gái rồi.”

Ánh mắt Tống Ngạn Thành vẫn bình tĩnh, thần sắc nghiêm túc, “Tôi cao 1m85, 150m2, 185mm, toàn lực ủng hộ sự nghiệp của Lê Chi, hiểu được hoàn cảnh công việc của Lê Chi —— cậu cảm thấy thế nào?”

Tiểu Chu suy nghĩ một chút, nhận ra, “Tốt đấy, là một Quả Lê Cam đạt tiêu chuẩn.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Được rồi, anh bỏ cuộc.

“Bộ phim này của Lê Chi chắc sắp đóng máy rồi đó, em tra rồi, lần này có vẻ như lịch trình kế tiếp của cô ấy vẫn chưa được công bố. Cái công ty vô dụng kia của cô ấy có vẻ là muốn kết thúc hợp đồng càng sớm càng tốt mà. Nhưng mà em cũng nghe được tin, “20 Tuổi” quay xong sẽ được trực tiếp đề cử lên liên hoan phim cho giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất. Tiểu Chu nói tiếp, “Anh, anh nói xem chị Chi có khả năng nhận giải thưởng không?”

Tống Ngạn Thành: “Không biết.”

“Chị ấy đã lấy được giải Nữ phụ xuất sắc nhất rồi! Chỉ còn thiếu cái giải Nữ chính xuất sắc nhất này thôi!”

“Đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm.” Tâm trạng của Tống Ngạn Thành không tốt lắm.

“Anh chẳng ra dáng hội trưởng gì cả.” Tiểu Chu kháng nghị, “Anh có biết chức hội trưởng của anh có nhiều người đang lăm le lắm không?!”

Tống Ngạn Thành làm ra vẻ chẳng sao cả, “Vậy thì sao? Dù sao cậu cũng đã khai trừ tôi khỏi hội còn gì.”

“?” Tiểu Chu hỏi: “Anh có phải người không vậy?”

Tống Ngạn Thành ừ một tiếng, “Là người, người đàn ông đứng sau lưng thần tượng của cậu đó.”

“Đó chẳng phải là em sao?”

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

Tiểu Chu hiếu kì, “Anh, chẳng phải anh nói anh không để người lạ biết nhà sao?”

“Cậu muốn ăn kem còn gì?” Tống Ngạn Thành nhàn nhạt nói, “Tự order thì tự lấy đi.”

Trong nháy mắt, Tiểu Chu đã tha thứ cho tất thảy cái sai của anh.

Tiểu Chu hí hửng ra mở cửa, vừa đi còn vừa lầm bầm: “Kì thật tâm lí muốn lấy thần tượng làm vợ của anh em cũng có thể lí giải, nếu như thần tượng có thể mang đến cho anh cảm giác yêu đương thật sự, anh à, liệu lúc đó phức cảm Oedipus của anh có được cải thiện hay không —— cái người này, sao mà bấm chuông cửa lắm thế, cũng phải để tôi có thời gian đi ra đã chứ.”

Tiểu Chu cầm lấy tay nắm cửa, mở ra.

Khe cửa từ từ mở rộng ra, sau đó một giọng nói cậu không thể ngờ được vang lên: “Bất ngờ chưa! Tống Ngạn Thành!”

Ánh mắt Lê Chi lóe sáng, sự vui vẻ của cô không thể giấu, giọng nói cũng vui tươi, trong lúc vô thức còn muốn xông lên ôm, nhưng khi nhìn thấy người mở cửa là ai, cô liền ngưng bặt. Cô đứng như trời trồng, mắt trừng mắt với Tiểu Chu.

Tiểu Chu há hốc miệng, vẻ mặt hoài nghi cuộc đời, đứng đơ ra như cái cọc gỗ, tựa bị điểm huyệt.

Lê Chi vội vàng lui về sau hai bước, bất giác nhìn lên cánh cửa, có sai nhà đâu nhỉ. Cô xốc lại tinh thần, lễ phép mỉm cười, “Chào em.”

Tiểu Chu nuốt ực một tiếng, che miệng lại, sợ rằng mình sẽ nghẹn ngào mà thét lên.

Tống Ngạn Thành từ phòng làm việc đi ra, thấy Lê Chi cũng sững sờ, “Sao em đã về rồi?”

Lê Chi nhìn thấy anh, trong đáy mắt trần đầy sự dịu dàng, “Phim đóng máy sớm, em muốn về sớm để cho anh bất ngờ.”

Tống Ngạn Thành dang tay, giương cằm nhìn cô. Lê Chi nhoẻn miệng cười, cứ thế mà chạy thẳng vào vòng tay anh. Tống Ngạn Thành ôm chặt eo cô, thầm thì: “Gầy quá.”

Lê Chi cũng không quên rằng trong nhà còn có người khác. Cô quay đầu lại, nói với Tiểu Chu vẫn đang đứng đờ đẫn: “Chị vẫn nhớ mặt em, hồi trước trong bữa tiệc sinh nhật, em họ Chu, luôn hỗ trợ quản lí nhóm fan trên WeiBo, cảm ơn em nhé.”

Tiểu Chu nhìn chằm chằm cô hơn mười giây, khản giọng nói: “Phiền anh chị.” Sau đó cậu chạy một mạch vào toilet.

Tống Ngạn Thành nghe động tĩnh bên trong, giật mình, hình như là cậu… đang khóc.

Rất nhanh sau đó, Tiểu Chu lại đi ra khỏi toilet. Đôi mắt cậu đỏ hoe, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Lê Chi, giọng đã run rẩy, “Thần tượng, chị có thể ôm em một cái không ạ?”

Lê Chi hơi lúng túng, lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp này.

Tống Ngạn Thành đứng chắn trước người cô, tiến về phía trước, khoác vai cậu, “Nào, chú ý mặt mũi, đừng khóc.”

Tiểu Chu khóc lên khóc xuống, khóc nghẹn ngào thút thít, đứt quãng: “Em sẽ khóc, bạn trai của thần tượng em hoàn hảo quá!!! Đây cũng là khóc vì hạnh phúc quá thôi!!”

Tống Ngạn Thành ngẩn người, ‘a’ một tiếng, “Nhóc con, năng lực thích ứng của cậu có vẻ tốt quá nhỉ.”

Tiểu Chu còn kém nước dán người vào anh, lập tức đổi giọng, dáng tươi cười nịnh nọt, hô to vang dội —— “Em chào anh rể ạ!”

—————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Tống Ngạn Thành: Hello ~

Bình luận

Truyện đang đọc