NGỌC CẦM CỐ TÚNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

***Tên chương do tui tự đặt***

Tình cờ gặp lại nhau

Dường như lâu lắm rất quen nhau...

-------

Nửa đêm, Cố Hiểu Mộng một lần nữa giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Cô ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ. Đêm nay ngoài trời yên tĩnh lạ thường, không biết có phải là do mưa bão vừa qua. Bên ngoài dù cho có đèn đường nhưng bóng tối u ám vẫn len lỏi khắp nơi, giống như nội tâm cô lúc này.

Cố Hiểu Mộng xuống giường, bước đến bên cửa sổ, dùng sức kéo tấm rèm cửa nặng nề. Cô khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ nhìn xa xăm. Cô tìm chuyển thế của Lý Ninh Ngọc đã hai mươi năm, nhưng biển người mênh mông, biết đâu mà tìm?

----

- Hiểu Mộng, quầng mắt cô sao lại thâm đen như vậy? Mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt sao?

Người đại diện lo lắng hỏi, nhìn về phía Cố Hiểu Mộng đang nằm trên ghế xe Limousine không nói lời nào. Cố Hiểu Mộng quay đầu lại liếc nhìn. Người đại điện của cô là một người phụ nữ ngoài ba mươi, tóc ngắn gọn gàng, mặt một chiếc váy đứng đắn và trung tính. Giờ phút này đang nhìn cô đầy lo lắng.

- Tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian họp báo đâu.

Cố Hiểu Mộng nói xong, nhắm mặt lại nghỉ ngơi. Người đại diện mở miệng giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra, đau lòng nhìn Cố Hiểu Mộng. Con bé này mới hai mươi tuổi, so với bạn bè cùng trang lứa thật là trưởng thành, chững chạc hơn quá nhiều. Thậm chí, có lúc cô hoài nghi rằng, phải chăng Cố Hiểu Mộng trong thân thể cô gái hai mươi tuổi này là một bà già?

Họp báo lần này của Cố Hiểu Mộng là để quảng bá cho bộ phim điện ảnh sắp chiếu. Trường quay một nghìn mét vuông chật kín, đều là người hâm mộ của cô. Thậm chí, khẩu hiệu tung hô của bọn họ còn lấn át cả thanh âm của giông tố ngoài trời.

Hiện tại, Cố Hiểu Mộng đã trang điểm xong theo lịch trình của người chủ trì. Quầng thâm mắt cũng đã được chuyên viên trang điểm dùng phấn che phủ. Không ai biết rằng, cô lúc này vô cùng rạng rỡ và xinh đẹp, nở một nụ cười sẽ khiến người hâm mộ hú hét, mười phút trước trông vẫn còn lười biếng và mệt mỏi.

Cố Hiểu Mộng hiện giờ có thể ví như mặt trời ban trưa. Năm mười tám tuổi, cô đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên - là một bộ phim văn học nghệ thuật, kinh phí thấp. Bộ phim mà không ai thấy khả quan lại đem về doanh thu phòng vé ba trăm triệu nhân dân tệ. Cố Hiểu Mộng cũng giành được giải ảnh hậu. Nhất cử thành danh, hứa hẹn con đường tương lai xán lạn.

(Chú thích của tui: Nhất cử thành danh: làm một lần là nổi tiếng. Chỉ sự thành công ngay lần đầu)

Cố Hiểu Mộng quyết định gia nhập làng giải trí cũng bởi vì muốn mượn sức ảnh hưởng của mình trong làng giải trí mà nhanh chóng tìm được chuyển thế của Lý Ninh Ngọc. Cô không biết kiếp này Lý Ninh Ngọc là nam hay nữ, cũng không biết chị ấy kiếp này này tên gọi là gì. Nhưng Cố Hiểu Mộng chắc chắn là chỉ cần là để cô nhìn thấy chuyển thế của chị ấy, dù thoáng quá cô cũng nhất định sẽ nhận ra.

Toàn bộ quá trình ghi hình, Cố Hiểu Mộng cũng hết sức phối hợp trả lời các vấn đề. Ghi hình xong, Cố Hiểu Mộng trực tiếp đi đến lối đi dành cho nhân viên, đi thẳng đến nhà hàng Long Hải. Ở đó có một buổi tiệc rượu cần cô tham dự. Là tiệc mừng kỷ niệm hai mươi năm thành lập Công ty giải trí Thiên Tỉ. Mà cô với tư cách là một trong những nghệ sĩ đầu tiên của Giải trí Thiên Tỉ, đương nhiên cũng phải tham dự.

- Cô có chắc là muốn mặc chiếc váy này không?

Người đại diện nhìn chiếc váy đỏ trong tay trợ lý, hỏi lại Cố Hiểu Mộng. Người đại diện không hiểu tại sao Cố Hiểu Mộng lại thích mặc váy đỏ như vậy. Tất cả lễ phục của nàng đều là màu đỏ.

- Ừm

Trừ công việc ra, Cố Hiểu Mộng luôn nói rất ít, có thể sử dụng một chữ để trả lời thì tuyệt đối không cần dùng hai chữ.

- Được rồi, vậy cô vào thay đồ đi. Tiết mục ghi hình vừa rồi quá thời gian, sợ đến nhà hàng không kịp thay.

Người đại diện chỉ đành nhượng bộ. Cố Hiểu Mộng là nghệ sĩ một tay cô dẫn dắt. Tính khí đó của Cố Hiểu Mộng cô hiểu hơn ai hết, ngoài mặt như không có gì nhưng thực chất bên trong cố chấp vô cùng. Điều đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

Cửa nhà hàng đã bị đám "chó săn" bao vây. Bọn họ bất chấp mưa to, gió lớn liều mạng ấn chụp, chỉ hi vọng có thể chụp càng nhiều hình càng tốt. Xe Cố Hiểu Mộng vừa tới, liền bị bọn họ chen lên bao vây. Bảo vệ nhà hàng nhanh chóng chạy đến, dùng bức tường người mở cho Cố Hiểu Mộng một lối đi.

Cố Hiểu Mộng cùng người đại diện bước xuống xe, đi vào nhà hàng. Bên tai đều là tiếng đám nhà báo hỏi bát quái mà Cố Hiểu Mộng cũng không để tâm nghe.

Cố Hiểu Mộng đi vào, bữa tiệc đã bắt đầu. Tổng giám đốc của Giải trí Thiên Tỉ đang đứng trên bục phát biểu. Nội dụng đơn giản là những lời cảm ơn và kể về những thành tựu đã đạt được hai mươi lăm năm qua. Cố Hiểu Mộng đi tới một bên, cầm lấy một ly nước trên bàn lên, đứng uống ở một góc khuất.

- Hiểu Mộng, cùng tôi đi gặp một người.

Người đại diện tìm được Cố Hiểu Mộng, đến gần bên tai cô nhẹ giọng nói. Cố Hiểu Mộng vừa nghe xong nhíu mày một cái. Cô không thích xã giao, nhưng vẫn phải đi theo người đại diện.

- Một lát, tôi giới thiệu cô với một người, là Tổng tài tập đoàn Thượng Ngọc. Công ty họ đang tìm người phát ngôn mới cho dự án biệt thự cao cấp. Đây là một cơ hội tốt. Lát nữa cô biểu hiện tốt một chút.

Vừa đi, người đại diện nhỏ giọng dặn dò.

- Đã biết.

Cố Hiểu Mộng không kiên nhẫn đáp. Người đại diện thở dài bất lực. Cố Hiểu Mộng này cũng không không có gì không tốt. Cho tới bây giờ chưa có tin đồn xấu nào làm cô phiền lòng. Phiền toái chính là tính tình có chút kỳ quái, trừ quay phim và quay quảng cáo, những thứ khác, cô ấy chuyện gì cũng không muốn làm. Hai năm nay, cũng vô số lần thoái thác lời mời của các chương trình thực tế, hay làm người phát ngôn.

- Lý tổng, đã lâu không gặp.

Người đại diện đưa Cố Hiểu Mộng đi tới phía sau một người phụ nữ mặc trang phục dạ hội màu trắng. Người phụ nữ ấy đưa lưng về phía Cố Hiểu Mộng, nhưng thời khắc này Cố Hiểu Mộng cảm thấy có chút hít thở không thông. Bóng lưng này...bóng lưng này...là chị ấy!

Lý Ninh Ngọc nghe có người chào hỏi mình, liền xoay người. Thời khắc cô ấy xoay người, Cố Hiểu Mộng kích động muốn khóc, là chị Ngọc của cô! Chị ấy vẫn như kiếp trước, một chút đều không thay đổi. Ngay cả phong cách và hơi thở cũng giống như kiếp trước. Trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng để cô tìm được chị ấy.

- Amy, đã lâu không gặp.

Ánh mắt đầu tiên của Lý Ninh Ngọc cũng không phải đặt vào trên người Cố Hiểu Mộng, mà là Amy - người đã chào hỏi cô. Hai người từng có mấy lần hợp tác, cũng xem như là có quen biết.

- Để tôi giới thiệu một chút, đây Lý Ninh Ngọc - Tổng tài Tập đoàn Thượng Ngọc. Người này là nghệ sỹ bên tôi, Cố Hiểu Mộng.

Amy giới thiệu đơn giản. Lúc này Lý Ninh Ngọc mới đưa mắt nhìn Cố Hiểu Mộng. Đây là lần đầu tiên cô gặp Cố Hiểu Mộng. Cô thấy Cố Hiểu Mộng thoáng chốc có chút ngẩn người. Phải chăng hai người đã từng gặp nhau ở đâu? Tại sao khoảnh khắc cô nhìn thấy Cố Hiểu Mộng lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Tựa như hai người đã biết rõ nhau từ lâu rồi.

- Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?

Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng, trong mắt chứa đựng sự thăm dò. Đại não của cô rất đặc thù, đã gặp qua thì không thể nào quên được, nếu quả thật đã gặp qua Cố Hiểu Mộng, cô sẽ nhớ. Nhưng giờ cô lại mang cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức cô bắt đầu nghi ngờ đại não của mình.

- Không, chúng ta chưa từng gặp nhau. Nhưng tôi đối với chị Ngọc có một loại cảm giác mới gặp mà như đã quen từ lâu lắm. Có lẽ, kiếp trước chúng ta đã gặp nhau.

Có trời mới biết, thời khắc này Cố Hiểu Mộng kích động biết nhường nào. Cô cố gắng khống chế để thân thể mình không phát run lên, khống chế cô không xông lại ôm lấy người phụ nữ trước mặt này, chị Ngọc của cô. Loanh quanh mãi mấy mươi năm, cuối cùng cô cũng tìm được chị ấy. Từ nay về sau không còn ai có thể chia cắt hai người được nữa.

- Chị Ngọc?

Lý Ninh Ngọc nghe Cố Hiểu Mộng gọi như vây lại có cảm giác quen thuộc, cũng lại cảm thấy có chút không biết làm sao. Mình già như vậy hay sao? Bất quá năm này mình cũng mới hai mươi lăm tuổi thôi mà.

- Lý tổng, thật xin lỗi, trẻ con không biết nói chuyện, cô đừng để trong lòng.

Thời khắc này Amy chỉ muốn bóp chết Cố Hiểu Mộng cho xong. Con bé này EQ không thấp, sao lại phạm phải sai lầm cơ bản như vậy?

- Không sao, tôi cũng thật thích cách xưng hô này của cô ấy, cảm giác rất quen thuộc. Vả lại, tuổi tác của tôi cũng gánh được một tiếng "chị Ngọc" này của cô ấy mà.

Lý Ninh Ngọc cũng không có để trong lòng. Cô lớn như vậy cũng chỉ có cô gái mới chừng hai mươi tuổi này dám gọi cô là chị. Nhưng cũng kỳ lạ là nàng giống như không hề bài xích cách xưng hô này, ngược lại cảm thấy thân thiết và quen thuộc.

Ngay lúc đó, ánh đèn bất chợt tối dần, ở trung tâm bắt đầu phát ra tiếng nhạc - là điệu waltz. Cố Hiểu Mộng đưa ly nước trái cây trên tay cho người đại diện, sau đó hướng về phía Lý Ninh Ngọc làm một động tác đưa tay mời.

(Chính là như vầy!)

Lý Ninh Ngọc nhướng mày nhìn Cố Hiểu Mộng, càng cảm thấy cô gái này đặc biệt. Trường hợp này lại công khai quang minh chính đại mời một người cùng giới khiêu vũ, là có ý gì?


- Cô nhất định phải mời một người cùng giới là tôi đây khiêu vũ cùng cô sao?

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Xem xong Phong Thanh bản truyền hình cảm giác khó nguôi. Đoạn giữa quá ngọt, kết cục lại quá thương tâm. Cho nên nhất thời muốn viết đồng nhân như vậy. Nếu bọn họ ở thời Dân quốc không cách nào bên nhau, vậy thì để bọn họ ở trong lời văn của ta tương thân tương ái cả đời.

Tài nghệ có hạn, mọi người thông cảm, xin để lại ý kiến, cám ơn nhiều. Bởi vì chỉ là ý muốn nhất thời không có bản thảo, có thể thay đổi không chừng, mong mọi người thông cảm.

Bình luận

Truyện đang đọc