NGỌC CẦM CỐ TÚNG

- Tâm sự với tôi.

- Tâm sự gì?

Tư Đồ Tuyệt buông bút trong tay ra ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng. Không ngờ Tần vương ma giới mấy vạn năm chưa từng rung động với ai, thế mà sau khi đầu thai lại yêu chết đi sống lại như vậy.

- Gì cũng được, tôi ở nhà một mình chán quá.

Cố Hiểu Mộng cầm cây bút trong hộp bút trên bàn của Tư Đồ Tuyệt lên nghịch. Bút máy... Chị Ngọc.... Hầy. Cố Hiểu Mộng bỏ cây bút vào lại trong hộp, nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ.

- Cô biết tình địch của cô đã trở lại chưa?

Tư Đồ Tuyệt bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện với Cố Hiểu Mộng. Thế giới này lớn như vậy, trước mắt cũng chỉ có Cố Hiểu Mộng có thể cùng cô nói bất cứ điều gì mà không chút cố kỵ nào.

- Đương nhiên biết.

Nhắc đến Lý Nhược Đồng, trong ánh mắt Cố Hiểu Mộng lóe lên sự ác liệt. Nếu không phải bây giờ cô chỉ là một người phàm thì cô đã muốn giết Lý Nhược Đồng rồi.

- Cô bình tĩnh đi. Thứ nhất, bây giờ cô là người phàm, giết người là phạm pháp. Thứ hai, cho dù cô là Tần vương, cô cũng không có cách nào giết cô ta. Cô ta là tiên, tuy rằng tiên tịch không cao nhưng cũng là tiên, là đứa con gái mà Đông Hải tiên quân yêu thương nhất, ca ca của cô ta là chồng của muội muội của mẫu thân Lý Ninh Ngọc. Cho nên, bất luận thân phận của cô là gì cũng không thể động đến cô ta!

Tư Đồ Tuyệt không muốn tạt nước lạnh vào Cố Hiểu Mộng. Cô chỉ hi vọng Cố Hiểu Mộng có thể nhìn rõ sự thật, dù sự tồn tại của Lý Nhược Đồng có chướng mắt đến thế nào thì cũng không có cách nào diệt trừ, cho dù là thân phận của cô ta phàm nhân hay nữ nhi bảo bối của Đông Hải tiên quân thiên giới.

- Dám chọc giận tôi, giết tiên thì sao chứ?

Tiên, cũng không phải cô chưa từng giết? Năm đó đại chiến tam giới cô đã giết bao nhiêu thần tiên của tiên giới chính cô còn không nhớ rõ. Thiên khiển có thể làm được gì cô?

- Cô là nhất!

Tư Đồ Tuyệt giơ ngón tay cái lên với Cố Hiểu Mộng. Thật ra sau khi trở về lại thêm một lần đại chiến tam giới cũng không hẳn là không thể. Ngày tháng thái bình này đúng là hơi nhàm chán.

- Cô và Công Tôn Diễn thế nào rồi?

Cố Hiểu Mộng không muốn nói quá nhiều chuyện của mình, cho nên nói sang chuyện của Tư Đồ Tuyệt. Nhắc đến Công Tôn Diễn, sự tươi cười trên mặt Tư Đồ Tuyệt đều biến mất, thay vào đó là tràn ngập sự bất lực và chua xót.

- Có thể thế nào chứ? Cứ vậy thôi, tôi chỉ đến cùng em ấy. Ở nhân gian tôi và em ấy không có sợi nhân duyên.

- Tôi thấy cô đang tự chuốc khổ!

- Cô không biết mỗi câu cô mắng tôi đều có thể dùng với bản thân cô à?

Tư Đồ Tuyệt liếc Cố Hiểu Mộng một cái. Nhà mình cháy còn có lòng dạ đi nói người khác. Cố Hiểu Mộng cũng không ở lại Tước Tích quá lâu. Cô ngồi một lúc uống hết tách trà rồi đứng dậy rời đi.

Cố Hiểu Mộng chạy xe đến dưới lầu công ty của Lý Ninh Ngọc. Cô ngồi trong xe suy nghĩ làm thế nào để dỗ vợ. Cảm giác bị Lý Ninh Ngọc bơ thật là quá khó chịu. Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng bị một người phát tờ rơi bên đường hấp dẫn. Thứ hấp dẫn cô không phải là bản thân người phát tờ rơi mà là bộ quần áo hình gấu trúc của cô ấy.

Tuy rằng trước đây đã áp dụng phương pháp này để dỗ Lý Ninh Ngọc rồi, nhưng chỉ cần có thể dỗ vợ vui vẻ, cô cũng không quan tâm đã sử dụng biện pháp này hay chưa.

Cố Hiểu Mộng đi đến cửa hàng hoa cách đó không xa để mua hoa. Sau đó cô bỏ ra ba trăm tệ để mua bộ quần áo của người phát tờ rơi. May mà người phát tờ rơi là một cô gái, ngoài trừ có chút mồ hôi cũng không có mùi khác.

Cố Hiểu Mộng bí mật lên lầu và thay quần áo trong phòng nghỉ của Lý Ninh Ngọc. Sau đó lóng ngóng đi đến văn phòng của Lý Ninh Ngọc. Triệu Ức thấy Cố Hiểu Mộng giả dạng như vậy thì bật cười. Ai có thể ngờ rằng đây là Cố đại minh tinh chứ?

Triệu Ức giúp Cố Hiểu Mộng mở cửa văn phòng của Lý Ninh Ngọc ra. Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu thì thấy Cố Hiểu Mộng ăn mặc như một con gấu trúc. Lý Ninh Ngọc bỏ bút trong tay xuống và nhìn Cố Hiểu Mộng. Cô muốn xem lần này Cố Hiểu Mộng định giở trò gì.

Sau khi Cố Hiểu Mộng nghe thấy tiếng đóng cửa thì tiến lên trước hai bước. Bởi vì bộ quần áo này quá lớn che khuất tầm nhìn nên khi cô đi đến bước thứ ba đã bị vấp. Cố Hiểu Mộng ngã sấp xuống, Lý Ninh Ngọc cố nhịn không đứng lên đi qua đỡ Cố Hiểu Mộng dậy.

Toàn bộ văn phòng của Lý Ninh Ngọc đều được lát bằng cẩm thạch có độ cứng cao. Điều này khiến Cố Hiểu Mộng ngã rất đau. Thậm chí cô cảm giác được mặt đất rung chuyển một chút.

- Đau.......

Cố Hiểu Mộng nằm bẹp trên sàn, miệng kêu đau. Cô sợ Lý Ninh Ngọc không nghe thấy còn cố ý cao giọng lên. Lý Ninh Ngọc cũng bất động, ngồi tại chỗ nhìn Cố Hiểu Mộng. Cô nhìn xem Cố Hiểu Mộng có thể nằm sấp trên sàn được bao lâu.

- Lý Ninh Ngọc, chị không còn thương em nữa rồi!?

Không bao lâu Cố Hiểu Mộng ngồi dậy, tháo mũ đội đầu ra và ném sang một bên. Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên vì chiếc mũ đội ngột ngạt thiếu ôxy. Đôi mắt đẫm lệ và tràn đầy uất ức. Giờ phút này Cố Hiểu Mộng cảm thấy vô cùng ấm ức.

- Nếu em nghĩ như vậy tôi cũng hết cách.

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy Cố Hiểu Mộng ngồi trên sàn, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười. Làm sao lại cảm thấy người làm sai chính là mình đây chứ?

- Lý Ninh Ngọc!!

Cố Hiểu Mộng tức tối nhìn Lý Ninh Ngọc. Cô cắn răng hét tên Lý Ninh Ngọc.

- Em ngồi dưới đất rất thoải mái sao? Nếu em cảm thấy thoải mái thì có thể tiếp tục ngồi.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu không hề nhìn Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng càng cảm thấy ấm ức. Mình đã như vậy rồi Lý Ninh Ngọc còn muốn mình thế nào nữa?

- Lý Ninh Ngọc, nếu chị không còn thương em nữa thì nói thẳng ra đi, đứng giở trò chiến tranh lạnh với em nữa!

Cố Hiểu Mộng giống như một con hổ nhỏ bị thương, nhe răng trợn mắt chạy đến trước mặt Lý Ninh Ngọc. Hai tay cô đặt lên vai Lý Ninh Ngọc, đôi mắt đỏ hoe trừng Lý Ninh Ngọc.

- Buông ra.

Lý Ninh Ngọc nhìn thẳng vào mắt Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng tức giận đến ngực phập phồng, cả người run lên.

- Lý tổng, buổi chiều phải đi thị sát công trường, có thể đi chưa?

Lúc này, Triệu Ức vẫn đang lo lắng đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cãi vã thì lập tức đẩy cửa văn phòng vào và nói. Lý Ninh Ngọc liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng cũng không có ý định buông Lý Ninh Ngọc ra.

- Tôi lặp lại lần nữa, buông ra!

Lần này giọng của Lý Ninh Ngọc đã được nâng lên một chút, giọng điệu ra lệnh. Triệu Ức đi đến, kéo cánh tay của Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng liếc nhìn Triệu Ức lại nhìn Lý Ninh Ngọc. Cuối cùng bất lực buông Lý Ninh Ngọc ra. Lý Ninh Ngọc đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình một chút rồi đi ra ngoài.

- Hiểu Mộng, Lý Nhược Đồng còn chưa ra tay chị đã tự làm rối đội hình. Chị đang đẩy chị ấy đến bên cạnh Lý Nhược Đồng đó! Chị bình tĩnh bình tĩnh, suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng.

Triệu Ức vỗ vỗ bả vai Cố Hiểu Mộng. Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê. Hai người làm ầm ĩ như vậy, Triệu Ức ở ngoài cuộc đứng xem lại rất rõ ràng chân tướng. Dù công hay tư cô đều đứng về phía Cố Hiểu Mộng, nhưng nếu Cố Hiểu Mộng tiếp tục làm ầm lên như vậy, đến cuối cùng ước chừng thật sự sẽ như ý nguyện của Lý Nhược Đồng.

- Em đưa tôi đi đâu?

Lý Ninh Ngọc ngồi trong xe, hôm nay Triệu Ức phụ trách lái xe. Vệ sỹ lái một chiếc xe khác ở phía sau.

- Đưa chị đi hóng gió.

Triệu Ức lái xe chạy thẳng lên đỉnh núi. Triệu Ức xuống xe rồi mở của xe cho Lý Nình Ngọc xuống. Hai người tựa vào mui xe. Gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi loạn tóc hai người, cũng thổi loạn tâm tư của Lý Ninh Ngọc.

- Không ở công ty, em sẽ không gọi chị là Lý tổng! Gần đây chị và Hiểu Mộng giận nhau sao? Em không có ý định xen vào chuyện riêng của chị, nhưng thân là cấp dưới cũng là bạn của chị nên mới quan tâm chị.

- Thật sự tôi cũng không rõ rốt cuộc vấn đề giữa tôi và em ấy xuất phát từ đâu. Tại sao chỉ cần có liên quan đến Lý Nhược Đồng thì em ấy giống như không còn tỉnh táo. Uống say nói xằng nói bậy. Có lẽ vấn đề giữa tôi và em ấy đã xuất hiện từ lâu. Sự xuất hiện của Lý Nhược Đồng chỉ là chất xúc tác thôi.

Lý Ninh Ngọc đút hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn xa xăm đầy mệt mỏi.

- Chị nên biết, Lý Nhược Đồng có ý đồ rất lớn đối với chị.

Triệu Ức nhìn sườn mặt Lý Ninh Ngọc. Từ khi tốt nghiệp đại học cô đã đi theo cô ấy. Chẳng qua cô ấy chỉ lớn hơn cô ba tuổi thôi, nhưng mà cô ấy có được thành tích mà cả đời này cô không theo kịp.

- Cho dù cô ấy có ý đồ với tôi, tôi không có cô ấy cơ hội thì ý đồ của cô ấy có lớn đến đâu cũng đâu có ích lợi gì chứ?

Lý Ninh Ngọc không ngốc. Triệu Ức đã nhìn ra thì làm sao cô không nhìn ra? Nhưng mà Lý Nhược Đồng vẫn chưa có hành động gì quá đáng. Cô không quản được tình cảm của Lý Nhược Đồng đối với mình như thế nào. Nhưng cô không bao giờ ngờ được rằng Cố Hiểu Mộng lại nghĩ cô như vậy. Mỗi một câu nói vào đêm đó giống như một con dao, cắm vào tim cô, đến tận hôm nay vẫn còn đau, vẫn còn đang rỉ máu.

- Hiểu mộng phản ứng lớn như vậy cũng là bởi vì quá yêu chị. Sự xuất hiện của Lý Nhược Đồng khiến cô ấy cảm thấy có nguy cơ.

Triệu Ức chứng kiến hai người họ trải qua nhưng thăng trầm từ lúc mới quen đến lúc yêu nhau rồi kết hôn sinh con. Đoạn đường này mưa gió đều đã đi qua, nghìn vạn lần đừng gãy đổ trong tay Lý Nhược Đồng.

- Em ấy không tin tưởng tôi sao?

Lý Ninh Ngọc cười khổ, đứng dậy đi về phía trước, đi đến lan can thì dừng lại. Hiện giờ sắc trời đã tối dần, thành phố dưới chân núi bắt đầu lên đèn. Nhà nhà sáng choang thật đẹp! Trước kia dù có mệt mỏi hay bận rộn, chỉ cần nghĩ đến luôn luôn có một ngọn đèn vì mình mà sáng, có một người đang đợi mình về nhà thì dù có mệt đến đâu đi nữa cũng không sao.

Nhưng mà hiện tại, ngọn đèn kia vẫn vì mình mà sáng nhưng cô không dám quay về ngôi nhà đó nữa. Mà cho dù không muốn về nhà thì cũng phải về. Triệu Ức vẫn đưa Lý Ninh Ngọc về nhà.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đã ngầm thống nhất rằng, cho dù cãi nhay đến thế nào cũng không được thể hiện trước mặt con cái. Cho nên ở trước mặt con hai người vẫn cố hết sức giữ trạng thái bình thường.

Nhưng hai đứa nhỏ cũng không ngốc. Chúng đã sớm phát hiện hai người không ổn.

- Mommy, con muốn nói chuyện với mẹ!

Cố Tử Ninh vô cùng nghiêm túc kéo Lý Ninh Ngọc đến phòng làm việc, sau đó còn khóa trái cửa.

- Con muốn nói gì với mẹ?

Lý Ninh Ngọc thấy Cố Tử Ninh giống như một bà cụ non. Đột nhiên cô phát hiện không biết từ khi nào con bé đã trưởng thành, nhất là nó đã sắp cao đến vai cô.

- Mẹ và mama muốn ly hôn sao?

Cố Tử Ninh đứng trước mặt Lý Ninh Ngọc, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp đặt câu hỏi. Lý Ninh Ngọc nghe xong ngây người một chút. Ly hôn? Cô chưa từng nghĩ đến.

- Không có, tại sao con lại nghĩ như vậy?

Lý Ninh Ngọc phủ nhận suy đoán của Cố Tử Ninh. Nếu không phải hôm nay Cố Tử Ninh không nhắc đến thì hai chữ ly hôn này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Lý Ninh Ngọc.

- Có rất nhiều cha mẹ của các bạn trong lớp con đều là cãi nhau chiến tranh lạnh rồi sau đó thì ly hôn... Mommy, nếu mẹ và mama thật sự ly hôn, đừng hỏi con theo ai, con không muốn theo ai, con không muốn làm con ghẻ, con có thể cùng Tử An nương tựa lẫn nhau mà sống.

Cố Tử Ninh cúi đầy quật cường nén khóc mà nói. Giống như Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng thật sự phải ly hôn.

- Con yên tâm, mama và mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không ly hôn, trừ phi, mama con không cần mẹ nữa. Mà cho dù có một ngày như thế, chúng ta cũng sẽ không bỏ con và Tử An. Đừng nghĩ lung tung.

Lý Ninh Ngọc sờ đầu Cố Tử Ninh. Cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với Cố Hiểu Mộng. Cho dù có một ngày hai người hết duyên, cô cũng sẽ dành cả đời này cho hai đứa nhỏ.

- Thật sao?

Nghe Lý Ninh Ngọc hứa, Cố Tử Ninh ngẩng đầu, mắt còn ngấn lệ nhưng trên miệng nở nụ cười.

- Mẹ gạt con bao giờ chưa?

Lý Ninh Ngọc rút khăn giấy trên bàn ra giúp Cố Tử Ninh lau nước mắt.

- Vậy mẹ định khi nào tha thứ cho mama đây! Mama làm cho mẹ khóc là không đúng nhưng mama đã biết sai rồi. Vả lại hai người đã chiến tranh lạnh lâu như vậy, mẹ không sợ những người nhìn mama như hổ rình mồi nhân cơ hội này mà chen vào sao? Tuy rằng trong mắt mama đều chỉ có mẹ, nhưng cũng khó mà chịu nổi sự tấn công mãnh liệt của những người đó đấy!


Bình luận

Truyện đang đọc