NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Lý Ninh Ngọc ngồi trong phòng làm việc nhìn biểu đồ chứng khoán trên máy tính, trong khoảng thời gian này cô đã để cho người ta bí mật thu mua cổ phiếu của Thượng Ngọc, nhưng mà số lượng không đáng kể, cô đã nghĩ biện pháp để cổ phiếu của Thượng Ngọc chìm xuống , như vậy cô mới có thể dùng tiền ít nhất mà hiệu quả nhiều nhất!

Lấy lại Thượng Ngọc đối với Lý Ninh Ngọc mà nói cũng không khó, nhưng mà cô muốn cho Tô Vũ rời khỏi Thượng Ngọc trong sự nhục nhã, Thượng Ngọc có thể thuộc về bất cứ kẻ nào, nhưng riêng Tô Vũ thì không.

Lý Ninh Ngọc đứng lên nhìn ra cửa sổ, hôm qua vừa ký hợp đồng thuê, hiện giờ cả tầng trệt đều là khu văn phòng của YM, công ty đang phát triển thêm một chút.

Lý Ninh Ngọc cầm điện thoại tìm nhóm quản lý rồi gởi một tin nhắn, hôm nay sau khi tan sở mời tất cả quản lý cấp cao đến nhà hàng Ngự Long ăn tối, Triệu Ức nghỉ ở nhà thì sao cũng được, còn những người khác phải đến. (Đổi nhà hàng rồi nè :v)

Sau đó, Lý Ninh Ngọc lại gởi cho Cố Hiểu Mộng một tin nhắn wechat để xin phép, nói rằng tối nay về sớm thì nghỉ ngơi trước không cần đợi cô.

Triệu Ức cũng đến, sáu bảy người, một bàn toàn sơn hào hải vị. Mấy người đàn ông mặc âu phục, tháo cà-vạt, cởi nút áo trên cùng, thản nhiên uống rượu trò chuyện với Lý Ninh Ngọc, giờ phút này giữa bọn họ không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà là bạn bè.

Hôm nay Lý Ninh Ngọc vô cùng vui vẻ, trên bàn tiệc nói càng nhiều, rượu cũng càng nhiều, những người ngồi đây đều là thuộc hạ trung thành cùng cô Đông Sơn tái khởi.

- Ly rượu này kính mọi người, cảm ơn mọi người đã không bỏ không rời tín nhiệm tôi.

Lý Ninh Ngọc đứng lên, rót một ly Mao Đài, mặt đỏ bừng vì rượu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Các vị ngồi ở đây ngoại trừ Công Tôn Diễn thì những người khác đều là nhân viên kỳ cựu đã đi theo cô từ lúc bắt đầu lập nghiệp ở Thượng Ngọc.

Lý Ninh Ngọc uống hết một hơi, sự biết ơn đối với bọn họ không phải một ly rượu có thể thể hiện được hết. Toàn bộ mọi người trong bàn đều uống rất nhiều, ngay cả Công Tôn Diễn cũng uống nhiều, nhưng mà người khác uống say bởi vì vui vẻ, còn Công Tôn Diễn mượn rượu giải sầu sầu càng sầu.

Ăn uống xong cả nhóm người đến KTV, không gọi thêm bất kỳ dịch vụ đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là ca hát vui đùa, giờ phút này không có quản lý, chỉ có tri kỷ.

Lý Ninh Ngọc từ phòng vệ sinh trở lại, ánh mắt dừng trên người Công Tôn Diễn đang ngồi ở một góc, cô luôn cảm thấy Công Tôn Diễn luôn luôn cách biệt với thế giới, luôn luôn cô độc, chặng hạn hiện giờ, rõ ràng cô ấy đang ngồi cùng bọn họ trong căn phòng xa hoa này, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy không nói một câu, không hát một bài, chỉ ngồi trong góc uống rượu.

- Có muốn hát một bài không?

Lý Ninh Ngọc đi đến ngồi bên cạnh Công Tôn Diễn, Công Tôn Diễn bị sự xuất hiện thình lìng của Lý Ninh Ngọc làm cho giật mình, sửng sốt một chút, chậm rãi lấy lại tinh thần nhìn Lý Ninh Ngọc, ánh mắt thâm thúy, nhưng trống rỗng, giống như không có gì có thể lọt vào mắt cô ấy.

- Không, cảm ơn.

Công Tôn Diễn trả lời một cách lịch sự như xa cách, tuy rằng làm cộng sự hơn một năm, nhưng mà Công Tôn Diễn vẫn chỉ lo tốt phần mình, không kết giao quá sâu với bất cứ người nào, thậm chí một vài quản lý còn không nhớ rõ tên cô ấy.

- Nếu cảm thấy chán thì có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.

Lý Ninh Ngọc biết tâm tư Công Tôn Diễn không có ở nơi này, thời gian cũng không còn sớm, cho nên Lý Ninh Ngọc mở miệng cho phép Công Tôn Diễn về bất cứ lúc nào. Công Tôn Diễn nghe xong lại lắc đầu, cô ấy thà rằng ở lại trong này cũng không muốn về nhà.

Lý Ninh Ngọc thấy vậy cũng không nói gì nữa, đứng dậy trở lại chỗ của mình tiếp tục cùng những người khác chơi oản tù tì uống rượu. Bởi vì hôm sau là cuối tuần, cho nên nhóm người này chơi hết cỡ, rượu whisky nồng độ cao giống như nước sôi đổ vào bụng.

Cả nhóm người chơi đến nửa đêm mới đứng dậy về, bọn họ lảo đảo rời khỏi KTV, có mấy người vịn vào cột điện ọe ọe, có người đón xe về nhà.

Lúc này đèn pha của ba chiếc ô tô đang đậu bên đường bất ngờ bật sáng, chói lóa khiến người ta không mở mắt ra được. Cửa xe bị mở ra, ba người phụ nữ cao gầy xinh đẹp từ trong xe bước ra.

Tư Đồ Tuyệt, Cố Hiểu Mộng, Amy, lần lượt bước khỏi xe rồi liếc nhìn nhau, sau đó đi về phía mấy bà trời nhà mình.

- Sao lại uống nhiều như vậy!

Gần như là ba người đồng thanh hỏi người thương của mình, Lý Ninh Ngọc lập tức đưa tay ra vịn cánh tay Cố Hiểu Mộng rồi ngã thẳng vào lòng Cố Hiểu Mộng.

- Em xã.....

Lý Ninh Ngọc say rượu tựa vào lòng Cố Hiểu Mộng cọ cọ sau đó bắt đầu làm nũng, bởi vì say mà giọng nói có vẻ đặc biệt quyến rũ trêu người, cho dù trong lòng Cố Hiểu Mộng có một bụng tức giận cũng nhất thời tan thành mây khói, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bất lực thở dài một hơi.

- Chúng ta về thôi.

Cố Hiểu Mộng ôm eo Lý Ninh Ngọc, đỡ cô ấy lên xe mình. Amy cũng vừa bất lực vừa đau lòng đỡ Triệu Ức còn say nghiệm trọng hơn cả Lý Ninh Ngọc lên xe mình.

Những người khác cũng lần lượt rời khỏi, trước cửa KTV chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Tuyệt và Công Tôn Diễn, Công Tôn Diễn chắc là người tỉnh táo nhất.

- Đi thôi, về nhà.

Tư Đồ Tuyệt đi lên trước vài bước, nắm lấy cánh tay Công Tôn Diễn, muốn giúp cô ấy lên xe. Nhưng mà, Công Tôn Diễn lại không di chuyển, cô ấy nhìn Tư Đồ Tuyệt, biểu cảm trong ánh mắt tràn ngập từ chối và kháng cự.

- Tôi bảo chú Lý đến đón rồi, chắc là sẽ đến ngay thôi.

Công Tôn Diễn nâng cánh tay lên, thoát khỏi sự khống chế của Tư Đồ Tuyệt, sau đó lui về sau một bước, thản nhiên nói.

- Tôi bảo chú Lý về rồi, bây giờ hoặc là em về với tôi, hoặc là em tự về.

Tay Tư Đồ Tuyệt khựng lại một lúc, sau đó bỏ xuống, đút hai tay vào túi chau mày nói một cách cực kỳ bất mãn.

- Tôi tự về.....

Công Tôn Diễn xoay người về sau chậm rãi từng bước đi trên giày cao gót, Tư Đồ Tuyệt nhìn bóng lưng Công Tôn Diễn chau mày, vội đi theo, trực tiếp giữ Công Tôn Diễn lại sau đó ôm chặt eo cô ấy, mặc kệ sự giãy giụa và phản kháng của Công Tôn Diễn.

Tư Đồ Tuyệt ném Công Tôn Diễn lên xe, sau đó lái xe rời đi, suốt hành trình cũng không ai nói chuyện với ai, một người nhìn ra ngoài của sổ, một người im lặng lái xe.

---------------Xin chào lại là mình đây!! Tui là vạch phân cách chửi web lậu nè. Hãy cho tốt vào nhé các bạn!!!------------------

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, Lý Ninh Ngọc ngồi dậy mở to mắt, cảm giác từng cơn đau nhức trong đầu, đưa ta xoa xoa huyệt thái dương của mình.

- Bây giờ biết khó chịu...

Cố Hiểu Mộng đẩy cửa phòng đi vào, ngồi trên giường đưa cho Lý Ninh Ngọc một ly nước mật ong, xoa huyệt thái dương cho Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc tựa vào lòng Cố Hiểu Mộng thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ sự săn sóc của Cố Hiểu Mộng.

- Hôm qua vui quá.....

Thật sự đã lâu rồi trong công việc Lý Ninh Ngọc không vui vẻ như vậy, lại nhớ đến khoảng thời gian gầy dựng sự nghiệp, giống như quay lại thời trẻ.

- Vui vẻ cũng không thể uống như vậy nhé! Lúc trở về, chị ôm bồn cầu ói một lúc lâu, dọa Tử Ninh sợ luôn.

Cố Hiểu Mộng không trách móc mà là đau lòng, Lý Ninh Ngọc tựa vào Cố Hiểu Mộng không bao lâu thì ngủ thiếp đi, Cố Hiểu Mộng từ bỏ ý nghĩ gọi cô ấy thức dậy ăn sáng, giúp Lý Ninh Ngọc đắp chăn xong sau đó ra khỏi phòng.

- Mommy có khỏe không ạ?

Cố Tử Ninh đang ăn sáng thấy Cố Hiểu Mộng từ trong phòng đi ra, quan tâm hỏi.

- Không sao, ngủ một giấc là ổn thôi, một lát ăn sáng xong, bà dì đến đón con đến nhà bà ấy chơi.

Cố Hiểu Mộng nhờ Tiền Đa Đa chăm sóc Cố Tử Ninh một ngày, cô muốn ở nhà một mình với Lý Ninh Ngọc vào cuối tuần, nhưng xem ra với tình hình này của Lý Ninh Ngọc, đoán chừng phải ngủ ít nhất một ngày, nghĩ vậy, Cố Hiểu Mộng vô thức nhíu nhíu mày.

Ăn sáng xong, Cố Tử Ninh được Tiền Đa Đa đến đón đi, Cố Hiểu Mộng dọn phòng sơ qua một chút, sao đó đến phòng ngủ trông chừng Lý Ninh Ngọc một chút.

Lý Ninh Ngọc đã tỉnh, chỉ là vẫn nằm đó không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì.

- Còn khó chịu sao?

Cố Hiểu Mộng đi qua vuốt trán Lý Ninh Ngọc, nhẹ nhàng hỏi, Lý Ninh Ngọc lắc đầu, vươn tay ôm eo Cố Hiểu Mộng, vùi đầu mình vào bụng Cố Hiểu Mộng.

- Không khó chịu.... Tử Ninh đâu?

Không nghe được tiếng của đứa nhỏ, Lý Ninh Ngọc thuận miệng hỏi một câu.

- Em nhờ dì đến đón đi rồi, vài ngày nữa là trung thu, chị có muốn đưa Tử Ninh và em cùng nhau về quê thăm ba em không?

Cố Hiểu Mộng nghĩ thầm, đã lâu rồi không về nhà ăn trung thu, nên muốn đưa vợ con về sum họp với lão Cố.

------------

Tui: Chương này bí tên rùi haha, ngài tác giả này ít đặt tên chương lắm, đa số là tui tự đặt cho dễ nhớ nội dung từng chương á :333

Bình luận

Truyện đang đọc