NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Đột nhiên Lý Ninh Ngọc nghĩ đến bộ phim truyền hình [Phong Thanh] kia, giống hệt kiếp trước của bọn họ, chỉ có kết cục không giống, hay là, Cố Hiểu Mộng cũng không phục ký ức?

- Hiểu Mộng, rốt cuộc tình tiết trong [Phong Thanh] là ai nói với em?

Lý Ninh Ngọc buông tay đang bóp khuôn mặt của Cố Hiểu Mộng ra, cô muốn xác định người trước mặt cô là Cố Hiểu Mộng không có ký ức của Cố Mộng, hay là Cố Hiểu Mộng có chút ký ức của Cố Mộng, điều này đối với cô rất quan trọng.

- Chỉ là một câu chuyện cũ thôi, sao chị muốn hỏi chuyện này?

Ánh mắt Cố Hiểu Mộng né tránh, rất rõ ràng cô không ngờ Lý Ninh Ngọc đột nhiên nhắc đến [Phong Thanh]. Cố Hiểu Mộng đứng lên lấy bình giữ nhiệt định đi đến phòng nước lấy một chút nước ấm cho Lý Ninh Ngọc, tiện thể né tránh đề tài này, dù sao có một số việc nói nhiều sai nhiều.

- Tần Vương Cố Mộng, Cố Hiểu Mộng, tôi nên gọi em là gì?

Lý Ninh Ngọc tựa vào giường nhìn bóng lưng Cố Hiểu Mộng, nhỏ giọng nói, Cố Hiểu Mộng dừng bước chân, vẻ mặt phức tạp. Tay cầm bình giữ nhiệt cũng vì nắm chặt mà run rẩy.

- Chị..... khôi phục ký ức!?

Cố Hiểu Mộng xoay người nhìn Lý Ninh Ngọc, trong ánh mắt có kinh ngạc vì vui mừng, có không biết làm sao, thậm chí có chút chờ mong.

- Em hi vọng tôi khôi phục ký ức sao?

Lý Ninh Ngọc nhìn vào mắt Cố Hiểu Mộng, cô thương thầm cô ấy ba ngàn năm, không ngờ ở nhân gian mình lại cùng cô ấy dây dưa không dứt. Kiếp đầu tiên là tình kiếp của nhau, không ai có kết quả tốt đẹp, kiếp thứ hai của cô không gặp Cố Hiểu Mộng, lại bởi vì trong tiềm thức vẫn có Cố Hiểu Mộng mà cô quả cả đời, kiếp này các cô rốt cuộc cũng gặp nhau yêu nhau bên nhau.

- Mặc kệ chị có khôi phục ký ức hay không, chị đều là chị Ngọc của em, là vợ em, là người khắc sâu trong lòng em. Tựa như, bất kể là em có mang ký ức đi đầu thai hay không, em cũng muốn tìm, muốn bảo vệ, muốn yêu chỉ một mình chị thôi.

Lý Ninh Ngọc nghe xong nở nụ cười, vươn tay muốn ôm một cái, Cố Hiểu Mộng bỏ bình giữ nhiệt trong tay ra, đi qua ôm Lý Ninh Ngọc.

Chủ đề này dừng ở đây, trong mấy thập kỷ đằng đẵng lại ngắn ngủi sau đó, hai người đều vô cùng hiểu ý nhau không nhắc đến chủ đề này nữa.

- Mommy, Mommy, cuối cùng mẹ cũng tỉnh!!

Cố Tử Ninh và Triệu Thiến được Tiền Đa Đa đưa đến thăm Lý Ninh Ngọc, sau khi Lý Ninh Ngọc tỉnh lại Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc lập tức quấn lấy nhau, thậm chí quên mất báo cho người nhà biết tin tốt này.

Cho nên lúc Cố Tử Ninh vào phòng bệnh nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đã tỉnh thì rất vui vẻ và phấn khích! Nó muốn nhào vào lòng Lý Ninh Ngọc nhưng lại sợ làm Lý Ninh Ngọc đau, cho nên rõ ràng vừa đến trước giường bệnh thì dừng lại. Lý Ninh Ngọc ôm Cố Tử Ninh vào lòng sờ sờ đầu Cố Tử Ninh, lại hôn lên mặt Cố Tử Ninh.

- ....... Dì..............

Triệu Thiến đứng trước giường bệnh của Lý Ninh Ngọc mở miệng, tiếng mẹ kia nghẹn ở cổ họng không nói ra được, cuối cùng vẫn chỉ gọi một tiếng dì, mặc dù Lý Ninh Ngọc có chút mất mác, nhưng vẫn buông Cố Tử Ninh ra, sờ sờ đầu Triệu Thiến.

- Cố Hiểu Mộng, vợ con tỉnh lại sao không báo với dì một tiếng?

Tiền Đa Đa đi đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng đẩy vai Cố Hiểu Mộng một cái, có chút trách cứ nói, nếu bà ấy biết Lý Ninh Ngọc tỉnh lại thì đã mua hoa đến rồi.

- Con thật sự vui quá nên quên mất!

Cố Hiểu Mộng hơi ngượng ngùng, chuyện Lý Ninh Ngọc tỉnh lại không nói với người nhà là cô không đúng. Cố Hiểu Mộng cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh, sau khi gọi cho ông Cố thì nhắn tin Triệu Ức để báo bình an, gần như mỗi ngày tan sở Triệu Ức đều đến đây một lần.

Lý Ninh Ngọc tỉnh, phòng bệnh lập tức náo nhiệt rất nhiều, Amy và Triệu Ức, còn có người quản lý cấp cao khác có quan hệ tốt với Lý Ninh Ngọc đều đến đây thăm hỏi.

Cuối cùng bác sỹ phải đến đuổi thì những người này mới đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng.

- Muốn ăn trái cây nào?

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy những giỏ trái cây chất thành núi trong phòng có chút đau đầu, Cố Hiểu Mộng đã bảo Amy cầm một ít cho nhân viên công ty ăn.

- Tôi muốn ăn.... Em!

Lý Ninh Ngọc không hề giống một người vừa tỉnh dậy sau một tuần hôn mê, thận chí Cố Hiểu Mộng cảm thấy bây giờ Lý Ninh Ngọc xuất viện của không có vấn đề gì.

- Cổ đau không?

Cố Hiểu Mộng nhướng mày nhìn cổ Lý Ninh Ngọc, lúc được đưa đến bệnh viện trên cổ đã máu me bê bết, còn có ba vết thương sâu hơn, vết thương nguy hiểm nhất chỉ cách động mạch chủ không đến ba phân, đây là khái niệm gì, chính là nếu lúc ấy lưỡi dao lệch một chút, Lý Ninh Ngọc thật sự lập tức quy hồn địa phủ.

Lý Ninh Ngọc sờ sờ cổ mình, cũng không đau lắm, chỉ là hơi ngứa, đoán chừng là do miệng vết thương đang lành lại.

- Khụ khụ, Hiểu Mộng, tôi muốn ăn táo.

Lý Ninh Ngọc sợ Cố Hiểu Mộng lại tính sổ với mình, nhanh chóng chuyển đề tài. Cố Hiểu Mộng liếc Lý Ninh Ngọc một cái, lấy một trái táo ra gọt vỏ.

Sau vài ngày theo dõi ở bệnh viện, Lý Ninh Ngọc được duyệt xuất viện. Không biết là ai tiết lộ tin tức Lý Ninh Ngọc xuất viện, phóng viên nhốn nháo vây đầy ngoài cửa bệnh viện.

Câu hỏi mà tất cả các phóng viên hỏi nhiều nhất là, liệu Lý Ninh Ngọc có phải chịu trách nhiệm về cái chết của kẻ bắt giữ mình không! Lý Ninh Ngọc không đếm xỉa đến đám phóng viên, dưới sự bảo vệ của vệ sỹ cùng Cố Hiểu Mộng lên xe.

Ngày Lý Ninh Ngọc xuất viện vừa hay là sinh nhật lần thức ba mươi chín của Lý Ninh Ngọc, tất cả gia đình bạn bè tụ họp lại chúc mừng Lý Ninh Ngọc đại nạn không chết ắt có hậu phúc.

Khách khứa đi rồi, mấy đứa nhỏ cũng ngủ, đột nhiên Cố Hiểu Mộng lấy một sợi ruy băng buộc lên mắt Lý Ninh Ngọc.

- Em làm gì vậy?

Lý Ninh Ngọc không hiểu nhưng cũng không ngăn cản, để mặc cho Cố Hiểu Mộng che mắt mình lại. Cố Hiểu Mộng nắm tay dẫn Lý Ninh Ngọc ra khỏi cửa, đến đối diện.

Mở cửa phòng ra, buông tay Lý Ninh Ngọc, lại đi ra phía sau Lý Ninh Ngọc, đẩy vai Lý Ninh Ngọc đi vào.

- Chúc mừng sinh nhật vợ.

Cố Hiểu Mộng tháo dây ruy băng trên mắt Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc mở mắt ra, hai hàng nến tạo thành một lối đi từ hành lang đến phòng khách, bởi vì căn nhà tạm thời không sử dụng nên chỉ sửa sang lại mà không có mua sắm đồ đạc, điều này thuận tiện cho Cố Hiểu Mộng sắp xếp sinh nhật bất ngờ này cho Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc đi dọc theo con đường nến, trong phòng khách bày một con gấu bông bằng hoa hồng trắng cao hai mét, tuy rằng không phải Cố Hiểu Mộng tự làm, nhưng mỗi bông hoa bên trong đều là do Cố Hiểu Mộng đích thân lựa chọn, không có chút tỳ vết nào.

Trên tường phòng khác treo một bức tranh ghép có kích thước bằng với nền của bức tường, tranh ghép những tấm ảnh chụp chân dung táo bạo mà các cô chụp trong chuyến đi Đại Lý, bức tranh ghép này là Cố Hiểu Mộng làm trước khi Lý Ninh Ngọc bị tai nạn, Cố Hiểu Mộng nhân lúc Lý Ninh Ngọc đi làm tự mình trốn trong phòng ghép từng mảnh lại với nhau, sau đó tự lồng khung, ngoài trừ treo lên tường là nhờ người bên ngoài hỗ trợ, còn lại đều là Cố Hiểu Mộng tự làm.

Dưới ánh nến, hai người thiếu nữ xinh đẹp ôm nhau trong bức tranh ghép, áo sơ mi trắng khoác lên người nhau, da thịt dính sát vào nhau, gợi cảm, nhưng nơi nào không nên lộ thì không hề lộ một chút nào.

- Quà sinh nhật.

Cố Hiểu Mộng thừa dịp Lý Ninh Ngọc ngẩn ngơ nhìn bức tranh ghép, bí mật lấy ra một món quà mà mình đã sớm chuẩn bị cho sinh nhật lần này – một cặp đồng hồ được đặt làm riêng của một thương hiệu cao cấp, cả thế giới chỉ có một cặp.

Cố Hiểu Mộng đeo chiếc đồng hồ có khắc tên mình lên cổ tay Lý Ninh Ngọc, vẻ ngoài của chiếc đồng hồ này và những chiếc đồng hồ bình thường không có gì khác nhau, kiểu dáng mặt số lớn hình tròn, mặt đồng hồ của Lý Ninh Ngọc màu đen, bên trên khảm chín mươi chín viên kim cương nhỏ, thiết kế trời đầy sao. Cho dù trong môi trường ánh sáng thấp vẫn có thể phát ra ánh sáng chói lọi, Cố Hiểu Mộng đưa cho Lý Ninh Ngọc chiếc của mình, ý muốn Lý Ninh Ngọc đeo giúp cô.

Mặt đồng hồ của Cố Hiểu Mộng màu trắng, còn lại đều giống hệt chiếc trên cổ tay Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc kéo cổ tay phải của Cố Hiểu Mộng qua, trên cổ tay có dấu vết rõ ràng do đeo đồng hồ nhiều năm, mười mấy năm trước cô tặng Cố Hiểu Mộng chiếc đồng hồ kia, Cố Hiểu Mộng vẫn luôn đeo, cho dù sau này đã bị mài mòn cô ấy vẫn không nỡ bỏ.
------------

Bình luận

Truyện đang đọc