NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Truyện này tui chỉ đ^ng trên [email protected]@d thôi, làm ơn đừng có lấy đi chỗ khác nha, ai lấy làm c.h.ó :)))

------------------

Cảnh hôm nay hơi đặc biệt, nội dung là Bạch Phàm và Trịnh Ngọc cùng nhau đi công tác, nhưng mà khách sạn kín chỗ, chỉ còn một phòng giường đôi, hai người cùng nằm trên giường, có phần lúng túng, ở đây có sự lúng túng mà kịch bản yêu cầu nhân vật phải có, cũng có sự lúng túng của hai diễn viên.

Dù sao hai người còn chưa thân đến mức có thể ngủ đồng giường cộng chẩm, huống chi, hiện giờ Lý Ninh Ngọc đang ngồi xem cảnh quay này.

Ở trên giường hai người cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể, cố hết sức để không ai chạm ai, áp lực tâm lý lớn nhất chắc chính là Chu Sở, thậm chí cô có cảm giác giống như mình bị bắt gian tận giường.

Kỳ thật không chỉ có mình Chu Sở áp lực, áp lực của Cố Hiểu Mộng cũng không nhỏ, thật ra đây chỉ là một cảnh quay vô cùng đơn giản, tuy là cảnh giường chiếu, nhưng cảnh này trong sáng đến mức không thể nào trong sáng hơn, bất luận là bản thân diễn viên hay Bạch Phàm và Trịnh Ngọc, hiện giờ trong lòng cách cô đều trong sạch.

Nhưng mà bị người yêu nhìn chằm chằm mình và người phụ nữ khác nằm trên một cái giường, chung một cái chăn, điều này ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên. Cho nên, hai người liên tục bị NG, có lẽ Lý Ninh Ngọc cảm giác được bọn họ bị NG có liên quan đến cô, cô đứng lên đi khỏi phim trường lên xe RV. Kỳ thật làm sao trong lòng cô chỉ có cảm giác như vậy? Tuy rằng biết rõ là quay phim, nhưng mà trong lòng vẫn không thoải mái, cho nên, đơn giản là mắt không thấy tâm không phiền cũng rất tốt.

Lý Ninh Ngọc rời khỏi khiến mọi người trong phim trường thở phào nhẹ nhõm, Cố Hiểu Mộng và Chu Sở nhanh chóng nhập tâm, tốc chiến tốc thắng quay cho xong cảnh này.

Cố Hiểu Mộng vừa nghe đạo diễn hô cắt, lập tức đứng dậy đi tìm Lý Ninh Ngọc. Chu Miểu chỉ chỉ vào xe RV và đưa một cái áo khoác cho Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng mặc áo khoác vào và đi lên xe RV.

- Quay cảnh 'giường chiếu' xong rồi?

Lý Ninh Ngọc cố ý cường điệu hai chữ 'giường chiếu', Cố Hiểu Mộng bưng mặt Lý Ninh Ngọc, hôn mạnh lên mặt Lý Ninh Ngọc một cái.

- Sao em lại ngửi thấy mùi chua ta?

Cố Hiểu Mộng cười, hiếm khi được thấy Lý Ninh Ngọc ghen, bộ dáng chị Ngọc ghen thật sự rất đáng yêu.

- Có chắc không phải là mùi nước hoa của người khác trên người em?

Lý Ninh Ngọc nhướng mày, đồng thời né sang một bên, giữ một khoảng cách nhất định với Cố Hiểu Mộng, trên quần áo của Cố Hiểu Mộng ít nhiều cũng nhiễm mùi nước hoa của Chu Sở.

- Về nhà em lập tức tắm ngay được không?

Cố Hiểu Mộng cọ cọ lên người Lý Ninh Ngọc, vẻ mặt nịnh hót nói.

- Chẳng lẽ em còn muốn giữ lại mùi nước hoa của người khác?

Lý Ninh Ngọc dựa lưng vào cửa kính xe, khoanh tay trước ngực nhìn Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng vội vàng đầu hàng.

- Không muốn, không muốn một chút nào.

Cố Hiểu Mộng đưa tay ôm eo Lý Ninh Ngọc, sau đó tựa đầu vào ngực Lý Ninh Ngọc, nũng nịu cọ cọ. Lý Ninh Ngọc phát hiện càng ngày mình càng không thể chống sự được sự nũng nịu của Cố Hiểu Mộng, chỉ cần Cố Hiểu Mộng làm nũng với mình, nóng giận hay bực dọc gì đó đều tan biến.

- Chị Chu Sở, hợp đồng của chị và Tinh Diệu sắp hết thời hạn rồi nhỉ?

Tại tiệc đóng máy, Cố Hiểu Mộng đi đến bên cạnh Chu Sở, nhẹ giọng nói.

- Ừm, em muốn ký hợp đồng với tôi?

Chu Sở và Cố Hiểu Mộng khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh ngồi xuống.

- Không thể sao?

Cố Hiểu Mộng lấy điện thoại ra, ấn một dãy sáu chữ số trên giao diện quay số, sau đó đặt trên bàn trước mặt Chu Sở.

- Đây là phí ký kết, tiền cát-xê chúng ta chia năm năm.

Cố Hiểu Mộng đưa ra thành ý lớn như vậy, dù sao Chu Vũ còn không thể xưng là diễn viên tuyến ba, phí ký kết sáu con số cộng thêm hoa hồng năm năm, hợp đồng như vậy, căn bản là công ty khác sẽ không đưa ra.

- Không sợ lỗ vốn?

Chu Sở không lập tức đồng ý, cô nghĩ, Cố Hiểu Mộng ký hợp đồng lỗ vốn như vậy với mình là có ý gì? Hiện tại một năm mình nhiều lắm chỉ có thể có hai bộ phim, cát-xê trên dưới năm con số, tuy rằng công ty quản lý của Cố Hiểu Mộng cũng không phải là một công ty lớn, nhưng kỳ lạ là có rất người lưu lượng đang nổi, một công ty chú trọng bồi dưỡng năng lực người mới như vậy, ký hợp đồng với một diễn viên hết thời còn thua tuyến ba thì có ý lợi gì chứ?

- Tôi tin mắt nhìn người của tôi, tôi cũng tin thực lực của chị, tuy rằng Tinh Diệu là một công ty lớn, nhưng xem ra bọn họ không dành tài nguyên tốt cho chị, mà tôi, sẽ dành tài nguyên thích hợp cho chị.

Cố Hiểu Mộng có dự cảm, bộ phim này sẽ đại bạo, thời gian biên tập và chỉnh sửa hậu kỳ cộng thêm tuyên truyền quảng bá đến khi phim công chiếu cũng phải mất ít nhất nửa năm, mà hợp đồng của Chu Sở còn lại ba tháng.

Đến lúc đó rất có thể Chu Sở sẽ có thể nổi tiếng trở lại, nếu đến lúc đó sắp xếp cho cô ấy tài nguyên thích hợp, còn lo Chu Sở không nổi sao?

- Tôi cân nhắc một chút....

Chu Sở động lòng, nhưng mà, Tinh Diệu là công ty mà cô đã gắn bó hơn mười năm, từ lúc mới bắt đầu đã ở Tinh Diệu, đối với cô Tinh Diệu có ơn rất lớn, những mà cũng như Cố Hiểu Mộng nói, giang sơn đại hữu tài nhân xuất*, Tinh Diệu sẽ không cho mình tài nguyên tốt, đã lâu rồi cô không được đóng nữ chính, làn này có thể chủ yếu là bởi vì không ai chịu nhận bộ phim này, nên mới rơi lên người cô.

*Giang sơn đại hữu tài nhân xuất: trong một đất nước thì đời nào cũng xuất hiện người tài (Trong Luận Thi)

Lúc chưa xác định người vào vai Bạch Phàm, các nữ diễn viên trong công ty đều cảm thấy bộ phim này không có gì nổi bật, cũng có người không qua được bài đánh giá. Cho nên, không ai tình nguyện nhận, sau khi cô ký hợp đồng mới tung ra tin người đóng vai Bạch Phàm là Cố Hiểu Mộng.

Có lẽ, đây chính là kỳ ngộ của cô... Chu Sở bị rơi vào cuộc chiến giữa con người và ông trời. Sau đó, Cố Hiểu Mộng đặt một túi giấy trước mặt Chu Sở.

- Tinh Diệu quyết định tung những bức ảnh này trước khi bộ phim được công chiếu, mà tôi cảm thấy, nhiều năm như vậy chị không chịu tiết lộ cha của Chu Hâm Hi là ai, là vì muốn bảo vệ Chu Hâm Hi tốt hơn, cho nên, tôi đã mua đứt tư liệu này.

Cố Hiểu Mộng nói xong đứng dậy rời đi, Chu Sở mở túi giấy ra, bên trong là mấy tấm ảnh cũ, phần lớn là ảnh chứng từ. Một chàng trai trẻ cường tráng mặt đồng phục cảnh sát, bộ dạng nghiêm túc.

Nước mắt Chu Sở chực trào ra ngay lập tức, những giọt nước mặt lăn trên tấm ảnh, Chu Sở vội vàng lau đi sau đó cẩn thận cất lại vào túi giấy, nhìn bốn phía, bỏ túi giấy vào túi xách của mình, rồi đứng dậy rời đi.

- Nói như vậy, Chu Hâm Hi là con gái của một liệt sĩ?

Lý Ninh Ngọc chở Cố Hiểu Mộng về khách sạn, hai người bắt đầu nói chuyện về người chồng thần bí của Chu Sở - một cảnh sát phòng chống ma túy đã hi sinh vào mười sáu năm trước.

- Đúng vậy, đây cũng là lý do tại sao Chu Sở chết cũng không chịu nói với người ngoài cha của Chu Hâm Hi là ai, cô ấy phải bảo vệ con gái của mình.

- Em uy hiếp cô ấy.

Lý Ninh Ngọc liếc nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, Cố Hiểu Mộng cũng không phủ nhận.

- Nhưng mà cũng là vì em muốn bảo vệ bọn họ, nếu ảnh chụp này thật sự bị truyền ra ngoài, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu trả thù của bọn buôn ma túy.

- Kỳ thật, bộ phim này có bạo hay không, có thể khiến Chu Sở nổi trở lại hay không còn chưa biết, em liều lĩnh chi nhiều tiền ký hợp đồng với cô ấy như vậy, có phải là hơi mạo hiểm không?

Đứng ở góc độ người làm ăn, Lý Ninh Ngọc cảm thấy Cố Hiểu Mộng như đang đánh bạc.

- Em thích mạo hiểm.

Cố Hiểu Mộng cười nhìn Lý Ninh Ngọc, sau đó nháy mắt với Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc cười lắc đầu, sau đó vươn tay sờ sờ đầu Cố Hiểu Mộng, ngay cả ánh mắt cũng chìm đắm trong sự cưng chiều.

Cuối cùng, Cố Hiểu Mộng được như ý nguyện ký hợp đồng với Chu Sở, hơn nữa còn ký một hợp đồng năm năm. Vì thế, Cố Hiểu Mộng còn cố tình mở một buổi họp báo tuyên bố ký hợp đồng, làm tin tức ký hợp đồng của Chu Sở và Chính Thanh Xuân thật nóng. Cố Hiểu Mộng dùng độ hot của mình và Chính Thanh Xuân để mang lại độ hot cho Chu Sở.

Nhất thời, những tin tức liên quan đến Chu Sở mọc lên như măng mùa xuân, rộ lên trong một đêm, nhiều nghi vấn là, tại sao Chu Sở từng nói sẽ nghỉ hưu ở Tinh Diệu lại đột nhiên phản bội nơi đã bồi dưỡng mình, mà cậy nhờ Chính Thanh Xuân - một công ty vừa mới thành lập không bao lâu? Ngược lại Chu Sở và Chính Thanh Xuân đều nói năng thận trọng không phản hồi về vấn đề này.

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay múc cmn nhau với đồng nghiệp, mắng ta ngu lòl, ta mắng lại, ta không thích nói chuyện không có nghĩa là ta sẽ không mắng người. (Tui: Hahaha)

Bình luận

Truyện đang đọc