NGỌC CẦM CỐ TÚNG

- Con bé này...... thật sự rất có tâm.

Lý Ninh Ngọc tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Lý Ninh Ngọc đẩy cửa phòng ra phát hiện Lý Tử An ôm sách ngủ trên salon. Lý Ninh Ngọc đi qua cẩn thận rút quyển sách trong lòng con bé ra, sau đó lấy một tấm chăn lông nhẹ nhàng đắp lên người Lý Tử An. Lý Ninh Ngọc đứng trước salon nhìn Lý Tử An. Con bé này hiểu chuyện đến mức khiến cô đau lòng.

Hai đứa nhỏ bắt đầu lên cấp hai. Cố Hiểu Mộng phát hiện dường như hai đứa vô cùng bận rộn, tan học cũng không về nhà mà kêu vệ sỹ đưa chúng thẳng đến phòng tự học, ở đó năm sáu tiếng đồng hồ, khoảng mười một giờ mới về nhà. Cuối tuần lại chôn chân ở phòng tự học từ sáng đến tối. Đột nhiên hai đứa nhỏ không còn kệ cận bọn cô nữa.

- Vợ, em cảm thấy con cái đã trưởng thành thì càng ngày càng xa cách chúng ta.

Cố Hiểu Mộng ngồi trong xe chờ hai đứa nhỏ rời khỏi phòng tự học. Cô không hiểu, áp lực học hành của học sinh cấp hai bây giờ lớn như vậy sao?

- Rất bình thường, con cái càng lớn càng có chủ kiến, biết bản thân mình muốn gì. Chúng ta làm cha mẹ chỉ có thể buông tay đến chúng tự do bay lượn.

Lý Ninh Ngọc có vẻ nhìn thoáng hơn. Sớm muộn gì con cái cũng sẽ tự lập rời khỏi các cô. Cuối cùng chỉ có các cô bầu bạn lẫn nhau.

- Em nhớ lúc em mang thai con, chúng ta từng nói, con của chúng ta không cần quá ưu tú, chỉ cần con vui vẻ, lớn lên tâm địa lương thiện là tốt rồi. Nhà người ta đều ép con học hành, nhà chúng ta thì ngược lại, ép chúng nghỉ mà cũng không được.

Cố Hiểu Mộng lắc đầu cười khổ. Sáng nay, Cố Hiểu Mộng nhìn thấy hai đứa nhỏ gần đây quá mệt mỏi, cho nên đề nghị muốn đưa cả gia đình đi nước ngoài du lịch. Ai ngờ hai đứa nhỏ thế mà lại đồng thanh từ chối. Cố Tử Ninh còn nói, muốn ra ngoài chơi thì mẹ đưa mommy đi với mẹ, bọn con không có thời gian.

Trong lúc hai người nói chuyện, hai đứa nhỏ đi ra từ phòng tự học, dễ dàng tìm được xe nhà mình, mở cửa xe, tự giác ngồi vào ghế sau chời vệ sỹ lái xe.

- Tử Ninh, bài tập ở trường nhiều lắm sao?

Lý Ninh Ngọc hỏi, quay đầu nhìn Cố Tử Ninh đang ngáp với vẻ mặt có chút mệt mỏi.

- Không nhiều lắm ạ.

Cố Tử Ninh tựa vào vai Lý Tử An ngáp một cái, dáng vẻ ngái ngủ.

- Vậy một ngày hai đứa ở phòng tự học lâu như vậy làm gì?

Lý Ninh Ngọc khó hiểu, nếu áp lực việc học không lớn, tại sao còn mệt như vậy?

- Con và Tử Ninh định thi sát hạch vào cuối học kỳ sau, nhảy lớp lên cấp ba. Bây giờ bọn con đang học chương trình học của cấp hai.

Lý Tử An trả lời Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc nghe xong nhíu nhíu mày. Con bé Cố Tử Ninh này nhảy lớn đến nghiện sao? Từ tiểu học liền nhảy tọt lên cấp ba. Dù sao sách giáo khoa tiểu học cũng không khó, mà tại sao cấp hai cũng muốn nhảy lớp? Tại sao muốn làm mình mệt mỏi như vậy chứ? Lý Ninh Ngọc cảm thấy có lẽ nên tìm thời gian nói chuyện với Cố Tử Ninh.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ lần lượt tắm rửa. Cố Tử Ninh tắm xong thay quần áo rồi ngồi trong phòng lau tóc. Lý Ninh Ngọc gõ cửa một cách tượng trưng.

- Mommy, có chuyện gì vậy ạ?

Cố Tử Ninh bỏ khăn trên tay xuống đứng lên nhìn Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc đi qua ra hiệu cho nó ngồi xuống, sau đó kéo ghế ngồi xuống. Sắp xếp lại những lời mình muốn nói trong đầu.

- Mẹ biết con lớn rồi thì có suy nghĩ riêng của mình, cho nên mẹ chỉ đến tâm sự với con. Con muốn nói thì nói, không muốn nói cũng có thể không cần nói. Tại sao vội vàng nhảy cấp như vậy? Nếu con muốn học đại học sớm, mẹ có thể đưa con đi du học.

Lý Ninh Ngọc không muốn con của mình mệt mỏi như vậy. Nói khoa trương một chút là tiền của cô và Cố Hiểu Mộng cũng đủ hai đứa nhỏ xài mấy đời.

- Con muốn thi vào trường cảnh sát sớm một chút, con muốn làm đàn em của Chu Hâm Hi!

Cố Tử Ninh cũng không biết chấp niệm của mình là vì nguyên do gì. Nhưng mà trong tiềm thức của nó chỉ muốn đi theo chân Chu Hâm Hi, giống như nếu vậy thì có thể kéo cần khoảng cách với cô ấy một chút.

- Chu Hâm Hi? Con gái của Chu Sở?

Lý Ninh Ngọc không có ấn tượng nhiều với Chu Hâm Hi. Nhưng mà cô biết đó là một đứa trẻ ưu tú. Nhưng trong trí nhớ của cô, Cố Tử Ninh và Chu Hâm Hi gặp nhau không nhiều lắm. Tại sao Cố Tử Ninh xem Chu Hâm Hi là mục tiêu của mình chứ?

- Dạ, lần trước ở phim trường chị ấy nói với con vể rất nhiều án lệ. Con nghe xong cảm thấy rất hứng thú, con muốn làm cảnh sát!

Đây là lần thứ hai Cố Tử Ninh nói với Lý Ninh Ngọc rằng mình muốn làm cảnh sát. Tuy rằng Cố Lý hai người đều nuôi con theo hướng để con tự do. Nhưng mà, nhiều ngành nghề như vậy tại sao nhất định phải làm cảnh sát? Không phải vì làm cảnh sát không tốt, chỉ là làm cảnh sát rất nguy hiểm. Ai không hi vọng con của mình có thể sống bình an cả đời?

- Con đã nghĩ kỹ rồi sao?

Tuy rằng Lý Ninh Ngọc không hi vọng Cố Tử Ninh lấy cảnh sát làm lý tưởng của mình. Nhưng mà chỉ cần Cố Tử Ninh* nghĩ kỹ thì được rồi. Cô sẽ không can thiệp, cùng lắm sau này mình sắp sếp vài vệ sỹ âm thầm bảo vệ nó.

(*Chỗ này tác giả viết Cố Hiểu Mộng, chắc là viết nhầm, nên tui sửa thành Cố Tử Ninh.)

- Dạ! Con nghĩ kỹ rồi!!

Sự kiên định trong mắt Cố Tử Ninh khiến Lý Ninh Ngọc hiểu được, Cố Tử Ninh sẽ không dễ dàng thay đổi mục tiêu của mình.

- Được rồi, ngủ sớm đi.

Lý Ninh Ngọc đứng lên sờ đầu Cố Tử Ninh, rồi quay trở lại phòng ngủ của mình và Cố Hiểu Mộng.

- Làm sao vậy?

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy dáng vẻ Lý Ninh Ngọc đầy tâm sự, chủ động mở miệng hỏi.

- Tử Ninh nói với tôi nó muốn làm cảnh sát.

Lý Ninh Ngọc đứng phía sau giúp Cố Hiểu Mộng sấy tóc.

- Cảnh sát? Em còn nghĩ là con chỉ nói suông thôi....

Cố Hiểu Mộng nghe xong cũng nhíu mày.

- Không sao, cho dù làm cảnh sát có lẽ cũng sẽ không có nguy hiểm, vả lại, ai dám động đến con gái chúng ta?

Trong lời nói của Cố Hiểu Mộng còn có hàm ý khác. Lý Ninh Ngọc nghe xong nghĩ nghĩ có vẻ như cũng đúng. Hơn nữa, tương lai có rất nhiều chuyện chưa xác định được. Bây giờ lo lắng còn quá sớm.

.

.

.

.

.

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng bắt đầu lồng tiếng cho phim. Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc xem bản phim đã chỉnh sửa. Dù sao trước đó cũng đã có kinh nghiệm lồng tiếng cho [Phong Thanh]. Lần này lồng tiếng xem như cũng thuận lợi. Nhưng mà lúc lồng tiếng đến đoạn cảnh nóng kia Lý Ninh Ngọc lại đỏ mặt. Cảnh này được biên tập lại càng nóng hơn, khiến người ta càng đỏ mặt. Thân thể khô nóng.

Lý Ninh Ngọc lồng tiếng xong bước ra khỏi phòng thu âm, để gió đêm cuối xuân đầu hạ thổi vào mặt, cho nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống một chút.

- Sao vậy?

Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc từ phía sau, vừa nói hơi nóng vừa phả lên vành tai Lý Ninh Ngọc. Cử chỉ vô tình của Cố Hiểu Mộng khiến cho thân thể Lý Ninh Ngọc vốn còn chưa hạ nhiệt lại càng nóng thêm.

- Không............ Không có gì.

Lý Ninh Ngọc thoát khỏi vòng tay của Cố Hiểu Mộng, sau đó đi nhanh về phía xe của bọn họ. Cố Hiểu Mộng không hiểu gì đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lý Ninh Ngọc, chuyện này là sao?

Hai người về đến nhà, Cố Hiểu Mộng nhiều lần muốn mở miệng hỏi đều bị Lý Ninh Ngọc cắt ngang. Cô đâu thể nói với Cố Hiểu Mộng là mình có phản ứng sinh lý không đúng lúc chứ? Tuy rằng đã là vợ vợ già rồi, nhưng cô cũng cần sỉ diện nhá!

Cố Hiểu Mộng thấy tâm tình của Lý Ninh Ngọc không tốt, buổi tối cũng không dám làm xằng bậy, chỉ có thể ôm Lý Ninh Ngọc, trong lòng niệm sắc tức thị không, bền lòng chặt dạ ngủ thật thuần khiết.

.

.

.

.

.

Lý Nhược Đồng đã trở lại. Lý Ninh Ngọc thấy tin này ở trên tin tức kinh tế tài chính. Mười năm không gặp, Lý Nhược Đồng đã không còn vẻ ngây ngô năm đó. Nhất cử nhất động đều thể hiện sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Hiên giờ cô ấy đã trở thành tổng tài của công ty đa quốc gia KE. Lần này trở về nước là định chuyển công ty tổng bộ về trong nước, hơn nữa sẽ định cư lâu dài ở Trung Quốc.

- Chúng ta lại có thêm một đối thủ cạnh tranh.

Triệu Ức tắt TV, nói có chút bất đắc dĩ. Ở trên cao khó tránh gió lạnh, cũng không có người nào có thể luôn đứng ở trên chỗ cao nhất nhìn xuống quần hùng. Muốn đảm bảo mình không bị đẩy ra khỏi đỉnh thì phải không ngừng lớn mạnh, càng không ngừng tiêu diệt đối thủ cạnh tranh.

- Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Có gì phải sợ.

Lý Ninh Ngọc phản bác. Mấy năm nay không thiếu đối thủ cạnh tranh, nhưng người có thể đánh bại cô chắc còn chưa sinh ra đâu?


Bình luận

Truyện đang đọc