NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Nếu không thích có thể bỏ qua. Nếu đã đọc thì vui lòng không chửi tui. Cám ơn~~

--------------------

Cố Hiểu Mộng muốn ôm Lý Ninh Ngọc, nhưng hai tay bị cố định chặt ở đầu giường không thể động dậy. Cô ấy chỉ có thể bị động đáp lại sự nhiệt tình phá lệ mạnh mẽ ngày hôm nay của Lý Ninh Ngọc.

Nụ hôn của Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tính xâm lược. Lý Ninh Ngọc hôn lướt qua cổ, trực tiếp ngậm lấy hoa đào trên đỉnh núi kia vào miệng. Cô dùng răng cắn nhè nhẹ, trong sự tê dại lại mang theo sự đau đớn. Cố Hiểu Mộng rên ra tiếng, hai tay nắm chắt sợi dây buộc ở cổ tay, thắt lưng vô thức cọ xát vào thân thể Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc vừa cắn nhụy hoa của Cố Hiểu Mộng vừa lấy tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra. Cô lấy một món đồ chơi từ bên trong ra, mở công tắc. Cố Hiểu Mộng nghe tiếng động cơ rung thì sửng sốt. Cô ấy nghĩ thầm, chị Ngọc sẽ không chơi lớn như vậy chứ? Không đợi Cố Hiểu Mộng tự hỏi xong, vật nhỏ rung động kia đã bị Lý Ninh Ngọc đặt vào giữa hai chân Cố Hiểu Mộng. Bởi vì hai chân bị trói nên đang dang rộng ra.

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng của Cố Hiểu Mộng thì cau mày. Theo lẽ thường nên mở trói cho Cố Hiểu Mộng để cởi nó ra rồi tiếp tục trói Cố Hiểu Mộng lại! Thế nhưng Lý Ninh Ngọc lại lấy một con dao gọt trái cây trên tủ đầu thường trực tiếp cắt đứt quần lót của Cố Hiểu Mộng rồi quăng xuống đất. Hiện giờ cả thân thể và khuôn mặt Cố Hiểu Mộng đều đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc chơi trò tình thú bạo như vậy. Cảm giác xấu hổ cuồn cuộn ập đến. Cùng với sự xấu hổ còn có khoái cảm không ngừng kéo tới, thậm chí có một chút mong chờ.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu hôn lên nơi sâu kín của Cố Hiểu Mộng. Món đồ chơi nhỏ rung rung chậm rãi tiến vào sơn động.

- Aaa! Lý Ninh Ngọc....... Chị khốn nạn!

Cố Hiểu Mộng cau mày tức giận mắng Lý Ninh Ngọc, nhưng bởi vì món đồ chơi nhỏ kia không ngừng kích thích cuồn trào cho nên giọng nói của Cố Hiểu Mộng vô thức khàn khàn và tràn đầy dục vọng.

Lý Ninh Ngọc nghe thấy Cố Hiểu Mộng gọi tên đầy đủ của cô còn mắng cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa. Bé cưng, bản thân em không phải nên biết rõ tình hình của mình sao? Một lần nữa Lý Ninh Ngọc ghé lên người Cố Hiểu Mộng, ngậm lấy hoa đào vào miệng. Lần này không phải cắn mà là mút. Lúc Cố Hiểu Mộng đang trong giai đoạn cho con bú, Lý Ninh Ngọc rất hiếm khi làm động tác như vậy.

- Ưm....... Aaaaaa.... Chị Ngọc.............

Cố Hiểu Mộng ngửa đầu vừa đau đớn lại sung sướng rên lên. Hiện giờ cả người Cố Hiểu Mộng đều là mồ hôi. Giống như vừa bị lôi ra từ bồn nước ấm vậy. Một cái vật nhỏ nào đó vẫn còn đang rung trong hang động chật hẹp, kích thích luồng chất lỏng trong cơ thể Cố Hiểu Mộng chảy ra không ngừng. Chất lỏng nhỏ giọt từ hang động thấm xuống ga trải giường, tạo thành một bệt nước.

Lý Ninh Ngọc dùng một tay vuốt ve Cố Hiểu Mộng, một tay kia vừa ấn nhẹ vừa xoa lên đầu nhụy hoa đã nhú lên. Nhiều điểm nhạy cảm trên cơ thể đều bị Lý Ninh Ngọc đồng thời khống chế. Cố Hiểu Mộng hét lớn một tiếng, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn không định buông tha cho cô ấy dễ dàng như vậy. Lý Ninh Ngọc lấy gối kê lên lưng Cố Hiểu Mộng. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đế hoa của Cố Hiểu Mộng. Thân thể vốn dĩ đã vô cùng mẫn cảm bây giờ càng mẫn cảm thêm. Lý Ninh Ngọc chỉ liếm nhẹ nhàng vài cai, mật dịch trong sơn động lại tiếp tục chảy ra cuồn cuộn không ngừng.

- Ưm.......... Chị Ngọc.............. Đủ rồi!

Cố Hiểu Mộng không thể chịu đựng được nửa, cô ấy mở miệng cầu xin, nhưng hôm nay Lý Ninh Ngọc không định buông tha kẻ xấu xa đào hoa này.

Ngón tay của Lý Ninh Ngọc chần chừ bên ngoài cửa động, trên đó dính đầy mật dịch của Cố Hiểu Mộng. Sau đó ngón tay vậy mà lại đi đến cửa sau.

- Ưm......... Lý Ninh Ngọc......... chị dám!

Cố Hiểu Mộng cảm giác được Lý Ninh Ngọc muốn làm gì, cô ấy vội vàng lên tiếng ngăn lại. Nhưng nghe có vẻ như giọng nói này không hề có chút tác dụng uy hiếp nào, ngược lại càng giống như tình thoại trong lúc hoan ái.

Lý Ninh Ngọc bất ngờ nhét một cái khăn vào trong miệng Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng giãy giụa. Cô ấy có cảm giác giống như mình bị cưỡng gian, cảm giác nhục nhã và khoái cảm luân phiên tra tấn cô ấy. Ngón tay của Lý Ninh Ngọc thật sự từ từ xâm nhập vào cửa sau của Cố Hiểu Mộng. Sơn động phía sau chưa từng có ai bước vào, chặt đến mức Lý Ninh Ngọc chỉ mới tiến vào một chút đã khiến Cố Hiểu Mộng có cảm giác đau lại có chút khoái cảm nhè nhẹ. Cảm nhận được bị vách thịt bài trừ, Lý Ninh Ngọc nhíu mày. Cô vừa liếm đế hoa của Cố Hiểu Mộng vừa cố gắng đưa tay sâu vào trong.

Cố Hiểu Mộng muốn hét lên nhưng miệng bị khăn chặn lại không làm gì được, cô ấy chỉ có thể lắc đầu ngọ nguậy thân để để chống cự lại loại đau đớn đến mức tận cùng sung sướng này. Cuối cùng, ngón tay của Lý Ninh Ngọc cũng hoàn toàn tiến vào trong. Cảm nhận được Cố Hiểu Mộng không còn bài xích nữa, lối vào cũng không còn khô khốc đẩy cô ra nữa, Lý Ninh Ngọc từ từ rút tay ra, sau đó lại vội vàng đâm vào. Đồng thời rút món đồ chơi trong sơn động phía trước ra, nhanh chóng đút ngón giữa và ngón áp út của mình vào.

Cổ họng Cố Hiểu Mộng phát ra tiếng rên ư a, mồ hôi trên người cũng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng trở nên đỏ hơn. Cố Hiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc trước sau công kích, cảm giác khoái cảm từ hai phía khiến cô ấy binh tan tướng rã, cuối cùng hét lên một tiếng chói tai rồi ngất đi.

Lý Ninh Ngọc chậm rãi rút tay ra. Vặn vặn cổ tay một chút, sau đó cởi trói cho Cố Hiểu Mộng. Cuối cùng cô bế Cố Hiểu Mộng đi tắm rửa sạch sẽ. 

-----------------


Bình luận

Truyện đang đọc