NGỌC CẦM CỐ TÚNG

Chỉ trong một đêm tin tức về nghi án trốn thuế của Tập đoàn Thượng Ngọc đã thống trị tất cả các tiêu đề tin tức kinh doanh. Thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu Tập đoàn Thượng Ngọc tuột dốc không phanh.

Tại sàn giao dịch chứng khoán tràn ngập tiếng chửi rủa của cổ đông, Lý Ninh Ngọc nhân cơ hội trắng trợn thu mua cổ phiếu của Tập đoàn Thượng Ngọc. Không có bất kỳ công ty nào có thể có sổ sách sạch sẽ và minh bạch một trăm phần trăm, lần này Tập đoàn Thượng Ngọc bị tố cáo là do Lý Ninh Ngọc âm thầm làm, cô sắp xếp người vào Tập đoàn Thượng Ngọc, làm từ cấp dưới đi lên, dùng thời gian ba năm nắm giữ hàng loạt chứng cứ, Lý Ninh Ngọc dùng hình thức tố cáo nặc danh, giao chứng cứ cho cơ quan có thẩm quyền.

Cô biết chuyện này không thể làm tổn hại đến nền tảng của Thượng Ngọc, nhưng cũng đủ để Tô Vũ bận bịu một trận, mà cô ta bận sứt đầu mẻ trán mấy ngày chính là cơ hội tốt nhất để cô thu mua cổ phiếu Tập đoàn Thượng Ngọc.

Cái tên Tô Vũ một lần nữa lọt vào tầm mắt mọi người, những tin tức tiêu cực trong giới giải trí năm đó cũng bị người ta nhắc lại. Quả thật Tô Vũ bận bịu sứt đầu mẻ trán tìm kiếm các mối quan hệ khắp nơi để giải quyết trận phong ba này.

Sóng gió của việc trốn thuế còn chưa qua, vách tường của một tiểu khu nào đó mà Tập đoàn Thượng Ngọc thi công vừa mới bàn giao bị nứt, tường ngoài rơi xuống khiến người qua đường thiệt mạng.

Tô Vũ làm Tổng tài đương nhiệm kiêm người đại diện theo phát luật nên nhiều lần bị mời đi nói chuyện, Tô Vũ bước ra khỏi cơ quan chức năng, giờ phút này đã là nửa đêm, Tô Vũ ăn mặc mỏng manh, gió lạnh lùa vào, cô ta rùng mình một cái. Hiện giờ điều duy nhất cô ta cảm thấy may mắn là lúc trước không sáp nhập Tập đoàn Thượng Ngọc và Tập đoàn Tô Thị, bằng không giờ phút này người sứt đầu mẻ trán chắc là không chỉ có một mình cô ta.

Tô Vũ đi một mình trên đường khuya, đi bộ ngang qua một tấm biển quảng cáo, người trên đó là Cố Hiểu Mộng. Tô Vũ ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo, cuộc sống của cô ta từ khi quen biết Cố Hiểu Mộng thì bắt đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất, cho dù như thế, hiện tại cô ta vẫn không thể buông bỏ được Cố Hiểu Mộng.

Vô số lần cô ta tự hỏi chính mình, Cố Hiểu Mộng tốt ở điểm nào, mà khiến cho cô ta cam tâm tình nguyện lún sâu xuống vũng bùn, vì có được cô ấy mà chịu dày vò như vậy. Vấn đề này vĩnh viễn cũng không có đáp án, cô ta yêu Cố Hiểu Mộng đến điên cuồng, nhưng mà đến cuối cùng bản thân nhận được cái gì? Thân bại danh liệt nhếch nhác bất kham.

Nghĩ rằng chiếm được Tập đoàn Thượng Ngọc là có thể đánh bại Lý Ninh Ngọc, nhưng kết quả Lý Ninh Ngọc Đông Sơn tái khởi còn mình thì sứt đầu mẻ trán. Tô Vũ cười khổ, cười cười rồi khóc, cô ta dựa vào biển quảng cáo khóc thảm thiết.

Các cổ đông thường đều tung ra hết các cổ phiếu đã chạm đáy, ngay cả cổ đông công ty cũng bắt đầu bán tháo cổ phiếu ưu đãi trong tay mình. Lý Ninh Ngọc không từ chối một ai, thu mua toàn bộ cổ phiếu đó.

Chờ hết thảy mọi chuyện lắng xuống, Thượng Ngọc đã không chịu nổi một kích lung lay sắp đổ, mức phạt trốn thuế lên đến gần mười triệu, công trình bị tra ra sử dụng vật liệu kém chất lượng, đủ loại tiền bồi thường, khiến cho Thượng Ngọc thu không bằng chi, tiền vốn đứt gãy.

- Hiện tại chúng ta có cần thu mua Thượng Ngọc không?

Trong phòng họp loại nhỏ của Tập đoàn YM, Lý Ninh Ngọc, Triệu Ức và một vài người thân tín cùng nhau ngồi thương lượng.

- Hiện tại trong tay chúng ta có 33% cổ phiếu ưu đãi của Tập đoàn Thượng Ngọc, bằng với số cổ phiếu của Tô Vũ, chúng ta có thể lấy thân phận cổ đông một lần nữa trở lại Thượng Ngọc.

Một người đàn ông đeo kính, trông nho nhã lịch sự mở miệng nói, tất cả cổ phiếu của Thượng Ngọc là anh ấy mua về.

Trong lúc bọn họ bàn luận, Lý Ninh Ngọc chỉ nghe không nói, trong đầu nghĩ phương án nào có thể gây ra đả kích lớn nhất cho Tô Vũ, cô không chỉ muốn về Thượng Ngọc mà còn phải về Thượng Ngọc và đồng thời khiến cho Tô Vũ nhục nhã ê chề cút khỏi Thượng Ngọc, bằng không tất cả cố gắng ba năm đều là uổng phí.

- Kỳ Bân, anh đứng ra tìm Tô Vũ thương lượng việc thu mua.

Lý Ninh Ngọc cắt ngang cuộc thảo luận của bọn họ, cuối cùng cô quyết định dùng phương thức thu mua để trở về Thượng Ngọc. Kỳ Bân đỡ đỡ kính của mình lên, gật gật đầu không phản đối.

Lý Ninh Ngọc tuyên bố tan họp, kết thúc cuộc họp đã diễn ra nửa ngày, Lý Ninh Ngọc vừa ra khỏi phòng họp điện thoại bỗng vang lên. Lý Ninh Ngọc nhìn màn hình cuộc gọi đến có chút đau đầu, trên đó viết Cô chủ nhiệm. Trong lòng Lý Ninh Ngọc thở dài một hơi, nhất định Cố Tử Ninh lại gặp rắc rối ở trường.

Lý Ninh Ngọc trả lời điện thoại, bên kia truyền đến một giọng nói có phần cứng nhắc của một người phụ nữ trung niên.

- Mẹ Cố Tử Ninh, tôi mong chị lập tức đến văn phòng tôi một chuyến!

- Xảy ra chuyện gì sao? Cô giáo Vương.

Lý Ninh Ngọc vừa hỏi vừa đi đến thang máy.

- Đánh nhau.

- Bé có bị thương không?

Lý Ninh Ngọc vừa lo lắng vừa khẩn trương hỏi một câu, giờ phút này khuôn mặt cô giáo Vương biến hóa đủ loại cảm xúc, sau đó đè lửa giận của mình xuống, khống chế tâm tình của mình.

- Chị đến sẽ biết.

Nói xong cô giáo cúp máy, Lý Ninh Ngọc lái xe đến chỗ trường học của Cố Tử Ninh. Tìm một chỗ đậu xe bên ngoài trường rồi đi vào cửa, ở tầng năm của tòa nhà văn phòng tìm được phòng làm việc của giáo viên lớp sáu, ba năm Cố Tử Ninh nhảy năm lớp, từ lớp một đến lớp sáu chỉ mất ba năm.

Lý Ninh Ngọc gõ cửa, sau khi được cho phép, Lý Ninh Ngọc đẩy cửa phòng bước vào. Trong văn phòng có năm bé gái đang đứng, tuy rằng bọn họ đều lớn hơn Cố Tử Ninh bốn tuổi, nhưng Cố Tử Ninh cũng cao tương đương, không hề nhìn ra Cố Tử Ninh chỉ có chín tuổi.

Lý Ninh Ngọc đi vào văn phòng, trước tiên đi đến chỗ Cố Tử Ninh, xem xét tình trạng của Cố Tử Ninh một chút, tóc rối xù, quần áo rách toạc, nhưng nhìn đâu cũng không phát hiện có vết thương.

Lý Ninh Ngọc sờ đầu Cố Tử Ninh, trấn an Cố Tử Ninh một chút, sau đó vội đi đến chỗ cô giáo, giờ phút này mấy phụ huynh khác cũng lần lượt đến rồi.

Âm thanh của bọn họ ồn ào, đều đang hỏi ai là người đánh con của bọn họ thành như vậy.

- Các chị có thể im lặng một chút không, ồn muốn chết.

Giọng nói của Lý Ninh Ngọc không lớn nhưng uy lực vô cùng, tất cả mọi người vô thức ngưng nói, ánh mắt đổ dồn lên người Lý Ninh Ngọc.

- Chẳng lẽ bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là xem tại sao bọn trẻ lại đánh nhau sao?

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy phụ huynh xung quanh có chút sốt ruột nói, sau đó cô giáo Vương ho khan hai tiếng, rồi đứng dậy bảo phụ huynh ngồi xuống nói chuyện.

- Cố Tử Ninh, trước tiên em nói lý do tại sao các em lại đánh nhau?

Cô giáo Vương hỏi Cố Tử Ninh trước, Cố Tử Ninh liết nhìn những người khác một cái.

- Các bạn ấy làm nhục Triệu Thiến trong nhà vệ sinh, em không nhịn được nên đi đến ngăn cản, các bạn ấy mắng người hơn nữa còn ra tay đẩy em, nên em đánh lại.

Cố Tử Ninh không hề sợ hãi, nói từng chữ rõ ràng, âm lượng không lớn không nhỏ vừa đủ để mọi người nghe rõ ràng.

- Vậy là Tử Ninh nhà chúng ta kiến nghĩa dũng vi lại thêm phòng vệ chính đáng, thấy thế nào thì con bé cũng đúng mà.

Lý Ninh Ngọc cười cười, lúc này những phụ huynh khác mới phản ứng lại, Lý Ninh Ngọc là phụ huynh của Cố Tử Ninh, bởi vì tổng cộng có năm đứa bé nhưng chỉ có bốn phụ huynh đến, cho nên bọn họ không liên hệ Lý Ninh Ngọc và Cố Tử Ninh lại với nhau.

- Cô dạy dỗ con cái như vậy sao? Đánh người còn có lý?

Tất cả phụ huynh có mặt đều là mẹ, trên người đều đeo vàng bạc, nhưng có vẻ không phải người có máu mặt gì.

- Tôi dạy dỗ con cái thế nào là chuyện của tôi, không phiên chị quan tâm, nếu Tử Ninh vô duyên vô cớ đánh người thì chắc chắn là con bé sai rồi, nhưng sự thật là con của các chị bắt nạt người ta trước, con gái nhà tôi chỉ kiến nghĩa dũng vi, con gái nhà các chị ra tay đẩy người trước, con gái tôi đương nhiên phải tự vệ, cho nên, sai là con các chị sai, không phải con gái tôi.

Lý Ninh Ngọc vốn luôn bảo vệ con gái, bây giờ biết con gái mình không sai lại vô điều kiện đúng về phía con gái.

- Cô đang nói tiếng người sao? Đánh người còn có lý phải không? Nhà vệ sinh không có camera, nó nói gì thì chính là cái đó sao?

Trong đó có một phụ huynh ôm con của mình chất vấn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhìn bà ta một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.

- Nếu chị nghe không hiểu lời tôi nói, chỉ có thể chứng minh chị nghe không hiểu tiếng người.

Lý Ninh Ngọc nói với giọng bình thản khiến đối phương phát cáu.

- Cô! Cô làm cha mẹ như vậy thì có thể dạy dỗ ra cái thứ con cái tốt đẹp gì chứ!

Một phụ huynh cũng trút lửa giận lên người Lý Ninh Ngọc.

- Nếu các chị muốn bồi thường cứ nói thẳng, đừng có ở đây lập đền thờ*."

*Câu đầy đủ: Làm đ.i~ còn thích lập đền thờ (thờ trinh tiết á), ý nói làm chuyện xấu mà muốn được tiếng thơm.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu nhìn Cố Tử Ninh, một đánh ba mà không bị thương, không tệ, trở về đưa nó đi ăn một bữa tiệc lớn.

- Cô chửi ai vậy!

Người phụ huynh nãy giờ vẫn chưa nói chuyện cũng gia nhập, chỉ vào Lý Ninh Ngọc chất vấn.

Bình luận

Truyện đang đọc