NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Hạ Trừng cứ thế thuận lợi sang năm ba đại học.

Cô bắt đầu tiếp xúc một ít chương trình chuyên ngành, năm ba khoa y học là thời kỳ nhiều sinh viên nhất, các khoa khác cũng thế, nhưng cũng không có nhiều sựu khác biệt như bọn họ.

Năm nhất và năm hai, bọn họ đều học chương trình đại trà giống nhau, từ năm thứ ba thì bắt đầu học chuyên ngành của khoa y học.

Hạ Trừng đang bị áp lực trước đống bài tập lớn, không còn thời gian để nghỉ ngơi.

Cũng không phải là do việc học gì đó khó khăn, mà chính là mới vừa vào chuyên ngành y học, những thứ phải học thì quá nhiều, một lượng kiến thức khổng lồ nhưng mà rất hỗn loạn, tất cả đều ở trong đầu, khiến cho người ta có chút khó có thể tiêu hóa hết.

Cả ngày cô đều ôm sách giáo trình.

Ngoại trừ nhớ lại kiến thức chuyên ngành, cô còn phải tìm hiểu tác dụng của thuốc lên cơ thể con người.

Đáng sợ nhất là lúc thi kiểm tra.

Giảng viên sẽ để khoảng mười chiếc kính hiển vi, mỗi chiếc kính hiển vi sẽ có một tiêu bản của một loại vi khuẩn hoặc kí sinh trùng, sau đó chia thành các nhóm nhỏ.

Sinh viên từng người một đi vào, sẽ có một khoảng thời gian để quan sát tiêu bản và viết đáp án, sau đó tiếp tục đổi sang tiêu bản ở kính hiển vi khác.

Ngay cả cơ hội để cô dừng lại cũng không có, bời vì không thể làm lỡ thời gian của các bạn sinh viên thi sau.

Sau khi viết xong, Hạ Trừng kiểu gì cũng sẽ đau đầu nghĩ rằng: "A, tại sao cái đề này có mấy đáp án giống nhau thế không biết, rốt cuộc là đáp án nào mới đúng?"

Nhưng lại không thể quay lại nhìn đáp án mình đã chọn được, cuối cùng cũng có kết quả bài thi, cả hai đều sai, thì ra đây là một cách giải khác của đề.

Trên đời này chuyện đau khổ nhất là không gì bằng khi đáp án ở trước mắt nhưng ta lại không biết điền gì vào khoảng giấy trắng ấy.

Nghe nói sau học môn giải phẫu cũng sẽ kiểm tra như thế này, giảng viên sẽ để một cơ thể người giả trên một cái giường rồi ra đề cho sinh viên, rồi sinh viên đó sẽ nhận định đó là bộ phận nào hoặc có thể hỏi cấu tạo của nó.

Sau khi kiểm tra một hồi như thế này, cũng khiến tinh thần của người ta căng lên.

Mấy sinh viên hai chục tuổi sau khi thi xong quả thực xuất hiện thêm vài sợi tóc bạc.

Thực sự rất tàn khốc.

Cho dù Hạ Trừng đã vô cùng cố gắng học và đọc kĩ rất nhiều.

Tất nhiên không chỉ có mình cô thê thảm như vậy, toàn bộ phòng 6203 đều như thế, các cô đều bước vào trạng thái chiến đấu.

Ở trong kí túc xá, chuyện các cô hay làm nhất là sẽ đột nhiên giơ lên một hình ảnh và hỏi đối phương đây là loại vi khuẩn hoặc ký sinh trùng gì.

Tiểu Cần cảm thán nói: "Mình đã không được ăn mặn một thời gian rồi."

Diệp Mạnh Hân nói: "Trong thức ăn cũng có ký sinh trùng."

Tiểu Cần: "..."

Tần Du lắc đầu: "Mấy cậu còn may đấy, lúc trưa này mình đi ăn mì, bên trong bát mì nước dùng màu đỏ tự nhiên có cái gì đó trắng trắng, mình còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy một bát toàn..."

Tiểu Cần kêu gào: "Thôi, thôi, cậu đừng nói nữa, mình không muốn nghe đâu." Cô ấy bịt tai lại, lắc đầu liên tục.

Hạ Trừng nghe không lọt tai, gương mặt mộc của cô nghiêm túc lại nói: "Các cậu cần gì phải làm vậy? Tỉnh lại đi nào! Ngày cuối cùng không còn xa đâu."

Diệp Mạnh Hân: "Mình không nhìn thấy điểm cuối đâu, rốt cuộc chúng ta ngày nào cũng thức đem như vậy để làm cái gì?"

Tần Du trả lời: "Mình học y là hy vọng có thể cứu đời giúp người."

Hạ Trừng cảm thán: "Cô gái, cậu quả thực rất vĩ đại đó."

Tiểu Cần ho một tiếng: "Lý do của mình thì đơn giản hơn chút, mình cảm thấy mặc áo blouse trắng của bác sĩ nhìn rất đẹp."

Ba người đều im lặng.

Hạ Trừng đề nghị: "Một lúc nữa thì chúng ta ra ngoài ăn mì đi."

Diệp Mạnh Hân và Tần Du trăm miệng một lời nói được.

Tiểu Cần tiếp tục gào lên: "A a a, mấy cậu thật là xấu tính, hợp lại bắt nạt mình!"

Nhưng thời gian bận rộn như vậy mà vẫn xảy ra chuyện.

Bố của Hạ Trừng đi kiểm tra bệnh ung thư phổi lại tái phát, nhất định phải nhập viện để tiến hành phẫu thuật cắt bỏ lần nữa.

Lúc cô nhận được điện thoại ở nhà gọi tới, bàn tay không khống chế nổi mà có chút run rẩy.

Đêm hôm đó, cô trốn trong nhà tắm, bịt miệng khóc nhưng sau khi khóc và trút hết nỗi buồn ra, cô trở lại bình thường, bây giờ không phải là lúc để cô yếu đuối.

Cô nhất định phải kiên cường.

Hạ Trấn Trì quyết định lên bàn mổ, may mắn duy nhất chính là lần này tế bào ung thư không di căn sang chỗ khác.

- ------đường ngăn cách của hồi ức-------

Nếu theo như chuyện của kiếp trước thì sau khi cô hết học kì năm thứ tư đại học thì bố cô phát hiện ung thư đã di căn, lúc đó ngay cả cơ hội mổ để cắt bỏ cũng không có.

Y học có thể giúp đỡ ông được một ít mà thôi, thực sự mà nói tình huống của ông chỉ còn nằm chờ chết.

Khoảng thời gian này cũng chẳng kéo dài được bao lâu chỉ được mấy tháng mà thôi.

Sinh mạng từ lúc sinh ra đến lúc thành cát bụi, từ lúc khỏe mạnh đến lúc già yếu, nhanh mức người ta không kịp trở tay.

Lúc đó Hạ Chấn Trí chỉ có một tâm nguyên duy nhất, ông muốn gặp Tô Hằng, hơn nữa nếu cậu con trai này mà ông cảm thấy hài lòng thì ông hy vọng trước khi chết có thể được tham dự hôn lễ của con gái mình.

Mặc dù mặt ngoài Hạ Trừng đồng ý, nhưng cô lại không biết Tô Hằng sẽ nghĩ như thế nào.

Yêu nhau gần bốn năm, hắn vẫn chưa từng đến nhà cô chào hỏi bao giờ.

Có lẽ là do chột dạ, một người khi làm việc gì đó trái với lương tâm, thì ở trước mặt người khác sẽ tự cảm thấy không ngẩng đầu lên được, và sẽ vô thức trốn tránh gặp mặt đối phương.

Nhưng tình trạng cơ thể của Hạ Chấn Trì đã tồi tệ đến như vậy, Tô Hằng không thể nào trốn tránh nữa rồi.

Bọn họ gặp mặt nhau trong phòng bệnh, nhưng sau lần đầu tiên gặp mặt này, Hạ Chấn Trì đã không thích Tô Hằng.

Không, không đúng, chính xác mà nói, từ lúc vừa mới bắt đầu tỏng lòng Hạ Chấn Trì đã không đồng ý để Hạ Trừng yêu Tô Hằng.

Từ lúc bọn họ yêu nhau ở lớp học lại, Hạ Chấn Trì vẫn luôn theo dõi mọi động tĩnh của hai người, không nghĩ tới chưa còn biến gì xảy ra thì bản thân ông lại lâm vào tình huống khó khăn.

Hạ Chấn Trì bảo Hạ Trừng đi ra ngoài đợi, ông có lời muốn nói với Tô Hằng.

Hạ Trừng gật đầu, cô mím chặt môi, cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô đoán được bố muốn nói gì với Tô Hằng.

Qua nhiều năm như vậy, bố không hề muốn cô dẫn Tô Hằng về nhà làm khách.

Cô biết bố không thích hắn.

Giống như mẹ Tô Hằng cũng không thích cô vậy.

Tình yêu của hai người bọn họ cũng không được tất cả mọi người chúc phúc, đây là chuyện khiến cô đau khổ nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc