NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Có thể trong người có khuynh hướng thích bị ngược, qua Giang Bích Lan, Hạ Trừng cuối cùng được mở mang kiến thức.

Sau khi thực tập ở khoa sản, Hạ Trừng chuyển về khoa lồng ngực, khoa này là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của cô.

Ngoại trừ liên quan đến việc ba đang bệnh ra, Nhạc Kiến Minh cũng là nguyên nhân chính, thành tích của anh ta ở trong khoa lồng ngực rất xuất sắc, cô vẫn muốn đi theo con đường của anh ta.

Trước khi chính thức làm việc, Hạ Trừng về thành phố T ăn Tết, lần này Nhạc Kiến Minh đưa cô trở về, anh ấy phải ở đây đến đêm 30 mới đi.

Anh ấy bày tỏ với Hạ Chấn Trì tỏ ý muốn kết hôn với Hạ Trừng: "Bác trai, chuyện này cần trưng cầu sự đồng ý của bác, con hi vọng cùng Hạ Trừng qua lại trước khi kết hôn, đợi cô ấy tốt nghiệp, con sẽ chính thức cầu hôn."

Lễ độ như vậy, lại tôn trọng trưởng bối, dĩ nhiên được bố Hạ Trừng yêu quý.

Hạ Chấn Trì nói: "Việc này cậu không cần hỏi tôi, nên đi hỏi Trừng Trừng, chỉ cần con bé đồng ý, người làm ba như tôi sẽ ủng hộ quyết định của nó."

Hạ Trừng từ chỗ ba biết được chuyện này, cười nói: "Anh làm sao không có sự đồng ý của tôi, đến chỗ ba tôi nói những lời này. Hiện tại cũng không phải là thời kì phong kiến, cho dù là ý của ba mẹ cũng không có tác dụng."

Nhạc Kiến Minh mỉm cười: "Không có bác trai hỗ trợ, cũng không biết khi nào em chịu gật đầu,tôi chỉ là tìm phương pháp tiện lợi nhất."

Hạ Trừng cười to: "Ha, tôi thật không nghĩ tới luôn nghiêm chỉnh như Nhạc Phó giáo sư, thế mà có tâm cơ."Nhạc Kiến Minh nhìn cô: "Đa tạ đa tạ, không có chút thủ đoạn, làm sao cưới được nữ nhi."

Hạ Trừng bỗng dưng đỏ lỗ tai, nghiêng đầu đi, không lên tiếng.

Người đứng đắn bỗng nhiên đổi tính, cùng mình nói đùa. Cô cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, cũng rất ngượng ngùng.

Nhạc Kiến Minh sau khi ở lại gặp bố mẹ Hạ Trừng, lại chạy về nhà cùng người nhà ăn Tết, nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm Hạ Trừng sẽ trở thành người trong nhà anh.

Bởi vì anh tới nhà cầu thân, tâm trạng Hạ Chấn Trì như ngồi trên tàu lượn, đầu tiên là vọt tới rất cao, liền ngầm lôi kéo Phó Mạn hỏi, nên làm gì để mua đồ cưới, ngay sau đó tâm trạng lại đi xuống, nghĩ đén con gái phải gả đi.

Ông luôn nghĩ con gái cuối cùng đã tốt nghiệp nhưng lại ở lại Bắc Kinh làm việc, trong lòng có chút thất vọng.

Tâm nguyện lớn nhất của người già là mong con cháu có thể vui vẻ,nhưng trong xã hội bận rộn lại không dễ dàng có được.

Tuy nhiên năm nay thực sự vui vẻ hơn so với trước đây,nhà ba người, bữa tối đoàn tụ trong đêm giao thừa lại càng phong phú.

Lúc ăn, Hạ Chấn Trì uống chút rượu,vì sức khỏe ông rất khi uống, rượu ít dần đi, mới có 3 cốc, ông đã nói chuyện vô nghĩa.

“Sau này bữa cơm gia đình, đũa sẽ ít đi một đôi rồi.”

Nói đến nỗi buồn, đường đường là nam nhân lại không kìm được mà đỏ mắt.

Hạ Trừng xúc động nói:” Ba, ba đúng là lớn tuổi có chút hồ đồ rồi.”

Hạ Chấn Trì a một tiếng, con gái lại nói chuyện như thế với ông.

Hạ Trừng lại nói: “Bữa cơm giao thừa chính là hình thức, ăn ở đâu cũng cũng được. Bằng không hằng năm ba và mẹ con đến, chúng ta cùng nhau đón năm mới, đại gia đình như vậy sẽ rất náo nhiệt.”

Phó Mạn gật đầu, “Vậy tôi sẽ tiếp đãi một bàn đồ ăn.”

Hạ Chấn Trì cảm động:” Được, vậy về sau hai nhà chúng ta cùng nhau đón năm mới.”

Phó Mạn nhắc ông:” Sao lại là hai nhà? Là ba người mới phải, Kiến Minh với Trừng Trừng sẽ trở thành gia đình a.”

Hạ Chấn Trì vui không khép được miệng, có thể yên lòng rồi, một hai câu nói lại có thể xóa đi nỗi buồn phiền của họ.

Lúc 0h sáng ngày đầu năm mới, Tô Hằng gửi tin nhắn cho Hạ Trừng, chúc cô năm mới vui vẻ, nhưng cô mãi đến tận trưa mở máy tính mới thấy tin nhắn này.

Hạ Trừng: Chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.

Anh rất nhanh đã trả lời.

Tô Hằng: Mẹ tôi vừa uy hiếp tôi, muốn tôi đích thân đến nhà cô tặng quà.”

Hạ Trừng: Đừng, anh nhất định đừng đến.

Cô thật sự sợ Giang Bích Lan rồi.

Tô Hằng: Tại sao?

Hạ Trừng: Nếu ba tôi biết tôi nhận quà của bệnh nhân, ông khẳng định sẽ trách tôi.”

Tô Hằng: “Nói là quà tôi tặng không phải là được rồi sao?

Hạ Trừng trầm tư một lúc, cô không rõ Tô Hằng thật sự không biết hay giả vờ không biết.

Anh đợi không thấy cô trả lời, liền gửi một icon cười khổ.

Tô Hằng: Tôi nói đùa thôi, cô không cần lo lắng.

Hai người nhanh chóng kết thúc câu chuyện, vì ba của Hạ Trừng muốn dẫn cô đi đến nhà họ hàng chúc Tết.

Vậy mà, sau khi đón năm mới, bệnh viện lại bắt đầu truyền đến một tin buồn.

Một căn bệnh chưa từng có ở miền Nam bắt đầu lan rộng, lúc này mọi người đều lo sợ, không ai biết rằng nó có khả năng truyền nhiễm khủng khiếp.

Hạ Chấn Trì gọi điện thoại cho Hạ Trừng, nhắc cô ở trong bệnh viện phải cẩn thận.

Tình trạng như thế kéo dài không lâu, cuối cùng cũng bộc phát truyền nhiễm.

Các địa phương liên tục phát tin tức về bệnh truyền nhiễm, nếu không phải như thế sẽ không có ai dám đến bệnh viện.

Cho dù là vật liệu y tế hay là các loại vật tư khác, bắt đầu được mua về điên cuồng, ngay cả khi không biết được rễ bản nam với giấm có tác dụng hay không cũng được mua điên cuồng, giá tiền tăng lên gấp mấy lần.

Chưa đến 2 tuần, công việc ở bệnh viện của Hạ Trừng cũng xuất hiện bệnh nhân tương tự.

Không có cách nào khống chế bệnh tình, dịch bệnh dần lan rộng ra, mỗi phòng đều có bệnh nhân cần phải cách ly.

Những người sẵn sàng làm việc trong bệnh viện chỉ còn một nửa so với ban đầu, nhiều người vì sức khỏe của bản thân mà rời khỏi bệnh viện.

Nhưng cũng có những người không muốn đi, họ ở lại vị trí của mình kiên trì đến giây phút cuối cùng.

Nhạc Kiến Minh chính là một trong những người đó.

Vì nhân lực không đủ, bên trên cũng đã suy nghĩ, để những thực tập sinh giúp đỡ, tuy nhiên ý kiến này lại bị Nhạc Kiến Minh phản đối.

“Chúng ta chỉ cần những người có kinh nghiệm, không nên để những thực tập sinh không hiểu rõ cùng chiến đấu, chúng ta là giáo sư cần đảm bảo an toàn cho họ.”。

Với sự kiên trì của anh, bệnh viện của Hạ Trừng trở thành nơi mà các bác sĩ trẻ hi sinh ít hơn.

Số người chết ở các bệnh viện khác ngày trở nên nghiêm trọng, thường không phải ở các tòa nhà cao tầng mà là những người bác sĩ đầy nhiệt huyết, cùng với nhân viên y tế.

Đây là một thảm họa khủng khiếp với nhân dân cả nước, càng là thảm họa tàn khốc trong nghành y.

Vô số người chống lại SARS đã chết, nhưng sau họ, sẽ có một nhóm người mới bổ sung.

Người cuối cùng là bác sĩ của Khoa lồng ngực, Nhạc Kiến Minh cũng có triệu chứng sốt vì chăm sóc bệnh nhân cả ngày lẫn đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc