NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Hạ Trừng đứng sau lưng mẹ nhìn Tô Hằng mà nháy mắt, anh nhìn cô gật gật đầu. Một khi có anh bên cạnh, cô có thể biểu lộ ra mười hai vạn biểu cảm tâm trạng.”

Hai người bọn họ không cần phải nói chuyện ra cũng có thể ăn ý hiểu nhau. Tô Hằng là một người rất tỉ mỉ, không cần cô phải mở miệng nói nhiều, anh cũng đã đoán được cô muốn nói điều gì.

Sau khi Lục Trí Viễn và Hạ Trừng rời đi, vốn thân thể Hạ Chấn Trì đang căng cứng lại lập tức hoàn toàn buông lỏng xuống, ông ngồi lại ghế sô pha, thở dài một hơi.

Phó Mạn cười: “Đừng nói với tôi và ông đang ăn dấm chua với Lục Trí Viễn nhé, hai người bọn họ không phải như ông nghĩ, ông cần không phải lo lắng chuyện này quá sớm.”

Đối với vợ mình, Hạ Chấn Trì giống như một người chồng hiền hậu, ông không dám trút hết sự tức giận ở nơi này liền chuyển hướng Tô Hằng phàn nàn: “Tiểu Hằng, sao con lại không đi cùng với Trừng Trừng? Người trẻ tuổi nen thường xuyên ra ngoài chơi, con suốt ngày ở chỗ này cũng với hai lão già chúng ta để làm gì?”

Tô Hằng đương nhiên sẽ không nói, bởi vì có mặt Từ Ninh cho nên anh mới không thể đi cùng.

Bạn thân của Hạ Trừng không thích anh, các cô xem anh như cái đinh trong mắt, hôm nay Từ Ninh được Trịnh Sỹ Hào làm lễ cầu hôn lớn, anh biết mình không thể xuất hiện ở nơi đó, nếu không rất có thể khiến cho nữ nhân vật chính không thoải mái trong long.

Tô Hằng không muốn phá hư chuyện tốt của bạn thân Hạ Trừng, nhưng đến lúc nhìn thấy Lục Trí Viễn tới đón cô đi, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu khó nói ra lời.

Thật ra đám người kia mới là bạn bè chơi cùng một chỗ, nếu không phải tính tình Hạ Trừng trầm lắng, không thích sự náo nhiệt, thì cô sẽ tìm đối tượng có loại bối cảnh gia đinh giống như Lục Trí Viễn.

Anh là gì chứ? Sự nghiệp cũng vừa mới bắt đầu, vẫn còn phải dựa vào sự trợ giúp của người thân.Với anh mà nói, Hạ Trừng giống như sao trên trời, nếu như cô không tới gần anh vậy thì anh sẽ từng bước từng bước cố gắng dựa vào chính mình bay lên trời tìm cô.

Chỉ là không biết được, cô có chịu chấp nhận chờ anh đến lúc đó hay không? Nhưng anh không có khả năng ngăn cản cô tìm người yêu cho mình.

Hạ Trừng không chỉ thuộc về một mình anh, cô có thể để anh nhìn thấy sự rực rỡ, tươi đẹp của mình thì người khác tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy.

Đối với chuyện cha nuôi hỏi thăm, Tô Hằng chỉ có thể cười khổ trả lời: “Con không nhận được lời mời.”

Hạ Chấn Trì xem thường nói: “Không được mời thì sẽ không đi? Tối nay lúc kết thúc, con lái xe đi đón Trừng Trừng trở về.”

Phó Mạn lắc lắc đầu, không kể đến Trừng Trừng, bạn bè cô sẽ nghĩ như thế nào, loại yêu cầu không hợp lý này đối với Tô Hằng cũng vô cùng không tôn trọng.

“Ông đúng là lão già hồ đồ rồi, Tiểu Hằng còn phải bận rộn với nhiều chuyện, ông muốn đi đón Trừng Trừng thì bảo lão Trương đi là được rồi.”

Lão Trương là lái xe trong nhà, bình thường nếu không có mấy bữa tiệc xã giao, thì ông ta sẽ về nhà mình chờ lệnh.

Ngược lại Hạ Chấn Trì lại cảm thấy quyết định này không có gì là không ổn, ông nhìn Tô Hằng, ý vị sâu xe nói: “Đừng để ý tới lời của mẹ nuôi con, cha là đều nghĩ cho con, mẹ con không hiểu nhưng chắc chắn con hiểu được ý tứ của cha.”

Tô Hằng nhẹ nhàng gật đầu, anh đương nhiên biết, giống như trong quá khứ khi anh và Nhạc Kiến Minh cùng đồng thời xuất hiện, Hạ Chấn Trì lựa chọn bác sĩ làm con rể tương lai của mình.

Nhưng cái này có thể biểu thị rằng anh thắng nổi những người theo đuổi Hạ Trừng sao? Vậy cũng chưa chắc, chỉ là trong lòng trưởng bối băn khoăn, mới nói những lời an ủi với anh mà thôi.

Quan trọng nhất vẫn là Hạ Trừng nhìn nhận thế nào mà thôi, nếu cô chịu chấp nhận anh, thì cho dù có mười Lục Trí Viễn anh cũng không sợ.

Cô là một người phụ nữ có tính tình đặc biệt kiên định, yêu một người chính là xác định một đời mãi mãi yêu người đó, cho nên dù Nhạc Kiến Minh đã qua đời, cô cũng không tháo dây chuyền có lồng chiếc nhẫn mà anh ấy đã tặng xuống.

Một nơi khác, Lục Trí Viễn lúc chờ đèn đỏ, thuận miệng hỏi: “Hạ Trừng, người con trai vừa rồi trong nhà em là ai vậy? Anh ta là anh trai em sao? Làm sao trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy qua.”

Hạ Trừng trêu chọc nói: “ Tôi còn tưởng anh đã điều tra vô cùng tường tận về thân thế bối cảnh nhà tôi từ Quý Mặc Sinh, không nghĩ đến có những chuyện anh vẫn chưa biết.”

Lục Trí Viễn nhướng mày: “Nhìn em hào phóng như vậy thế mà lại rất hẹp hòi.”

“Chỉ có phụ nữ và hạng tiểu nhân là khó hiểu.” Cô cong cong đôi mắt, âm thầm cười: “Cho anh một lời khuyên đó là không nên tùy tiện đắc tội với phụ nữ, nếu không để các anh phải chăm sóc những bông hoa này.”

“Đừng đánh đồng anh với Quý Mặc Sinh, người hành nghề như anh, không có mấy người bạn đâu?”

“Đổi lại muốn ăn uống vui chơi thì phải tìm mấy đám công tử ăn chơi tác tráng là chuẩn không sai.”

“Em đối với anh có thành kiến đúng không.”

Hạ Trừng đột nhiên hỏi: “Cha tôi đặc biệt thích ăn cháo, anh có biết cửa hàng bán cháo nồi đất nào tốt không, giới thiệu cho tôi?”

Lục Trí Viễn không chút nghĩ ngợi nói: “Có một cửa hàng mở trong hẻm nhỏ nổi tiếng đã lâu năm, có cơ hội anh sẽ mang em đến…”

Anh ta có cảm giác không đúng, mắt nhìn Hạ Trừng ngồi bên cạnh, chỉ thấy cô hoạt bát mỉn cưới với mình.

“Không cần khiêm tốn, anh biết làm sao để ăn uống chơi bời, đó cũng được coi là một loại kỹ năng không tâm thường. Ít ra khi tiếp đãi khách ngoại quốc có thể tùy tiện thể hiện một vài kỹ năng, cũng đủ để bọn họ cảm thán tinh hoa văn hóa uyên thâm của Trung Hoa.”

Lục Trí Viễn nói không lại cô, nhưng anh ta thích nghe cô nói chuyện.

Hạ Trừng đứng sau lưng mẹ nhìn Tô Hằng mà nháy mắt, anh nhìn cô gật gật đầu. Một khi có anh bên cạnh, cô có thể biểu lộ ra mười hai vạn biểu cảm tâm trạng.”

Hai người bọn họ không cần phải nói chuyện ra cũng có thể ăn ý hiểu nhau. Tô Hằng là một người rất tỉ mỉ, không cần cô phải mở miệng nói nhiều, anh cũng đã đoán được cô muốn nói điều gì.

Sau khi Lục Trí Viễn và Hạ Trừng rời đi, vốn thân thể Hạ Chấn Trì đang căng cứng lại lập tức hoàn toàn buông lỏng xuống, ông ngồi lại ghế sô pha, thở dài một hơi.

Phó Mạn cười: “Đừng nói với tôi và ông đang ăn dấm chua với Lục Trí Viễn nhé, hai người bọn họ không phải như ông nghĩ, ông cần không phải lo lắng chuyện này quá sớm.”

Đối với vợ mình, Hạ Chấn Trì giống như một người chồng hiền hậu, ông không dám trút hết sự tức giận ở nơi này liền chuyển hướng Tô Hằng phàn nàn: “Tiểu Hằng, sao con lại không đi cùng với Trừng Trừng? Người trẻ tuổi nen thường xuyên ra ngoài chơi, con suốt ngày ở chỗ này cũng với hai lão già chúng ta để làm gì?”

Tô Hằng đương nhiên sẽ không nói, bởi vì có mặt Từ Ninh cho nên anh mới không thể đi cùng.

Bạn thân của Hạ Trừng không thích anh, các cô xem anh như cái đinh trong mắt, hôm nay Từ Ninh được Trịnh Sỹ Hào làm lễ cầu hôn lớn, anh biết mình không thể xuất hiện ở nơi đó, nếu không rất có thể khiến cho nữ nhân vật chính không thoải mái trong long.

Tô Hằng không muốn phá hư chuyện tốt của bạn thân Hạ Trừng, nhưng đến lúc nhìn thấy Lục Trí Viễn tới đón cô đi, trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu khó nói ra lời.

Thật ra đám người kia mới là bạn bè chơi cùng một chỗ, nếu không phải tính tình Hạ Trừng trầm lắng, không thích sự náo nhiệt, thì cô sẽ tìm đối tượng có loại bối cảnh gia đinh giống như Lục Trí Viễn.

Anh là gì chứ? Sự nghiệp cũng vừa mới bắt đầu, vẫn còn phải dựa vào sự trợ giúp của người thân.

Với anh mà nói, Hạ Trừng giống như sao trên trời, nếu như cô không tới gần anh vậy thì anh sẽ từng bước từng bước cố gắng dựa vào chính mình bay lên trời tìm cô.

Chỉ là không biết được, cô có chịu chấp nhận chờ anh đến lúc đó hay không? Nhưng anh không có khả năng ngăn cản cô tìm người yêu cho mình.

Hạ Trừng không chỉ thuộc về một mình anh, cô có thể để anh nhìn thấy sự rực rỡ, tươi đẹp của mình thì người khác tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy.

Đối với chuyện cha nuôi hỏi thăm, Tô Hằng chỉ có thể cười khổ trả lời: “Con không nhận được lời mời.”

Hạ Chấn Trì xem thường nói: “Không được mời thì sẽ không đi? Tối nay lúc kết thúc, con lái xe đi đón Trừng Trừng trở về.”

Phó Mạn lắc lắc đầu, không kể đến Trừng Trừng, bạn bè cô sẽ nghĩ như thế nào, loại yêu cầu không hợp lý này đối với Tô Hằng cũng vô cùng không tôn trọng.

“Ông đúng là lão già hồ đồ rồi, Tiểu Hằng còn phải bận rộn với nhiều chuyện, ông muốn đi đón Trừng Trừng thì bảo lão Trương đi là được rồi.”

Lão Trương là lái xe trong nhà, bình thường nếu không có mấy bữa tiệc xã giao, thì ông ta sẽ về nhà mình chờ lệnh.

Ngược lại Hạ Chấn Trì lại cảm thấy quyết định này không có gì là không ổn, ông nhìn Tô Hằng, ý vị sâu xe nói: “Đừng để ý tới lời của mẹ nuôi con, cha là đều nghĩ cho con, mẹ con không hiểu nhưng chắc chắn con hiểu được ý tứ của cha.”

Tô Hằng nhẹ nhàng gật đầu, anh đương nhiên biết, giống như trong quá khứ khi anh và Nhạc Kiến Minh cùng đồng thời xuất hiện, Hạ Chấn Trì lựa chọn bác sĩ làm con rể tương lai của mình.

Nhưng cái này có thể biểu thị rằng anh thắng nổi những người theo đuổi Hạ Trừng sao? Vậy cũng chưa chắc, chỉ là trong lòng trưởng bối băn khoăn, mới nói những lời an ủi với anh mà thôi.

Quan trọng nhất vẫn là Hạ Trừng nhìn nhận thế nào mà thôi, nếu cô chịu chấp nhận anh, thì cho dù có mười Lục Trí Viễn anh cũng không sợ.

Cô là một người phụ nữ có tính tình đặc biệt kiên định, yêu một người chính là xác định một đời mãi mãi yêu người đó, cho nên dù Nhạc Kiến Minh đã qua đời, cô cũng không tháo dây chuyền có lồng chiếc nhẫn mà anh ấy đã tặng xuống.

Một nơi khác, Lục Trí Viễn lúc chờ đèn đỏ, thuận miệng hỏi: “Hạ Trừng, người con trai vừa rồi trong nhà em là ai vậy? Anh ta là anh trai em sao? Làm sao trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy qua.”

Hạ Trừng trêu chọc nói: “ Tôi còn tưởng anh đã điều tra vô cùng tường tận về thân thế bối cảnh nhà tôi từ Quý Mặc Sinh, không nghĩ đến có những chuyện anh vẫn chưa biết.”

Lục Trí Viễn nhướng mày: “Nhìn em hào phóng như vậy thế mà lại rất hẹp hòi.”

Bình luận

Truyện đang đọc