NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Tiểu Tô Hằng sửa chữa máy tính xong, xoay đầu lại hỏi: "Laptop của cậu có cần xem qua một chút hay không?"

Hạ Trừng gật đầu, liên quan đến mấy cái máy tính này, cô không hề khách khí với Tiểu Tô Hằng tý nào, anh cả ngày chạy tới nhà cô ăn nhờ ở đậu, lấy việc sửa chữa máy tính này để đổi lấy tiền ăn nhờ cũng không tính là quá đáng.

Cô nhường chỗ cho Tiểu Tô Hằng, khoanh hai tay đứng ở phía sau, nhìn xem anh làm việc.

Nhìn anh chằm chằm, là để kiểm tra xem anh có làm loạn gì trong máy tính của cô hay không, Hạ Trừng chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cô trời sinh đối với những cái gì liên quan đến máy tính đều rất mịt mù, đặc biệt cô cảm thấy những người giỏi về máy tính không phải thiên tài thì cũng chính là quái thai. Cấu tạo não của họ không giống với những người bình thường, cho nên mới có thể hiểu được mấy thứ ngôn ngữ hư ảo của máy tính như vậy.

Bọn họ giống như Hacker trong phim điện ảnh, chỉ cần mấy phút ngắn ngủi có thể bí mật cài đặt chương trình Trojan Horse trong máy tính người khác.

Tiểu Tô Hằng vừa chờ diệt Vi Rút, vừa vô tình mà như cố ý hỏi: "Cậu tìm được loại giấy dán trên mặt bàn này ở đâu vậy?"

Hạ Trừng ngẩn người, đó là đồ do cô tự tay vẽ.

Ở giữa mặt bàn là hình ảnh hai đứa bé đang nắm tay nhau chạy nhảy trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn vô bờ.

Vì cái này, mà khi còn bé cô đã phải tiêu tốn thời gian mấy năm, khổ tâm nghiên cứu môn vẽ tranh này, còn khiến cho Hạ Chấn Trì tưởng cô có hứng thú với hội họa.

Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Là tớ vẽ."

Tiểu Tô Hằng gật đầu: " Đúng là không nghĩ đến cậu biết vẽ, cậu làm thế nào mà tìm được hình mẫu hai đứa trẻ có dáng dấp đáng yêu như vậy? Là mấy đứa trẻ cậu quen biết được trong bệnh viện sao?"

"Ừ." Hạ Trừng có chút không tự nhiên trả lời, bởi vì hồn ma Tô Hằng cũng đang xuất hiện ở đây.

"Xem ra cậu đúng là rất thích trẻ con, trước kia học đại học, cậu cũng như thế này, chỉ cần nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu nào sẽ giống như gấu nhìn thấy mật, hận không thể bổ nhào lên."

Hạ Trừng cười xấu hổ: "Không qua có khoa trương như vậy chứ, cậu hình dung mình giống như một mụ phù thủy, thường thích ăn thịt trẻ con."

Hồn ma Tô Hằng bên ngoài cười nhưng bên trong thì không nhìn xem hai người bọn họ, hắn không thích nghe chuyện liên quan đến trẻ con từ trong miệng người khác.

Tình huống này thực sự khiến cho người ta mất tự nhiên, Hạ Trừng rất muốn nói Tiểu Tô Hằng nhanh rời khỏi phòng.

Đương nhiên, người cô cảm thấy có bệnh là hồn ma Tô Hằng, có thể thấy là hắn rất tức giận, nhưng cô không muốn hắn tức giận với người không liên quan.

Chờ mãi cho đến khi Tiểu Tô Hằng làm xong, cô cuối cùng cũng đuổi được vị đại phật tôn này rời đi.

Vừa quay đầu lại, cô liền trông thấy hồn ma Tô Hằng ngồi trên ghế máy tính, yên lặng nhìn vào mặt bàn của cô.

Hạ Trừng đi đến, đóng laptop lại.

Một lát sau, hồn ma Tô Hằng thấp giọng nói: "Em vẽ rất đẹp."

Hạ Trừng không nói.

Bọn họ chẳng còn gì để nói.

Sự tình đã đến mức này, nói nhiều lời cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Hồn ma Tô Hằng biết rõ ràng, người hắn thiếu nợ không chỉ có Hạ Trừng mà còn có hai đứa con của bọn họ.

Lúc trước bọn hắn cãi nhau, người vô tội nhất vẫn là trẻ con.

Nếu giữa hai người có xảy ra bất kỳ vấn đề gì, hắn đều cố gắng tránh cho con mình biết chuyện.

Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng mọi chuyện đã mức này, sẽ có rất nhiều tình huống phát sinh, bảo tránh làm sao có thể tránh được.

- ------Hồi Ức-------

Hạ Trừng chịu đựng cơn đau trọn vẹn ba ngày, mới có thể thành công sinh ra đứa con đầu tiên giữa cô và Tô Hằng, là con trai, nặng chừng tám cân tư.

Sau khi sinh xong, em bé được đưa vào phòng trẻ sơ sinh, mỗi đứa bé giống như một con mèo con đều nằm ở trong một chiếc gường nhỏ. Chỉ có con của cô, người dài, cân nặng lớn, đầu gắn chặt lên đỉnh nôi, nhìn giống như bị mắc kệt bên trong, không thể động đậy.

Hạ Trừng chịu đựng sinh con xong thân thể suy yếu, lần đầu tiên bị trướng sữa đau nhức vô cùng, văn vê bờ ngực cứng như hòn đá để chảy ra những giọt sữa dinh dưỡng nhất cho con bú.

Những khổ cực như vậy so với cảm xúc hạnh phúc khi nhìn thấy đứa con của mình cũng không tính là gì.

Lúc này công ty của Tô Hằng đã xảy ra vấn đề, ngay cả trong thời gian ở cữ hắn cũng không thể ở bên cạnh cô được.

Người thường xuyên ở bên cạnh Hạ Trừng nhất vẫn là Giang Bích Lan, nhưng mục đích chính của bà không phải là chăm sóc cô mà là cận thận nhìn chằm chằm Hạ Trừng xem cô có để cháu trai bảo bối của bà bị đói hay không.

Thời kỳ đầu, lượng sữa không đủ để bú nên bé con bị đói đến khóc lớn.

Kiểu gì Giang Bích Lan cũng sẽ chỉ vào mặt cô mà nói: "Cô không có đủ sữa phải không? Nếu như vậy thì dùng sữa bột đi, đừng để cháu tôi bị đói."

Hạ Trừng làm như không nghe thấy, bất kể ban ngày hay nửa đêm, cô đều không quên ôm bé cưng cho bú, đây là do sữa không nhiều, đành phải chọn cách cực nhọc hơn.

Cô nghỉ ngơi không tốt, nhưng không quan trọng, bởi vì cô biết bé cưng và cô đều cùng nhau cố gắng.

Đợi đến khi có sữa nhiều hơn, bé cưng lại không thường xuyên ở bên cạnh cô, mà bị bà ngoại ôm đi, chỉ có khi nào cần bú hoặc tắm rửa và thay tã thì mới được ở bên cạnh Hạ Trừng.

Tiểu Tô Hằng sửa chữa máy tính xong, xoay đầu lại hỏi: "Laptop của cậu có cần xem qua một chút hay không?"

Hạ Trừng gật đầu, liên quan đến mấy cái máy tính này, cô không hề khách khí với Tiểu Tô Hằng tý nào, anh cả ngày chạy tới nhà cô ăn nhờ ở đậu, lấy việc sửa chữa máy tính này để đổi lấy tiền ăn nhờ cũng không tính là quá đáng.

Cô nhường chỗ cho Tiểu Tô Hằng, khoanh hai tay đứng ở phía sau, nhìn xem anh làm việc.

Nhìn anh chằm chằm, là để kiểm tra xem anh có làm loạn gì trong máy tính của cô hay không, Hạ Trừng chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cô trời sinh đối với những cái gì liên quan đến máy tính đều rất mịt mù, đặc biệt cô cảm thấy những người giỏi về máy tính không phải thiên tài thì cũng chính là quái thai. Cấu tạo não của họ không giống với những người bình thường, cho nên mới có thể hiểu được mấy thứ ngôn ngữ hư ảo của máy tính như vậy.

Bọn họ giống như Hacker trong phim điện ảnh, chỉ cần mấy phút ngắn ngủi có thể bí mật cài đặt chương trình Trojan Horse trong máy tính người khác.

Tiểu Tô Hằng vừa chờ diệt Vi Rút, vừa vô tình mà như cố ý hỏi: "Cậu tìm được loại giấy dán trên mặt bàn này ở đâu vậy?"

Hạ Trừng ngẩn người, đó là đồ do cô tự tay vẽ.

Ở giữa mặt bàn là hình ảnh hai đứa bé đang nắm tay nhau chạy nhảy trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn vô bờ.

Vì cái này, mà khi còn bé cô đã phải tiêu tốn thời gian mấy năm, khổ tâm nghiên cứu môn vẽ tranh này, còn khiến cho Hạ Chấn Trì tưởng cô có hứng thú với hội họa.

Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Là tớ vẽ."

Tiểu Tô Hằng gật đầu: " Đúng là không nghĩ đến cậu biết vẽ, cậu làm thế nào mà tìm được hình mẫu hai đứa trẻ có dáng dấp đáng yêu như vậy? Là mấy đứa trẻ cậu quen biết được trong bệnh viện sao?"

"Ừ." Hạ Trừng có chút không tự nhiên trả lời, bởi vì hồn ma Tô Hằng cũng đang xuất hiện ở đây.

"Xem ra cậu đúng là rất thích trẻ con, trước kia học đại học, cậu cũng như thế này, chỉ cần nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu nào sẽ giống như gấu nhìn thấy mật, hận không thể bổ nhào lên."

Hạ Trừng cười xấu hổ: "Không qua có khoa trương như vậy chứ, cậu hình dung mình giống như một mụ phù thủy, thường thích ăn thịt trẻ con."

Hồn ma Tô Hằng bên ngoài cười nhưng bên trong thì không nhìn xem hai người bọn họ, hắn không thích nghe chuyện liên quan đến trẻ con từ trong miệng người khác.

Tình huống này thực sự khiến cho người ta mất tự nhiên, Hạ Trừng rất muốn nói Tiểu Tô Hằng nhanh rời khỏi phòng.

Đương nhiên, người cô cảm thấy có bệnh là hồn ma Tô Hằng, có thể thấy là hắn rất tức giận, nhưng cô không muốn hắn tức giận với người không liên quan.

Chờ mãi cho đến khi Tiểu Tô Hằng làm xong, cô cuối cùng cũng đuổi được vị đại phật tôn này rời đi.

Vừa quay đầu lại, cô liền trông thấy hồn ma Tô Hằng ngồi trên ghế máy tính, yên lặng nhìn vào mặt bàn của cô.

Hạ Trừng đi đến, đóng laptop lại.

Một lát sau, hồn ma Tô Hằng thấp giọng nói: "Em vẽ rất đẹp."

Hạ Trừng không nói.

Bọn họ chẳng còn gì để nói.

Sự tình đã đến mức này, nói nhiều lời cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Hồn ma Tô Hằng biết rõ ràng, người hắn thiếu nợ không chỉ có Hạ Trừng mà còn có hai đứa con của bọn họ.

Lúc trước bọn hắn cãi nhau, người vô tội nhất vẫn là trẻ con.

Nếu giữa hai người có xảy ra bất kỳ vấn đề gì, hắn đều cố gắng tránh cho con mình biết chuyện.

Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng mọi chuyện đã mức này, sẽ có rất nhiều tình huống phát sinh, bảo tránh làm sao có thể tránh được.

- ------Hồi Ức-------

Hạ Trừng chịu đựng cơn đau trọn vẹn ba ngày, mới có thể thành công sinh ra đứa con đầu tiên giữa cô và Tô Hằng, là con trai, nặng chừng tám cân tư.

Sau khi sinh xong, em bé được đưa vào phòng trẻ sơ sinh, mỗi đứa bé giống như một con mèo con đều nằm ở trong một chiếc gường nhỏ. Chỉ có con của cô, người dài, cân nặng lớn, đầu gắn chặt lên đỉnh nôi, nhìn giống như bị mắc kệt bên trong, không thể động đậy.

Hạ Trừng chịu đựng sinh con xong thân thể suy yếu, lần đầu tiên bị trướng sữa đau nhức vô cùng, văn vê bờ ngực cứng như hòn đá để chảy ra những giọt sữa dinh dưỡng nhất cho con bú.

Những khổ cực như vậy so với cảm xúc hạnh phúc khi nhìn thấy đứa con của mình cũng không tính là gì.

Lúc này công ty của Tô Hằng đã xảy ra vấn đề, ngay cả trong thời gian ở cữ hắn cũng không thể ở bên cạnh cô được.

Người thường xuyên ở bên cạnh Hạ Trừng nhất vẫn là Giang Bích Lan, nhưng mục đích chính của bà không phải là chăm sóc cô mà là cận thận nhìn chằm chằm Hạ Trừng xem cô có để cháu trai bảo bối của bà bị đói hay không.

Thời kỳ đầu, lượng sữa không đủ để bú nên bé con bị đói đến khóc lớn.

Kiểu gì Giang Bích Lan cũng sẽ chỉ vào mặt cô mà nói: "Cô không có đủ sữa phải không? Nếu như vậy thì dùng sữa bột đi, đừng để cháu tôi bị đói."

Hạ Trừng làm như không nghe thấy, bất kể ban ngày hay nửa đêm, cô đều không quên ôm bé cưng cho bú, đây là do sữa không nhiều, đành phải chọn cách cực nhọc hơn.

Cô nghỉ ngơi không tốt, nhưng không quan trọng, bởi vì cô biết bé cưng và cô đều cùng nhau cố gắng.

Đợi đến khi có sữa nhiều hơn, bé cưng lại không thường xuyên ở bên cạnh cô, mà bị bà ngoại ôm đi, chỉ có khi nào cần bú hoặc tắm rửa và thay tã thì mới được ở bên cạnh Hạ Trừng.

Tiểu Tô Hằng sửa chữa máy tính xong, xoay đầu lại hỏi: "Laptop của cậu có cần xem qua một chút hay không?"

Hạ Trừng gật đầu, liên quan đến mấy cái máy tính này, cô không hề khách khí với Tiểu Tô Hằng tý nào, anh cả ngày chạy tới nhà cô ăn nhờ ở đậu, lấy việc sửa chữa máy tính này để đổi lấy tiền ăn nhờ cũng không tính là quá đáng.

Cô nhường chỗ cho Tiểu Tô Hằng, khoanh hai tay đứng ở phía sau, nhìn xem anh làm việc.

Nhìn anh chằm chằm, là để kiểm tra xem anh có làm loạn gì trong máy tính của cô hay không, Hạ Trừng chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cô trời sinh đối với những cái gì liên quan đến máy tính đều rất mịt mù, đặc biệt cô cảm thấy những người giỏi về máy tính không phải thiên tài thì cũng chính là quái thai. Cấu tạo não của họ không giống với những người bình thường, cho nên mới có thể hiểu được mấy thứ ngôn ngữ hư ảo của máy tính như vậy.

Bọn họ giống như Hacker trong phim điện ảnh, chỉ cần mấy phút ngắn ngủi có thể bí mật cài đặt chương trình Trojan Horse trong máy tính người khác.

Tiểu Tô Hằng vừa chờ diệt Vi Rút, vừa vô tình mà như cố ý hỏi: "Cậu tìm được loại giấy dán trên mặt bàn này ở đâu vậy?"

Hạ Trừng ngẩn người, đó là đồ do cô tự tay vẽ.

Ở giữa mặt bàn là hình ảnh hai đứa bé đang nắm tay nhau chạy nhảy trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn vô bờ.

Vì cái này, mà khi còn bé cô đã phải tiêu tốn thời gian mấy năm, khổ tâm nghiên cứu môn vẽ tranh này, còn khiến cho Hạ Chấn Trì tưởng cô có hứng thú với hội họa.

Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Là tớ vẽ."

Tiểu Tô Hằng gật đầu: " Đúng là không nghĩ đến cậu biết vẽ, cậu làm thế nào mà tìm được hình mẫu hai đứa trẻ có dáng dấp đáng yêu như vậy? Là mấy đứa trẻ cậu quen biết được trong bệnh viện sao?"

"Ừ." Hạ Trừng có chút không tự nhiên trả lời, bởi vì hồn ma Tô Hằng cũng đang xuất hiện ở đây.

"Xem ra cậu đúng là rất thích trẻ con, trước kia học đại học, cậu cũng như thế này, chỉ cần nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu nào sẽ giống như gấu nhìn thấy mật, hận không thể bổ nhào lên."

Hạ Trừng cười xấu hổ: "Không qua có khoa trương như vậy chứ, cậu hình dung mình giống như một mụ phù thủy, thường thích ăn thịt trẻ con."

Hồn ma Tô Hằng bên ngoài cười nhưng bên trong thì không nhìn xem hai người bọn họ, hắn không thích nghe chuyện liên quan đến trẻ con từ trong miệng người khác.

Tình huống này thực sự khiến cho người ta mất tự nhiên, Hạ Trừng rất muốn nói Tiểu Tô Hằng nhanh rời khỏi phòng.

Đương nhiên, người cô cảm thấy có bệnh là hồn ma Tô Hằng, có thể thấy là hắn rất tức giận, nhưng cô không muốn hắn tức giận với người không liên quan.

Chờ mãi cho đến khi Tiểu Tô Hằng làm xong, cô cuối cùng cũng đuổi được vị đại phật tôn này rời đi.

Vừa quay đầu lại, cô liền trông thấy hồn ma Tô Hằng ngồi trên ghế máy tính, yên lặng nhìn vào mặt bàn của cô.

Hạ Trừng đi đến, đóng laptop lại.

Một lát sau, hồn ma Tô Hằng thấp giọng nói: "Em vẽ rất đẹp."

Hạ Trừng không nói.

Bọn họ chẳng còn gì để nói.

Sự tình đã đến mức này, nói nhiều lời cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc