NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Tô Hằng gửi đến một mặt cười.

Cách ngày, Hạ Trừng mang tổ yến tới phòng làm việc đặt lên bàn làm việc của bác sĩ Triệu, hoa quả thì mang tới phòng trực y tá, các cô giúp đỡ Giang Bích Lan nhiều nhất, những người này mới thực sự là người được nhận lời cảm ơn của bà ta.

Hạ Trừng cũng chỉ là làm trong bổn phận công việc của mình mà thôi.

Còn hộp thuốc bổ A Giao, cô mang tới phòng bệnh của cô gái hai ngày trước bị thai ngoài tử cung.

Đó là một gian phòng 4 người, người nhà bệnh nhân ra ra vào vào, còn có tiếng của các bệnh nhân, còn có các y tá đẩy xe đi vào làm việc, một buổi sáng, tình cảnh đến là náo loạn.Tiền bạc vào lúc này, mới có thể tỏa ra sức mạnh của nó, chí ít nó ở lúc ta ốm đau, có thể cho người ta một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng.

Sinh lão bệnh tử là chuyện tất yếu đều phải trải qua của mỗi người, người giàu hay người nghèo đều phải trải qua, muốn trông trang trọng, muốn thư thả, muốn ít chịu khổ một chút, có lẽ chỉ có tiền mới có thể làm được.

Người phụ nữ đó không có người nhà ở đây, có điều may mắn là, nhà mẹ đẻ của cô ấy ở ngay bên cạnh đây,

Nghe nói vào ngày mổ, chỉ có người mẹ này đề nghị với mọi người, kiên trì nhất định phải mổ.

Bà ấy cũng có tuổi rồi, thân thể lọm khọm, còn từ trong nhà vệ sinh, bê ra cho con gái một chậu nước nóng, cẩn thận lau chùi tay, chân, mặt từng tý một cho con gái.

Chỉ có mẹ thì mới xót xa cho đứa con của mình.

Người phụ nữ đó chịu đựng đau đớn, như là cắt trên người người mẹ đi một miếng thịt, không giống như nhà chồng cô ấy, bọn họ chỉ là lo lắng nửa vời, buồn phiền vì tương lai có thể cô gái ấy có thể sẽ không mang thai được nữa.

Lúc có khó khăn, ai còn chịu ở lại bên cạnh mình, nên vĩnh viễn để lại trong ký ức của mình, chính là con người đó.

Hạ Trừng để đồ lên bàn bên cạnh giường bệnh.

Người phụ nữ nắm chặt tay cô nói: "Cảm ơn."

Mẹ của cô ấy cũng ở đây, cảm kích mà nói:: "Bác sĩ Hạ, thật may mắn khi có cháu, nhưng cháu còn tặng đồ đến đây, này sao mà được."

Hạ Trừng lắc đầu, "đây chỉ là chút tâm ý của cháu, cố gắng hãy giữ gìn sức khỏe."

Người phụ nữ rơi lệ.

Hạ Trừng vỗ vỗ bờ vai của cô ấy, an ủi nói: "Cô chỉ là mất một bên ống dẫn trứng, muốn sinh con vẫn còn cơ hội mà, không nên nản chí."

Vết thương trên cơ thể thì có thể có ngày tốt lên, nhưng vết thương ở trong lòng thì chỉ có thể khép miệng, vết thương thì vẫn mãi cứ ở đó.

Sau khi ra viện, Hạ Trừng bị mang về nhà để điều dưỡng.

Gần đây, Giang Bích Lan cũng bắt đầu giống như người trẻ vậy, học dùng máy tính, cũng học lên mạng tra cứu tài liệu.

Bà ta vô tình hay cố tình mà nói với Hạ Trừng: "Tôi tra qua rồi, thai ngoài tử cung xảy ra do bốn nguyên nhân, một là viêm nhiễm phụ khoa, hai là lạm dụng quan hệ, ba là đã làm qua phẫu thuật ở bụng, bao quát cả người, ba là có thói quen hút thuốc, uống rượu lâu dài

Hạ Trừng im lặng không lên tiếng, cô có linh cảm, bà ta muốn nói điều gì rồi.

Sinh vật đều có bản năng của nó, nếu như có thể, cô muốn lỗ tai của mình điếc luôn cho rồi.

Giang Bích Lan hỏi: "Hạ Trừng, tôi hỏi cô có phải tử cung và ống dẫn trứng của cô bị viêm đúng không? cô mau mau mà đi chữa khỏi không."

Hạ Trừng trả lời qua loa "vâng" một tiếng, tử cung của cô không hề bị viêm, dòng người qua lại, nhưng chuyện đó là vết thương không bao giờ lành, cô không muốn nói chuyện này với bất kì ai.

Giang Bích Lan ngẩng đầu lên, một mặt cân nhắc hỏi: "Thai ngoài tử cung, nên không thể là nguyên nhân khác, đúng không?"

Lời không cần nói rõ, đã đủ khiến cho người ta cảm thấy nhục nhã.

Trong chớp mắt, Hạ Trừng có một loại kích động, cô muốn xông lên phía trước, xé tan cái miệng của người đàn bà kia.

Tại sao cô nghĩ cho Tô Hằng, bỏ đi đứa bé, nhưng trong miệng Giang Bích Lan cô lại thành loại phụ nữ sinh hoạt không biết kiềm chế như vậy.

Hạ Trừng trước đến giờ chưa bao giờ hận người nào đến như vậy, sự thù hận thâm trầm đó, như đã đi sâu vào trong xương cốt của cô.

Chỉ cần thấy Giang Bích Lan, cô liền sinh ra một cảm giác buồn nôn và chán ghét.

Nhưng nghĩ đến Tô Hằng vì cô mà làm nhiều việc, cô đột nhiên không biết nên làm như thế nào.

Giang Bích Lan nhưng vẫn không hề buông tha cho cô, cuối cùng vẫn nói một câu khiến cho cô bất động.

"Tô gia chúng tôi không cần một người phụ nữ không sinh được con."

Lời châm trích như vậy, một mực nói đến là thẳng thừng.

Sau này Giang Bích Lan châm chọc quá mức, nhiều lần ở trước mặt Hạ Trừng nhắc đi nhắc lại câu này, rốt cục cũng đã đánh gục lý trí của cô.

Thì ra ý chí của con người lại yếu ớt như vậy, căn bản vẫn là không chịu nổi dằn vặt, một khi dằn vặt quá mức, thì sẽ làm ra những hành vi không giống bình thường.

Bác sĩ có nói qua, thai ngoài tử cung cần tĩnh dưỡng đầy đủ 4 tháng, sau này mới có thể lại có con.

Có thể không tới tháng thứ ba, Hạ Trừng như phát rồ ở trong phòng mà quấn quýt Tô Hằng.

Cô giống như con chó bị dắt mũi, chỉ một lòng hướng về phía Giang Bích Lan mà chạy.

Một lần, hai lần còn được, liên tiếp mấy ngày liền, coi như người đàn ông có làm bằng sắt cũng không chịu được, huống chi lúc đó Tô Hằng vì chuyện công việc mà bận tâm mệt mỏi, một chút tâm tư cũng không muốn làm chuyện đó.

Những buổi tối đó, Hạ Trừng đều là tự cởi hết quần áo của hắn, dùng miệng từ từ làm cho hắn thoải mái, mới bò lên làm tiếp.

Đó đều là trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê, nhíu mày nói: "Trừng Trừng, anh rất mệt, em để anh ngủ có được không?"

Cô hoàn toàn không nghe lời hắn nói, tiếp tục làm chuyện mà mình muốn làm.

Cuối cùng vào đêm đó, Tô Hằng thực sự là tức giận rồi, dù thế nào hắn cũng không chịu, lúc Hạ Trừng lại muốn giở trò cũ, hắn rốt cục cũng không nhịn được mà đem cô đẩy ra.

"Đủ rồi, anh nói đủ rồi, anh không muốn làm, Trừng Trừng, em rốt cục là làm sao vậy? Làm sao mà em trở nên kì quái như vậy?"

Hạ Trừng cảm thấy lúng túng, cô ở trong bóng tối gào khóc.

Tô Hằng thở dài, kéo đầu cô đặt lên bả vai mình: "Mẹ anh ép em có phải không? em đừng để ý đến bà ấy, anh sẽ không để bà ấy làm tổn thương em đâu."

Hạ Trừng cả người run lên, lời an ủi ấy nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, không có một chút giúp đỡ nào cả.

Có thể vào lúc cô tuyệt vọng nhất, cô vẫn phải nỗ lực mà nắm chặt lấy dây thừng cứu mạng này, bằng không cô nhất định sẽ sụp đổ mất.

Bình luận

Truyện đang đọc