NHÂN SINH LÀM VỢ HAI KIẾP

Giang Bích Lan căn bản cũng mặc kệ cô, trực tiếp đem vòng tay đeo lên cổ tay cô,

Hạ Trừng nghĩ muốn tránh bà, lại không dám dùng lực qua lớn, dù sao bà cũng vừa mới bình phục.

Tô Hằng vừa tan làm đến bệnh viện, thấy tình huống này.

"Mẹ, mẹ đừng náo loạn, Hạ Trừng nói không nhận, sẽ không nhận, mẹ đừng miễn cưỡng cô ấy."

Giang Bích Lan bị con trách trước mặt Hạ Trừng, không có bậc thang đi xuống, nhất thời liền khổ sở, "Con chính là không vừa mắt mẹ, đừng cho là mẹ không biết, con cảm thấy mẹ chính là tự tìm phiền toái, đối với con chính là giúp con, con rốt cuộc có biết hay không mẹ thực khổ tâm?"

Giang Bích Lan đỏ hốc mắt, trong lúc nhất thời, mẹ con hai người giằng co, không khí vô cùng căng thẳng.

Hạ Trừng hít sâu môt hơi, bình tĩnh nói: "Bác gái, lễ này cháu đành nhận vậy, cảm ơn ý tốt của bác."

Giang Bích Lan nín khóc mỉm cười: "Bác biết cháu là người thông minh, là một đưá trẻ tốt, không giống như A Hằng là thằng nhóc cứng đầu."

Hạ Trừng không tỏ rõ ý kiến,mẹ con nhà người ta mâu thuẫn, cô cũng không tiện nói gì nhiều.

Người nhà này, cô thật sự không muốn quản.bản năng trời sinh, cô có thể kiên nhẫn đến tận lúc này, đã là chuyện không bình thường rồi.

Hạ Trừng mang cái vòng tay đó, sau khi rời khỏi phòng bệnh, liền nhanh chóng tháo ngay ra, thả nó vào trong túi, bỏ vào túi áo.

Cái vòng tay này là Tô Quốc Hoa sau này khi trở lên giàu có mua tặng cho người vợ của mình, coi như là món quà quý giá nhất.

Ở kiếp trước, Giang Bích Lan chưa bao giờ tháo chiếc vòng tay này ra, nay lại dễ dàng tặng nó cho người khác, nhưng người đó lại chính là mình.

Hạ Trừng cảm thấy rất hoang đường.

Thế gian này có rất nhiều chuyện, không nhất định toàn bộ đều do mình làm chủ.

Giống như bây giờ đây, cô căn bản không hề cố gắng lấy lòng Giang Bích Lan, vậy mà bà ấy lại vô cùng quý mến cô.

Không lâu sau, Tô Hằng đuổi tới, hướng Hạ Trừng xin lỗi: "Xin lỗi. Mẹ tôi chính là như vậy đấy, bà ấy luôn rất cố chấp, muốn làm cái gì thì ai cũng không thể ngăn cản được, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cô."

Hạ Trừng nhìn anh hoang mang như vậy, không đành lòng liền nói:"Không sao, mẹ anh chỉ là muốn cảm ơn tôi. Nhưng món quà này cũng quá là long trọng rồi, tôi thật sự là không thể nhận được. Lại phải làm phiền anh sau khi trở về, giúp tôi trả lại cho bà ấy."

Hạ Trừng từ trong túi áo, lấy ra chiếc túi đựng vòng tay, nhẹ nhàng đặt vào trong tay anh.

Cái vòng tay giống như nặng ngàn cân, ép tới Tô Hằng cảm thấy không thở được.

Anh mặc dù không thể có được một vị trí nào đó trong lòng cô, cũng không hy vọng trong lòng cô sẽ có chút tình cảm gì đó, nhưng mẹ là mẹ anh, nói gì thì anh cũng phải chịu trách nhiệm cho việc mà mẹ anh làm.

"Được."

"Anh đừng để chuyện này trong lòng, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Hạ Trừng không ngờ lại an ủi anh.

"Cảm ơn cô."

"Không có gì đâu."

Sau khi cả nhà kia rời đi, Hạ Trừng liền thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra cô cũng không tốt đến như vậy., nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước, cô không bỏ qua người ta, cũng chính là không buông tha cho chính mình.

Mau chóng buông xuôi quá khứ, sống một cuộc sống mới, đó mới là việc cô nên làm nhất bây giờ.

Hạ Trừng toàn tâm vùi đầu vào công việc.

Ngày đó, khi cô tan làm, tiện đường muốn đến phòng cấp cứu tìm bạn cùng phòng trước kia.

Tần Du lúc này đang ở đó làm thực tập sinh, ngày tháng trải qua như đánh trận. Hạ Trừng hễ rảnh đều không quên mang cho cô ấy một chút đồ ăn thức uống.

Các cô thường xuyên đứng chỗ khuất, dùng hai phút giải quyết xong bánh sandwich hoặc bánh mì, cơm hộp thì chậm hơn một chút đại khái khoảng ba phút.

Từ lúc làm thực tập sinh đến nay, các cô đã học được skill rất lợi hại, gọi là làm sao để trong thời gian ngắn nhất mà vẫn có thể ăn no, nhưng vẫn không bị nghẹn chết.

Hạ Trừng vừa bước vào khoa cấp cứu, nơi đó cứ như chiến trường vậy, mỗi góc ra vào đều có bệnh nhân ngồi đợi.

Tần Du bận đến mức đến thời gian đến bắt chuyện cùng cô cũng không có, Hạ Trừng suy nghĩ một lúc, để đồ lên bàn, sau đó liền xoay người rời đi.

Cô đi WC, đúng lúc đang rửa tay thì bỗng nhiên nghe thấy cánh cửa sau lưng tiếng rên đứt quãng, tiếng rên thực sự rất nhỏ.

Có lẽ là nhân viên hộ lý, cảnh giác cao một chút, Hạ Trừng lập tức đi qua đó, gõ gõ cửa hỏi:"Có cần người giúp không?"

Âm thanh bên trong liền dừng lại, Hạ Trừng lắc lắc đầu,còn cho rằng mình tưởng tưởng.

Sau đó một lúc, truyền đến một tiếng nói yếu ớt: "Bụng tôi...đau quá, không thể đứng dậy được..."

Hạ Trừng động viên người bên trong nói: "Được rồi, cô chờ một chút, tôi nhờ người đến giúp."

Đội bảo an của bệnh viên lập tức đến phá cửa, phòng WC nhỏ bên trong, có một cô gái trẻ ngã sõng soài trên đất, sắc mặt cô ấy trắng xám như tờ giấy, toàn thân đổ mồ hôi, môi và đầu ngón tay đã tím ngắt.

Bác sĩ cấp cứu tiến lên quan sát, lập tức có thể đoán ra cô gái này có khả năng đã bị xuất huyết bên trong.

Lúc cô gái được đặt lên cáng cứu thương, Hạ Trừng luôn đi theo bên cạnh

Nhìn đối phương thức vẫn coi như là tỉnh táo, cô cúi đầu hỏi:"Kinh nguyệt của cô đến lúc nào? Có khi nào mang thai mà không biết không?"

Cô gái đó nhẹ giọng nói: "Tháng này thì đến hơi trễ...có đến nhưng lại rất ít, máu ra bên trong quần cũng rất ít."

Hạ Trừng quay đầu nói với bác sĩ cấp cứu: “Đầu tiên xin hãy xét nghiệm thai kỳ, tôi nghi ngờ cô ấy rất có năng là thai ngoài tử cung."

Y tá trong khoa cấp cứu tiếp nhận, đưa bệnh nhân đi kiểm tra.

Chờ sự việc bận bịu kết thúc, Hạ Trừng cả người ngồi bệt xuống ghế, Tần Du bạn tốt của cô tới vỗ vỗ bờ vai của cô.

"Không đơn giản nhỉ, đi khoa phụ sản thực tập chính là không hề không giống nhau, ngay cả thai ngoài tử cung cũng bị cậu đoán ra được."

Hạ Trừng thở dài, "Chỉ là may mắn mà đoán trúng thôi."

Tần Du nói: "Vừa rồi người nhà cũng đến rồi, mẹ chồng đúng là có bệnh, bà ta sống chết không cho phẫu thuật. Nói như thế sau này người vợ không thể sinh con được nữa. Buồn cười biết bao, rốt cuộc là mạng người quan trọng hay là cháu đích tôn mà bà ta còn không biết bóng dáng ở đâu kia quan trọng?

Hạ Trừng nói: "Có những người cho rằng thai ngoài tử cung thì sẽ không bao giờ mang thai được nữa, nhưng thai ngoài tử cung cũng chia ra làm rất nhiều loại. Nếu như nó phát sinh ở ống dẫn trứng thì sẽ cắt bỏ bên ống dẫn trứng đó, mặc dù cơ hội mang thai sẽ mất đi một nửa cơ hội, nhưng vẫn còn một bên, vẫn còn hi vọng.

"Ồ, càng nói cậu càng hả hê, bận việc xong thì cậu quay về đi, nhìn cậu bây giờ đi, lôi thôi như quỷ vậy.

Hạ Trừng tàn nhẫn mà bấu Tần Du một hồi mới rời khỏi bệnh viện, về phòng trọ của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc