NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

“Anh nói gì cơ?” Diêu Phi lùi lại một bước dài, Thương Duệ nói vậy là có ý gì? Cô đắc tội Thương Duệ lúc nào chứ? “Chúng ta —— trước đây từng biết nhau sao? Có phải anh nhận lầm người rồi không?”
 
Thương Duệ đút một tay vào túi, chậm rãi đứng thẳng lên. Anh rất cao, hàm dưới hếch lên kéo ra thành một vòng cung kiêu ngạo. Anh đưa lưng về phía ống kính, mấp máy đôi môi mỏng nói với mọi người: “Diễn xuất tốt nhỉ.” Ngay sau đó, anh quay lại nhìn về hướng phòng giám sát và cười một cách bất cần: “Các người cảm thấy thích hợp ư?”
 
Không ai trả lời, họ chỉ đứng yên ở đầu dưới của máy quay. Diêu Phi đang suy nghĩ mình nên tỏ thái độ thế nào, đạo diễn cho Thương Duệ tới đây chỉ vì muốn xem ngoại hình của hai người có xứng không, cô phải làm gì mới có thể tranh thủ được cơ hội này đây.
 
Diêu Phi chưa ăn sáng, giờ phút này đầu óc cô đang quay cuồng. Câu diễn xuất tốt này dĩ nhiên không phải đang khen cô mà là mỉa mai.
 
Thương Duệ rất ghét cô.
 
Cô và Thương Duệ không có bất kỳ cảm giác CP nào, giữa họ chỉ có sự chán ghét.
 
Khoảng chừng năm phút sau, đạo diễn mới mở lời: “Được rồi Diêu Phi, cô về trước đi.”
 
Huyết dịch trong cơ thể Diêu Phi bỗng chốc lạnh hẳn, ngón tay trở nên buốt giá, cô đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt cô chỉ là một mảng bông tuyết trắng xoá, trông như màn hình trắng đen của chiếc tivi cũ kĩ.
 
Kết thúc rồi sao? Cơ hội của cô?
 
“Đạo diễn?” Diêu Phi chớp mắt rất nhẹ, giọng nói khó nhọc, không thể hỏi thành một câu hoàn chỉnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Du Hạ đứng dậy rời khỏi phòng giám sát, đi tới trước mặt Diêu Phi, nắm lấy bả vai cô và cất giọng ôn hoà: “Cô không có vấn đề gì nhưng cần phải đi cả quá trình. Tô Minh đang chờ cô ở ngoài, tôi rất vinh hạnh có thể được thấy lại màn biểu diễn của cô, cô là một diễn viên vô cùng ưu tú.”
 
“Cảm ơn.” Diêu Phi khom người chào Du Hạ, nhặt áo khoác nhung lên cầm trong tay, nhìn về phía đạo diễn vừa đứng lên và cúi đầu với anh ấy: “Cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội, nhiều năm qua tôi chưa từng được thử vai, có thể có cơ hội này, tôi thấy rất may mắn.”
 
Cô đã làm những gì mình có thể, cô đã nói tất cả những gì mình cần nói, nhưng quyền lựa chọn lại nằm trong tay người khác. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Diêu Phi quay lưng đi ra cửa, trong khoảnh khắc phòng quay phim đóng cửa lại, ở trong phòng, Thương Duệ cất tiếng nói rất trầm: “Tôi không muốn hợp tác với Diêu Phi, thay ai cũng được nhưng cô ta thì không.”
 
Thương Duệ là cậu hai của truyền thông Thương Thế, ngậm thìa vàng chào đời, mười chín tuổi thành danh, một bước lên mây. Bối cảnh nhà anh hùng hậu, trong tay anh có công ty được đưa ra thị trường, có tài nguyên tốt nhất giới giải trí, muốn gió có gió muốn mưa được mưa, mặc sức làm liều.
 

Anh nói anh không muốn hợp tác với Diêu Phi, chẳng vì lý do gì ngoài anh không thích Diêu Phi mà thôi.
 
Cậu hai ăn trên ngồi trước ghét một con kiến hôi, tiện tay nghiền chết thì có gì phức tạp đâu? Anh sẽ không có cảm giác tội lỗi, sẽ không cho rằng đây là một việc lớn cần cân nhắc, chỉ là một con kiến hôi thôi mà.
 
Ngón tay Diêu Phi vô thức run rẩy, toàn bộ hi vọng của cô dễ dàng bị người ta huỷ diệt như thế đấy. Cô chờ đợi bảy năm, cô cố gắng đi diễn, Địch Á bảo nếu cố gắng gây được ấn tượng với đạo diễn, có lẽ cô sẽ có cơ hội. Cô không còn cách nào khác nữa cả, cô chỉ có thể hèn mọn mong mỏi họ hãy nhìn cô đi, hãy cho cô một cơ hội, cô sẽ rất có ích. Số phận của cô do người khác nắm giữ.
 
Bộ phim này đã định sẵn Thương Duệ là nam chính từ lâu, tất cả mọi người đều có thể bị thay thế, nhưng chỉ có Thương Duệ là không thay được.
 
“Diêu Phi.”
 
Diêu Phi quay lại và thấy Tô Minh, cô hít sâu kìm nén cảm xúc của mình: “Tổng giám đốc Tô.”
 
“Chị đã xem màn thử vai của em rồi.” Tô Minh đi tới đưa cho Diêu Phi một chai nước và nói: “Cực kì tốt.”
 
“Cảm ơn.” Diêu Phi cố gắng hết toàn bộ sức lực mới giữ cho giọng nói của mình đừng run rẩy. Cô mím môi: “Tổng giám đốc Tô, cảm ơn chị.”
 
“Em ở đâu? Chị cho trợ lý đưa em về?” Tô Minh đưa Diêu Phi ra ngoài: “Buổi thử vai hôm nay của em kết thúc rồi, cụ thể câu trả lời chắc chắn sẽ được quyết định sau cuộc họp, em chờ được không?”
 
“Em chờ được ạ.” Diêu Phi lập tức đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Tô.”
 
“Vậy được, em về trước đi, trong vòng ba ngày chị sẽ cho em câu trả lời chính xác.”
 
“Cảm ơn ạ.”
 
Vốn dĩ Tô Minh muốn đưa Diêu Phi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi chị đã bị Chu Đỉnh gọi đi. Tầng hai mươi chín vắng vẻ của SW gợi cảm giác nghệ thuật rất mạnh, tầng này xây dựng tận mấy phòng quay phim, thuộc về khu vực phim trường. Diêu Phi nhìn khắp nơi, tầm mắt hơi nhoè đi, không có câu trả lời chắc chắn nào vậy đại để là không có cơ hội rồi.
 
Cô giơ tay lên che kín mắt, hành lang sau lưng bỗng có tiếng nói, cô bèn lau mắt, thả tay xuống rồi bước nhanh đến cuối hành lang. Cuối hành lang là phòng vệ sinh, cô vội bước vào.
 
Cô đi vào buồng trong nhà vệ sinh, chôn mặt trong lòng bàn tay và ngồi xổm xuống, trái tim đau nhói lên từng cơn. Cô không biết nên đi đâu, không biết sau khi về mình còn cơ hội đối diện với ống kính không. Cô đánh cược một phen chạy tới Thượng Hải, cô chẳng còn đường lui nữa rồi. Cô muốn hỏi Thương Duệ rằng mình đã đắc tội anh ở đâu? Cô sẽ xin lỗi, cô sẽ khom mình nhận lỗi mà.
 

Diêu Phi không nhớ mình đã làm phật lòng Thương Duệ chỗ nào, họ từng gặp nhau ba lần, hai lần trước đều không nói gì cả mà. Lần đầu tiên ở trong thang máy Tinh Hải, lúc ấy Diêu Phi không nhận ra Thương Duệ, vả lại họ chỉ nhìn thoáng qua nhau. Khi đó cô đeo khẩu trang, lập tức dời mắt đi ngay. Cái nhìn của Thương Duệ cũng chẳng có sự khác thường nào và anh không hề nhận ra cô.
 
Lần thứ hai gặp mặt ở cửa thang máy công ty phim ảnh Hạ Minh. Thang máy mở ra, Thương Duệ lại nhìn cô như nhìn một thứ rác rưởi.
 
Ban nãy anh cảnh cáo cô đừng giở trò, giở trò gì chứ? Cô dám giở trò gì đây?
 
Bên ngoài, tiếng đàn ông đột nhiên vang lên, văng vẳng bên tai.
 
“Họ điên rồi sao? Tại sao lại sử dụng Diêu Phi? Cái danh tiếng đó của Diêu Phi, anh Hàn và Du Hạ không cần phòng bán vé nữa à? Đập vài trăm triệu vào để lăng xê một diễn viên hết thời? Anh Duệ, cậu đừng hút thuốc nữa. Nhiều người đang để mắt đến cậu kìa, thần tượng chất lượng phải tránh xa rượu, thuốc lá và cuộc sống của người trưởng thành.”
 
Diêu Phi thả tay xuống, đẩy buồng vệ sinh ra, đi tới trước bồn rửa tay. Giọng nói phía ngoài dần dần trôi xa, người đang nói hẳn là người đại diện của Thương Duệ. Cô rửa tay, âm thanh đã đi xa nhưng cô vẫn có thể nghe rõ.
 
“Còn không bằng cả Ninh Phi lúc đầu nữa, tuy đoàn đội của Ninh Phi thích lăng xê, tuy vậy ít ra danh tiếng của cô ấy không tồi, kém cậu nhưng sẽ không quá gây trở ngại cho cậu. Còn Diêu Phi chính là cái hố, đeo theo đống bê bối kia đi đóng nữ chính của phim điện ảnh thanh xuân hòng làm người ta buồn nôn à? Cái điều khoản ngang ngược đó của cô ta mà nhận phim được sao? Lý Thịnh có thể bỏ qua cho cô ta hả? Lý Thịnh đã tuyên bố sẽ giam cô ta tám năm đấy, chưa đủ thời hạn đâu. Tô Minh có thể đánh thắng được Lý Thịnh sao? Làm ơn nghĩ kĩ đi chứ trời. Nhà họ Lý méo mó có hơn không, Tô Minh lấy cái quái gì cướp người với anh ta?”
 
Diêu Phi tắt vòi nước, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Nghe rõ được vị trí của giọng nói, cô bèn quay đầu nhìn sang. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Diễn xuất giỏi cách mấy thì có tác dụng gì nào? Trong giới có mấy ai chuộng diễn xuất đâu chứ? Dù cô ta là Ảnh hậu Oscar thì không chuyển mình nổi với cục diện này nữa đâu. Thật không hiểu nổi nữa, làm thế là có ý gì, xem chúng ta là gì hả...”
 
Thương Duệ đứng ở cuối cửa sổ sát đất và quay lưng về phía hành lang, vóc dáng cao ráo gọn gàng, áo len ôm lấy phác hoạ đường nét sống lưng của anh, anh có ngoại hình vô cùng ưu việt. Ngón tay thon dài của anh đang cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, đã kéo ra một đoạn tàn thuốc lá dài. Người đại diện của anh đứng một bên, cũng đang hút thuốc và không hề làm một tấm gương tốt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Đi điều tra tài liệu cá nhân về Diêu Phi đi.” Thương Duệ gảy tàn thuốc vào thùng rác rồi lại rít một hơi thuốc, giọng nói rất trầm: “Tôi muốn toàn bộ.”
 
“Diêu Phi, em còn chưa đi hả?” Ở đầu hành lang khác, tiếng Tô Minh cất lên, Diêu Phi vội vàng giương mắt nhìn Tô Minh đang đi tới. Chị vừa đi vừa nói: “Chưa đi hả, đợi lát nữa chị tiễn em.”
 
Thương Duệ và Thái Vĩ quay người lại.
 
Thương Duệ đã không còn mảy may dửng dưng, mũi nhọn sắc bén trên cơ thể và đôi mắt đen sắc sảo của anh nhắm thẳng vào Diêu Phi. Khói trắng bay lên phủ lấy gương mặt tuấn tú của anh, quai hàm trông lạnh nhạt và hàng mi dày, tạo thành một bóng mờ.
 

“Không cần đâu ạ, em đón tàu điện ngầm về, tiện lắm chị.” Diêu Phi đeo khẩu trang vải màu đen lên, không nhìn qua Thương Duệ mà rảo bước đi tới cửa thang máy: “Không thoải mái nên em vào toilet một lát, em đỡ hơn rồi, cảm ơn tổng giám đốc Tô ạ.”
 
“Vậy em đi từ từ nha, về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị.”
 
“Dạ, tạm biệt tổng giám đốc Tô.”
 
Tô Minh dặn dò Diêu Phi xong rồi nói với Thương Duệ: “Buổi trưa ăn cơm chung đi, ở Giang Ngạn, tổng giám đốc Du và anh Hàn đều sẽ qua đó.”
 
Diêu Phi nhấn thang máy, hít sâu và đi vào, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
 
Diêu Phi nuôi hi vọng rằng có lẽ ý kiến của Thương Duệ sẽ không ảnh hưởng đến việc chọn vai. Đạo diễn và biên kịch rất hài lòng về cô, dường như họ rất thích màn biểu diễn của mình. May ra cô còn cơ hội, trước giờ cô là người luôn không bao giờ từ bỏ đến tận giây phút cuối cùng.
 
Tô Minh nói cho cô biết ba ngày sau sẽ có kết quả, cô ở nhà đợi một tuần nhưng không nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào. Sự mong đợi của cô rơi xuống đáy biển, tuyệt vọng cắn nuốt đi tia hi vọng sau cùng.
 
Nỗi lo lắng vô biên như dây leo giữa hè lặng lẽ bao phủ khắp căn phòng, chiếm hết tất cả không gian khiến Diêu Phi không tài nào thở nổi.
 
Ngày thứ tám, Diêu Phi chạy năm cây số về đến nhà, lúc tắm chợt nảy sinh xúc động. Thành thì tốt bại cũng không sao, ít nhất cô sẽ thôi không ngóng trông, không cần phải mong chờ chút hi vọng đầy vô vọng ấy, cô phải chết mới hiểu được. Cô chính là người như thế, chuyện gì cũng phải theo đuổi đến cùng, không khôn khéo như suy nghĩ của một người trưởng thành chút nào cả.
 
Mười giờ rưỡi Diêu Phi đã đến dưới lầu công ty phim ảnh Hạ Minh, thế nhưng cô không có can đảm bước vào. Cô đi đến vòng thứ ba dưới toà nhà văn phòng của phim ảnh Hạ Minh, đoạn tìm một quán cà phê vào ngồi, muốn bình tĩnh suy nghĩ ra cách xử sự thật phù hợp. Nếu cô vào hỏi, có khi nào sẽ đắc tội với người ta hơn không?
 
Cô vừa ngồi xuống quán cà phê, nhân viên làm việc lập tức đưa thực đơn tới. Diêu Phi nhìn lướt qua giá tiền cà phê thì vội vàng đứng dậy, rồi lại quay về toà nhà văn phòng của phim ảnh Hạ Minh.
 
Mười hai giờ trưa, những thành phần tri thức ăn mặc chỉn chu ra khỏi toà nhà và đi về phía các quán ăn gần đó.
 
Đến giờ tan việc, có lẽ Tô Minh cũng tan ca rồi. Diêu Phi vừa thất vọng đồng thời thở phào một hơi. Có lẽ, mình nên cố gắng nhịn thêm một ngày nữa, mong rằng qua một ngày họ sẽ có kết quả, sống hay chết tối thiểu phải có một bản kết án chứ?
 
Đứng sau vành đai xanh, Diêu Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, thầm sợ hãi không dám vào. Một khi bị tử hình thì cô chẳng còn chút hi vọng nào nữa cả.
 
Một chiếc Audi Q7 màu đen trờ tới, vững vàng dừng sau lưng cô. Diêu Phi vội leo lên bậc tam cấp để nhường đường cho người ta. Cửa xe bên ghế lái được mở ra, một người đàn ông mặc vest ôm bó hoa hồng đỏ khổng lồ rời khỏi khoang xe, đoạn liếc nhìn sang Diêu Phi và đi ngang qua cô vào toà cao ốc.
 
Diêu Phi hít sâu một hơi, quyết định đợi thêm một ngày nữa.
 
Cô nhảy xuống bậc thang, chợt khựng lại khi thoáng nhìn qua lối ra của toà nhà. Cô dừng bước, vì khoảng cách hơi xa nên cô phải nheo mắt lại.
 

Ra khỏi toà nhà, Tô Minh bỗng thấy có một người đàn ông hào hoa đang ôm bó hồng, trong phút chốc sắc mặt chị xấu hẳn đi.
 
“Tô Minh.” Anh ta bước lên, mặc kệ nhiều người xung quanh: “Trước đây anh từng làm ra chuyện ngu xuẩn, anh luôn tự kiểm điểm về bản thân mình, và anh cũng suy ngẫm về tình cảm của anh. Anh đã nhận rõ ra rằng, anh yêu em, suốt kiếp này anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi. Tô Minh, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không? Anh sẽ dành quãng đời còn lại để chăm sóc em, bảo vệ em.”
 
Khoé môi Tô Minh co rút, chị thật muốn nện hoa vào mặt anh ta, trên thế gian này sao có kẻ vô liêm sỉ đến thế cơ chứ? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Tuy nhiên chị không thể làm mình mất mặt được, quanh đây toàn là cấp dưới và người hợp tác của công ty, mỗi người đều đứng lại nhìn sang bên này, chừng như đang xem trò hề của chị. Người kiêu ngạo như Tô Minh, sao có thể để mình xấu mặt trước mọi người được đây?
 
“Tô Minh, lấy anh nhé!” Người đàn ông đó quỳ phịch xuống trước Tô Minh, chặn đường đi của chị và giơ cao bó hoa: “Anh yêu em, Tô Minh lấy anh đi!”
 
Vào giờ cao điểm nghỉ trưa, trong toà nhà có rất nhiều công ty và không ít công ty hợp tác với phim ảnh Hạ Minh. Với chuyện có người cầu hôn ngay trước mặt họ, phần lớn đều vô cùng niềm nở. Họ hô to lên, dồn hết áp lực vào Tô Minh.
 
Tô Minh không ngờ anh ta sẽ giở trò này, bởi vậy chị hốt hoảng đến mức phải lùi lại một bước.
 
“Chúng ta ở bên nhau hai năm, chúng ta có cùng chung lý tưởng, anh không tin em sẽ quên anh nhanh đến vậy, chẳng lẽ em có người đàn ông khác ——” Gã đàn ông nọ đột nhiên nói không thành lời vì tóc của anh ta đang bị nắm lấy khiến da đầu đau dữ dội. Anh ta nổi cơn thịnh nộ quay đầu lại nhưng không có thấy rõ người kia là ai. Hoa rơi khỏi tay, sau đó hương hoa hồng lạnh ngắt nặng nề đập vào mặt của anh ta.
 
“Chị ấy có biết anh không hả? Anh dám tuỳ ý cầu hôn kiểu này à? Anh dùng đạo đức để trói buộc và làm tổn hại danh dự người khác là hành động trái luật đấy.” Diêu Phi đeo khẩu trang đen, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp và sắc bén: “Nếu ai ngẫu nhiên đến cầu hôn rồi người ta đều buộc phải đồng ý, vậy thế giới này sẽ loạn hết cả lên đấy, đâu còn sự an toàn nào cho các cô gái nữa chứ?”
 
“Bảo vệ đâu!” Tô Minh hoàn hồn, lập tức nghiêm túc quát lên: “Làm ăn kiểu gì thế hả? Ai cũng cho vào trong được à? Báo cảnh sát đi.”
 
Gã đàn ông kia muốn ngẩng đầu lên biện hộ cho mình, tuy vậy bàn tay gầy nhỏ nọ đã chuyển ra sau gáy anh ta, theo đó anh ta bị ấn chặt xuống nền nhà lạnh lẽo. Cái tay ấy khá mạnh làm mặt của anh ta bị đè đến biến dạng, đau đến nỗi anh ta không thể thốt ra được bất cứ một câu mạch lạc nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Dạo này mọi người nên chú ý một chút, đừng để loại cuồng theo dõi này bắt được, lỡ như gặp phải.” Tô Minh hắng giọng rồi tiếp: “Nhất định phải báo cảnh sát nhé.”
 
Không còn trò vui nào để xem nên đám đông dần giải tán.
 
Bảo vệ đưa người đàn ông đó tới phòng an ninh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Diêu Phi nhặt bó hoa dập nát lên, lấy khăn giấy ra lau khô nước đọng dưới đất rồi mới đứng lên nhìn Tô Minh và ân cần hỏi: “Tổng giám đốc Tô, chị không sao chứ ạ?”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Quyển sách này còn có tên là: Một kiếp của chó.

 


Bình luận

Truyện đang đọc