NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Đột nhiên ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Diêu Phi, cô quan sát một lượt thì họ lại dời mắt đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Thái Vĩ vẫn đang nhìn Diêu Phi chằm chằm, cô như có điều suy nghĩ: “Sếp Thái? Có chuyện gì sao?”
 
“Không có, không có gì.” Thái Vĩ vội vàng quay đi: “Anh Duệ, có phải cậu —— mất vị giác rồi không?”
 
“Ừ.” Thương Duệ bỏ ớt và giấm vào tô, vị chua cay áp chế tưởng tượng của anh về thịt băm. Anh cúi nhìn xuống, vì cảm cúm nên lông mi ươn ướt, che giấu đôi mắt trầm lắng. Cầm muỗng múc vằn thắn, anh ung dung nhai nuốt.
 
Không có nguyên nhân gì khác, anh chỉ rất không thích thấy sự thất vọng trong mắt Diêu Phi thôi. Thương Duệ từng ba lần chứng kiến nỗi thất vọng của cô, không hề xấu xí, nhưng khiến người ta vô cùng khó chịu. Lần đầu tiên là ở cửa phòng vệ sinh của Truyền thông SW, anh điềm nhiên tỏ vẻ không thích Diêu Phi, thậm chí không tránh né bất kì ai. Thái Vĩ không mảy may che giấu sự ghét bỏ, loại người như Diêu Phi sao có thể hợp tác với anh được? Không phù hợp.
 
Cách lớp sương mù trắng, anh thấy Diêu Phi đứng đó. Cô vô cùng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt kia chẳng có gì cả, ngoài trống trải và hoang vắng.
 
Lần thứ hai là anh muốn khuyên Diêu Phi từ bỏ “Giữa Hè” nhưng Diêu Phi từ chối. Anh không biết tại sao Diêu Phi đuổi theo xe mình, cách con đường, Diêu Phi lẻ loi đứng đó như thể bị cả thế giới ruồng bỏ.
 
Lần thứ ba là cổng nam của Central Garden, cô ngồi bệt dưới mặt đất bẩn thỉu với vẻ yếu ớt kì cùng, nhưng vẫn cố hết sức nặng nề nắm lấy con dao. Hình ảnh ấy như một bộ phim nghệ thuật tình yêu nặng trĩu và đè nén, sự lặng thinh như lời thoại câm, xé nát trái tim khán giả.
 
Thương Duệ xem xét lại hành vi của mình nhưng chẳng thấy gì là vô lý.
 
Không ai có thể từ chối thái độ thân thiện của Diêu Phi, Thương Duệ chỉ là một người bình thường đẹp trai thôi, sao anh có thể khước từ sự trông đợi của Diêu Phi được đây?
 
“Hèn gì.” Thái Vĩ vẫn cau mày chưa hề thả lỏng. Anh ta đưa thuốc cho Thương Duệ: “Ăn xong thì uống thuốc.”
 
Vằn thắn không khó ăn mấy, Thương Duệ chỉ ghét thành phần thịt băm không rõ nguồn gốc thôi, chứ chẳng hề bài xích phần da trong suốt của vằn thắn.
 
Người của Thương Duệ đi theo sau phục vụ anh, thế nên Diêu Phi ngồi nhích sang bên cạnh, lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào tài khoản phụ rồi tiếp tục lướt Weibo.
 
TV Gee: “A a a a a a a! Mị gặp được Phi bảo ngoài đời rồi! Chị ấy vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại moe nữa! Người thật đáng eo cực á á á á! Mị còn xin được chữ kí nữa nè!”
 
Cô bé vừa rồi là TV Gee? Diêu Phi đã sử dụng tài khoản phụ chú ý TV Gee, bởi cô có ấn tượng cực kì sâu sắc với blogger này.
 
Diêu Phi nhấp vào Weibo thấy hai tấm hình, một bức chụp chung và một bức chữ kí. Blogger đã làm mờ che mặt của cô ấy, chỉ để lại Diêu Phi đã kéo khẩu trang xuống cằm, mắt to nhìn vào ống kính.
 
Khá khác với lúc cô tự chụp, hình như mắt hơi to, và trông cô dịu dàng hơn. Đây là cô sao? Quả thật không giống.
 
“Phi bảo đẹp quá, đáng yêu nữa á!! Tại sao nét chữ cứng cáp quá chừng luôn! Nó làm tui liên tưởng đến dáng vẻ chị ấy đeo bao tay đấm bốc đánh người ghê!”

 
TV Gee phản hồi: “Chị đánh người vốn dĩ rất ác rồi, hai ngày nay mị đào mộ lại màn phỏng vấn bảy năm trước của Phi bảo. Chị ấy chưa từng sử dụng thế thân trong Hàn Đao Hành đâu, tất cả đều do chính chị ấy tự đóng hết đó. Sáu tuổi chị ấy đã học võ thuật, đao thương kiếm kích đều rất tuyệt vời. Nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, có thể chị ấy đã đi tham gia cuộc thi võ thiếu nhi rồi.”
 
“Blogger blogger cho cái link với! Tớ muốn xem phỏng vấn của chị!”
 
TV Gee dẫn đường liên kết lên.
 
Diêu Phi nhấp vào đường liên kết, những bài phỏng vấn của cô gần như bị xoá sạch, vẫn còn cá lọt lưới sao?
 
Vừa bật mở thì âm thanh chợt vang lên, Diêu Phi lập tức quay lại Weibo.
 
Bình luận bên dưới bài này của TV Gee nhảy lên rất nhiều.
 
“Bé cưng mười bảy tuổi đáng yêu quá đi mất! Cứu với! Tôi sắp chết! Hoa Hải như chó, tôi muốn giết người ghê! Bấy bỳ cute vậy sao nỡ lòng nào làm gãy gánh tương lai của em ấy thế chứ!”
 
“Phi bảo thật sự không thích MC tẹo nào!”
 
“Đó là tại MC không biết lựa lời, baby mới mười bảy tuổi mà anh ta hỏi baby từng yêu đương mấy lần! Bất lịch sự không chịu được. Còn hỏi baby có muốn gặp ba mẹ không? Ủa alo? Có cần cho MC xuống dưới đó tự phỏng vấn luôn không?”
 
Diêu Phi thấy bình luận này mới nhớ tới câu hỏi phỏng vấn nọ. Toàn bộ quá trình người dẫn chương trình kia muốn gây được tiếng vang, bằng cách liên tục kiếm chuyện hỏi cô rằng có muốn gặp ba mẹ không, dường như rất mong đợi Diêu Phi sẽ khóc lóc mất kiểm soát trên sân khấu. Năm đó Diêu Phi nổi tiếng từ thuở thiếu niên, mười bảy tuổi là độ tuổi trong thời kì phản nghịch, chính là lúc điên cuồng không ai bì nổi, bởi vậy cô lập tức tỏ vẻ không thích ngay tại chỗ.
 
Muốn gặp không thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ cô có thể xuống dưới gặp ba mẹ mình à? Hay là MC xuống đó chuyển lời giùm?
 
Mẹ tái giá chưa được bao lâu đã qua đời. Ba say rượu mất. Cô là trẻ mồ côi từ đầu đến chân.
 
Sau đó, đoạn này bị truyền thông trắng trợn lôi ra viết bài, bảo cô thiếu hụt tình cảm.
 
“Trước kia Phi bảo đáng yêu thật sự luôn, vừa ngay thẳng vừa dễ thương! A a a còn hơi mũm mĩm nữa! Nú na nú nần!”
 
“Blogger gặp được Phi bảo luôn hả? Gặp ở đâu vậy? Mị cũng muốn vô tình gặp được Phi bảo.”
 
TV Gee đáp: Phòng chờ sân bay, chị ấy ngồi đối diện với mị á. Mị cũng gặp được sếp Tô nữa, sếp Tô không hề ngự tỷ đâu nha, là chị gái cực kì hoà nhã.
 

“A a a! Hôm nay bé cưng sắp vào đoàn sao? Tôi thấy những người khác trong đoàn phim được đưa tiễn máy bay mà lên hot search luôn, ngày hôm qua họ mới đi nè. Bé của chúng ta đi chuyến hôm nay hả? Không có tiếp ứng nào biết chút tin gì sao, có người tiễn máy bay không vậy?”
 
TV Gee trả lời: “Không có đâu! Tui vào từ lối vào mà không thấy ai. Tội nghiệp chị yêu quá, mấy người tiếp ứng này đoán chừng không ổn rồi, phải đổi người thôi. Bây giờ không được, mai mốt đích thân chúng ta sắp xếp đi đón máy bay chị yêu nhé! Người khác có thì bé con nhà chúng ta cũng phải có! Không thể để chị tủi thân được!”
 
Mặt mo của Diêu Phi đỏ bừng, cô được mấy cô bé gọi mình là bé con kìa.
 
Sau khi cô lên mười, không còn ai xem cô là bé con nữa.
 
Bình luận dưới bài Weibo này của TV Gee nhanh chóng vượt qua mức nghìn. Nhóm người trong khu bình luận cứ gọi con yêu bé ngoan, hoàn toàn coi cô thành đứa trẻ.
 
Diêu Phi không khỏi nhướng môi, nhẹ nhàng nhấn thích TV Gee. Tài khoản phụ này của cô ẩn mình trong nhóm những người nhấn thích, vui vẻ nhìn trộm.
 
“Cô đang xem gì thế?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai.
 
Diêu Phi chợt quay đầu, sống mũi lướt qua cằm người đó, cô nhanh chóng ngửa ra sau, giơ tay vịn khẩu trang. Thương Duệ không đeo khẩu trang, gương mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, đường nét hàm dưới sắc bén rõ rệt, sống mũi cao thẳng, chóp mũi rất gần với Diêu Phi.
 
Quá gần, hơi thở cũng rõ mồn một. Nóng bỏng xen lẫn hương kẹo ngọt. Không khó ngửi nhưng không hợp với bề ngoài của anh.
 
“Không phải cô đang nhấn like cho anti-fan của tôi đấy chứ?”
 
Ánh nắng màu vàng kim xuyên qua mặt tường kính sát đất rải vào đại sảnh phòng chờ bay. Thương Duệ tựa lên tay vịn ghế sofa, ngón tay thon dài gầy guộc chống cằm, lông mi dài đậm và đôi mắt hoa đào sâu hút nhìn chăm chú vào Diêu Phi.
 
“Không có.” Diêu Phi nhìn lên bờ môi mỏng âm ẩm của Thương Duệ, dường như anh đang ăn kẹo, mấy tuổi rồi còn ăn kẹo chứ hả? “Tôi sẽ không lén anti anh đâu, tôi cũng sẽ không bôi nhọ sau lưng anh.”
 
“Vậy sao?” Giọng Thương Duệ hơi khàn, đầu lưỡi anh di chuyển đá lên má. Một tiếng giòn tan vang lên, anh cắn vỡ viên kẹo trong miệng, tiếp đó trong không khí toả ra vị chua chua ngọt ngọt, anh nghiêng qua: “Tôi không tin.”
 
Anh thích tin hay không thì tuỳ.
 
Những người khác không chú ý đến bên này. Thái Vĩ không biết đã đi đâu. Trợ lý của Thương Duệ cũng ngồi ở xa, không nhìn qua đây. Lưu Man đang vùi đầu ăn đồ ăn vặt, không hề bị rối rắm về cân nặng. Tô Minh vừa gọi điện thoại vừa xử lý công việc trên máy vi tính, bận rộn sắp bay lên.
 
“Tôi đang đọc bình luận của fan tôi.” Diêu Phi ngẫm nghĩ, mở điện thoại di động ra cho Thương Duệ xem thử: “Một cô bé rất đáng yêu.”

 
Thương Duệ chỉ liếc mắt xuống, nhìn màn hình điện thoại của Diêu Phi.
 
Diêu Phi giơ di động cho anh nhìn xong rồi thu về, quay sang đối diện với đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Thương Duệ. Anh tỏ ra không tập trung, sâu trong mắt là màu đen thuần tuý, không biết đang suy nghĩ gì.
 
“Tôi sẽ không bao giờ đi theo anti sau lưng anh đâu.” Diêu Phi cảm thấy chẳng những Thương Duệ hay mơ hão, mà còn có chứng vọng tưởng bị hại: “Nhân phẩm tôi không tệ vậy.”
 
“Cô rất để ý đến bình luận của fan à?” Thương Duệ bắt chéo chân, ra bộ dửng dưng, tựa như chỉ đang tán gẫu. Hành trình khá dài, họ có hàng tá thời gian.
 
“Các cô ấy rất đáng yêu.” Diêu Phi dựa lưng vào tay vịn ghế sofa, nhắc nhở Thương Duệ: “Anh nên đeo khẩu trang lên đi, lỡ như bị chụp được sẽ rất phiền phức.”
 
Dám kề gần Diêu Phi đến vậy, anh thật sự không sợ bị fan xé xác à. Quả nhiên lưu lượng có fan mẹ có quyền để ngang ngạnh.
 
“Đáng yêu ư?” Thương Duệ dời tay gõ xuống mặt bàn, ngước đôi mắt hai mí thăm thẳm: “Cô debut được chín năm chưa?”
 
“Tôi nhận bộ phim đầu tiên năm 2012, tám năm rưỡi rồi.” Diêu Phi không biết anh hỏi cái này để làm gì.
 
“Hơn tám năm.” Thương Duệ nuốt viên kẹo đã vỡ vụn xuống, quan sát Diêu Phi từ trên xuống dưới rồi cười khẽ: “Sao cô có thể cứ ngây thơ đến độ này khi đã lăn lộn trong giới giải trí suốt tám năm trời hay thế?”
 
Nụ cười của Diêu Phi dần dần biến mất, cảm xúc trong đôi mắt vụt tan.
 
“Cô nghĩ họ thích cô ở điểm nào?” Thương Duệ chỉ vào điện thoại của Diêu Phi, hất hàm, khoé môi tỏ vẻ châm chọc: “Thích bản thân cô hả? Không, thứ họ thích là hư cấu ảo tưởng, là chính bản thân họ chứ không liên quan gì đến cô. Về chuyện này, cô đừng tự mình đa tình và đừng mong đợi quá nhiều. Một ngày nào đó họ nhận ra cô không phù hợp với ảo tưởng của họ thì họ sẽ không chút do dự thoát fan ngay, tin vào mấy thứ này không bằng tin thị trường chứng khoán gần đây còn hơn.”
 
Đầu ngón tay Diêu Phi đặt trên màn hình điện thoại, cô không để móng tay. Vì dùng sức mà bụng ngón tay hơi trắng bệch.
 
“Vậy à?”
 
“Ừ.” Thương Duệ đan tay ngồi thẳng, tì cùi chỏ vào tay vịn ghế sofa và nhìn về phía trước một cách vô cảm: “Trong giới này, không nên tin vào bất cứ một thứ tình cảm nào.”
 
“Ví như fan nhan sắc thích gương mặt này của tôi.” Diêu Phi đón lấy ánh mắt của Thương Duệ, đáp lại từng chữ từng câu bằng ngữ điệu chậm rãi: “Tôi không phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt này là thật, họ thích mặt tôi, chẳng lẽ không phải là thích tôi sao?”
 
Thương Duệ quay sang nhìn chăm chú vào mắt cô. Ngược sáng, mắt cô đặc biệt đẹp, lần đầu tiên Thương Duệ thấy cô đã biết cô xinh đẹp nhường nào, vẻ đẹp của cô là độc nhất vô nhị, trên thế gian này chỉ có một Diêu Phi.
 
“Thích một bộ phận mà cũng gọi là thích?” Thương Duệ dè bỉu, cong khớp xương tay lên chống cằm rồi tàn nhẫn hỏi lại: “Cái thích này có phải quá nông cạn rồi không? Thứ nông cạn thế thì cần gì phải có?”
 
Diêu Phi nhìn xoáy vào quai hàm của Thương Duệ, trước khi Thương Duệ lên tiếng lần nữa, cô nói: “Thiếu gia à, cậu sinh ra đã có được rất nhiều ưu ái, có thể hợp tình hợp lý yêu cầu tất cả tình cảm đều phải trọn vẹn, thiếu một miếng sẽ không phải là tình cảm hoàn chỉnh, nên vứt đi.”
 
Diêu Phi chợt mỉm cười, lông mi của cô rất dài, như cánh ve màu vàng kim ánh lên tia sáng thật mỏng dưới nắng trời. Giọng cô vẫn nhẹ bẫng: “Tôi không giống vậy, tôi có rất ít, một miếng thôi đã mãn nguyện rồi. Tại sao tôi phải phân biệt họ thích cái nào chứ? Cái nào không quý? Tương lai rời đi là chuyện của tương lai, trên đời này vốn dĩ không có tình cảm nào lâu dài và vĩnh hằng cả, sao phải yêu cầu người khác thích tôi cả đời được? Tôi xứng đáng sao?”

 
Fan sẽ cười khi thấy Diêu Phi, kiểu thích mà che miệng lại thì nụ cười đó cũng sẽ lan ra từ mắt. Nếu là một người bình thường, trong cuộc đời này Diêu Phi sẽ không bao giờ được yêu thích như thế. Nhưng là một diễn viên, là một nghệ sĩ, phần tình cảm ấy lại thuộc về cô.
 
“Tôi vào phòng vệ sinh đây.” Diêu Phi đứng dậy gật đầu với Thương Duệ rồi xoay người rảo bước về phía phòng vệ sinh.
 
Thương Duệ ngước lên nhìn ánh nắng chói chang, tất cả âm thanh đều tắc trong cổ họng.
 
Diêu Phi là người ở ngoài thế giới của anh, đến tận bây giờ luôn là thế. Sau khi anh gặp phải Diêu Phi, thế giới quan của anh đã bị tác động rất mạnh.
 
Mỗi lần đều là một cú sốc mới.
 
Hồi lâu sau, hầu kết anh chuyển động, anh ngước cằm lên. Ánh mặt trời rọi vào chiếc cổ trắng ngần của anh, tạo nên một cái bóng lớn. Thương Duệ cụp mi, cho rằng sự hiểu biết về yêu thích của Diêu Phi vừa hạn hẹp vừa ngây thơ.
 
Nhưng nếu dựa trên điều kiện chưa ai từng yêu thương cô thì sao?
 
Đến nay chưa từng có ai thật lòng có yêu thương cô cả.
 
Cô mới có thể coi chút yêu thích đó là việc lớn hàng đầu, chỉ vì sự ưa thích ít ỏi kia cô sẽ mỉm cười cong đôi hàng mi, trong đôi mắt xinh đẹp toả ra ánh sáng rung động lòng người.
 
Cô quá thiếu thốn tình yêu.
 
Thương Duệ đeo khẩu trang và đội mũ lên, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm TV Gee. Anh rất không ưa blogger đó, người này cực kì nổi tiếng trong giới đồng tính vì rất thích ghép CP nữ nữ, khuynh hướng giới tính không rõ ràng. Kiểu người có đầu óc toàn cơ bắp như Diêu Phi sẽ không tài nào tưởng tượng được, rằng trên thế giới này không đơn thuần chỉ có đàn ông xâm phạm phụ nữ, mà phụ nữ cũng sẽ xâm phạm đến phụ nữ nữa.
 
Đến một lúc nào đó chính cô tham gia vào thì cô sẽ biết được nông sâu thôi.
 
Diêu Phi ngồi đợi ở phòng vệ sinh cho đến giờ lên máy bay thì cô mới ra ngoài lên máy bay cùng Tô Minh. Lý trí mách bảo cô không cần thiết so đo với Thương Duệ, đắc tội với Thương Duệ sẽ không có ích lợi gì. Tuy nhiên, lúc Thương Duệ ra vẻ ta đây mỉa mai mình, thật tình Diêu Phi rất muốn đập di động lên mặt anh, để anh cảm nhận được nỗi khốn khó của nhân gian. Lên máy bay, Diêu Phi thở phào một hơi. Cô và Thương Duệ ngồi cách nhau rất xa, Thương Duệ ngồi ở hàng đầu tiên, còn cô và Tô Minh ngồi ở hàng cuối cùng với nhau.
 
Mức độ thoải mái của khoang hạng nhất thuộc hãng hàng không này cũng tạm, không gian tương đối rộng, hai ghế một hàng. Tô Minh ngồi bên cạnh cô, lên máy bay chị vẫn không quên bận việc, đang vùi đầu vào giải quyết việc công.
 
Máy bay cất cánh gây cảm giác ù tai khiến Diêu Phi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Chẳng rõ cô đã ngủ bao lâu, cô tỉnh giấc giữa lúc chuyến bay đang lắc lư. Trong cabin tối om, chỉ có đèn đọc sách trên đỉnh đầu sáng tỏ tạo thành một mảng vàng xám.
 
Diêu Phi ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn Tô Minh bên cạnh với ý định hỏi chị đã bay được bao lâu rồi. Bất chợt cô thấy một sườn mặt điển trai, anh không đeo khẩu trang và đang gối lên tay nhìn vào màn hình TV trước mặt. Xương hàm góc cạnh rõ ràng, ánh sáng từ TV chiếu lên mặt anh, trong tranh tối tranh sáng đường nét khôi ngô của anh khắc sâu thấy rõ.
 
Diêu Phi có một vạn câu chửi tục muốn thốt ra.
 
Cái đệch!

 


Bình luận

Truyện đang đọc