NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Thương Duệ mặc bộ vest thời trang cao cấp màu xanh đậm, không thắt cà vạt như mọi khi, cổ áo rộng, tuỳ ý ghim 1 chiếc ghim cài kim cương. Áo khoác để mở, thân hình cao ráo với vòng eo thon và đôi chân dài miên man. Anh đóng cửa xe, một tay đút túi, đôi mắt đen sâu thẳm từ từ đảo qua Diêu Phi, rồi lướt qua đôi môi mỏng của cô, nhẹ nhàng đáp: “ Hẹn hò.”

“ Yêu đương ư?” Tô Minh nhìn chằm chằm Diêu Phi một lúc, nhưng thậm chí Diêu Phi còn không thay đổi biểu cảm, cô ấy chỉ đành dời mắt, nở nụ cười nói: “Bộ đồ này của cậu chẳng phải là một trong những thiết kế thuộc bộ sưu tập mới mùa thu năm nay của nhà C sao? Đã lấy được rồi hả?”

“ Bộ đầu tiên mỗi mùa của họ đều được giao cho tôi trước, cô không biết sao?” Thương Duệ liếc mắt nhìn Diêu Phi lần nữa, khóe môi nhếch lên, cười như ko cười: “ Yêu đương là chuyện riêng tư cá nhân, hai người có thể tuỳ ý bàn tán chuyện của nhị thiếu gia đây sao? Đi đây.”

Anh sải chân rộng bước đi, rất nhanh đã đi mất.

“ Quá khoa trương.” Tô Minh quay lưng nhìn khoảng cách giữa hai chiếc xe, tặc lưỡi: “Hẹn hò thì hẹn hò, chèn xe của tôi như vậy làm gì? Khoảng trống to như thế cứ nhất thiết phải đỗ sát cạnh xe tôi à.”

Diêu Phi xuống xe, đóng cửa lại, cẩn thận kiểm tra 1 lượt, rồi nói: “ Mở cửa xe chú ý một chút là được rồi, ko va vào được đâu.” 

“ Nhất định không phải con gái, ai đưa bạn gái đến nơi nghỉ dưỡng để hẹn hò.” Tô Minh khoác vai Diêu Phi: “Đi thôi, chúng ta cũng đi hẹn hò.”

Có phải là con gái hay không đều không liên quan gì đến Diêu Phi.

“ Nói không chừng là một cô gái anh ấy đã quen lâu rồi, hẹn hò ở đây cũng là bình thường mà.” Thương Duệ ăn mặc sang trọng như vậy, đây sẽ không bao giờ là một bữa tiệc gia đình. Diêu Phi cười nói: “Hôm nay chỉ có đạo diễn Vinh Phong qua đây thôi phải không?” 

“ Chắc là vậy rồi, anh Hàn gần đây đang bận rộn cho phần sau của "Giữa hè", không có thời gian đi cùng ông ấy.

Khi bước vào nhà hàng, họ nhìn thấy Vinh Phong và Thẩm Thành, Diêu Phi sững sờ, cô đã không gặp Thẩm Thành nhiều năm rồi. Thẩm Thành trông vẫn gầy, đeo kính trông rất trầm mặc. Sau khi bị đưa đến trại tạm giam, cô và Thẩm Thành chưa bao giờ gặp lại nhau trong suốt bảy năm.

Vinh Phong vẫy tay cười: “ Không nhận ra sao?----- Nào, lại đây, Diêu Phi.”

Diêu Phi bước nhanh tới bắt tay Thẩm Thành, hai mắt cụp xuống, "Đã lâu không gặp, đạo diễn Thẩm."

"Bảo bảo, con nhìn cái gì vậy? Nhìn xung quanh có người quen không à?" Thương phu nhân thấy vẻ mặt khó lường của Thương Duệ, liền nhìn theo về phía cửa: "Con quen hai cô gái đó à?"

Thương Duệ không thích những nơi như khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, anh  luôn cho rằng đó là một nơi chăm sóc sức khỏe cho những người già. Thương phu nhân lại rất thích mấy chỗ này, dạo này trời chuyển lạnh nên bà rủ theo một người bạn đến đây. Không biết Thương Duệ nghĩ thế nào mà đột nhiên lại gọi điện thoại nói muốn đi cùng bà.

“Không quen.” Thương Duệ thu lại ánh mắt, nhấp một ngụm trà, hàng mi dày và mảnh rũ xuống.

Cô ấy cười với người khác trông thật đẹp.

Còn bắt tay với mọi người.

Ah

“ Mẹ tưởng hai người quen nhau, thấy con nhìn người ta rất lâu.” Thương phu nhân thu hồi tầm mắt, gắp một con tôm nước ngọt vào đ ĩa của Thương Duệ, nói: “Ăn thử đi, tươi lắm đó.”

Thương Duệ không có hứng thú với tôm tươi, vì vậy cũng không có đụng vào, "Mẹ ăn đi, đừng gắp cho con, ba không đi cùng mẹ sao?"

“Ông ấy bận rộn, toàn tham công tiếc việc”. Thương phu nhân đưa cho Thương Duệ một chén canh, "Ăn chút gì trước đi, lát nữa mẹ dẫn con đi gặp dì Từ, bà ấy đang ở phía sau đánh bài.”

“Không gặp, lát nữa con sẽ đi.” Thương Duệ cụp mi xuống, tỏ vẻ thờ ơ. Anh không hề quan tâm đ ến bạn bè của mẹ mình, giọng điệu lảng tránh: "Con bận lắm."

“ Con còn nhớ Tịnh Mẫn ko?”

“ Ai vậy?” Thương Duệ nhướng mắt lên.

"Con gái của dì Từ, tên là Trần Tịnh Mẫn, nhỏ hơn con hai tuổi. Năm con bảy tuổi, con bé đã ôm con khóc rất lâu, la hét đòi gả cho con." Bà Thương đặt đũa xuống, mỉm cười nói: “ Vô cùng dễ thương, con bé đang ở đằng sau kìa. Vừa trở về nước, con có muốn gặp không?"

Thương Duệ không nhớ ra được người này, nhưng nghe có vẻ khó chịu, giọng lạnh lùng: "Có rất nhiều người khóc lóc muốn kết hôn với con, con làm sao có thể nhớ hết được."

"Không giống như fan hâm mộ của con, kiểu thích này sẽ nảy sinh tình cảm thực sự. Tịnh Mẫn là một cô gái rất tốt. Cô ấy xinh đẹp, học hành tử tế, cư xử khôn khéo." Bà Thương nói, "Con không thể cũng như anh trai con được, bốn mươi tuổi mới kết hôn là quá muộn. "

“ Yên tâm đi, con sẽ không kết hôn đâu.” Thương Duệ thản nhiên uống cạn cốc nước: “ Con sẽ càng không dùng hai từ "khôn khéo" để miêu tả về người con gái mà con thích, nghe như kiểu vừa không có cá tính vừa không có năng lực.”

Thương phu nhân: “…”

“ Ồ, ngưỡng mộ quá.”

Thương Duệ sắc mặt không thay đổi, giọng điệu chậm rãi không dao động, “Con thích phụ nữ mạnh mẽ hơn con.”

Bà Thương: "... Duệ Duệ, hoá ra con thích người mạnh mẽ sao?"

“Chà.” Thương Duệ uống nước xong, gật đầu, “Con thích phụ nữ có tham vọng và năng lực. Chúng con có thể yêu thương nhau và có mục tiêu chung. Chiều cao trên 1,7 mét, chân dài, thân hình cân đối, quyết đoán và theo đuổi mục tiêu, tính cách độc lập và chuyên nghiệp cao. "

Tốt nhất là người chơi đùa tình cảm với anh, anh mới có thể tìm thấy một người phụ nữ phù hợp với tính cách.

“ Bảo bối, con có người mình thích rồi à?” Thương phu nhân dò hỏi.

Thương Duệ nhìn chằm chằm một hồi, sau đó khoanh tay dựa vào ghế ngồi: "Mẹ nghĩ sao?"

"Tên gì? Làm công việc gì?" Lần đầu tiên Thương Duệ nói thích là năm anh mười tuổi, đã gần mười sáu năm trôi qua, người ta đều nói Thương Duệ có rất nhiều bạn gái, nhưng bà chưa bao giờ gặp dù chỉ một người: "Đương nhiên, những cái này cũng không thành vấn đề, quan trọng là người mà con thích."

“Nếu chúng con thành đôi.” Thương Duệ rót một tách trà khác, uống cạn rồi cúi xuống nhìn chiếc cốc tráng men trắng, “Con sẽ đưa cô ấy về ra mắt với mẹ sớm thôi.”

Cách giáo dục của gia đình nhà họ chia làm hai thái cực, anh cả là con đầu lòng của cha mẹ, từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc như trong quân đội, chỉ có thắt chặt chứ không bao giờ được buông lỏng, kể cả việc giáo dục giới tính. Thương Tử Minh từng bị bắt vì yêu sớm hồi cấp 3. Cha mẹ càng ngăn cản thì anh càng chống đối. Hậu quả là sau đó, một tai nạn đáng tiếc đã xảy ra, cô gái đó phải phá thai, đi ra nước ngoài và không bao giờ trở lại nữa.

Thương Tử Minh từ đó không yêu đương cũng chẳng kết hôn. Ngoại trừ công việc ra, chẳng có gì có thể khiến anh bận tâm cả.

Đến khi Thương Duệ ra đời, cha mẹ sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra nên không dám kiểm soát con mình như vậy nữa. Thương Tử Mình lớn hơn Thương Duệ nhiều tuổi, đủ để có khả năng bảo vệ Thương Duệ. Anh ấy đã tiếp nhận sự nghiệp giáo dục Thương Duệ từ nhỏ tới lớn, bù đắp tất cả những mất mát của anh ấy cho Thương Duệ, mới khiến cho Thương Duệ quen thói cao ngạo, buông thả, hống hách như bây giờ.

“Thật không?" Thương phu nhân cao giọng phấn khích.

Thương Duệ nghe thấy tiếng mở cửa, liền liếc nhìn ra ngoài, tình cờ gặp Diêu Phi đang đi ra. Diêu Phi mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, cột tóc đuôi ngựa cao để lộ cần cổ trắng nõn.

Thương Duệ thản nhiên nhín chỗ khác, cau mày giơ tay đóng cửa.

“ Chuyện gì thế?” Thương phu nhân nhìn qua khe cửa xem có gì không.

“ Không có chuyện gì.”

Người phục vụ mang beef steak lên, Thương Duệ cắt một miếng từ từ nhai.

“ Tâm trạng không tốt à?” Thương phu nhân nhìn kỹ cổ tay của Thương Duệ. Anh gần đây sút cân đến độ lộ rõ cả xương cổ tay rồi, đồng hồ đeo tay cũng bị rộng ra: “ Con gần đây giảm cân à? Gầy quá rồi, đừng giảm cân nữa. Sức khỏe mới quan trọng, thẩm mỹ của mọi người thời nay quá kỳ lạ rồi.”

“ Ai bảo con trai mẹ là ngôi sao cơ chứ? Ngôi sao chính là người có ngoại hình đẹp được công chúng công nhận.” Thương Duệ thản nhiên nói: "Khán giả thích nhìn người gầy, vậy con cũng phải gầy đi."

"Anh trai con cả đời này hi vọng con sống tự do tự tại, vô lo vô nghĩ. Ai biết được con lại đâm đầu vào chỗ này, phải tạo ra một lớp vỏ bọc để bảo vệ mình, bản thân lúc nào cũng bị ràng buộc.”

“ Chỉ có kẻ ngốc mới cả đời vô lo vô nghĩ.” Thương Duệ lái xe tới, anh không thể uống rượu cũng không thể hút thuốc trước mặt mẹ. Hai tháng gần đây tâm trạng của anh không được tốt, chuyện “yêu đương” bốn tháng qua đã khiến anh đủ đau đầu rồi. Nếu anh và Diêu Phi ở bên nhau thật, anh vẫn còn có đường lui. Diêu Phi trực tiếp tham gia đoàn phim mới, nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Kể từ khi thoát khỏi “yêu đương”, anh cảm thấy trống rỗng, sau lưng không có ai. Giống như việc cai nghiện vậy, khiến anh mất ngủ, bồn chồn mỗi ngày, gần đây còn chán ăn: “Chỉ cần chúng ta còn sống trên đời này thì làm gì có tự do thực sự."

“ Còn trẻ như vậy đã cảm nhận được đời người rồi.” Thương phu nhân nhìn Thương Duệ, gần đây anh ấy đã trưởng thành hơn rồi. Đường nét ngũ quan trên gương mặt càng thêm trầm lặng hơn, đôi mắt có chiều sâu của một người trưởng thành. Hình như anh đã trưởng thành rồi. "Cô gái đó không thích con à?”

Thương Duệ nhướng mắt, lập tức nở nụ cười: "Rõ ràng như vậy sao?"

“Tại sao vậy?” Thương phu nhân ngạc nhiên: “Trên đời này còn có người không thích con ư?”

Thương Duệ im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Có rất nhiều người không thích con trai của mẹ mà. Con không phải người ưu tú. Không thích con mới là chuyện bình thường."

“Đâu có, con rất xuất sắc.” Thương phu nhân khen ngợi cậu con trai nhỏ của mình không ngớt: “Ai nói bảo bối của mẹ không ưu tú? Ngay từ đầu, đó không phải là công lao của cha và anh trai con, mà là do chính con đã tự thành công trong giới giải trí.” Con rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng, không mang theo bất cứ thứ gì, một mình đi đến tận ngày hôm nay.”

Thương Duệ nhếch khoé môi không nói gì, cúi người rót cho mẹ một ly nước.

Anh thực sự muốn hỏi mẹ rằng bà đã mua bộ trang điểm ở đâu, anh đã mua mười bộ như thế tặng cho Diêu Phi.

Thương Duệ không thích đồ Nhật cho lắm, nếu không phải biết rằng hôm nay Diêu Phi tới ăn cơm thì anh cũng sẽ không đến. Mới ăn được một lúc, anh đã đứng dậy, một mình đi nhà vệ sinh.

Rửa tay xong đi ra, anh cúi xuống móc ra hộp thuốc lá.

Bỗng xuất hiện có người xuất hiện trước mặt, Thương Duệ theo bản năng tránh sang một bên, đối phương cũng di chuyển. Họ vô tình chạm mặt nhau, hương hoa lan quen thuộc phả vào mũi. Thương Duệ ngước mắt lên thì thấy Diêu Phi, có lẽ Diêu Phi đã uống rượu. Mặt cô hơi đỏ, đôi mắt đen láy, trong veo.

“Em định không cho tôi vào toilet sao?” Thương Duệ cầm hộp thuốc lá bỏ vào túi, một tay đút túi, ngước mắt lên nhìn Diêu Phi đầy ẩn ý: ​​“Cô Diêu, cô có ý đồ xấu với tôi. "

Diêu Phi cất điện thoại vào túi quần, tránh sang một bên, giơ tay ra hiệu: "Nhị thiếu gia, mời đi trước."

“Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần mới khó.” Giọng nói của Thương Duệ chậm rãi, đôi mắt đen của anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm Diêu Phi: “Em đã đá tôi rồi, chuyện này chưa xong đâu.”?????

Diêu Phi cũng không ngờ lại đụng phải Thương Duệ, cô gần như nghi ngờ Thương Duệ cố ý làm vậy, nhưng giọng điệu của anh ta quá chính đáng, quá là cao thủ. Vẫn chưa kết thúc là như thế nào? Anh muốn chơi trò kh ủng bố sao?

“Anh uống rượu à?” Diêu Phi không ngửi thấy mùi rượu, nhưng tình trạng của Thương Duệ không giống lúc tỉnh táo chút nào. Anh cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên trên có khuy cài kim cương tinh tế và trang nhã. Những phụ kiện đi kèm trên người anh vốn có hơi cường điệu hơn bình thường, nhưng được anh phối lên vô cùng hợp.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh quá thanh tú, cùng với khí chất ngút ngàn, vẻ đẹp này tựa như đóng băng trên bánh vậy.

(*) Đóng băng trên bánh: Thành ngữ Trung Quốc: có ý khen ngợi, ẩn dụ đẹp càng thêm đẹp, vui thêm vui 

“Em cảm thấy là tôi uống rượu ư?” Thương Duệ tiến lên một bước, ngón chân gần như chạm vào giày của Diêu Phi, nghiêng người thấp xuống, nhẹ nhàng nói: “Diêu Phi__”

“Anh Duệ?” Một giọng nói tinh tế vang lên từ phía sau.

Thương Duệ và Diêu Phi cùng lúc quay lại nhìn, hơi thở của họ phả vào nhau, đan xen nóng rực. Ngay lập tức, Diêu Phi lùi lại một bước, lông mi đen rậm rạp của Thương Duệ rũ xuống, yết hầu hiện rõ lên.

Sâu trong mắt Thương Duệ ánh lên cái nhìn u tối.

Một cô gái mặc váy đen dài đến gối, đi giày cao gót, dáng người cao và nữ tính, trang điểm tinh tế. Cô gái vẫy tay đi thẳng tới chỗ Thương Duệ, vòng tay tính ôm lấy anh. Thương Duệ theo phản xạ lùi sang một bên khiến cô gái mất đà suýt ngã, loạng choạng lấy lại thăng bằng, môi mấp máy cố tỏ ra bình thường: “ Anh Duệ, em _____”

“ Tại sao cô lại đến đây?” Thương Duệ rất nhanh đã ngắt lời cô gái. Cô gái liếc nhìn Diêu Phi một lượt từ trên xuống dưới, rồi quay lại nói với Thương Duệ: “Tất nhiên là đến ăn cơm rồi, không thì làm gì chứ?”

Diêu Phi thực sự không quan tâm chút nào sao?

Bình luận

Truyện đang đọc