NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

“Tại sao em lại ở đây?” Đôi mắt xinh đẹp đó của Diêu Phi quá dễ nhận ra, Tô Minh vừa nhìn khắc biết ngay: “Ném hoa đi, gã là một thằng điên đó.”
 
“Em có việc ở gần đây ạ.” Diêu Phi ném hoa vào thùng rác, nhanh chóng bước về: “Em đi ngang qua đây đúng lúc thấy chị nên muốn chào hỏi chị thôi. Em bắt gặp người kia đang quấy rầy chị, anh ta chưa gây ra phiền phức gì cho chị chứ?”
 
Người đàn ông đó là bạn trai cũ của Tô Minh, là một kẻ lừa tình và cặn bã đúng chuẩn. Diêu Phi đã điều tra toàn bộ tài liệu về Tô Minh, bởi vậy vừa nhìn thoáng qua là cô nhận ra ngay, trí nhớ của cô khá tốt. Bảy năm qua cô từng học rất nhiều kĩ năng, biết quan sát sở thích của mỗi người nhằm lấy lòng họ một cách thật hoàn hảo, cô được đánh giá là một người có học lực rất mạnh vì vận dụng kiến thức không tồi. Tô Minh rất ghét người đó nên cô mới dám ra tay.
 
“Em làm gì ở gần đây?” Tô Minh nhìn thẳng vào mắt cô, không bỏ qua lời nói dối của cô.
 
Mặt Diêu Phi bỗng chốc đỏ bừng lên, nóng hầm hập như lửa đốt, cô mím môi: “Tổng giám đốc Tô, thật ra em tới tìm chị.”
 
“Cùng ăn cơm trưa đi.” Tô Minh đi ra ngoài: “Chị đang định liên lạc với em, nếu em đã tới đây, vậy chị tiết kiệm được tiền điện thoại rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
 
Diêu Phi vội đuổi theo Tô Minh, vòng vo tam quốc, đây là có hi vọng?
 
“Em mời chị ăn cơm nhé, em nên mời chị một bữa, chị đã giúp em rất nhiều.”
 
Tô Minh không nói được hay không, mà chỉ dẫn Diêu Phi đến một quán ăn Trung Quốc gần đó và yêu cầu một phòng bao. Quán ăn này được trang trí cao cấp và thời thượng, hẳn giá cũng rất chát. Nhìn một phần rau xào mà tốn tận ba con số, Diêu Phi yên lặng đưa thực đơn đưa tới trước mặt Tô Minh, đoạn tính nhẩm xem xong bữa ăn này thì tiền của mình có thể chống chọi thêm được mấy ngày nữa.
 
Tô Minh ghi món ăn xong, đọc số thẻ hội viên rồi mới trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
 
“Chị đã cam kết sẽ trả lời đúng giờ, là chị lỡ hẹn rồi.” Tô Minh mở lời.
 
Diêu Phi chần chừ đứng lên: “Tổng giám đốc Tô, em không sao đâu ạ, bao lâu em cũng chờ được.”
 
“Không sao, ngồi đi, đừng căng thẳng.” Tô Minh nhìn gương mặt non nớt và sạch sẽ của Diêu Phi, rất dễ liên tưởng đến những sinh viên vừa mới bắt đầu đi làm: “Anh Hàn và tổng giám đốc Du rất hài lòng về em, bọn chị đang suy nghĩ sẽ sử dụng em. Tuy nhiên, hợp đồng của em quá phiền phức, hợp đồng của em không đơn giản là vấn đề tiền, em hiểu chứ? Chị phải thuyết phục bên đầu tư và cổ đông của bọn chị chịu mạo hiểm, những chuyện này cần phải có thời gian.”
 
Trái tim đang treo ngược của Diêu Phi dần trở về đất bằng, ngay sau đó cô khom lưng cúi người thật thấp với Tô Minh: “Cảm ơn chị.”
 
Bất luận có được hay không, cô vẫn phải cảm ơn Tô Minh.
 
“Ngồi đi.” Tô Minh chỉ vào cái ghế đối diện, từ đầu chí cuối chị không đành lòng: “Em có bản chính hợp đồng quản lý của mình không?”
 
“Có ạ.” Trước tiên Diêu Phi rót đầy ly nước cho Tô Minh rồi mới ngồi xuống lại: “Ở chỗ em, chị có cần không ạ? Em sẽ về lấy.”

 
“Đợi lát nữa cơm nước xong đi đã, chị và em sẽ cùng qua đó.” Tô Minh nhìn vào mắt của Diêu Phi, không nỡ thốt ra lời chối từ. Nếu Diêu Phi tới trễ nửa ngày, cuộc điện thoại từ chối của chị sẽ gọi tới di động của Diêu Phi. Có lẽ chị sẽ giúp được Diêu Phi nhưng Diêu Phi sẽ không vào được đoàn phim “Giữa Hè”, hợp đồng của cô lằng nhằng quá, đoàn phim không chờ nổi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Giữa Hè” là dự án lớn nhất năm nay của công ty họ, chị không muốn liều lĩnh. Nếu sai lầm, chị sẽ bị đám cổ đông kia công kích, chị không biết có thể giữ nổi địa vị tại Hạ Minh như hiện nay hay không.
 
Thương nhân lấy lợi làm đầu, Tô Minh là thương nhân, chị không phải là nhà từ thiện.
 
Thế nhưng, Diêu Phi tìm tới, cô nhìn chị với đôi mắt tràn đầy hi vọng khiến trong lòng Tô Minh khó chịu lắm. Diêu Phi chờ đợi bảy năm, bảy năm với một cô gái trẻ tuổi, thật sự là lâu quá đỗi.
 
“Bây giờ em về lấy, nhanh lắm ạ.” Diêu Phi nói dứt lời thì lập tức đứng dậy: “Chị ăn cơm trước đi, em về lấy, chị ăn xong em sẽ đưa đến ngay ạ.”
 
“Đừng vội.” Tô Minh cau mày hỏi: “Em về làm gì? Chị muốn nói về chuyện của em, chị kí hợp đồng với em, vậy phải tẩy trắng cho em thế nào, chúng ta phải bàn bạc những chuyện này chứ? Em nghe chị đi.”
 
Diêu Phi ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn Tô Minh.
 
“Trò chuyện với nhau được chứ?” Tô Minh hỏi.
 
Diêu Phi mím môi, im lặng khoảng một phút, sau đó cô gật đầu: “Chị hỏi đi.”
 
“Những scandal kia, có bao nhiêu là thật?”
 
“Trừ vụ tạm giam mười lăm ngày.” Diêu Phi cố gắng để bản thân thật bình tĩnh. Cô hít sâu: “Đều là giả, chị tin không?”
 
“Tại sao có mười lăm ngày đó?” Tô Minh nói: “Chị phải nghe hết mới có thể quyết định được có nên tin không.”
 
Diêu Phi nhếch môi nhưng không bật cười. Cô cầm ly nước ấm, khớp xương trên ngón tay gầy guộc trắng bệch vì siết quá chặt: “Em đã đánh Lý Thịnh.”
 
“Anh ta quấy rối em?”
 
“Anh ta bỏ thuốc em.” Diêu Phi khó nhọc đáp: “Tổng giám đốc Tô, em không hề làm gì cả, em chỉ từ chối yêu cầu vô lý thôi. Ba em là huấn luyện viên võ thuật, em được học võ từ nhỏ, tài nghệ tạm ổn. Em chỉ tự vệ, em không biết sao cuối cùng lại biến thành cố ý gây thương tích.”
 
Tô Minh chau mày im lặng.

 
“Tất cả mọi người đều chửi em, bảo đạo đức em bại hoại, bảo em là con đàn bà ti tiện, bảo em bò lên giường Lý Thịnh.” Diêu Phi cười khẽ: “Nếu em đúng như họ nói thì sao em lại bị cấm diễn chứ? Lý Thịnh là người tốt lành gì đâu? Theo em được biết, số lượng bạn gái của anh ta chưa từng ít hơn hai, thường xảy ra chuyện song song một lúc mấy người, người bạn gái nào mà lại dại dột bắt gian anh ta chứ? Chỉ có giả mới bị đóng đinh vào giá đỡ của nỗi ô nhục đó thôi ạ.”
 
“Thú thật, nếu em muốn bò lên giường, vậy em tuyệt nhiên sẽ không như bây giờ, em có thể cho bản thân được sống tốt hơn, em cũng sẽ sống thật sung sướng.”
 
Đây là sự thật, mặt của Diêu Phi chính là vốn liếng. Miễn là cô muốn, cô sẵn sàng ra ngoài thì có người sẽ dâng tài nguyên cho cô.
 
“Trong cái vòng lẩn quẩn này, muốn sống sạch đúng thật không dễ gì.” Diêu Phi thở dài, ngữ điệu rất nhẹ: “Ban đầu em cũng biết vậy nhưng em vẫn lựa chọn con đường này, em muốn diễn xuất một cách sạch sẽ, điện ảnh là vùng đất sạch duy nhất trong đời em.”
 
Tô Minh uống hết phần nước còn lại: “Chị tin em.”
 
Diêu Phi nhìn Tô Minh, trong lòng nảy sinh rung động.
 
Như thể có một trận mưa rơi xuống trái tim cằn cỗi, những hạt giống héo mòn lâu ngày bắt đầu nảy mầm và chui ra khỏi mặt đất cháy khô.
 
“Cảm ơn.”
 
“Tuy vậy, chị có một vấn đề, làm sao Lý Thịnh lại bỏ qua cho em được?” Tô Minh ngước mắt: “Cậy vào tính tình của Lý Thịnh, giam em bảy năm, chẳng làm gì em cũng rất —— khó tin đấy. Chị không có ý gì khác mà chỉ tò mò thôi, em có thể không cần trả lời.”
 
Bấy giờ Diêu Phi im lặng khá lâu, khi món ăn đã được dọn lên đủ, cô mới nhìn Tô Minh: “Anh ta có một điểm yếu, anh ta nghĩ em có chứng cứ nên sợ em cá chết lưới rách.”
 
“Về phương diện nào?”
 
“Cận Hân không phải tự sát.” Diêu Phi cất giọng một cách trầm trọng: “Em biết chuyện đó.”
 
Tô Minh cũng hít một hơi. Cận Hân là nghệ sĩ dưới trướng truyền thông Hoa Hải, bảy năm trước chuyện Cận Hân rơi xuống từ một khách sạn ở Hồng Kông và chết thảm gây rúng động rất lớn. Lúc ấy có người nói tự sát, có người cho rằng bị hãm hại, cuối cùng cảnh sát kết luận là tự sát: “Sao em biết? Em biết được gì? Có chứng cứ không?”
 
Tô Minh tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu, ngoài hai năm đầu gầy dựng sự nghiệp đương đầu với nhiều gian truân thì còn lại chị đều suôn sẻ. Sau này gặp được Thương Duệ và Du Hạ, Thương Duệ là cậu ấm đời thứ hai giàu có nhất, con trai của một nửa giang sơn truyền thông. Du Hạ rất tài hoa, sống tự do ngày qua ngày. Người trong giới khá nể nang cô ấy, không dám quấy rối quá trắng trợn.
 
Chị đã nghe nói về một số chuyện u ám, chỉ có điều cho tới bây giờ chị chưa từng gặp qua. Thật không thể tin nổi, thậm chí không tài nào tưởng tượng được, sống cùng không gian mà lại xảy ra một chuyện hoang đường đến nhường này.
 

“Cuộc gọi cuối cùng của cô ấy là gọi cho em.” Diêu Phi nói tiếp: “Thật ra đó là một cuộc gọi trống nhưng bản chất Lý Thịnh đa nghi, anh ta lấy được điện thoại của Cận Hân, biết trước khi chết Cận Hân đã gọi một cú điện thoại, tuy vậy anh ta không biết là ai. Lúc ấy Lý Thịnh muốn em ngồi tù, em mới thả chuyện này ra, lừa anh ta để anh ta nghĩ em có chứng cứ.”
 
Tô Minh đã hiểu, cuộc điện thoại đó là lá bùa cứu mạng Diêu Phi. Lý Thịnh không biết Diêu Phi có ghi âm không, không biết cuộc điện thoại cuối cùng đó đã để lộ bao nhiêu tin tức. Lỡ như ghi âm rồi và nếu đó là thông tin quan trọng thì sao. Giả như ép Diêu Phi tung ra, dù Lý Thịnh không bị xử phạt nhưng dư luận chắc chắn sẽ không hay ho gì.
 
Diêu Phi đặt hết thảy trước mặt chị, thẳng thắn và chân thành, một lòng tín nhiệm không mảy may giấu giếm. Xem ra Tô Minh đã hiểu tại sao Diêu Phi phải sống thảm đến vậy, quả thật cô hơi ngốc nghếch. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Nếu cuộc điện thoại đó không nói gì, sao em nghĩ Cận Hân không tự sát?”
 
“Cô ấy sẽ không.” Diêu Phi lắc đầu: “Người tự sát sẽ không lên kế hoạch đi du lịch, sẽ không mua sẵn vé máy bay. Trước khi ra ngoài, cô ấy cười rời đi, chúng em còn hẹn sẽ ăn lẩu.”
 
“Trước đây hai đứa ở cùng nhau?”
 
“Lầu trên và lầu dưới ạ.” Diêu Phi đáp.
 
Tô Minh nhìn Diêu Phi hồi lâu: “Chị biết rồi.”
 
Muốn kí hợp đồng với Diêu Phi ngoài việc họ phải đối đầu trực diện, tuồng như thật sự không còn lối thoát nào khác. Thế nhưng, bỗng nhiên chị muốn đánh cuộc một phen, một lần liều mạng cho sự ngây thơ này.
 
Cơm nước xong, Diêu Phi mượn cớ đi toilet để tính tiền, thế mới biết nơi đây có chế độ hội viên, Tô Minh đã thanh toán rồi. Cô cầm ví tiền, im lặng một hồi rồi hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”
 
“Diêu Phi.” Diêu Phi quay lại thấy Tô Minh đã ra khỏi phòng và đang đi đến lối ra: “Đi thôi.”
 
Tô Minh mặc áo khoác ngoài màu đen, thắt lưng ôm lấy đường cong cơ thể, tóc luôn được chải kĩ lưỡng. Chị vừa dày dạn vừa mạnh mẽ, làm bất cứ chuyện gì cũng thành thạo.
 
“Tổng giám đốc Tô, em muốn mời chị ăn cơm mà ——”
 
“Chờ em kiếm được tiền rồi hẵng mời chị.” Tô Minh giẫm giày cao gót đi thật nhanh: “Chị chờ bữa cơm ấy của em.”
 
Nghe được ý trong câu chữ, Diêu Phi cong môi lên: “Dạ!”
 
“Đeo khẩu trang lên đi, em là nghệ sĩ đó.”
 
Diêu Phi đeo khẩu trang lên.
 
Tô Minh lái xe đưa Diêu Phi về nhà, càng lái càng xa, xe dừng ở rìa thành phố. Tô Minh theo Diêu Phi xuống xe, bắt gặp một dãy nhà trọ thấp bé đơn sơ, ngoài một người gác cổng ra, Tô Minh không thấy bất kì sự bảo đảm nào về mặt an toàn cả.
 
Tô Minh hoài nghi ông bảo vệ già ở đây cực, không biết ai sẽ bảo vệ ai đây?
 

“Tổng giám đốc Tô, chị chờ ở đây đi để em lên lầu lấy. Nhanh lắm, em ở lầu hai.”
 
Cầu thang là một tấm sắt rất đơn giản, đi lên sẽ phát ra tiếng lách cách.
 
Tô Minh nhìn thấy điểm cuối cùng của sự nghèo khó ở Diêu Phi. Chị lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, trời xui đất khiến chị muốn vào xem thử Diêu Phi đang sống ở một nơi quỷ quái thế nào.
 
Lúc nghèo nhất, Tô Minh cũng chưa từng ở một chỗ như này.
 
Chị bước lên cái cầu thang không quá chắc chắn đó, tầng hai dày đặc những cánh cửa nối tiếp nhau, khoảng cách giữa các hộ gia đình rất gần. Một tầng có một đến hai mươi gia đình. Cửa thứ sáu được mở ra, vừa bước tới chị đã đụng phải Diêu Phi.
 
“Tổng giám đốc Tô, sao chị lại lên đây?” Diêu Phi đưa hợp đồng cho Tô Minh: “Em có thể lại một bản nữa không ạ?”
 
“Chị sẽ không mang bản hợp đồng này đi đâu. Hợp đồng rất quan trọng, em nhất định phải bảo quản nó thật kĩ.” Tô Minh nhìn căn phòng sau lưng Diêu Phi, cửa sổ nhỏ hẹp, trong phòng mờ tối làm người ta khó thể tin đây là chỗ ở của một nghệ sĩ.
 
Cho dù là nghệ sĩ đã hết thời, đáng lẽ cô không phải nghèo thành ra thế này.
 
“Chụp lại là được.” Tô Minh lấy điện thoại di động ra chụp hình bản hợp đồng: “Em cầm hợp đồng đi.”
 
Diêu Phi cầm hợp đồng, Tô Minh vừa chụp hình vừa lướt nhìn nội dung hợp đồng và bị kinh hãi đến mức da đầu tê rần. Hợp đồng kiểu này mà Diêu Phi lại dám kí. Một hợp đồng thế mà Thụy Ưng dám cho nghệ sĩ kí, đúng là một bản hợp đồng ngang ngược và điên rồ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Chụp xong tất thảy, Tô Minh mới cất điện thoại đi, rồi lại nhìn sơ qua căn phòng đổ nát kì cùng kia. Trầm ngâm một lát, chị nắm chặt lấy vai của Diêu Phi: “Chờ tin của chị nhé.”
 
“Tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi mở lời đầy khó khăn: “Dù được hay không, em cũng cảm ơn chị, suốt đời này em sẽ ghi nhớ lòng tốt của chị. Cảm ơn chị ạ.”
 
Tô Minh quay người sải bước đi, vẫy tay khi đưa lưng về phía Diêu Phi.
 
Chị cầm điện thoại ra khỏi nhà trọ, lên xe.
 
Ngồi trong xe, Tô Minh lấy một điếu thuốc châm lên, mùi thuốc lá không tài nào dằn được cơn xao động trong lòng chị. Đã nhiều năm qua chị chưa từng bốc đồng như thế. Chị luôn luôn đặt lợi và hại ở vị đầu tiên, lý trí mách bảo chị phải cách xa Diêu Phi, đừng bao giờ lạm dụng lòng trắc ẩn bởi chị là người làm ăn. Có lẽ chị sẽ bị kéo xuống vực sâu, biết đâu Diêu Phi không có giá trị cao đến vậy, chẳng thể mang lại được bao nhiêu tiền cho chị cả.
 
Hút xong một điếu, Tô Minh thở dài dập tắt thuốc lá rồi gửi hợp đồng cho luật sư, sau đó gọi điện thoại cho Du Hạ. Du Hạ chắn chắc có tiếng nói ở công ty, hẳn nhiên cô ấy cũng có tiếng nói trong dự án “Giữa Hè” này.
 
Điện thoại vang lên chốc lát mới được kết nối, Du Hạ cất giọng dịu dàng: “Tô Minh, có chuyện gì sao?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Tô Minh cầm tay lái nhìn con đường phía trước: “Hạ Hạ, chị muốn kí hợp đồng với Diêu Phi, chị muốn nâng đỡ cho em ấy được nổi tiếng. Dù khó khăn đến mấy chị cũng phải kí bằng được, em sẽ giúp chị chứ?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc