NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Thương Duệ gửi đi bản nhạc và bản thu âm hoàn chỉnh. Bản này là một bài hát hoàn chỉnh, được thu âm trong phòng thu, âm thanh nghe hay hơn.

Diêu Phi không biết nhiều về bản nhạc nên cô đã hát theo cảm xúc. Cô rất hiếm khi hát trước công chúng, nên vẫn còn một chút thiếu sót.

Cô nghe bài hát đến tận 1 giờ sáng mới ngủ, 5 giờ 30 phút đã bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Dậy đánh răng rửa mặt, cô ra ngoài lúc 6 giờ,  tình cờ đụng phải Thương Duệ. Thương Duệ vẫn như mọi khi, mặc một chiếc áo khoác ngắn, quần jean phối với giày thể thao, không đội mũ hay quấn khăn, lộ ra phần cổ trắng lạnh.

“Chào buổi sáng.” Diêu Phi lên tiếng trước.

Thương Duệ gật đầu với cô rồi sải đôi chân dài thon thả đi tới, "Chào buổi sáng."

Điều lạ là Diêu Phi không nhìn thấy Thái Vỹ bên cạnh Thương Duệ. Thái Vỹ suốt ngày đi theo Thương Duệ như mẹ già, nhưng hôm nay anh lại để Thương Duệ tự lập bước đi.

“Ăn sáng chưa?” Diêu Phi đổi chủ đề: “Lưu Man đi lấy điểm tâm rồi, nếu anh cần thì mang cho anh một phần.”

“Trợ lý của tôi cũng đi ăn sáng rồi.” Thương Duệ đeo khẩu trang bước đến thang máy, ấn nút đi xuống, ánh mắt bất giác rơi trên người Diêu Phi, “Anh Thái nói hôm qua em đưa tôi về, làm phiền rồi. Cảm ơn."

“Anh khách khí rồi.” Diêu Phi nói, “Tôi cũng không giúp được gì nhiều. Hôm qua anh cũng giúp tôi đỡ rượu.”

Thang máy vang lên tiếng ngừng lại. Thương Duệ giơ tay chặn cửa thang máy để cho Diêu Phi vào trước. Diêu Phi liếc anh một cái, Thương Duệ khi nào lại trở nên ga lăng như vậy? Anh ta định làm cái quái gì vậy?

Thương Duệ bước vào thang máy, Diêu Phi nhanh chóng ấn xuống lầu.

“Có cần gọi anh Hàn không?” Có ba người ghi hình, đạo diễn và hai diễn viên chính.

“Đến mười giờ anh ta mới ghi hình, vẫn còn sớm.” Thương Duệ dựa vào thành thang máy ngáp một cái, dùng vai chống đỡ cơ thể, nhìn xuống mái tóc đen dài mềm mại của Diêu Phi, “Nghe nhạc thế nào rồi? Không cần hỏi gì sao?”.

"Nếu như hát rất tệ, có thể chỉnh âm không?”  Diêu Phi không có khái niệm ​​gì về việc ca hát, cô rất ít khi hát trước mặt mọi người, sợ hát sai nhạc.

“Có thể.” Thương Duệ bất chợt mỉm cười, đuôi mắt sâu tràn ra ý cười, giọng nói trầm thấp: "Yên tâm hát đi, hát thành cái dạng gì thì bên kỹ thuật chỉnh nhạc cũng đều có thể cứu chữa."

Diêu Phi nhướng mày, “Vậy thì tốt rồi”

"Tôi đã từng chứng kiến có người hát lạc nhịp đến mẹ cũng không nhận ra, đúng là hiện trường lật xe thê thảm. Sau khi được bộ phận âm thanh sửa chữa, liền lọt top tìm kiếm, được người hâm mộ khen là giọng ca trời sinh, độc nhất vô nhị trên thế giới này."Thương Duệ cùng Diêu Phi nói chuyện phiếm, nhìn Diêu Phi cười: "Em đoán xem là ai?"

Diêu Phi đoán không ra.

Nói chuyện phiếm về các ngôi sao khác ở nơi công cộng, nếu bị quay được sẽ chết rất thảm.

Kể từ khi gia nhập đoàn phim “Tình yêu lặng lẽ”, cô đối với ranh giới cuối cùng trong giới giải trí hiện nay đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào. Trong thời đại của khoa học kỹ thuật, hết thảy đều có khả năng.

Cửa thang máy ở lầu một mở ra, hai người trợ lý mang theo bữa sáng đã đợi ở ngoài cửa.

Diêu Phi bước ra ngoài trước, nhìn thấy sương mù dày đặc qua tấm kính thủy tinh. Sáu giờ mùa đông, trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài chìm trong bóng tối xám xanh, cây cối ẩm ướt, không nhìn rõ trời mưa hay đã tạnh. "Còn mưa không?"

“Không mưa nữa, trời nhiều mây.” Lưu Man đưa bữa sáng cho Diêu Phi nói: “Nhưng rất lạnh, vừa rồi em suýt chết cóng.”

Khi họ vừa bước ra khỏi khách sạn, cơn gió lạnh như dao cứa dồn dập thổi tới. Diêu Phi sợ mang khăn quàng cổ quá cồng kềnh, bọn họ có thể gặp người hâm mộ ở cổng đài truyền hình. Để tránh dìm ảnh, người nổi tiếng mỗi giây mỗi phút đều cần bảo trì vẻ đẹp tinh mỹ. Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác lông ăn ngắn, quần áo rất rộng, gió lùa thẳng vào trong.

Đỉnh đầu nóng lên, Diêu Phi ngẩng đầu nhìn thấy Thương Duệ đi bên cạnh, chiếc cằm lạnh lùng gần trong gang tấc. Anh cũng không đeo khăn quàng cổ. Anh là một người đàn ông có thể ở dưới thời tiết âm 10 độ chỉ mặc quần tây mỏng sải bước đi trên thảm đỏ, cho dù những ngôi sao khác khuôn mặt cứng đơ vì lạnh, nhưng anh vẫn có thể duy trì vẻ đẹp của mình, tỉnh táo trò chuyện với giới truyền thông, để cho mọi người chụp ảnh mà mặt không đổi sắc.

Anh khoác áo khoác rồi đội mũ lên đầu cho Diêu Phi, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào đỉnh đầu cô ấy, buông ra rồi nói: “Ở đây sẽ không có ai chụp trộm cả”.

Anh đi tới trước xe, cúi người lên xe, Diêu Phi vòng qua bên kia lên xe, đóng cửa lại.

Thương Duệ đưa cho cô một ly sữa nóng.

“Tôi có rồi.” Diêu Phi nâng cốc sữa trong tay lên.

Thương Duệ cầm cốc sữa dừng ở trên không, trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm Diêu Phi, "Đổi đi."

Có nhất thiết phải đổi hai ly sữa giống nhau không? Thương Duệ nghĩ lại, trước đây anh đã từng làm loại chuyện đổi đồ này. Diêu Phi không tính toán những chuyện nhỏ này với anh, liền đưa sữa qua đổi lấy cốc của Thương Duệ.

“Sếp Thái đâu?” Lưu Man đang chuẩn bị lên xe liền bị trợ lý xách tới ghế lái phụ, trợ lý trực tiếp nổ máy, cô nhìn về phía khách sạn, “Sếp Thái không đi ạ? "

“Hôm qua sếp Thái ăn nhầm đồ, hôm nay xin nghỉ một ngày.” Thương Duệ cắm ống hút uống sữa, giọng điệu rất nhẹ, “Đi thôi, kệ anh ta.”

Xe từ từ chạy ra ngoài, Diêu Phi vừa uống sữa vừa đeo tai nghe bluetooth nghe nhạc.

Khi xe đến trước tòa nhà tuyên truyền  lúc 6:40, đã có fan hâm mộ đứng ngoài cửa, số lượng không nhiều, đứng thành từng nhóm ba người trong gió lạnh, tay cầm áp phích ủng hộ. Xe đi chậm lại, Diêu Phi nhìn thấy biển quảng cáo bên ngoài bị gió thổi cho nghiêng ngả, trên đó có ảnh của cô, rất bắt mắt.

Khi thấy xe chạy tới, các fan xúm lại.

“ Có cần tách nhau ra không?”

“Không cần tách ra.” Thương Duệ đặt hộp sữa xuống, chỉnh lại quần áo, “ Bảo vệ ít người, lối vào chỉ có một, chúng ta cứ một trước một sau vào thôi.”

“Được rồi, vậy anh đi trước đi.” Diêu Phi, rút kinh nghiệm của ngày hôm qua, hết sức cảnh giác, nói: “Cứ đi thẳng phía trước, đừng quay nhìn lại.”

"Em sợ đi với tôi sẽ nào ra tin tức xấu sao?" Ánh mắt sâu thẳm của Thương Duệ rơi trên người Diêu Phi, lạnh lùng sắc bén, "Diêu Phi, sao em lại phải quan tâm đ ến mấy lời bàn tán đó? Đối với nghệ sĩ, những thứ này đều có thể là cơ hội làm ăn."

Cho nên, anh mới có nhiều bạn gái tin đồn như vậy à?

"Bọn họ không biết đã đợi bao lâu rồi. Có lẽ đến vào sáng sớm, ngồi đợi trong gió lạnh. Fan CP của chúng ta cũng không nhiều, chờ ở đây chắc đều là fan only." Diêu Phi dừng lại nói: " Trời cũng đủ lạnh rồi, không cần dội thêm một chậu nước lạnh nữa đâu."

Thương Duệ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy ra kính râm, một lúc sau mới gật đầu, "Được thôi, nhưng em phải đi phía trước tôi."

Xe vừa tới cửa, nhân viên bảo vệ đã đi tới, Diêu Phi không muốn tranh cãi với Thương Duệ nữa, cô hi vọng anh sẽ biết chừng mực, đẩy cửa bước ra ngoài.

Sóng âm gào thét xung quanh vừa mới nổi lên đã hóa thành tiếng suối nhỏ róc rách, vài tiếng hô yếu ớt vang lên: "Phi bảo! Cố lên!"

Làn sóng âm thanh phía trước rõ ràng là fan của Thương Duệ.

Diêu Phi xuống xe, đứng tại chỗ cúi chào, rồi bước nhanh đi tới cửa ra vào. Ngay lập tức, những người hâm mộ của Thương Duệ đã hò hét, phá vỡ sự im lặng của buổi sáng.

Hai người lần lượt bước vào phòng thu âm. Thương Duệ tháo kính râm khi vào cửa, kẹp giữa các ngón tay, chào hỏi các nhân viên. Đột ngột làm thêm giờ, nhân viên công tác cũng phải tăng ca, ai nấy đều buồn ngủ, mở miệng ngáp dài.

Đây là lần đầu tiên Diêu Phi thu âm bài hát nên Thương Duệ đi cùng cô vào phòng thu âm để hát thử.

Anh thực sự chưa bao giờ nghe Diêu Phi hát, vì vậy anh muốn nghe âm sắc của Diêu Phi trước khi điều chỉnh. Diêu Phi bước vào phòng thu âm, đeo tai nghe rồi nhìn lời bài hát trước mặt. Sau khi hát xong, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Chất giọng của Diêu Phi rất trong sáng, một sự tĩnh lặng thanh tao. Nếu Thương Duệ hát bài hát này về một con hải âu hạ cánh thì Diêu Phi lại mang đến cho người nghe cảm giác hải âu đang tung cánh bay cao. Trời cao biển rộng, thế giới bao la.

Như vậy mà bảo không biết hát? Thế này thì cần gì phải chỉnh âm.

Thương Duệ đã chuẩn bị một bộ chỉnh, anh sợ Diêu Phí hát sai nhạc, cũng không thể ở thời điểm này như xe bị tuột xích. Mọi thứ đã sẵn sàng, Diêu Phi toả sáng như vương giả, treo cả mấy ca sĩ nghiệp dư lên đánh. Cô đứng trong phòng thu, tóc dài buộc đuôi ngựa, mặc áo len trắng và quần jean, dáng người cao gầy. Âm sắc trong trẻo như bản thân cô vậy, tiên khí xuất trần.

Cô chỉ bị lệch một chút phần cao độ, không nên khiêm tốn vì điều này, bởi vì cô không biết đọc bản nhạc, cũng chưa bao giờ học nhạc lý.

Chưa nói tới những cái khác, lượng nước* này cũng quá lớn rồi. Những lời của Diêu Phi phần lớn đều không thể hiểu theo nghĩa đen. Khi cô nói một điểm thì ít nhất phải có sáu mươi điểm.

*Lượng nước/độ ẩm (水分): từ này có thể áp dụng cho nhiều ngữ cảnh, tường thuật sai thực tế một sự việc hoặc phóng đại một phần của câu chuyện.

Sau khi bài hát được thu âm, giám đốc âm nhạc nhìn Thương Duệ, đánh mắt ra hiệu hỏi thứ đồ này rốt cuộc có cần phải chỉnh âm không? Rốt cuộc ai điên rồi?

Diêu Phi thậm chí không cần hát nhép mà có thể trực tiếp mở mic hát live luôn rồi ấy chứ.

Diêu Phi học mọi thứ rất nhanh, Thương Duệ chỉ cho cô vấn đề về ngữ điệu, cô  nhanh chóng hiểu được và sửa lại. Trong bản thu âm cuối cùng, hai người hợp xướng vô cùng ăn ý, âm sắc kết hợp hoàn hảo.

9h30 bọn họ đi vào phía sau hậu trường trang điểm, buổi sáng tổng duyệt không có khán giả, buổi chiều sẽ có khán giả trong sân xem ghi hình chính thức.

Để phù hợp với bộ phim" Giữa hè", chủ đề của tập này là học đường, vui sướng trước kỳ nghỉ. Kỳ nghỉ đông đang đến gần, cái tên này cũng rất thích hợp. Khách mời, người dẫn chương trình đều mặc đồng phục học sinh, tổ chương trình lựa chọn cho Diêu Phi là một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với váy xếp ly màu xanh lam, tóc duỗi thẳng buông xõa trên vai. Diêu Phi chỉnh trang mắt trong gương, khi cô vừa quay đầu lại thì thấy Thương Duệ đã thay xong quần áo.

Thương Duệ dừng lại, nhìn thẳng vào Diêu Phi. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, thắt cà vạt xanh đậm, màu của cà vạt cũng giống màu váy xếp ly của Diêu Phi.

Hôm nay có một đoàn khách đến tham gia chương trình, một vài chàng trai cũng mặc phong cách tương tự, nhưng Thương Duệ vẫn nổi bật trong số đó.

Tư Dĩ Hàn bất đắc dĩ phải mặc đồng phục học sinh lên sân khấu. Theo quy trình thì ở giai đoạn đầu, anh ấy ngồi lẫn với khán giả sau đó đi lên sân khấu. Vì vậy anh ấy có thể mặc quần áo cá nhân bình thường, dựa vào bàn trang điểm gửi tin nhắn, ngẩng đầu nhìn Thương Duệ và Diêu Phi, lấy điện thoại di động ra vẫy tay: "Hai người đứng chung với nhau, chụp một kiểu ảnh xem."

Diêu Phi bước đến chỗ Thương Duệ, Thương Duệ đặt tay lên vai Diêu Phi, hai người chụp ảnh chung.

Người dẫn chương trình đi tới, Tư Dĩ Hàn lại giúp hai chụp ảnh với người dẫn chương trình. Toàn bộ quá trình tẩy Thương Duệ đều đặt ở trên vai cô, tựa như bàn tay đó nên ở trên người Diêu Phi.

Trong thời gian làm việc, điều đó là bình thường.

Diêu Phi âm thầm tự thôi miên mình, chỉ là vì công việc. Trong công việc phải buông bỏ cảm xúc cá nhân của mình, cô không phải Diêu Phi, cô là Hạ Dao.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, cảm nhận được nhiệt độ trên da tay của Thương Duệ. Hai người đứng rất gần. Ngay khi Thương Duệ quay đầu lại, hơi thở của anh phả lên trán cô, rất nhẹ chỉ như lướt qua, nhưng vô cùng nóng bỏng.

Sau khi chụp ảnh xong, Diêu Phi muốn thoát ra khỏi cánh tay của Thương Duệ, nhưng vừa định thoát ra, vai của cô đã bị giữ chặt.

“Chụp ảnh tự sướng.” Thương Duệ cúi người, đặt đầu Diêu Phi ở cùng độ cao, giơ điện thoại lên, mở camera selfie ra, gương mặt của hai người rất gần.

Diêu Phi nhìn camera, cố gắng không để ý đến nhiệt độ trên mặt, bọn họ cách nhau quá gần. Khi Diêu Phi di chuyển sẽ cọ vào mặt Thương Duệ, cơ thể Thương Duệ có mùi nước hoa rất nhẹ, hương cam chanh tươi mát.

“ Người em cứng quá, thoải mái đi.” Thương Duệ vòng ngón tay qua Diêu Phi, tạo một dấu chữ V, gần như chạm vào mặt cô. Bức ảnh này hơi giống một tấm áp phích mà họ đã chụp, Thương Duệ mặc đồng phục học sinh, ngạo nghễ ôm cổ Diêu Phi, dáng đứng hiên ngang. Diêu Phi đang đứng thẳng lưng ôm cặp sách, đằng sau họ là mùa hè xanh ngát.

Diêu Phi giơ tay hình chữ V. Thương Duệ bấm nút chụp ảnh. Sau đó anh buông tay như không có chuyện gì xảy ra, đứng thẳng người, lướt ngón tay cái trên màn hình điện thoại để xem ảnh.

Buổi tập buổi sáng diễn ra tốt đẹp. Diêu Phi và Thương Duệ không có nhiều va chạm. Một lần cùng nắm tay nhau hát, một lần chơi trò ôm công chúa, Thương Duệ ôm cô. Cũng có một số nghệ sĩ nữ ở hiện trường, mọi người đều rất cởi mở khi chơi loại trò chơi này, Diêu Phi cũng không thể biểu hiện ra mình xấu hổ.

Buổi chiều chính thức ghi hình.

Diêu Phi rất bình tĩnh lên sân khấu, nhiều người như vậy, cô chỉ cần đi theo đám đông. Không có gì phải lo lắng cả. Sau phần giới thiệu của người dẫn chương trình, cô bước ra cùng với Thương Duệ.

Các cổ động viên la hét ầm ĩ phía dưới.

Diêu Phi nhìn thấy người hâm mộ của mình cầm bảng đèn phát sáng chìm trong biển đèn, tuy kích cỡ không lớn nhưng đèn rất sáng. Đột nhiên tay cô bị nắm lại, Diêu Phi vẫn nở nụ cười hoàn mỹ quay đầu nhìn Thương Duệ, Thương Duệ cũng nhìn cô, khẽ siết chặt lòng bàn tay.

Lòng bàn dán vào lòng bàn tay, nóng như thiêu đốt.

Khi họ đóng cảnh hôn trong “ Giữa hè” trước đây, Thương Duệ thích siết chặt lòng bàn tay của cô, mang theo một chút cảm giác trấn an. Thương Duệ không nhìn cô mà nhìn khán giả phía trước. Khi đi đến giữa sân khấu, anh mới buông tay Diêu Phi ra.

Thương Duệ rất giỏi tham gia các chương trình tạp kỹ, anh ở trước ống kính máy quay rất khác với anh ở ngoài đời. MC đào một cái hố cho anh, anh tránh được một cách rất khéo léo, thậm chí đào trở lại.

Trong số đó, có một bài kiểm tra lớn về mức độ ăn ý, thi đấu theo nhóm, nhóm thua ăn chanh ngay tại chỗ.

Ánh mắt Diêu Phi và Thương Duệ chạm nhau. Tức khắc, Diêu Phi như nhìn thấy Thương Duệ ở trong “ Giữa hè”. Khi đó, bọn họ bị cuốn vào trong kịch bản, không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì, mười phần ăn ý.

Tổng cộng có bốn nhóm khách, mười câu hỏi giới hạn thời gian.

Diêu Phi và Thương Duệ ở nhóm thứ ba. Hai nhóm đầu tiên trả lời đúng sáu câu hỏi, nhóm đầu tiên trả lời đúng bảy câu hỏi. Bọn họ phải chịu áp lực rất lớn.

Câu hỏi rất đơn giản, những người đã ngày đêm gắn bó về cơ bản có thể trả lời chính xác. Diêu Phi và Thương Duệ có cùng câu trả lời cho năm câu hỏi đầu tiên, tới câu hỏi thứ sáu…

"Ai là ngôi sao Thương Duệ yêu thích nhất?"

Diêu Phi sững sờ nhìn Thương Duệ, trong buổi diễn tập không có hỏi như vậy.

Người dẫn chương trình kêu lên: "Đừng nhìn trộm câu trả lời của nhau nhé."

Diêu Phi thu lại ánh mắt và bắt đầu viết.

Thần tượng của Thương Duệ? Sao có thể như thế được. Cậu hai của nhà họ Thương chỉ thích bản thân, tính tình kiêu ngạo. Diêu Phi có thể tưởng tượng Thương Duệ đối với câu hỏi này có bao nhiêu khịt mũi coi thường.

Diêu Phi cầm bút viết: Không có.

Chắc chắn là không có.

"Một, hai, ba, giơ đáp án."

Thương Duệ cầm bảng và quay về phía khán giả. Có những tiếng reo hò, cổ vũ và một phần im lặng bên ngoài sân khấu. Diêu Phi lập tức quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, chữ Diêu Phi viết trên bảng của Thương Duệ, nét chữ kiêu ngạo và mạnh mẽ, rất rõ ràng.

Người dẫn chương trình phối hợp gọi khán giả, "Anh Duệ, ngôi sao yêu thích của anh là Diêu Phi ư?"

“Đúng thế, năm đó còn vì thích Hàn Đao Hành mà đi bao nguyên cả rạp.” Thương Duệ chậm rãi quay đầu nhìn Diêu Phi đang cầm micro, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy ý cười nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp mang vẻ ẩn ý: " Lúc chúng ta cùng tham gia Vũ Điệu Đường Phố, tôi đã nói rằng em là thần tượng của tôi. Diêu Phi, em thế mà đã quên rồi, tôi rất thất vọng. "

Bình luận

Truyện đang đọc