NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Diêu Phi ngồi thật lâu trong gió rét, lâu đến mức cơ thể cô tê rần. Cô giơ tay lên áp vào gương mặt, nước mắt lạnh buốt thấm ướt tay và tràn ra khỏi kẽ tay.
 
Không có gì bất ngờ cả, bấy nhiêu năm qua cô nên quen với nó từ lâu mới phải. Quen với mọi đối xử bất công, quen với cuộc sống tạm bợ, quen với hai bàn tay trắng, quen với việc không được đối xử như một con người.
 
Thật ra quen được rồi thì sẽ tốt thôi.
 
Nhưng tại sao trái tim lại đau đến thế? Tại sao nó lại khó chịu đến vậy?
 
Diêu Phi ra khỏi bệnh viện nhưng không bắt xe. Cô đi không mục đích dọc theo con đường trước cửa bệnh viện. Trời vào đông, những chiếc lá ngô đồng dày cộm nặng trĩu cuối cùng đã rơi rụng, con đường sạch sẽ không nhuốm bụi trần.
 
Bầu trời lại bị bao phủ bởi mây mù, trùm lên khắp mặt đất một cách ảm đạm.
 
Từ năm mười tuổi hôm tan học về nhà, chứng kiến cả phòng bừa bãi, đồ đạc vương vãi khắp nơi, mẹ rời khỏi căn nhà đó, tất cả mọi người đều dạy cô phải cam chịu số phận. Diêu Phi không muốn chịu, cô cảm thấy mình vẫn có thể bò ra khỏi bùn lầy. Ba cô say rượu cả ngày lẫn đêm. Cô vừa đi học vừa chăm sóc cho ba, ngẩng đầu lên là cô có thể nhìn thấy bầu trời.
 
Bầu trời xinh đẹp bao la, rộng lớn vô ngần ấy chở đầy toàn bộ hi vọng của cô. Giáo viên nói kiến thức có thể thay đổi số mạng nên cô đã cố gắng học tập. Cô cho rằng một ngày nào đó, cô sẽ vươn lên khỏi xóm nghèo thấp bé, chật hẹp và vẩn đục này để ôm lấy vùng trời mà cô thích nhất kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Năm mười bốn tuổi, ba uống nhiều nên đã chết cóng trong cống thoát nước cách nhà hai trăm mét. Diêu Phi khóc lóc ba ngày đến nỗi nước mắt cạn khô. Tiền dành dụm trong nhà chỉ đủ để lo hậu sự cho ba, làm xong thì cô trắng tay. Sắp đến kì hạn thuê phòng, cô phải dựa vào sự cứu trợ từ họ hàng để lăn lộn đến năm mười lăm tuổi, cô chưa kịp tốt nghiệp cấp hai đã phải thôi học và đi đến phương nam.
 
Không có chứng minh nhân dân nên nửa bước khó đi, cô chỉ có thể làm vài việc vặt, trời xui đất khiến vào được đoàn phim. Cô nhận ra mình có niềm đam mê cực lớn với diễn xuất. Cô thích diễn xuất lắm. Lần đầu tiên đứng trước ống kính, cô âm thầm run rẩy, cô say mê máy quay và nơi đó là một thế giới hoàn toàn mới.
 
Trong phim, cô sẽ có một thân phận mới toanh, nhận được rất nhiều sự tôn trọng và yêu thương, cô cần gì thì sẽ được nấy.
 
Ngay cả quyền lợi nằm mơ cũng bị tước đoạt, cuộc sống thế này có ý nghĩa gì đây?
 
Diêu Phi đi vào siêu thị, dừng chân ở khu đồ làm bếp. Cô cẩn thận lựa chọn một con dao, một con dao làm bếp được sản xuất tại Đức, giá khá đắt nhưng nghe nói độ cứng và sự sắc bén đứng hàng đầu thế giới.
 
“Dao này chặt xương rất ổn, vô cùng sắc bén đấy ạ.” Nhân viên bán hàng giới thiệu: “Dù giá hơi đắt nhưng dao tốt có thể dùng lâu, tính ra thì mình có lời lắm chị.”
 
Mở bao bọc sản phẩm ra, Diêu Phi sờ thử vào lưỡi đao, lưỡi dao lập tức cắt một vết lên ngón tay cô làm giọt máu lăn xuống.
 
“Sao chị lại cứa dao vào tay mình thế ạ?” Thấy máu trên tay Diêu Phi, nhân viên bán hàng lập tức hô lên: “Chị không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không ạ?”
 
“Không sao, tôi lấy con này.” Diêu Phi cất con dao vào lại hộp đựng sản phẩm và mang ra ngoài.
 
Điện thoại di động trong túi vang lên. Trong lúc xếp hàng tại quầy tính tiền, Diêu Phi đứng ở sau cùng và nắm thật chặt lấy con dao.

 
Điện thoại đổ chuông lần thứ hai, một dì đứng đằng trước bèn quay đầu lại nhắc nhở: “Cô gái à, điện thoại di động của cô cứ reo kìa, chắc ai đó đang có chuyện tìm cô đấy?”
 
Diêu Phi hoàn hồn. Cô mím đôi môi khô nứt dưới lớp khẩu trang, lấy điện thoại di động trong túi ra. Một dãy số điện thoại xa lạ, hiển thị cuộc gọi cho thấy người gọi đang ở Thượng Hải.
 
Thượng Hải? Ai vậy nhỉ?
 
Diêu Phi chần chừ trong phút chốc, tiếng chuông kết thúc, đối phương đã ngắt máy. Diêu Phi thả tay xuống định bỏ vào túi thì điện thoại lại reo lên, vẫn là số vừa rồi.
 
Diêu Phi bắt máy và đặt lên tai.
 
“Cô là Diêu Phi đúng không?”
 
Đã từ lâu Diêu Phi chưa từng nghe được lời dạo đầu như vậy rồi, cô gật đầu: “Đúng là tôi.”
 
“Tôi là Tô Minh ở công ty phim ảnh Hạ Minh. Tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của cô nên tôi muốn gặp cô trò chuyện một chút.”
 
Ngay khoảnh khắc ấy, đầu óc Diêu Phi trống rỗng, cô sững sờ đứng yên tại chỗ, đến cả hít thở cũng sắp ngưng bặt.
 
“Giữa Hè” là một sản phẩm hợp tác giữa công ty phim ảnh Hạ Minh và truyền thông SW. Biên kịch Hạ Thiên là một trong những người góp vốn cho công ty phim ảnh Hạ Minh, và người hùn vốn còn lại của phim ảnh Hạ Minh tên là Tô Minh. Tô Minh tìm đến Diêu Phi, có phải liên quan đến “Giữa Hè” không?
 
Họ đã nhận được tài liệu từ cô giáo Địch Á rồi sao?
 
“Cô còn nghe không?” Tô Minh hỏi: “Cô có thể lên Thượng Hải một chuyến chứ? Tôi muốn gặp mặt cô.”
 
“Chị là tổng giám đốc Tô ạ?” Diêu Phi nghe thấy giọng nói của mình hơi run rẩy: “Chị, tìm em, có chuyện gì vậy ạ?”
 
“Tôi không thể tiết lộ quá cụ thể.” Ngữ điệu của Tô Minh không thân thiện thậm chí hơi lạnh nhạt: “Nếu cô đồng ý đến Thượng Hải, cô qua tới công ty thì chúng ta sẽ gặp mặt. Còn về việc có thể hợp tác không thì tôi chưa thể nói chắc với cô được. Có lẽ cô đi chuyến này sẽ công toi và cuối cùng chúng ta không đạt được bất kỳ sự hợp tác nào, cô tự cân nhắc xem có nên đến hay không nhé.”
 
Nếu là một ngày trước, cô nhất định sẽ sung sướng khôn tả. Đoàn phim Giữa Hè, cho dù là một vai phụ thì đấy cũng là một cơ hội lớn với cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Tổng giám đốc Tô, bất kể có thể hợp tác được với nhau hay không thì em cũng sẽ đi Thượng Hải để gặp chị ạ.” Phim ảnh Hạ Minh toạ lạc tại Thượng Hải, Tô Minh muốn mời cô qua công ty chứ không phải gặp riêng, đây là một lần hợp tác rất chính thức. Diêu Phi siết chặt dao, các ngón tay của cô nắm mạnh đến mức suýt làm rách lớp giấy gói.
 
“Vậy còn có vấn đề gì nữa không?” Tô Minh tiếp lời: “Dù có thể hợp tác không thì công ty cũng sẽ đài thọ toàn bộ chi phí cho chuyến này, bao gồm vé máy bay, thuê xe và tiền thuê khách sạn.”

 
“Em không nói đến tiền đâu ạ.” Diêu Phi không biết liệu mình có nên mở lời nói cho đối phương biết Lý Thịnh đang dồn ép cô không, vậy họ chắc chắn sẽ vội vàng né tránh cô nhỉ? Trong những năm qua, cô đã gặp quá nhiều công ty thế rồi: “Em có lộ phí ạ.”
 
“Vậy là vấn đề của cô à?”
 
“Cô gái, cô không tính tiền sao?” Nhân viên thu ngân gọi: “Đến cô nè.”
 
Diêu Phi đưa dao ra, cầm điện thoại di động không dám nói lời nào. Trước mắt là cơ hội rất tốt, vừa mở lời cô đã bỏ chạy mất, cô như người bị bỏ đói lâu ngày, vậy làm sao cô có thể nhịn được khi trước mặt mình có một bữa ăn thịnh soạn đến thế chứ?
 
“Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô mau chóng tới đây nhé.” Tô Minh nói: “Tạm biệt.”
 
Tô Minh dày dạn và thẳng thắn hệt như trong lời đồn, thông báo xong xuôi chị lập tức cúp điện thoại.
 
“Hai trăm sáu mươi tám.” Nhân viên thu ngân viên nói: “Trả thế nào? Muốn lấy bọc không?”
 
“Không cần đâu.” Diêu Phi lấy điện thoại ra quét mã thanh toán rồi cầm dao ra khỏi siêu thị. Tô Minh đã gửi địa chỉ tới. Địa chỉ của phim ảnh Hạ Minh đã có sẵn trên Baidu.
 
Diêu Phi ra khỏi siêu thị. Bầu trời lại nổi tuyết, trận tuyết thứ hai tại Bắc Kinh.
 
Không khí lạnh lẽo thấm sâu vào phổi. Diêu Phi vừa mong đợi vừa không dám suy nghĩ nhiều. Nếu đối phương biết đến sự uy hiếp của Lý Thịnh, họ sẽ thế nào? Giấy không thể gói được lửa. Trong lòng cô bừng bừng lo lắng, cô muốn có được cơ hội này, cô Địch Á đã xin cơ hội này cho cô nhưng cô có tư cách gì nhận nó đây?
 
Diêu Phi cầm điện thoại di động lên và mở nhật ký trò chuyện ra, tìm kiếm dãy số vừa rồi.
 
Cô không nên thầm ôm may mắn đi đánh cuộc nữa, mỗi lần thất bại của cô đều do tâm lý ăn may tự cho là đúng của mình, kiểu may mắn này sẽ chỉ đẩy cô xuống địa ngục mà thôi.
 
Điện thoại di động lại vang lên.
 
Ngân hàng Xây Dựng 6217 **** đã gửi 5000 tệ vào tài khoản.
 
Diêu Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm tin nhắn trong chốc lát. Cô hít sâu một hơi rồi mở tin nhắn ra. Chuyển khoản cá nhân từ Tô Minh, năm nghìn tiền mặt, không có bất cứ ghi chú gì.
 
Lộ phí mà Tô Minh đã hứa hẹn.
 

Cảm giác này giống như thời khắc cô bé bán diêm sắp chết rét trong đêm khuya chợt thấy được mặt trời vừa mọc, một tia nắng chiếu sáng thế giới và cô ấy nhìn thấy vầng hào quang trong trời đông giá rét đó. Dù tay chân đã tê cứng nhưng giấc mơ này chính là ảo tưởng đẹp nhất. Ngay cả khi cô bé biết mình sẽ chết chỉ sau một khắc nữa, cô bé cũng muốn gắng sức ngẩng đầu lên để đuổi theo ánh mặt trời ấy.
 
Cũng như đây là lần cuối cùng ngắm nhìn mặt trời.
 
Diêu Phi không đặt vé máy bay mà đặt vé tàu cao tốc vào buổi tối. Đêm hôm đó cô kéo vali lên tàu cao tốc đến Thượng Hải.
 
Cô tới Thượng Hải lúc rạng sáng, vốn dĩ không muốn đặt khách sạn, tuy vậy khi cô đứng rửa mặt trong phòng vệ sinh của tàu cao tốc thì bỗng thấy sắc mặt tái nhợt do cả đêm chưa ngủ của mình. Lặng yên vài giây, cô quyết định chịu đau ví đặt một khách sạn năm trăm tám mươi tệ.
 
Thượng Hải không rét buốt khô hanh như Bắc Kinh, nhiệt độ cũng cao hơn Bắc Kinh đôi chút. Nhiệt độ của máy điều hoà vừa đủ. Diêu Phi tắm nước ấm thoải mái xong, lấy một bộ đồ hiệu duy nhất trong vali ra. Cách đây nhiều năm, bên thương hiệu đã tặng cô bộ trang phục này để làm quà hợp tác. Cô không chịu mặc, hôm nay cô đã mua không nổi quần áo của nhãn hiệu ấy rồi.
 
Nó có lỗi thời hay không chẳng quan trọng, quan trọng nhãn hiệu lớn chính là thể diện.
 
Diêu Phi định trang điểm, lấy mỹ phẩm thiếu thốn gần như không đáng kể ra và ngồi xuống trước gương nhìn người trong gương, trong phút chốc cô không biết nên bắt đầu thế nào. Trước kia có một đạo diễn từng nói rằng ông rất ghét những nghệ sĩ trang điểm trong buổi thử vai, vì lớp trang điểm che mất vẻ ngoài vốn có của họ làm người ta không thể đánh giá liệu diễn viên đó có phù hợp với vai diễn không, và nó cũng sẽ ảnh hưởng đến hoá trang hậu kỳ, bởi vậy gặp phải nghệ sĩ trang điểm ông sẽ thẳng tay pass qua.
 
Tô Minh là một trong những nhà đầu tư quan trọng của “Thượng Hạ”. Chị muốn gặp Diêu Phi, cũng xem như là thử vai.
 
Diêu Phi chỉ kẻ lông mày và tô son môi đơn giản, đứng dậy mặc chiếc áo lông nhung ngắn màu đen đắt giá kia vào rồi cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
 
Mùa đông ở Thượng Hải không có đường phố khô vàng và không có gió tây bắc lạnh thấu xương. Không khí ươn ướt lành lạnh, nhà cao tầng sáng rực sạch sẽ, trời dường như trong hơn, một tia nắng xuyên qua những đám mây đen để lộ ra một nửa ánh sáng khiến cả vùng đất tỏ bừng lên hẳn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Diêu Phi không muốn để mình quá chật vật nên quyết định không ngồi tàu điện ngầm, thay vào đó cô gọi một chiếc xe taxi. Khách sạn cô đặt cách công ty phim ảnh Hạ Minh không xa mấy, kiểm tra phí taxi trên Baidu cô thấy chỉ tốn khoản năm mươi tệ.
 
Phong cách kiến trúc của Bắc Kinh khác với Thượng Hải, phong cảnh khác nhau, nhiệt độ cũng khác nốt, điểm giống nhau duy nhất là kẹt xe. Nhìn đồng hồ tính tiền bên cạnh ghế lái trên xe taxi mà trái tim Diêu Phi nhảy lên thon thót, cô hối hận vì đã ngồi xe taxi ra ngoài rồi. Nếu bắt tàu điện ngầm, chuyến này sẽ chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu nhỉ.
 
Đồng hồ tính tiền nhảy đến một trăm lẻ hai, tài xế từ từ tấp xe vào toà nhà văn phòng, lúc ấy là chín giờ sáng. Đây là một khu kinh doanh với những toà nhà văn phòng cao chọc trời, đường phố sạch bong, ven đường le que vài quán ăn, bất luận nhìn từ góc độ nào thì trên mặt đều ngập tràn từ “đắt”.
 
Diêu Phi gọi điện thoại cho Tô Minh nhưng Tô Minh không bắt. Một phút sau Diêu Phi nhận được tin nhắn của Tô Minh: “Đang họp, trợ lý của tôi sẽ tới đón cô, cô chờ tôi ở phòng nghỉ đi.”
 
“Vâng, cảm ơn chị.”
 
Tô Minh cúp điện thoại, khoanh tay nhìn cô gái đang tao nhã ngồi uống cà phê ở đối diện, bạn hợp tác cùng trong Hạ Minh - Du Hạ.
 
“Diêu Phi tới rồi, thú thật chị không muốn dùng Diêu Phi.” Tô Minh đi thẳng vào vấn đề. Một tháng trước Du Hạ đã gửi tài liệu của Diêu Phi tới nhưng Tô Minh đã từ chối. Dự án “Giữa Hè” này rất quan trọng với chị nên chị không muốn sử dùng người có tai tiếng như Diêu Phi, trong tay chị sở hữu rất nhiều nghệ sĩ có danh tiếng và cả ngoại hình, thế thì tại sao chị phải chọn một Diêu Phi nát bét nhất chứ? “Chị cảm thấy Ninh Phi không tồi, trong sáng xinh đẹp và nổi tiếng, là nghệ sĩ SW và tiện cho SW thể diện luôn. Cô ấy và Thương Duệ được ghép CP nên có thể kéo theo fan CP của hai người nữa chứ.”
 
Du Hạ lật xem tài liệu cá nhân của Diêu Phi. Bảy năm trước Diêu Phi bị cấm diễn nên không còn tác phẩm nào. Bức ảnh mới nhất của cô là một tấm hình hai inch, không trang điểm, trông tươi tắn và gọn gàng.
 
“Ngày hôm qua fan của Thương Duệ và fan của Ninh Phi chửi bới nhau cả ngày lẫn đêm đến sáng luôn đấy.” Du Hạ lại uống một ngụm cà phê: “Bọn họ ầm ĩ đến mắt tôi.”
 
“Đây là hot đó! Bà cô à, em có hiểu lăng xê là gì không hả? Họ mắng càng hăng thì độ hot của bộ điện ảnh tương lai càng cao và chúng ta kiếm được càng nhiều chứ sao.” Tô Minh đi tới trước mặt Du Hạ, nghiêng người dựa vào bàn: “Sáng tác nghệ thuật em là chuyên nghiệp, chị nghe em. Tuy nhiên về chuyện chọn người và phương diện marketing, chị chuyên nghiệp hơn, chị có khả năng phán đoán hơn em đó.”
 

Tô Minh rất không muốn liên lạc với Diêu Phi, tuy vậy Du Hạ là người viết kịch bản, một nửa cổ phần của phim ảnh Hạ Minh nằm trong tay Du Hạ. Tư Dĩ Hàn, chồng của Du Hạ, là tổng giám đốc của SW - một công ty đối tác khác của Giữa Hè, đạo diễn của Giữa Hè là Tư Dĩ Hàn, tương đương với hai phần ba quyền quyết định nằm trong tay Du Hạ.
 
“Lúc quay Hàn Đao Hành, Diêu Phi chỉ mới mười bảy tuổi, bấy nhiêu năm qua không còn đóng phim nữa, nói không chừng cô ta đã hết thời từ lâu rồi. Trong giới showbiz này, sự nghiệp không được như ý là một nhát đao huỷ hoại nhan sắc đấy, cô ta không được như ý bảy năm rồi.” Tô Minh nhìn thoáng qua màn hình máy vi tính của Du Hạ. Trên màn hình máy tính là Diêu Phi đang mặc một bộ trang phục đỏ rực, còn là bức ảnh được chụp trong phim Hàn Đao Hành nữa. Một tháng nay, chị tìm kiếm trên mạng nhưng chỉ tìm thấy một bức ảnh của Diêu Phi thôi. Diêu Phi diễn vai bà lão trong một rạp hát rất nhỏ, sống lưng còng xuống và thần thái mệt mỏi chẳng khác gì bà già cả.
 
Giới giải trí có một câu nói, nổi có thể nuôi người, càng nổi thì tình trạng càng tốt, cuộc sống đủ đầy, tự tin và tuyệt vời. Minh tinh hết thời, nhan sắc sẽ suy giảm nghiêm trọng hơn. Tô Minh chưa từng gặp nghệ sĩ hết thời sáu bảy năm nào có thể giữ nguyên được nhan sắc, chẳng có ngoại lệ nào cả, không phải gương mặt kém đi thì sẽ là thần thái sa sút. Chị nhìn trạng thái đó của Diêu Phi, còn nghe được giọng nói trong điện thoại, quá nửa là Diêu Phi không diễn được rồi.
 
“Trước tiên chị cứ gặp mặt cô ấy đi, không được thì cho cô ấy một vai phụ thôi.” Du Hạ tắt tài liệu cá nhân của Diêu Phi đi, đoạn đứng dậy khép máy tính lại: “Người ta được cô Địch Á đề cử, chúng ta không thể làm bà ấy mất mặt được.”
 
Bấy giờ Tô Minh mới thả lỏng chân mày đang nhíu chặt: “Được rồi, em có gặp không?”
 
Chị cũng mong Du Hạ gặp mặt Diêu Phi để đừng trông chờ gì nữa.
 
“Không gặp.” Du Hạ cầm máy tính đi ra ngoài: “Em đi họp đây, chị biết em muốn kiểu thế nào mà, thích hợp thì chị cho cô ấy kịch bản. Không hợp thì chị cho cô ấy một vai phụ, không thông qua hợp đồng, lướt qua Thụy Ưng gửi tiền cho cô ấy. Lương của cô ấy cứ lấy từ tài khoản của em, trong vòng năm trăm nghìn là được.”
 
Du Hạ ra khỏi phòng làm việc. Tô Minh bưng ly cà phê đã lạnh tanh lên uống một hơi cạn sạch, đoạn đi ra ngoài từ chối Diêu Phi. Kiểu như Diêu Phi vào đoàn phim đóng vai phụ cũng rất phiền vì Lý Thịnh cứ nhìn chằm chằm, thêm một việc chi bằng bớt một việc.
 
Điện thoại di động vang lên, Tô Minh cầm lên bắt máy.
 
“Tổng giám đốc Tô, cô ấy đến rồi ạ.”
 
“Dẫn tới phòng tiếp khách đi.” Tô Minh để ly cà phê xuống, chỉnh lại cổ áo rồi giẫm giày cao gót đi ra ngoài: “Tôi qua ngay.”
 
Vivian tính nói thêm nhưng Tô Minh đã thẳng thừng cúp điện thoại.
 
Chị ra khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên. Tô Minh cầm lên, thấy là cuộc gọi của Ninh Phi, chị tần ngần chốc lát rồi mới bắt máy: “Cưng hả, có chuyện gì không em?”
 
“Buổi trưa chị rảnh không ạ?” Giọng nói mềm mại của Ninh Phi vang lên: “Ăn cơm cùng nhau được không ạ? Em đặt sẵn quán ăn rồi.”
 
“Giữa Hè” là IP lớn năm nay, khá nhiều người trong giới đang nhìn chằm chằm vào nó, vai nam chính là Thương Duệ - nam chính ngự dụng của Du Hạ. Hai năm qua danh tiếng của Thương Duệ như mặt trời ban trưa, người nào có thể đóng phim với anh thì sự nghiệp sẽ được nâng lên một nấc thang mới. Người đại diện của Ninh Phi đã đi tìm Tư Dĩ Hàn, công khai ra ám hiệu nhưng Tư Dĩ Hàn như giọt nước không lọt. Họ đành phải tới tìm Tô Minh, tính ra Tô Minh là người dễ nói chuyện nhất trong nhóm người đó.
 
“Được, em sắp xếp xong thì gửi địa chỉ vào WeChat cho chị đi.” Tô Minh cảm thấy, đại để nhân vật này sẽ dành cho Ninh Phi thôi, sau này sẽ phải hợp tác nên việc tạo một mối quan hệ tốt trước là điều rất cần thiết. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Em chờ chị.” Ninh Phi cười nói: “Tạm biệt chị ạ.”
 
Cúp điện thoại, Tô Minh đi tới phòng tiếp khách, che giấu tâm trạng của mình rồi đẩy cửa ra và căn dặn Vivian: “Đưa hai ly nước tới đây ——” Vừa nói chị vừa quay lại nhìn vào phòng tiếp khách, mắt chị chợt khựng lại.
 
Chị nhìn Diêu Phi, trong đầu chỉ còn đúng một câu: Ninh Phi không diễn được rồi, buổi cơm trưa phải huỷ bỏ thôi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc