NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Cảnh quay thứ năm là cảnh quay cuối cùng ở nước ngoài, là một đảo quốc gần đó được lựa chọn. Cách xa với chiến tranh và sự cằn cỗi, phong cảnh tự nhiên tuyệt đẹp, cũng chính là đại diện cho sự viên mãn của tình yêu. Một nửa người trong đoàn phim sắp xếp về nước, diễn viên chủ chốt cùng với nhân viên sẽ đến địa điểm quay mới. Sáng ngày hai tháng năm bắt đầu xuất phát, buổi tối mới đến nơi.

Việc di dời địa địa điểm quay phim của đoàn rất dễ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chuyến quay phim chỉ có thể sửa thời gian, lịch trình sẽ điều chỉnh theo tình hình, vì vậy cảnh hôn của Diêu Phi và Thương Duệ được dời đến vào chiều ngày ba tháng năm.

Trong tình tiết, bọn họ rời khỏi chiến khu và ở lại tại khu hải đảo an ninh.

Sau khi Thịnh Thời và Hạ Dao ôm hôn nhau thì cả hai sẽ cùng nhau lột tr@n. "Tảng băng chìm" trong tình yêu đôi lứa sẽ được lộ ra, nước biển rút đi, tình yêu bao la rộng mở sẽ hiển hiện, không có cách nào ẩn trốn được nữa.

Cảnh này được biên kịch cho vào sau, nguồn linh cảm đến từ video thương mại của Thương Duệ, ôm hôn dưới ánh hoàng hôn.

Bãi biển trắng xóa nóng cháy, nhiệt đô đạt tới mức bốn mươi độ. Diêu Phi và Thương Duệ cùng đứng chung dưới một lều che nắng nghe chỉ đạo của đạo diễn, mồ hôi đầm đìa nhưng phải thể hiện tự nhiên khoan khoái. Trong cảnh quay này Diêu Phi sẽ mặc một chiếc váy dài màu trắng. Chất liệu vải mềm mỏng lô ra đường nét cơ thể, thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng và cũng rất thoải mái.

Thương Duệ thì bởi vì thiết lập nhân vật, anh mặc một bộ đồ nề nếp quần tây áo sơ mi, nóng tới mức muốn nhét một cục đá vào người. Phanh cổ áo, cầm quạt điện thổi phù phù vào trong, trợ lý đứng ở đằng sau quạt mát cho anh để tránh mồ hôi đổ ra ướt áo sơ mi, lộ trong cảnh quay thì không đẹp.

"Lát nữa có cảnh quay dài, hai người đọc lời thoại rồi đi qua." Đạo diễn nói với Thương Duệ, "Em đứng lại nghiêng đầu hôn em ấy kiểu mổ chụt chụt, nụ hôn xuất phát từ sâu trong lòng không thể nào kiềm chế được, sau đó thì ôm nhau hôn."

"Thế này." Thương Duệ đột nhiên nghiêng đầu cúi thấp hôn lên môi Diêu Phi, Diêu Phi lập tức lùi ra sau một bước.

Váy cô bay lên theo cơn gió, dập dìu trên bắp chân Thương Duệ. Nhẹ nhàng cọ xát anh qua lớp vải, trái cổ anh chuyển động, giọng nói hơi khàn khàn.

"Diễn cặp mà." Hàng mi rậm của Thương Duệ chớp một cái, tiếng sau cùng nói bằng giọng thì thầm, "Là cảm giác này có phải không?"

Phim điện ảnh tình yêu đôi lứa lãng mạn tất nhiên sẽ lấy tình yêu lãng mạn làm chủ.

"Chính là cảm giác này." Đạo diễn nói, "Sau đó hai người hôn nhau."

"Hiểu rồi ạ." Thương Duệ đè viên kẹo cứng trong cổ họng, đứng thẳng người rồi đưa cây quạt cho trợ lý, từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo đưa đến bên miệng Diêu Phi, anh mở lời, "Bây giờ quay chưa?"

Diêu Phi cầm viên kẹo đi luôn.

Diễn viên cần phải chuyên nghiệp, cảnh hôn tiếp theo phải diễn cho ngọt, xuất phát từ việc tôn trọng khi hợp tác, tốt nhất không được có mùi gì khác.

"Hai người điều chỉnh cảm xúc một chút, tập thoại với nhau thêm một lần, cố gắng diễn một lần là đạt, trời nóng quá sẽ gây ra bỏng nắng." Đạo diễn phẩy phẩy quạt rồi nói, "Năm phút sau bắt đầu quay, lúc quay thì nhổ viên kẹo trong miệng ra. Trong này có miêu tả đặc biệt, thiết lập nhân vật của Thịnh Thời tuyệt đối không ăn kẹo. Thương Duệ, ngày hôm nay em ăn kẹo suốt từ sáng tới tối, tháng sau quay cảnh trường học, em giảm cân nổi hả?"

Diêu Phi đang nhai kẹo đột nhiên không biết có nên nhả kẹo ra hay không, tháng sau quay cảnh trường học, cô có giảm cân được không đây?

"Em cũng có mập đâu." Thương Duệ nói chuyện rồi làm như lơ đãng nhấc tay đè lên mu bàn tay Diêu Phi, đẩy viên kẹo vào trong khoang miệng cô, nói với vẻ lười biếng, "Vậy là do Thịnh Thời chưa từng thử nghiệm hôn khi ngậm kẹo." Anh chậc một tiếng rồi nói tiếp, "Đàn ông lớn tuổi quá ít chiêu trò, không hiểu chuyện gì cả."

Đạo diễn: "..."

Gà mơ như anh có mặt mũi gì mà bàn tới chiêu trò.

Diêu Phi nhai kẹo rồi cầm tập kịch bản, muốn phun viên kẹo lên người Thương Duệ, bọn họ quả thật đã từng làm qua một lần hôn ngậm kẹo.

Lúc quay lần đầu tiên.

"Lúc quay thì sẽ nuốt xuống." Thương Duệ đón nhận ánh mắt của vài người, cắn viên kẹo phất phất tay, "Không sao, yên tâm, đảm bảo quay 1 lần là qua."

Lúc này đạo diễn mới yên tâm quay về lều.

"Đúng, diễn một lần thôi." Thương Duệ nhìn về Diêu Phi, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh.

Diêu Phi và Thương Duệ diễn qua một lượt, gần đây Thương Duệ hình như không bị vấp cả đoạn lời thoại nữa, anh trở nên nghiêm túc thì khả năng đọc thoại rất tốt. Hai người ra khỏi lều, đi về chỗ.

Ánh nắng nóng cháy chiếu trên đỉnh đầu, sóng biển ồ ạt xô đẩy bờ cát vang lên âm thanh thật lớn. Gió biển ào ạt, thổi bay làn váy cùng mái tóc Diêu Phi.

Diêu Phi nhìn gương mặt khôi ngô sáng lán kia của Thương Duệ, nếu không phải vì đôi môi kia vừa mới ăn kẹo xong nên hơi đỏ, thì anh quả thật chính là Thịnh Thời từ trong kịch bản bước ra.

"Chỉnh lại trang điểm cho Thương Duệ." Đạo diễn hô to, "Môi cậu ta đỏ quá."

Thương Duệ giơ tay lau chùi môi, đuôi mắt nhướng lên, giọng nói bình thản, "Căn cơ của anh tốt, môi không thoa son vẫn đỏ."

Anh không cợt nhả thì chết à.

Đoạn này bọn họ có dắt tay, Diêu Phi nắm tay anh. Bàn tay Thương Duệ ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, đường gân máu nổi rõ trên mu bàn tay.

Thương Duệ ngừng hết tất thảy động tác rồi chăm chú nhìn cô, đôi mắt hoa đào rất thâm sâu rất trầm lắng, cổ họng khẽ động một cái rồi bật ra âm thanh, "Lần đầu tiên nắm tay của chúng ta."

"Hồi học cấp ba từng nắm tay rồi." Diêu Phi tưởng anh đang nói về kịch bản, nhanh chóng bổ sung, "Cuốn kịch bản đầu có nói, học cấp ba từng nắm tay nhau, lần đầu tiên có lẽ là trong con hẻm sau trường học, lần đầu tiên Thịnh Thần Quang nắm tay Hạ Dao. Đừng nói chuyện nữa, sắp hô diễn rồi."

"Đạo diễn ơi." Thương Duệ ngoảnh lại nhìn về phía đạo diễn, đầu đội nắng chang chang, giữ chặt tay Diêu Phi, nắm thật kín kẽ. Choáng váng tim đập thình thịch, chuyện hệ trọng như nắm tay nhau như này, nếu như chỉ tùy tiện cầm tay nhau thì quá qua loa, "Chỗ này trong kịch bản có phải có chút vấn đề không, cứ thế trực tiếp nắm tay nha, cảm giác cầm tay nhau quá hời hợt."

Nhị công tử không lo làm việc đàng hoàng còn biết tìm lỗi trong kịch bản.

"Nắm tay thì quan trọng cỡ nào hả?" Đạo diễn cầm loa hô to.

"Cảm giác nắm tay trân trọng nó phải e dè cẩn thận, phải thử dò xét thật nhiều lần mới dám nắm, thật sự phải trân trọng, thế này thì nụ hôn sau đó mới càng tự nhiên." Giọng nói Thương Duệ trầm ổn bình tĩnh, động tác tay cũng theo lời anh nói mà nắm giữ tay Diêu Phi, lại còn lồ ng mười ngón tay cùng với cô. Da thịt ngón tay dán sát nhau, nắm giữ thật chặt, da thịt gần như dung hòa vào nhau, trời nắng nóng hầm hậm kề sát bên nhau, k1ch thích không ít hơn so hơn nụ hôn là mấy, "Tuy đây không phải lần nắm tay đầu tiên của bọn họ, nhưng là lần đầu tiên sau mười năm, em cho rằng cần phải có tình tiết trân trọng hơn."

Diêu Phi thầm hiểu được ý nghĩ của anh, bởi vì cảm giác Thương Duệ lồ ng mười ngón tay cùng cô có cảm giác không giống, cực kì khác biệt.

Ánh mặt trời nóng cháy, gió biển ào ào. Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch kịch liệt giống hệt tiếng sóng đánh vào bờ biển, khí thế ùn ùn, ầm ầm kéo đến.

Đạo diễn và phó biên kịch đang thương lượng.

"Em cảm thấy cảnh hôn là đi từ cảnh dắt tay, nếu không thì tại sao phía trước lại là "không nén nổi tình cảm"? Là "không nén nổi tình cảm" ở chỗ này à?" Anh dừng lại một chút, cúi người kề sát bên tai Diêu Phi, "Lúc nắm tay, cô có muốn hôn không?"

Hô hấp nóng bỏng quẩn quanh lỗ tai, Diêu Phi dịch sang bên cạnh, nóng quá rồi.

"Tôi muốn." Thương Duệ nói hai chữ này rất khẽ.

Cô không hiểu chuyện tình cảm, cũng chẳng có tí kinh nghiệm gì về hôn môi. Nhưng cô có bản năng của con người, cái câu "không nén nổi tình cảm" rất là thỏa đáng.

"Nếu mà không chê nóng thì cứ diễn một cảnh xem hiệu quả, cái nào hay thì dùng cái đó, chiều hôm nay rảnh." Tư Dĩ Hàn hô to, "Chuẩn bị chút, diễn theo cách cậu nói. Diêu Phi, có thể không?"

Diêu Phi lập tức buông tay Thương Duệ ra, lòng bàn tay túa ra mồ hôi, trong cơn gió cảm giác lạnh tê tê. Lòng cũng trở nên yên tĩnh trở lại, cô ra sức hòa nhập vào cảm xúc vào Hạ Dao, gật đầu với đạo diễn.

Vô cùng bất ngờ, cô đã hòa làm nhân vật.

Đây là lần nhập vai nhất của Diêu Phi khi quay “Giữa Hè”, hai người đi trên bờ biển, gió thổi làn váy tung bay. Kề bên là người thân thiết nhất, trước mặt là phong cảnh đẹp mắt nhất. Bọn họ xa nhau mười năm, vẫn yêu đối phương sâu đậm như cũ.

Diêu Phi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, gió thổi áo sơ mi trên người anh, anh tuấn tú chín chắn. Diêu Phi rất thích đàn ông sạch sẽ gọn gàng, tầm mắt cô lướt từ cằm đi đến trái cổ của anh.

"Trong mười năm này, ngày nào anh cũng mong muốn được gặp em." Người đàn ông với giọng nói thiên về tông trầm vang lên bên tai, anh rũ hàng mi, bờ môi mát lạnh, khóe môi hơi mím nhẹ, "Anh muốn cột em lên người, không để cho em đi đâu nữa, để cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh anh --"

Lần thứ ba bàn tay của hai người chạm vào nhau, Hạ Dao nắm lấy bàn tay anh.

Thịnh Thời dừng bước chân ngước mắt nhìn cô, trái cổ anh chuyển động, chỗ sâu nhất của đuôi mắt hơi phiếm đỏ. Một lúc lâu sau, anh thu bàn tay Hạ Dao và nắm lại.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước, Thịnh Thời nghiêng đầu cúi thấp người hôn lên đôi môi Hạ Dao.

Gió biển thổi làn váy cô gái tung bay, lả lướt trên phần chân cao thẳng của người đàn ông. Bàn tay anh đặt trên mái tóc cô gái, càng làm nụ hôn này sâu hơn.

Bên cạnh bãi cát cùng ánh mặt trời, nụ hôn nồng cháy cực kỳ lãng mạn.

Nụ hôn kết thúc, đạo diễn hô cắt. Đột nhiên Diêu Phi rất muốn khóc, cũng không biết nguyên nhân vì sao. Đại khái vì cô cảm nhận được phần tình yêu sâu đậm được trân trọng kia.

Cô thích đóng phim, khi đóng phim cô có thể sở hữu rất nhiều. Đây chính là sức hấp dẫn của diễn viên, những ngành nghề khác cả đời chỉ có một sinh mạng, diễn viên có thể trải nghiệm vô số cuộc đời, có thể có được thứ mà hiện tại không có.

Thương Duệ vẫn còn đang chìm đắm trong kịch bản, anh ôm chặt Diêu Phi, ra sức ôm cô. Cúi đầu đặt cằm lên đ ỉnh đầu cô, hơi thở hừng hực giao hòa cùng vị mặn của cơn gió biển.

Ngón cái của anh dán sát lên tai của Diêu Phi, chậm rãi cọ xát, ngay sau đó thì rơi xuống đôi mắt cô, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên. Cúi đầu hôn lên đôi mắt Diêu Phi, giọng nói khàn đục, "Sau này em sẽ không rơi nước mắt nữa, anh sẽ không để em phải khóc."

"Anh Duệ!" Thái Vĩ la lớn, "Quay xong rồi! Một take là đạt! Cực kỳ hoàn mỹ! Nice!"

Nice cái ông cố nhà cậu!

Thương Duệ buông Diêu Phi ra, vuốt mượt mái tóc dài mềm mại của cô, nhìn thấy hàng mi cô hơi ẩm ướt. Ướt át bao quanh vành mắt, trông có chút mong manh.

Anh nảy sinh rung động muốn hôn cô, thật sự muốn hôn cô, muốn có được cô.

Trợ lý chạy đến bung dù che cho từng người, Diêu Phi đã thoát ra cảm xúc lúc ban nãy, đầu ngón tay của cô chà thật nhẹ lên váy, đầu ngón tay giống hệt như một nhúm lửa bùng cháy.

Trước tiên cô xoay người, đạp lên bãi cát nóng rực ngoảnh người bước đi về hướng lều.

Sắc trời dần tối, bọn họ sau đó còn có một cảnh quay, bọn họ đứng dưới ánh hoàng hôn rõ rệt, đón lấy làn gió biển rồi bước đi.

Quay phim trên bãi cát lộ ra nét lãng mạn, người trong ống kính rất cực khổ. Diêu Phi quay về rửa sạch cát, đầu tóc toàn là cát, cô gội hai lần mới gội sạch. Cơ sở hạ tầng của khách sạn này tốt hơn chút, trong phòng có cả phòng tắm, không cần phải ra ngoài chen chúc dùng chung.

Nắng chiếu rất gắt, cô bôi một lớp kem dưỡng ẩm xong rồi thay đồ ngủ quay lại bên giường.

Không có mạng, ngoại trừ xem kịch bản thì cũng chẳng có việc để làm.

Diêu Phi vừa đắp mặt nạ vừa nghĩ đến laptop mà Tô Minh nhét vào tay mình, ngày hôm đó sau khi bọn họ thảo luận một lúc xem yellow movies hay blue movies rốt cuộc loại nào tinh chuẩn hơn, Tô Minh nhét một cái laptop vào trong vali của cô.

Là laptop màu bạc siêu mỏng, Diêu Phi lấy nó ra đặt trên đùi nhập mật mã. Lục tìm trong túi đựng laptop lấy ra tai nghe bluetooth không dây, Tô Minh vô cùng chu đáo, còn soạn sẵn cả tai nghe cho cô.

Theo lý mà nói thì chuyện này nên thảo luận với đạo diễn, nhưng suy cho cùng vẫn thấy không thuận tiện. Mặc dù nói nghệ thuật không phân biệt giới tính, nhưng chung quy thì nam nữ cũng có sự khác biệt, hơn nữa đạo diễn còn là chồng của Du Hạ. Mối quan hệ giữa Diêu Phi với Du Hạ rất tốt, người thân quen càng ngại ngùng để thảo luận.

Tô Minh và Du Hạ đã về nước rồi, nữ giới trong đoàn phim còn lại chỉ có vài người, thảo luận với ai cũng sẽ lộ ra chuyện riêng tư. Hiện tại giới showbiz không còn giống như trước kia, nói chuyện không nên nói quá nhiều, chỉ cần bất cẩn là sẽ thành tai bay vạ gió.

Cô không biết mức độ của bộ phim này tới đâu, dù sao cũng chỉ là chút chuyện giường chiếu nam nữ. Lúc đi học Diêu Phi không có thời gian học sinh học, từ đầu tới cuối có hơi lờ mờ trong chút chuyện nam nữ kia. Đóng phim Hàn Đao Hành tình cảm rất khó hiểu, đạo diễn nói là để cho cô giữ được loại cảm giác ngây ngô, không cho cô để tâm đ ến khía cạnh nam nữ. Nữ chính Xuân Dạ cũng là thiếu nữ ở lứa tuổi dậy thì, tuy có cảnh diễn tình cảm, nhưng không phải với nam giới, bộ phim đó có một nhánh tình cảm đồng giới không rõ ràng, nên Diêu Phi xem nhiều phim đồng giới hơn.

Sau đó gặp phải Lý Thịnh, thì chỉ còn lại cảm giác ghê tởm. Tiếp đó cô xem những bộ phim liên quan đều chỉ cảm thấy ghê gớm khó coi, sinh ra cảm giác chán ghét buồn nôn.

Nhưng sợ phim tình cảm, cô nhất định phải đối diện, không có phim nào chỉ có tình cảm thuần khiết, đều sẽ đi đến cái bước kia. Chỉ còn nửa tháng nữa sẽ quay, sớm đối diện thì sẽ sớm thích ứng. Cô không thể nôn ngay ngoài hiện trường, chuyện đó sẽ khiến cô thân bại danh liệt.

Máy mở, bluetooth kết nối, bên trong nhảy ra chữ S, đều là tai nghe bluetooth.

Diêu Phi cầm tai nghe bluetooth tới xem một chút, tai nghe bluetooth chữ S là của Tô Minh thì không có vấn đề, là chữ cái đầu trong họ của cô ấy (phiên âm Tô =Su). Cô nghi ngờ laptop có vấn đề gì đó rồi, tại sao lại xuất hiện hai tai nghe BOSE cùng chữ S?

Bấm vào một chữ S trong số đó, nhanh chóng kết nối thành công.

Diêu Phi bấm mở ra, trang đầu mà laptop mở xem là một tập tài liệu, là một tài liệu cả 200G.

Diêu Phi im lặng trong giây lát, kéo xuống dưới, tài liệu được sắp xếp rất tỉ mỉ.

Trung, Nhật, Hàn, Âu Mỹ, phân chia rõ ràng theo khu vực. Diêu Phi tháo hai tai nghe xuống, chọn xem trước phân loại Nhật Bản, cô đã nghe qua loại của Nhật rồi.

Có rất nhiều thể loại quan hệ, cô chọn đại một cái, màn hình tối lại một lúc.

Vẫn không có âm thanh như cũ, Diêu Phi cầm tai nghe kiểm tra, tai nghe ở trạng thái hoạt động, nhưng trước sau vẫn không có âm thanh. Trên laptop thì đã hiện ra hình ảnh, cảnh tr@n trụi xộc ra tức khắc. Không hề có chút tạm dừng nào, không hề thấy đẹp một tí nào, ngay chính diện chiếu thẳng vào mặt Diêu Phi.

Là loại vận động bản năng, nguyên thủy nhất của động vật.

Trong chớp mắt, đầu óc Diêu Phi trở nên trắng xóa, cô nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.

Đầu óc ở trạng thái như máy bị hư, giằng co chắc trong tầm bốn năm phút, có tiếng gõ cửa vang lên. Diêu Phi dập laptop đóng lại tức khắc, nhíu mày bước xuống giường mang dép trên sàn bước hai bước, vuốt vuốt ngực một chút, trong đầu óc hỗn loạn như thể có con quái thú.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, vẫn là tiếng động không nhanh không chậm, cô đè ép lại cảm giác buồn nôn bước qua mở cửa.

Thương Duệ mặc áo thun T-shirt màu đen và quần short rộng rãi, khoanh tay đứng tựa bên cửa với vẻ nhàn hạ, lộ ra hai cẳng chân thẳng dài. Trên hành lang có một bóng đèn vàng, phản chiếu lại hình bóng khuôn mặt đẹp trai với đường nét sắc sảo của anh, anh rũ mi.

"Có chuyện gì sao?" Diêu Phi mở miệng nói phát hiện cổ họng có chút khàn khàn, cô ra sức húng hắng một chút rồi nói, "Anh tìm tôi có chuyện gì? Khuya lắm rồi."

Thương Duệ vẫn tựa vào cửa, khoảnh khắc ngước hàng mi nhìn Diêu Phi, nghiêng đầu nhìn bên tai của Diêu Phi, lập tức chìa tay sờ lên tai cô, "Tai nghe của cô là BOSE à?"

Diêu Phi trong chớp mắt nghĩ tới hình ảnh buồn nôn trên màn hình ban nãy, cấp tốc thụt lùi một bước, cầm tai nghe lên nắm trong tay, nhìn Thương Duệ với vẻ cảnh giác, "Chắc là vậy, là tai nghe của tổng giám đốc Tô."

"Tô Minh, Tô, tên tai nghe của cô ấy đừng có nói là S chứ?"

Diêu Phi: "..."

"Tai nghe của tôi cũng là hiệu BOSE." Thương Duệ ung dung lấy tai nghe trên tay bóp niết trên đầu ngón tay, con ngươi đen nháy chuyên chú nhìn Diêu Phi, "Tên tai nghe của tôi là Thương (phiên âm shang) trong Thương Duệ, chữ cái đầu là S."

Bình luận

Truyện đang đọc