NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Hợp đồng của Diêu Phi vô cùng phiền toái, Lý Thịnh không chịu thả người, Tô Minh đi tìm Thụy Ưng nói chuyện thì bị chặn ngoài cửa.
 
Lý Thịnh tuyên bố rằng anh ta muốn giam Diêu Phi bao lâu thì giam bấy lâu, dám cướp người từ tay anh ta đồng nghĩa với đối đầu với anh ta. Sau đó Diêu Phi lập tức nhận được sự thăm hỏi thân thiết đến từ Tiền Anh. Gã khuyên cô đừng kiếm chuyện nữa, không thì ngay cả Tô Minh cũng sẽ bị trừng trị cùng đấy.
 
Tô Minh dựng nghiệp từ tay trắng, bằng IP của Du Hạ, công ty đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong ngành. Tuy vậy suy cho cùng vẫn là công ty mới, không có chỗ dựa hùng mạnh, dù có không ít công ty hợp tác, họ có tiếng nói đấy nhưng tuyệt nhiên sẽ không giúp chị đối phó với nhà họ Lý.
 
Diêu Phi hơi hối hận, lẽ ra không nên kéo Tô Minh vào, thế nhưng cô đã không có đường lùi nữa rồi. Nếu khi còn sống cô có thể xoay mình, cô chắc chắn sẽ cố hết sức báo đáp Tô Minh. Trung tuần tháng mười hai, Tô Minh gọi điện thoại cho cô, bảo cô đừng rời bỏ Thượng Hải và đừng nhận những công việc khác, chờ tin của chị.
 
Chờ đến tận qua Tết Dương lịch, Diêu Phi không thể làm những việc như biểu diễn và không thể rời khỏi Thượng Hải. Nếu tuỳ tiện tìm việc, cô sợ sẽ mang đến phiền phức cho Tô Minh, vì vậy cô tìm một trò chơi để chơi tạm kiếm sống. Dựa vào kĩ thuật tốt, không cần bật mic cũng có người đặt hàng cô.
 
Ngày mười tám tháng Chạp, khách hàng chi thêm tiền nói muốn chơi trò chơi trên máy tính, Diêu Phi bèn tìm một quán net gần đó rồi kéo người ta chơi đến chín giờ tối mới logout.
 
Bên kia lại ra thêm một bao lì xì và nói: “Có thể thêm WeChat không? Bạn là nam hay nữ vậy? Chi thêm tiền có thể bật mic không vậy? Tôi trả giá cao cho bạn.”
 
“Không có WeChat.” Diêu Phi nhận lấy bao tiền lì xì, từ chối ba lần liên tiếp: “Không mở mic, không tiện.”
 
Đối phương đang gõ chữ nhưng mãi chưa nhắn nội dung lên. Diêu Phi không định sẽ xem anh ta sẽ tặng gì, đoạn cất di động vào ba lô, cô kéo mũ áo lông lên che kín nửa phần trên của gương mặt rồi đút hai tay vào túi và đi ra ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo cuốn tới, chóp mũi Diêu Phi bỗng chốc tê rần vì bị đông cứng, cô xoa xoa mũi rồi rảo bước xuống lầu. Mùa đông ở Thượng Hải ươn ướt rét buốt, tuy gió không khắc nghiệt bằng gió lạnh phương bắc nhưng cũng không mấy dễ chịu.
 
Một ngày chưa ăn gì, trong dạ dày của Diêu Phi rỗng tuếch nhưng cô chẳng biết nên ăn gì và không quá thèm ăn nên cô cứ bước dọc theo con phố về phía trước. Điện thoại di động khẽ vang, cô cầm lên thấy ngân hàng gửi tin nhắn tới chúc cô sinh nhật vui vẻ.
 
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, Diêu Phi cảm thấy rất buồn cười, vì vậy cô nhướn môi tiếp tục đi thẳng. Đây là tin chúc mừng thứ mười hai cô nhận được hôm nay, nền tảng mua hàng, ứng dụng ngân hàng và trò chơi gửi lời chúc mừng sinh nhật, tất cả đều là tin nhắn tự động gửi đi, không có một cái nào là người thật.
 
Hôm nay là sinh nhật của cô.
 
Ở góc đường, có một cửa hàng bánh ngọt bám đầy bụi đang sáng đèn, hương vị ngọt ngào của bánh kem theo gió lạnh thoảng qua mũi của Diêu Phi làm Diêu Phi nhăn mũi lại.
 
Nhìn mô hình bánh kem bảy tầng trong tủ kính, cô dừng bước.
 
Lúc tình cảm cha mẹ còn hoà thuận, hàng năm ba luôn mua cho cô một cái bánh kem. Trên lớp kem thơm ngọt được phủ thêm trái cây tươi, ba sẽ đội chiếc nón sinh nhật lên đầu cô, ôm cô để cô ước nguyện trước những ngọn nến.
 
Ba nói, đợi đến sinh nhật mười tám tuổi của cô, ông ấy sẽ mua cho cô một chiếc bánh kem công chúa Bạch Tuyết lớn nhất trong cửa hàng bánh ngọt, trên bánh kem cao bảy tầng có gắn cô công chúa Bạch Tuyết, nghe có vẻ rất mơ mộng như thể Diêu Phi nhận được vô số tình thương yêu.
 
Sau này cha mẹ ly hôn, cô cũng mất đi sinh nhật.
 
Ba luôn say mèm, Diêu Phi phải chăm sóc ba, phải chăm lo nhà cửa và phải đi học, vậy nên cô đã quên mất bánh sinh nhật có hương vị thế nào rồi.
 
Diêu Phi lặng lẽ nhìn nơi sáng rực kia, gió lạnh thổi thấm vào quần áo cô, dán vào da thịt cô, khiến lòng bàn tay cô vô cùng buốt giá. Qua sinh nhật này, cô sẽ chính thức bước vào tuổi hai mươi bốn, năm tuổi của mình.
 
Ánh đèn trong tiệm bánh ngọt toả sắc màu ấm áp, Diêu Phi rất muốn dí sát vào tủ kính để ngắm nhìn bánh kem, hoặc ngửi hương vị kem bơ ngọt ngào, bỗng dưng cô nhớ mùi vị của bánh kem quá đỗi.

 
Đợi khi cô hoàn hồn thì cô đã cầm một cái bánh kem dâu tây lớn cỡ bàn tay. Trong hộp nhựa trong suốt, trên phần kem bơ trắng như tuyết được điểm xuyết thêm một quả dâu tây.
 
“Có thể cho tôi một cây nến không?” Diêu Phi cả quyết nhìn nhân viên phục vụ.
 
“Dạ?” Nhân viên phục vụ sửng sốt, định từ chối nhưng khi đối diện với đôi mắt của Diêu Phi, cô ấy đáp: “Còn mấy cái khách khác chưa dùng hết, là loại nến bình thường nhất, cô lấy không?”
 
“Cảm ơn.”
 
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ tuổi. Cô ấy cười lấy mấy cây nến bỏ vào hộp bánh kem: “Sinh nhật vui vẻ!”
 
Được người xa lạ chúc mừng sinh nhật, Diêu Phi mỉm cười: “Cảm ơn cô.”
 
Diêu Phi cầm bánh kem về, câu chúc sinh nhật vui vẻ kia đã giúp tâm trạng cô khá hơn đôi chút. Cô vừa đi vừa ngắm bánh kem trong tay, chợt có tiếng kèn vang lên sau lưng, cô nghĩ mình chặn đường người ta nên vội bước lên vỉa hè.
 
Tiếng kèn không dừng lại vì được cô nhường đường, trái lại đổi sang đèn pha chiếu sáng vào cô.
 
Diêu Phi quay lại, thấy tiếng kèn phát ra từ một chiếc xe thể thao màu bạc có đường nét cực kì phách lối. Qua kính chắn gió và ghế lái, cô đối mắt với Thương Duệ.
 
Xe từ từ ngừng lại, cửa sổ xe được hạ xuống, Thương Duệ mặc trang phục bóng chày sẫm màu, đội một cái nón hơi lệch sang bên. Cánh tay thon dài đặt lên cửa sổ xe, trên ngón tay nổi rõ khớp xương là chiếc nhẫn kim loại khá to với ánh sáng hào nhoáng và lạnh lùng. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen thâm thuý quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cô Diêu.”
 
Vùng ngoại thành khá yên ắng vào đêm khuya, con đường trống vắng không có xe. Cành cây ngô đồng rậm rạp che khuất ngọn đèn đường khiến ánh sáng hơi mờ ảo. Bóng đen dày đặc phủ xuống người Thương Duệ, càng khắc sâu sự nguy hiểm trên người anh hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Diêu Phi chần chừ một lát rồi mới bước lên trước: “Ngài, có chuyện gì ạ?”
 
Sắc mặt Thương Duệ hơi khó coi: “Tôi già lắm à? Ngài gì mà ngài?”
 
“Lên xe.” Thương Duệ ngồi thẳng, hất hàm lên, là tư thế ra lệnh. Anh gõ ngón tay xuống vô lăng, cửa kiếng xe chậm rãi được kéo lên.
 
“Không cần, ngài tìm tôi có chuyện gì sao? Ngài nói ở đây đi, tôi nghe được.” Diêu Phi giữ vững sự bình tĩnh, ngữ điệu cũng không quá thay đổi tỏ ra dịu dàng và lễ độ: “Ngài Thương.”
 
“Cô không ngại, chịu đứng nói chuyện ở vỉa hè.” Thương Duệ dừng tấm cửa kính đang kéo lên, liếc qua Diêu Phi rồi cất giọng hờ hững: “Tôi thì không muốn.”
 
Lúc anh nghiêng đầu, viên đá màu đen đeo trên tai lập loè dưới ánh sáng, vừa tự phụ vừa kiêu ngạo.
 
Anh không muốn thì anh cút đi chứ.
 
Kĩ năng diễn xuất của Diêu Phi rất tốt, bất kể trong lòng nghĩ gì nhưng cô luôn có thể trưng ra gương mặt hiền lành vô hại, không thể đắc tội với Thương Duệ được “Có lẽ không tiện lắ —— “
 
“Cô còn muốn giải quyết hợp đồng không?” Thương Duệ lườm Diêu Phi bằng cái nhìn vênh váo: “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, Diêu Phi, tôi rất không kiên nhẫn rồi đấy.”

 
Diêu Phi cầm chặt hộp bánh kem, suy tư phút chốc, cô nhanh chóng bước vòng qua đầu xe đến ghế phó lái.
 
Cô dò tìm cả buổi trời nhưng không tìm được chỗ kéo cửa xe, bởi vậy trong buồng xe sắc mặt của Thương Duệ xụ xuống với tốc độ nhanh nhất, xấu đến một cảnh giới nhất định. Một hồi lâu sau, anh nghiến răng ken két nghiêng người đẩy cửa xe ở ghế phó lái ra.
 
“Cô bị ngu à?”
 
“Tôi bị nghèo.” Diêu Phi ngồi lên rồi đóng cửa xe lại: “Ngài Thương, ngài nói vậy là sao?”
 
Trong xe có mùi thơm của gỗ, còn lại là mùi thuốc lá trộn lẫn với xạ hương, lững lờ lãng đãng, Diêu Phi rất ghét mùi nước hoa này, cực kì căm ghét.
 
Xe sang trọng kín gió đến nỗi âm thanh ngoài cửa sổ bị chặn hoàn toàn khiến cô hơi khó chịu, vì cô không quen ở trong không gian khép kín với một người đàn ông xa lạ.
 
Điều này làm cô lo âu lắm.
 
Thương Duệ khoác một tay lên vô lăng, cười giễu: “Cô nghèo mà hùng hồn nhỉ.”
 
Xe thể thao lái ào đi, Diêu Phi chưa kịp chuẩn bị, suýt nữa đã bổ nhào vào kiếng xe. Cô vội vàng đặt bánh kem ở giữa rồi nhanh chóng cài dây an toàn lại.
 
Thương Duệ giảm tốc độ xe, từ từ lái về phía trước.
 
“Ra giá đi, từ bỏ ‘Giữa Hè’.”
 
Diêu Phi sửng sốt, “Giữa Hè” quyết định chọn cô lúc nào?
 
“Tôi không muốn diễn cùng với cô.” Thương Duệ đạp thắng xe, quay đầu nhìn Diêu Phi từ trên cao xuống: “Với danh tiếng bây giờ của cô, đóng bộ phim này xong sẽ không nổi tiếng lại được đâu, chỉ mang đến nhiều phiền phức hơn cho đoàn phim mà thôi. Tôi trả cho cô một khoản cao hơn hẳn số tiền thù lao, cô tìm Tô Minh từ bỏ Hạ Dao đi. Cô có thể dùng số tiền đó từ từ tìm cách xem nên nổi tiếng trở lại thế nào, chắc chắn sẽ kiếm chác được nhiều hơn so với đóng ‘Giữa Hè’ đấy.”
 
“Giữa Hè” muốn chọn cô?
 
“Ngài Thương ——”
 
“Vậy để tôi cho cô một giá nhé, năm triệu.” Quả thật Thương Duệ không kiên nhẫn lắm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thôi mà anh đã muốn bắt Diêu Phi xuống xe ngay rồi: “Dù cô có đóng Giữa Hè thì số tiền công của cô sẽ không vượt quá ba triệu đâu, năm triệu là cái giá trên trời với cô đấy.”
 
“Ý của anh là tôi có cơ hội tham gia đóng ‘Giữa Hè’?” Niềm vui bất ngờ này khiến đầu óc Diêu Phi trống rỗng.
 
“Cô không biết à?” Ra chiều quái lạ, Thương Duệ nhìn chằm chằm vào Diêu Phi: “Đừng giả vờ với tôi.”
 
Diêu Phi ngồi kế bên ghế tài xế, ngón tay mảnh mai siết thật chặt. Trên người cô có mùi thuốc lá nên trông cô càng giống một đống rác rưởi hơn. Tuy vậy gương mặt đó quá ưa nhìn, xinh đẹp đến độ người ta phải quên đi tất cả mọi thứ ở cô. Mi dài khẽ run, làn da trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần.

 
Cô hệt như một đoá hoa lê nở rộ trong sương lạnh đầu xuân, cánh hoa mỏng tang trong suốt và lóng lánh.
 
Rõ ràng là loại người như thế nhưng lại sạch sẽ và thấu suốt.
 
“Thật ư?” Diêu Phi nhìn lại, đôi mắt to xinh đẹp trong veo tỏ vẻ khó tin. Trong đêm khuya, cô hỏi bằng chất giọng gần như ngây thơ: “Là thật sao?”
 
Nếu đây là kĩ năng diễn xuất thì Diêu Phi này không hổ là Ảnh hậu.
 
Yết hầu Thương Duệ chuyển động, anh chau mày thật chặt.
 
Cô đứng trong vũng bùn, xung quanh bốc lên mùi hôi thối, rõ ràng nát đến tận xương tuỷ. Trái lại lông mi của cô nhuốm hơi sương góp phần làm đôi mắt xinh đẹp kia hơi ẩm ướt, nét mặt vui mừng tột độ trông thật ngây thơ và hồn nhiên: “Là thật sao?”
 
Sao có thể sạch đến vậy?
 
Anh không tài nào thốt ra được câu gì.
 
“—— Không phải chứ, tôi đang đến báo tin vui cho cô à?” Thương Duệ hoàn hồn, anh là Hỉ thước đấy hả? “Tô Minh chưa gọi điện thoại cho cô biết sao?”
 
“Chưa.” Diêu Phi lắc đầu, ngay sau đó cô mỉm miệng, đó là một nụ cười có thể làm bừng sáng cả thế giới: “Cảm ơn ngài, ngài Thương.”
 
Hơi thở của Thương Duệ cứng lại, sắc mặt anh càng xấu hơn: “Đừng cười, xấu quá.”
 
Diêu Phi mím môi lại thành một đường thẳng: “À.”
 
Hiển nhiên dáng vẻ này không qua mắt được Thương Duệ.
 
Cô đã nói ra toàn bộ sự việc, còn Thương Duệ không thể tác động vào việc chọn vai, vậy là cái bánh vàng này đã rớt xuống đầu cô rồi à. Thương Duệ cho cô năm triệu, bảo cô từ bỏ vai diễn nhưng sao Diêu Phi có thể buông tay được chứ? Nếu Thương Duệ nói thật, vậy những gì Tô Minh bỏ ra nhiều hơn hẳn năm triệu đó, hợp đồng của Diêu Phi quá rắc rối, cô có thể mường tượng ra được số tiền chị đã tiêu tốn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Tô Minh nỗ lực nhiều đến thế, sao Diêu Phi từ chối diễn cho được? Dù trước mặt có là núi đao biển lửa, cô cũng phải vượt qua, đây là lối thoát duy nhất cho cô.
 
“Cô à gì mà à? Ban nãy tôi nói gì cô không nghe rõ sao? Bỏ Giữa Hè đi.”
 
“Ngài Thương, đây không phải là việc tôi có thể lựa chọn.” Diêu Phi hít sâu, ngón tay nhanh chóng thả lỏng, cô đón lấy ánh nhìn của Thương Duệ: “Tổng giám đốc Tô cho tôi cơ hội sống lại, kể cả không cho tôi thù lao, hoặc chỉ cho tôi vai hầu không có tên, nếu tổng giám đốc Tô muốn tôi đóng thì tôi sẽ quyết đóng cho được. Thế nhưng, hiện nay tôi chưa nhận được bất cứ tin gì. Vì vậy, tôi không có lý do nào để nhận tiền của anh, xin lỗi.”
 
“Cô có thể tăng giá.”
 
Diêu Phi nhìn chăm chú vào mắt Thương Duệ, giây lát sau cô lắc đầu.
 
“Cô phải diễn cho bằng được?”
 
Một sự im lặng khá dài, Diêu Phi gật đầu: “Tôi nghe theo sự sắp xếp của tổng giám đốc Tô.”
 
“Cô không muốn buông tay cơ hội lên ống kính hay chưa muốn từ bỏ cơ hội tiếp cận tôi?” Thương Duệ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ một hồi, khi quay lại vẻ mặt trở nên rất kì lạ: “Đừng nói cô chưa hết hi vọng đấy?”
 
Diêu Phi trợn mắt há mồm, ai tiếp cận Thương Duệ chứ?
 

“Anh cho rằng tôi đóng phim cùng với anh là muốn tiếp cận anh à? Có phải anh suy nghĩ nhiều rồi không? Tôi không thích anh, anh sẽ không lấy được bất kì thứ gì từ tôi đâu.”
 
Diêu Phi hé môi, có phải Thương Duệ bị thần kinh không thế? “Ngài Thương, ngài hiểu lầm gì rồi phải không?”
 
Kiếp này, kiếp sau và sau sau nữa cô sẽ không nảy sinh chút hứng thú gì với Thương Duệ cả đâu.
 
“Xuống xe đi.” Thương Duệ lùi người dựa vào ghế ngồi, cầm bao thuốc lá bằng kim loại lên, rút ra một điếu thuốc và ngậm vào miệng, hàng mi dày cụp xuống giấu kín hết thảy cảm xúc trong đôi mắt đen láy: “Không trò chuyện nữa.”
 
“Tôi không có cảm giác gì với anh ——”
 
“Xuống xe.” Thương Duệ cầm chiếc bật lửa kim loại màu bạc lên châm thuốc, ánh lửa nhảy trên gương mặt tuấn tú và âm u của anh. Anh ném bật lửa tới chỗ k ính chắn gió, cáu bẳn hẳn: “Đóng cửa xe lại từ ngoài.”
 
Diêu Phi đóng cửa xe lại, lùi ra sau một bước dài. Cô ghê tởm Thương Duệ không thua kém gì Thương Duệ căm ghét cô, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng gây tổn hại cho mắt.
 
Cô không còn gì để nói với Thương Duệ từ hiền hoà đến xù lông này nữa, mặc kệ anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Cô phải mau chóng gọi điện thoại hỏi Tô Minh xem có chuyện gì, thật sự có bánh từ trên trời rơi xuống rồi sao?
 
Thương Duệ lấy điếu thuốc xuống, khói trắng lượn lờ, anh không nhìn lại Diêu Phi mà giẫm chân ga lao thẳng ra. Ngón tay cầm điếu thuốc trượt mở màn hình điện thoại, anh gọi vào số điện thoại của Tô Minh, tuy vậy đầu dây bên kia đang bận.
 
Tiếng “cạch cạch” vang lên, Thương Duệ quẳng điện thoại xuống và quay sang nhìn ghế phó lái. Diêu Phi không mang bánh kem đi nên giờ đây chiếc hộp bánh giá rẻ đang nằm lăn lóc trên mặt thảm bên ghế phó lái, kem bơ màu trắng bắn tung tóe khắp nơi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Thương Duệ bối rối vài giây, sau đó anh buột miệng chửi tục một câu.
 
Anh vừa đổi xe mới!
 
Phiên bản giới hạn, đặt nửa năm mới có được.
 
Anh phanh xe, cái hộp bánh kem giá rẻ theo quán tính va vào tấm chắn làm hộp bị bung ra rồi kem bơ rớt xuống sàn xe của anh, đúng là hoạ vô đơn chí. Cả buồng xe đầy vị bơ ngọt ngấy, còn là loại kem rẻ mạt đó nữa.
 
Diêu Phi muốn chết phải không? Tại sao dám để bánh kem trong xe anh chứ?
 
Thương Duệ muốn xách hộp bánh ra nhưng ngón tay dính vào trong kem làm anh cảm thấy tởm đến mức tê rần cả da đầu. Rút ra vài tờ khăn giấy lau kem dưới đất và bánh rồi nhét vào hộp, nếu thứ này còn lăn lông lốc trong xe anh nữa thì anh sẽ phải bỏ cái xe này luôn.
 
Mở cửa xe, anh thoát khỏi hiện trường tai nạn và rảo bước đến chỗ thùng rác ven đường.
 
“Đừng vứt!”
 
Thương Duệ ngoảnh lại, thấy Diêu Phi đang đứng ở con đường đối diện chống đầu gối thở hổn hển. Lưng cô khom xuống không còn vẻ xinh đẹp nhã nhặn lịch sự như vừa nãy, thoạt nhìn cô hết sức chật vật, tóc xốc xếch, ánh mắt bộc lộ sự nóng nảy. Cô lặp lại: “Đừng vứt.”
 
Thương Duệ thả ngón tay, bánh kem rơi vào thùng rác phát ra một tiếng “bịch”.
 
Anh dùng khăn giấy còn dư lại lau ngón tay dính kem rồi cười xoà: “Cô làm bẩn xe của tôi, tôi sẽ gửi phí rửa xe cho cô.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí Diêu Phi: Ngày thứ nhất Thương Duệ chết...

 


Bình luận

Truyện đang đọc