Edit: Rea
—————
“Hoan nghênh ghé đến.”
Hạ Kiến Vi nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên không phải là ảo giác của anh mà thật sự là giọng của Lục Tri. Bản thân Lục Tri đang đứng trước mặt anh, mặc đồng phục nhân viên của quán anh.
Áo sơ mi màu xám nhạt phác họa dáng người hơi gầy của thiếu niên, quần dài màu đen làm nổi bật đôi chân thẳng tắp mà thon dài của cậu, trên cần cổ trắng nõn thon dài đeo dây tạp dề màu nâu sẫm, trên tạp dề còn thêu tên quán.
“Bên này gọi một ly trà sữa.”
Lục Tri nghe tiếng gật đầu với Hạ Kiến Vi một cái rồi xoay người đi về phía vị khách kia.
Vào lúc xoay người, mái tóc lòa xòa giữa trán cậu bị gió thổi bay, dường như có một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, tầm mắt không khỏi trượt từ bả vai cậu xuống đến eo. Hạ Kiến Vi khẽ giơ tay che miệng mũi mình lại, có chút mất tự nhiên thu hồi tầm mắt.
Áo sơ mi màu xám nhạt nhét vào trong chiếc quần đen, có lẽ áo sơ mi quá vừa người nên vòng eo Lục Tri nhìn từ phía sau vừa vặn được phác họa ra một cách hoàn mỹ.
Hạ Kiến Vi không khỏi cảm thấy mũi mình có hơi ngứa.
Anh chật vật đi vào phòng vệ sinh trong quán, trong phòng vệ sinh chỉ có một mình anh, lúc này anh mới buông tay ra nhìn, cũng may là không thật sự chảy máu mũi.
Hạ Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắt một vốc nước lạnh lên mặt mình.
Sao Lục Tri lại ở chỗ này? Từ quần áo hiển nhiên có thể thấy được cậu là nhân viên nơi đây. Cũng chính là Lục Tri làm công ở chỗ này?
Đầu óc Hạ Kiến Vi trống rỗng chốc lát, mới vừa nói tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương gì nữa, ngay sau đó đã bị hiện thực hung hăng vả mặt.
Đầy đầu anh bây giờ đều là đôi mắt phượng thanh lãnh và vòng eo mê người của Lục Tri.
Hạ Kiến Vi cảm giác mặt mình có chút nóng lên, nếu như bị Diêm Hồng Phi thấy thì chắc chắn lại muốn gào to, hai mươi tám năm qua Hạ Kiến Vi không biết đỏ mặt là gì.
“Ông chủ, ngài tới rồi.” Quản lý quán thấy Hạ Kiến Vi từ phòng vệ sinh bên kia đi đến, niềm nở nói chuyện với anh.
“Ừ, gần đây tuyển người mới sao?” Hạ Kiến Vi như lơ đãng hỏi.
Quản lý gật đầu, “Đúng vậy, gần đây làm ăn không tệ, đặc biệt là hai ngày nghỉ cuối tuần, nhân công có chút không đủ dùng nên tôi đã tuyển hai người làm thêm.”
Anh bỗng nhớ ra cách nơi này không xa là trường học của Lục Tri, khó trách Lục Tri lại làm thêm ở đây.
Hạ Kiến Vi nói chuyện với quản lý quán một lát rồi định tìm một chỗ làm việc của mình, anh mở máy tính ngồi xuống ở một vị trí yên tĩnh.
“Anh trai phục vụ kia thật đẹp trai.”
“Tớ vừa mới chụp lén anh ấy!”
“Thật sao? Mau gửi cho tớ một tấm.”
Hạ Kiến Vi nghe thấy giọng nói kích động của hai cô gái phía sau mình, mặc dù các cô đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng có lẽ bởi vì quá kích động nên vẫn bị anh nghe thấy được.
“Trời ạ, trên thế giới này sao lại có một anh trai đẹp như vậy chứ, không biết ảnh có bạn gái không, muốn hỏi quá à!”
“Đúng vậy! Tớ cũng muốn hỏi.”
Tay gõ bàn phím của Hạ Kiến Vi dừng một chút, sau đó vẫy tay gọi nhân viên quán đến đây.
Chỉ chốc lát sau trên chỗ ngồi của hai cô gái kia đặt một phần bánh quy được đóng gói đẹp mắt.
“Chúng tôi không có gọi mà.” Một cô gái trong đó nghi hoặc nói.
Nhân viên quán mỉm cười trả lời: “Là quản lý quán chúng tôi tặng cho các bạn, hy vọng các bạn có thể nhỏ giọng một chút.”
Hai cô gái lập tức đỏ mặt, gật đầu như gà con mổ thóc.
Góc nhìn của một cô trong đó vừa vặn có thể thấy nhân viên quán kia đi đến bàn phía trước họ rồi dừng lại, cô khom lưng cung kính nói chuyện với một người đàn ông.
Bóng dáng kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, trên cái ghế bên cạnh vắt một chiếc áo gió dài màu trắng gạo, anh nghiêng đầu nói câu gì đó với nhân viên kia, người đàn ông dường như chú ý tới tầm mắt của cô, quay đầu lại cười nhẹ với cô.
Cô gái thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, lập tức bị nụ cười của anh đoạt hồn, cô hơi há miệng, một luồn hơi nóng dâng lên hai gò má.
“Thật… thật đẹp…”
Cô gái nhận ra mình vậy mà lại nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài, đột nhiên che miệng mình lại, cúi đầu.
Sau khi nhân viên quán rời đi, lúc này Hạ Kiến Vi mới tiếp tục nhìn máy tính bận rộn với việc của mình.
Hoàn toàn không biết hai cô gái phía sau đang dùng WeChat kịch liệt thảo luận về anh.
Hạ Kiến Vi khẽ ngẩng đầu lên, cử động cái cổ cứng đờ của mình, cúi đầu lâu quá nên đau đốt sống cổ.
“Có cần đổi tách cà phê không?”
Người thình lình đứng bên cạnh nói chuyện với anh là Lục Tri, Hạ Kiến Vi nhìn xung quanh, khách cũng không còn bao nhiêu, khó trách Lục Tri rảnh rỗi tìm mình nói chuyện.
“Mấy giờ em tan tầm?”
Lục Tri quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, “Còn hai mươi phút nữa.”
“Vậy không cần đổi, tôi chờ em tan tầm cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”
Hạ Kiến Vi hỏi ý kiến của Lục Tri, Lục Tri muốn từ chối theo bản năng, Hạ Kiến Vi lại mở miệng nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp em, Tri em không nhớ tôi chút nào sao?”
Lục Tri cảm thấy giọng điệu của Hạ Kiến Vi như đang oán giận một người yêu lạnh lùng, cậu nhìn nụ cười trêu ghẹo của Hạ Kiến Vi, lúc này mới hiểu Hạ Kiến Vi đang nói đùa với mình.
“Được.”
Hạ Kiến Vi nghe vậy thì nở một nụ cười chân thành.
Lúc Lục Tri đi thay quần áo chuẩn bị tan tầm thì đồng nghiệp đột nhiên hỏi cậu cảm giác nói chuyện với ông chủ vừa rồi thế nào.
Lục Tri lắc đầu, không hiểu lắm nói một câu thì có thể có cảm giác đặc biệt gì.
“Không có cảm giác gì.”
Các đồng nghiệp kinh ngạc nhìn cậu, “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy ông chủ trông rất khó nói chuyện sao? Hơn nữa cậu không có áp lực khi nói chuyện với trai đẹp à?”
Các đồng sự đối mặt với Lục Tri, bỗng nhiên ủ rũ nói: “Chúng tôi sai rồi, không nên hỏi cậu loại vấn đề này.”
Lục Tri không rõ nguyên do, đi thẳng vào phòng thay quần áo.
“Cậu có bị ngốc không? Dáng vẻ Tiểu Lục đẹp như vậy thì sao có áp lực nói chuyện với trai đẹp được, chính cậu ấy cũng rất đẹp trai.”
“Không phải, tôi cảm thấy Tiểu Lục không phải kiểu đẹp trai kia, các cậu không phát hiện ngũ quan của cậu ấy vô cùng xinh đẹp sao?”
“Đúng đúng đúng! Tôi vẫn luôn cảm thấy Tiểu Lục là một chàng mỹ nhân.”
Mấy đồng nghiệp đang xúm lại với nhau xì xầm nói chuyện thì quản lý quán bỗng nhiên xuất hiện phía sau bọn họ, khoanh tay nhìn bọn họ chằm chằm không nói lời nào. Khi bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của quản lý thì lập tức sợ tới mức như chim tước bị kinh hoảng, nháy mắt tản ra tứ phía.
“Không làm việc sao?”
Mấy người tức khắc trở thành chim cút, rụt cổ vội đi làm việc của mình.
“Quản lý thật giống giáo viên chủ nhiệm lớp trung học của tôi, lặng lẽ đi đến sau lưng cậu, dọa chết người.”
“Đậu mé, cậu vừa nói tôi đã lạnh sống lưng rồi.”
Hai anh trai nhân viên quán xoa cánh tay nổi da gà của mình rồi vội vàng đi làm việc.
“Tôi xong rồi.” Lục Tri thay quần áo xong rồi ra ngoài đi đến bên cạnh Hạ Kiến Vi.
“Ừ, đi thôi, tôi vừa mới đặt chỗ.”
Hạ Kiến Vi đã cất máy tính đi, anh vừa đứng dậy thì quản lý liền đi tới tiễn anh, Hạ Kiến Vi xua tay, “Dừng lại.”
Lúc quản lý nhìn ông chủ và Lục Tri sóng vai rời đi, đại não chập mạch chốc lát.
Lục Tri quen ông chủ của bọn họ?
Ngay sau đó anh ta lại nghĩ đến, anh ta không nói xấu ông chủ trước mặt Lục Tri chứ? Quản lý quán cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi vỗ vỗ ngực mình, cũng may là không có.
Dọc dường đi Lục Tri không hỏi sao Hạ Kiến Vi hơn một tháng nay không liên lạc với cậu, Hạ Kiến Vi nghĩ thầm có lẽ bởi vì mình ở chỗ Lục Tri cũng không quan trọng đến nỗi cần phải hỏi. Trái lại anh không làm ra vẻ tâm lý gì, vốn hai người bọn họ quen biết nhau không lâu, quan hệ giữa người với người chính là như vậy, sau một khoảng thời gian không liên lạc thì sẽ tự nhiên biến mất.
Vốn dĩ là anh đơn phương theo đuổi Lục Tri, Lục Tri đáp lại hay không đều là chuyện của cậu, yêu đơn phương không phải là như vậy sao, tình yêu bị ngăn cách bởi núi và biển, núi biển có thể bằng phẳng hay không đều dựa vào bản lĩnh của chính bạn.
“Gần đây học tập có căng thẳng không?” Hạ Kiến Vi thuận miệng tìm đề tài trò chuyện với Lục Tri.
“Cũng được ạ.” Lục Tri ngồi trên ghế phụ nhắn tin cho ba cậu, nói cho y biết tối nay cậu sẽ không về ăn cơm tối.
“Em làm nhiều công việc như vậy, cơ thể có chịu nổi không?” Hạ Kiến Vi thật sự không hiểu vì sao Lục Tri lại liều mạng như vậy, cậu là một học sinh trung học, chẳng lẽ quan trọng nhất không phải là học tập sao?
“Vâng, không nhiều lắm, mới có hai việc thôi.” Lục Tri không cảm thấy mình làm nhiều việc, cũng không tính là quá mệt, cậu cũng đã quen rồi.
Lục Tri bỗng quay đầu nói với anh: “Cuối tuần chú Hạ có rảnh không? Ba tôi mời chú cuối tuần đến nhà tôi ăn cơm.”
Lục Thâm biết lại là Hạ Kiến Vi dẫn Lục Tri ra ngoài ăn cơm, dù sao vẫn cảm thấy xấu hổ, tuy nhà bọn họ không có tiền gì, nhưng có qua có lại một bữa cơm vẫn phải mời.
Hạ Kiến Vi cầu mà không được, “Được, tôi có rảnh.”
Lục Tri gật đầu, trả lời tin nhắn của Lục Thâm. Xem ra chú Hạ và ba cậu vẫn có hi vọng, chẳng lẽ hơn một tháng này chú Hạ không xuất hiện là đang chơi lạt mềm buộc chặt với ba cậu?
Nhưng quả thực với tính cách đó của ba cậu thì cần có người đẩy một cái mới có thể động.
Hạ Kiến Vi không biết trong lòng Lục Tri đã sớm đào hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Hạ Kiến Vi không dẫn Lục Tri đi ăn ở nhà hàng cao cấp gì, cái kia vẫn là chờ đến khi hai người bọn họ nói thành rồi đi, hiện tại dẫn Lục Tri đi dễ khiến cậu có gánh nặng tâm lý, không chừng lần sau sẽ không đồng ý ra ngoài ăn cơm với mình.
“Tôi và Diêm Hồng Phi thường tới nơi này ăn, hương vị rất ngon.” Hạ Kiến Vi vô cùng thân sĩ kéo ghế ra cho Lục Tri. Anh làm rất tự nhiên, kiểu săn sóc này giống như phát ra từ trong xương cốt.
“Có kiêng ăn gì không?” Hạ Kiến Vi hỏi.
“Không có.” Lục Tri quả thực không có kiêng ăn gì, cũng không có gì không thích ăn, dẫu sao thì khi còn nhỏ trong nhà nghèo, không có điều kiện để cậu kén ăn.
“Vậy tôi sẽ gọi món, thịt kho Đông Pha* của bọn họ là tuyệt nhất.” Hạ Kiến Vi không xem thực đơn, hai ba cái đã gọi món xong, đủ để thấy anh đúng thật là thường xuyên tới đây ăn.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn ra, Lục Tri nhìn chằm chằm mặt Hạ Kiến Vi vài giây, có lẽ là thời gian ánh mắt cậu dừng lại có hơi lâu, nên Hạ Kiến Vi nghi hoặc nhìn về phía cậu, “Sao vậy?”
Lục Tri do dự một chút, dường như đang rối rắm muốn nói hay không, “Sắc mặt của chú không được tốt.”
Hạ Kiến Vi không hé môi, dường như có chút kinh ngạc trước lời nói của Lục Tri.
Ngay sau đó anh nhoẻn miệng cười, “Sắc mặt rất kém sao? Thế mà lại bị em nhìn ra.”
Lục Tri gật đầu một cái, “Vâng, quầng thâm mắt rất nặng.”
Hạ Kiến Vi nâng tách trà lên uống một hớp, “Thế thì đúng là tệ thật, cũng không còn đẹp trai nữa.”
Lục Tri lắc đầu, “Vẫn rất tuấn tú.”
Hạ Kiến Vi ngơ ngác nhìn cậu, “Em đây là đang khen tôi sao?”
“Vâng.” Lục Tri nhẹ giọng đáp.
Hạ Kiến Vi cảm giác tiếng lòng mình bị cậu trêu chọc một chút, tê tê dại dại.