NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY

Edit: Rea

—————

Hạ Kiến Vi cũng không ở lại chỗ Lục Tri quá lâu, lúc anh nói phải đi, Lục Tri còn sửng sốt một chút, “Chú Hạ không đợi ba tôi về sao? Ông ấy sắp tan tầm rồi.”

Hạ Kiến Vi xua tay cười nói: “Đã muộn lắm rồi, để lần sau đi.”

“Không cần tiễn tôi, mau vào đi, buổi tối gió lớn.”

Giữa hành lang tối tăm, đuôi lông mày và khóe mắt Hạ Kiến Vi mang theo ý cười, bỗng nhiên Lục Tri cảm thấy người đàn ông này như đêm đẹp dịu nhẹ.

Hạ Kiến Vi không lái xe về nhà mà đến chỗ ông nội.

“Cậu Tiểu Hạ tới rồi.” Bảo mẫu đang lau bàn, thấy Hạ Kiến Vi tới thì lập tức dừng việc trong tay lại đi rót nước cho anh.

“Vâng, dì Hứa, ông nội tôi đã ngủ chưa?” Hạ Kiến Vi vừa đổi giày vừa hỏi.

“Vẫn chưa, hôm nay cậu Diêm có tới, lão tiên sinh rất vui, vừa mới uống thuốc xong, đang luyện chữ đấy.” Lúc Dì Hứa nói đến Diêm Hồng Phi, trong mắt đều mang theo ý cười, Diêm Hồng Phi đi đến đâu cũng rất được lòng các bác gái, nói anh ta là người bạn của chị em phụ nữ cũng không oan uổng chút nào.

“Không cho ông nội ăn đồ ngọt chứ?”

Dì Hứa liên tục xua tay, “Không đâu, lão tiên sinh đòi ăn, còn nổi giận với cậu Diêm, cậu Diêm phải dỗ một hồi lâu mới được.”

“Tính của ông bây giờ là tính của trẻ con, chính ông cũng biết mình không thể ăn.” Hạ Kiến Vi là do ông bà nội nuôi lớn, nên anh biết rất chính xác tính tình của ông nội mình.

“Tôi đi gặp ông.”

Hạ Kiến Vi vào thư phòng, quả nhiên là ông nội anh đang luyện chữ, tay run rẩy dữ dội, nhưng lại không hề chịu bỏ cuộc.

Hạ Kiến Vi lén lút đi đến bên cạnh ông, tập trung ánh mắt liếc nhìn một cái, trên giấy viết《 Giang Thành Tử 》của Tô Thức.

“Mười năm sinh tử cách đôi đường, không nghĩ đến, nhưng lại khó quên.”

Năm nay vừa vặn là năm thứ mười bà nội của anh qua đời, tình cảm vợ chồng của ông bà nội rất khăng khít, thời trẻ từng cách hai nơi, mỗi ngày đều sẽ gửi thư qua lại.

Hạ Kiến Vi nhớ khi anh còn bé, mỗi sáng trên bàn anh đều đặt một đóa hoa mới hái trong sân, bên cạnh còn sẽ kèm theo một tấm thiệp, trên đó là lời ông nội viết cho bà nội, đôi câu vài lời, có đôi khi là phàn nàn về công việc, như là “Vì sao người muốn ra ngoài làm việc, tôi chỉ muốn cùng bà ở bên nhau.” Hoặc là nói thời tiết hôm nay không tệ, “Thời tiết hôm nay thật đẹp, muốn nói với bà rằng tôi yêu bà, tình yêu của tôi.”

“Ông nội, sắp mười giờ rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Hạ Kiến Vi nhẹ giọng nhắc nhở.

“Kiến Vi, con tới rồi.” Ông nội Hạ mặc cho Hạ Kiến lấy bút trong tay mình ra, rồi dùng giấy lau mực dính trên tay cho ông.

“Vâng, đến đây thăm ông.” Hạ Kiến Vi đi đổ nước ấm để rửa vết mực trên tay ông, rồi lại đổi chậu nước tới rửa mặt rửa chân cho ông.

“Kiến Vi, tối hôm qua ông mơ thấy Tiểu Nhu, bà ấy nói lâu rồi ông không viết thư cho bà, trách ông đây mà.”

Phó Cảnh Nhu là tên của bà nội Hạ Kiến Vi, ông nội Hạ từ khi kết hôn với bà nội Hạ đến nay vẫn luôn gọi bà là Tiểu Nhu, có đôi khi còn sẽ gọi nhũ danh của bà.

“Ông nội, sao bà nội không nhắc tới con, lâu rồi con không đến thăm bà mà bà cũng không báo mộng đến nói với con.” Hạ Kiến Vi ra vẻ thương tâm nói.

Ông nội Hạ nhếch miệng cười, “Bà ấy nhắc đến con làm gì, bà ấy chỉ nhớ mỗi ông mới được.”

“Ông nội, ông thật sự là vẫn hẹp hòi như vậy.” Hạ Kiến Vi lau mặt ông, rồi ngồi xổm xuống rửa chân cho ông.

“Có nóng không?”

“Không nóng, Kiến Vi à, ông nghe mẹ con nói con đi xem mắt, nó ép con đi sao?”

Trong nhà đều biết xu hướng tính dục của Hạ Kiến Vi, lúc trước comeout náo loạn đến người ngã ngựa đổ, vẫn là ông nội ra sức bảo vệ anh, ông nội anh rất sáng suốt, là người đầu tiên trong nhà tiếp nhận khuynh hướng tính dục của anh, nếu bà nội anh còn sống thì nhất định cũng sẽ giống như ông.

“Sao con đi xem mắt mà ai cũng biết thế.” Hạ Kiến Vi nói thầm.

“Mẹ con muốn sau này con có người bầu bạn, không đến mức cô độc.”

“Loại chuyện này cưỡng cầu không được.” Hạ Kiến Vi lau chân cho ông, đặt ông lên xe lăn rồi di chuyển lên giường.

“Nghe theo trái tim con đi, Kiến Vi, hôm nào đi thăm bà, con hãy mang theo thư của ông đi.” Ông nội Hạ nói xong liền thiếp đi.

Hạ Kiến Vi nắm ta ông, sờ mạch đập của ông, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đặt tay ông vào trong chăn.

Ngôi nhà này là nơi anh lớn lên từ bé và cũng là nơi ông bà anh luôn ở. Vốn là sau khi ông nội anh sinh bệnh, ba mẹ anh có ý để ông dọn qua ở cùng để tiện bề chăm sóc, nhưng ông không muốn rời khỏi nơi này, ông muốn ở lại đây để canh giữ ký ức của ông và Tiểu Nhu. Không chỉ một lần ông nói với Hạ Kiến Vi, sống là khách qua đường, chết là kẻ hồi hương, sinh lão bệnh tử, đó là lẽ thường tình, không cần quá để tâm.

Hạ Kiến Vi tự nhận là mình làm không làm được điều đó, nếu anh có cảnh giới này thì đã sớm xuất gia rồi, anh chẳng qua cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi.

Hạ Kiến Vi nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi lên lầu hai, đó là phòng của anh, dì Hứa đã quét tước rất sạch sẽ.

Nơi này của ông nội cách hơi xa trung tâm thành phố, Hạ Kiến Vi phải đi làm nên chỉ có thể lâu lâu đến đây thăm ông một lần, chỉ là gần đây sức khỏe của ông ngày càng sa sút, Hạ Kiến Vi có hơi sợ.

Tắm rửa xong đi ra, Hạ Kiến Vi dùng khăn lông lau mái tóc đen ẩm ướt, vừa cầm điện thoại đã thấy Diêm Hồng Phi gửi cho anh mấy tin nhắn, nói tuần sau có cuộc đua hỏi anh có đi không, vẫn ở chỗ cũ, mấy người Lão Kim tổ chức.

Cuộc đua mà Diêm Hồng Phi nói là đua xe mô tô, lúc Hạ Kiến Vi bằng tuổi Lục Tri thích nhất là chơi bời, thiếu chút nữa là chơi luôn cái mạng.

Hạ Kiến Vi: Không đi.

Anh vừa nhìn vào vòng bạn bè, Lục Tri vậy mà lại trả lời anh. Cậu nói nơi đó là một ngọn núi ở ngoại thành.

Hạ Kiến Vi nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, hỏi Lục Tri khi nào rảnh có thể dẫn anh đi một chuyến không, anh là người thích leo núi, vừa nhìn đã rất thích phong cảnh nơi này.

Hạ Kiến Vi trông điện thoại một hồi lâu, Lục Tri cũng không trả lời anh, mười giờ rưỡi, không phải là đã ngủ rồi chứ? Học sinh trung học nước ta bây giờ đều ngủ sớm như vậy sao?

Lục Tri ngủ rồi sao? Đương nhiên là không phải, cậu vừa mới tắm ra, ba cậu đang ăn cơm tối.

“Thịt lợn nấu chín này là con mua sao? Hương vị rất ngon.” Lục Thâm ăn một miếng là có thể nếm được hương vị này không phải do con trai y làm.

Lục Tri mở tủ lạnh rót ly sữa bò, “Là chú Hạ làm.”

Lục Thâm sửng sốt một chút mới nhớ ra hôm nay Hạ Kiến Vi đã tới, không ngờ lại còn ăn cơm tối với Lục Tri, tính tình của Lục Tri cũng không giống như sẽ để ý tới Hạ Kiến Vi, chứ đừng nói là giữ người lại ăn cơm.

Tính tình vốn có của Lục Tri đương nhiên sẽ không để ý nhiều tới Hạ Kiến Vi, nhưng nếu người này rất có khả năng là cha dượng của cậu thì không nhất định phải như vậy.

“Không ngờ tay nghề của cậu ấy lại tốt như vậy.” Lục Thâm cảm thán một chút, Lục Tri uống một hớp sữa bò đi đến trước mặt y.

“Con cảm thấy chú Hạ cũng không tệ lắm, ba có thể suy xét một chút.” Lục Tri cho rằng ba cậu vì cậu nên mới ngại mặt mũi, mới không xác định với Hạ Kiến Vi.

Tay cầm đũa của Lục Thâm khựng lại, cùng con mình trò chuyện loại vấn đề này khiến y không khỏi cảm thấy mặt nóng lên, “Không phải, Tri, con hiểu lầm rồi, ba và cậu Hạ không phải kiểu quan hệ này.”

“Vâng.” Lục Tri nhìn phản ứng của ba mình, không hề cảm thấy hai người bọn họ không phải kiểu quan hệ đó.

Uống sữa xong, Lục Tri đi rửa sạch ly, “Con đi ngủ, ba ngủ ngon.”

Hạ Kiến Vi cùng ông nội ăn bữa sáng, rồi cắt tỉa hoa cỏ trong sân, ông nội anh đang ngồi trong sân phơi nắng, “Kiến Vi, bao lâu rồi con không luyện chữ?”

Hạ Kiến Vi dừng tay một chút, đang muốn pha trò đánh trống lãng cho qua, nhưng ông nội hiểu rõ anh hơn, vừa thấy vẻ mặt của anh là đã biết lâu rồi anh không luyện.

“Có phải con thấy ông già rồi nên dễ lừa gạt không?” Ông nội Hạ trầm mặt nhìn chăm chăm vào Hạ Kiến Vi.

“Cái đó, ông đừng nóng giận, không phải do con bận quá sao.”

“Chữ của con là một tay bà nội con dạy, con không biết xấu hổ sao?” Ông nội Hạ vuốt râu trừng mắt nói.

“Vâng vâng vâng, con đi luyện ngay đây, trưa nay chúng ta ăn hoành thánh nhé?” Hạ Kiến Vi vội vàng nhận lỗi của mình, dỗ ông nội.

“Được.”

Hạ Kiến Vi đi rửa sạch tay, dùng bột mì nhào bột, đặt sang một bên cho nở một lát, lúc này anh mới lấy thịt ra chuẩn bị băm nhân.

“Để dì làm cho.” Dì Hứa đến định giúp một tay.

Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Không cần dì Hứa, nhân bánh ông nội tôi ăn là vị khác, tôi làm là được rồi, lát nữa dì giúp tôi gói một chút.”

Dì Hứa gật đầu, lúc này mới vội đi làm việc của mình. Tay nghề làm hoành thánh của Hạ Kiến Vi là do bà nội dạy, cho nên hoành thánh anh làm có vị giống như của bà, từ khi bà nội mất, ông nội cũng chỉ ăn hoành thánh anh làm.

Hạ Kiến Vi ở cùng với ông nội một ngày, thấy trời tối anh mới từ nhà ông nội đi ngoài.

“Cậu Tiểu Hạ ngày mai hẵng về, buổi tối lái xe không an toàn.” Dì Hứa có chút lo lắng nói.

“Không sao, tôi sẽ lái chậm một chút, ngày mai còn có việc nên tôi không ở lại được, ông nội phiền dì chăm sóc.” Hạ Kiến Vi mặc một cái áo gió ra cửa.

Hôm nay là thứ sáu, anh đến quán bar một chuyến.

Ánh đèn neon vào buổi đêm lập loè, chân trước Hạ Kiến Vi vừa bước vào quán bar đã bị một làn sóng âm thanh mạnh mẽ chấn động đau cả lỗ tai.

Anh đi vào, mặc dù ánh đèn lờ mờ, nhưng cũng không gây trở ngại đến những kẻ đi săn. Nhóm phụ nữ liếc một cái đã dán mắt vào anh.

Hạ Kiến Vi cao một mét tám mươi lăm, dáng người cao ráo, diện mạo anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, mày kiếm sắc bén, mắt như hoa đào, khi không nói cười khí thế mạnh mẽ, khi nhàn hạ chuyện trò thì tà mị cuồng dã.

“Anh đẹp trai, uống một ly?”

Hạ Kiến Vi còn chưa ngồi xuống thì đã có một người phụ nữ quyến rũ đến bắt chuyện với anh.

Hạ Kiến Vi cười từ chối, người phụ nữ kia còn muốn tiếp tục dây dưa với anh, Hạ Kiến Vi gọi một ly Margaret đẩy đến trước mặt cô, “Rượu tôi mời, người vẫn là thôi đi.”

Người phụ nữ hờn dỗi liếc Hạ Kiến Vi một cái, không tình nguyện nói: “Được rồi, vì rượu anh đã mời.”

Người phụ nữ cầm ly rượu lắc eo nhỏ rời đi, người vốn muốn đến bắt chuyện thấy một màn này không thể không thất vọng lui trở về, xem ra vị này không phải tới tìm người cùng chung đêm đẹp.

“Cậu hào phóng như vậy với phụ nữ, sẽ khiến các cô ấy càng yêu cậu hơn.” Bartender đưa nước chanh cho anh.

Hạ Kiến Vi không để bụng cười, “Nhìn các cô ấy dẫm lên đôi giày cao gót mỏng như vậy thì tôi cũng phải tôn trọng họ một chút.”

Ánh đèn sân khấu bỗng nhiên tối sầm, đến khi được bật lại thì người bên trên đã thay đổi, có một thiếu niên ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean rách màu lam nhạt, trên tay cậu cầm một cây đàn ghi-ta gỗ, ánh đèn sân khấu chiếu lên người cậu, làn da trắng nõn tựa như loại sứ trắng cao cấp, lông mi như lông quạ khẽ rung động, lộ ra đôi mắt xán lạn như ngân hà.

Bình luận

Truyện đang đọc