NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY


"Sao em lại tới đây?" Hạ Kiến Vi dẫn Lục Tri đến chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, rồi rót cho cậu một ly nước, nhét vào trong tay cậu.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lục Tri không hề chớp nhìn chằm chằm Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi gần như cho rằng khi cậu vừa mở miệng sẽ là chất vấn, chất vấn mình vì sao không liêc lạc với cậu, cũng không nói cho cậu.
"Nghe ba em nói, nên em đến đây." Lục Tri đặt cái ly lên bàn bên cạnh, đưa tay nắm lấy tay Hạ Kiến Vi.
"Em muốn ở bên chú." Lục Tri biết Hạ Kiến Vi nhất định rất đau khổ, nhưng lại không thể không xốc lại tinh thần xử lý hậu sự của Hạ Dĩ Lương.

Cậu đã từng chứng kiến tình cảm sâu đậm giữa hai ông cháu Hạ Kiến Vi, biết rõ Hạ Kiến Vi sẽ đau khổ đến thế nào, nỗi thống khổ về sự ra đi của người thân này không phải chỉ vài câu nói là có thể nguôi ngoai được, vậy ít nhất hãy để cậu ở bên Hạ Kiến Vi, không đến mức để Hạ Kiến Vi quá cô đơn.
Hạ Kiến Vi bỗng chốc lật lại nắm chặt tay Lục Tri, sau đó ôm chặt lấy cậu.
"Cảm ơn em, Tri."
Lục Tri nâng tay vỗ eo anh, "Không cần nói cảm ơn, nếu em lớn hơn một chút, trưởng thành hơn và có năng lực hơn một chút, thì có thể chia sẻ phiền muộn với chú rồi."
Hạ Kiến Vi lắc đầu, anh không mong Lục Tri có suy nghĩ này, khoảng cách tuổi tác giữa bọn họ là không thể bù vào, anh cũng hoàn toàn không cảm thấy Lục Tri cần phải trở nên trưởng thành từng trải hơn, trái lại anh muốn Lục Tri có thể vô ưu vô lo hưởng thụ tuổi thanh xuân, anh hy vọng Lục Tri có thể vui vẻ.
"Vậy nên, Kiến Vi đợi em một chút được không? Chờ em có thể lấy thân phận một người đàn ông sóng vai cùng chú."
Lục Tri ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi kinh ngạc nhìn cậu, trong đôi mắt Lục Tri tràn đầy nghiêm túc và kiên định.
Lục Tri luôn có thể vượt qua sự mong đợi của anh, đây là thiếu niên mà anh yêu chân thành.
Hạ Kiến Vi khẽ nhếch khóe môi, "Được."
Đây là lần đầu tiên Lục Tri gọi tên anh, không phải lấy tư cách một tiểu bối, mà là lấy thân phận bạn trai của Hạ Kiến Vi.
Lục Tri yên tĩnh đi theo bên cạnh Hạ Kiến Vi trợ giúp anh, cũng không nói nhiều, người khác đều tưởng là tiểu bối nhà Hạ Kiến Vi, không ai ngờ đây lại là bạn trai nhỏ của Hạ Kiến Vi.

Dương Bội Nghi cảm giác cả thế giới này đã trở nên huyền ảo, Hạ Kiến Vi nhà bà không nắm lấy Lục Thâm, mà thằng nhóc nhà họ Chương kia và Lục Thâm lại ở bên nhau.
Bà chưa từng nghe nói Chương Cư Bạch và Lục Thâm có quan hệ gì, tại sao hai người không hề có liên quan gì lại đột nhiên ở bên nhau? Dương Bội Nghi cẩn thận suy nghĩ, mối liên hệ duy nhất giữa hai người này chính là Hạ Kiến Vi, tức khắc suy diễn một phen, hận sắt không thành thép muốn mắng đứa con ngu ngốc Hạ Kiến Vi này lại đi may áo cưới cho người khác.
"Haizz..." Dương Bội Nghi ngồi bên cạnh thở dài không ngừng.
Hạ Quang Nho thấy thế, vội vàng đi qua hỏi bà sao vậy? Có phải thấy khó chịu chỗ nào không.
Dương Bội Nghi vừa nhìn thấy Hạ Quang Nho là trong lòng buồn bực, chắc chắn là lão Hạ kéo thấp gien chất lượng cao của bà, ngẫm lại cũng đúng, năm đó lão Hạ không có tế bào lãng mạn gì, nếu không phải hai người bọn họ cùng đi hỗ trợ dạy học thì bà cũng sẽ không bao giờ để ý đến người lầm lì như lão Hạ này.
"Đều tại ông!"
Hạ Quang Nho không hiểu gì, ông thế nào? Không phải ông đang quan tâm vợ mình sao? Sao lại vô duyên vô cớ mắng ông chứ?
Thương thế của Chương Cư Bạch còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, cũng không thể ở lại quá lâu, hắn và Lục Thâm ăn một bữa trưa ở đây rồi chuẩn bị ra về.
"Được, các cậu về đi, đang dưỡng thương cũng đừng ra ngoài chạy nhảy lung tung, đừng để người ta đâm nữa." Hạ Kiến Vi tiễn bọn họ đến ven đường, tài xế của Chương Cư Bạch đến bãi đỗ xe lái xe tới.
Chương Cư Bạch cười lạnh một tiếng, "Gã còn dám, đương nhiên ông nội của tôi sẽ trừng trị gã."
Người đâm Chương Cư Bạch lần này không phải ai khác mà chính là con riêng của ba hắn tìm tới.

Ông nội Chương Cư Bạch từ chối ba Chương Cư Bạch đưa con riêng về nhà, có lẽ đứa con riêng đó đầu óc cũng có vấn đề, vậy mà lại cho rằng giải quyết được Chương Cư Bạch thì gã sẽ có thể quang minh chính đại trở về nhà họ Chương làm cậu chủ.
Thấy tài xế lái xe tới, Lục Thâm đỡ Chương Cư Bạch, nhìn về phía Lục Tri, gọi cậu đi theo bản năng.
Hạ Kiến Vi muốn nói lại thôi, cong ngón tay một chút, nhưng cũng biết mình không có lập trường gì để giữ Lục Tri lại.

Dù sao thì anh và Lục Tri vẫn chưa công khai, anh tính chờ Lục Tri lớn hơn chút rồi mới nói với Lục Thâm.


Dẫu sao dù bản thân Lục Thâm là gay cũng không nhất thiết mong con mình cũng là gay.
Hoàn toàn ngược lại, chính vì mình là gay nên hiểu rõ con đường này khó đi như thế nào, mới có thể mong sao con mình cố gắng đừng đi trên con đường này.
"Ba, tối nay con không về, hai người đi trước đi." Lục Tri bình tĩnh nói với Lục Thâm.
Hạ Kiến Vi vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Lục Tri, Chương Cư Bạch cũng nhìn hai người họ với vẻ mặt đầy ẩn ý, còn Lục Thâm thì tỏ vẻ bất ngờ cùng khó hiểu.
Dù đồng thời bị ba người nhìn chằm chằm vào, nhưng vẻ mặt của Lục Tri lại không thay đổi, rất có phong thái dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt thì mặt vẫn không đổi sắc.
"Tri, Kiến Vi còn rất nhiều việc phải làm, không phải con còn muốn đi làm thêm sao?" Lục Thâm không hiểu sao Lục Tri lại muốn ở lại, dù y cũng lo lắng cho Hạ Kiến Vi nhưng một người ngoài như Lục Tri ở lại cũng chỉ tạo thêm phiền, Hạ Kiến Vi đâu còn tâm sức để mà đi chăm sóc cậu.
Lục Tri vẫn là bộ dáng bình thản như cũ, giọng nói không lớn nhưng lại lộ ra kiên định, "Con sẽ bàn bạc tốt với bên kia, ba, hai người về trước đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ lại nói."
Lục Thâm cảm giác như mình nắm được gì đó, nhưng y vẫn còn trong sương mù, chân tướng chỉ còn cách y một bước nhưng y không nắm được, có lẽ là y từ chối nhìn rõ.
"Vậy được rồi, con tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tạo thêm phiền cho Kiến Vi." Lục Thâm nghe Lục Tri nói như vậy thì biết trong lòng cậu đã có quyết định, người khác không ngăn cản được cậu.
"Vâng.

Anh Chương, ba tôi dễ mềm lòng, xin anh đừng ức hiếp ông ấy quá." Lục Tri bỗng quay đầu nói với Chương Cư Bạch không liên quan gì đang đứng một bên xem kịch.
Chương Cư Bạch sửng sốt, lập tức cười nói: "Sao tôi lại nỡ ức hiếp anh ấy chứ."
Lục Thâm nghĩ thầm cậu ức hiếp tôi không ít lần, cũng không biết người lúc trước chặn tôi trong WC cưỡng hôn là ai.
Nhìn theo Chương Cư Bạch cùng Lục Thâm rời đi, Lục Tri và Hạ Kiến Vi sóng vai trở về.

"Thật ra em không cần phải ở lại, bên ba em cũng khó giải thích." Hạ Kiến Vi chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Lục Tri không nói gì, Hạ Kiến Vi quay đầu nhìn lại, phát hiện đôi mắt trong veo lạnh lùng của Lục Tri nhìn mình chăm chú, tựa như một vầng trăng lạnh.
"Không có gì khó giải thích, chú cho rằng em bảo chú cho em thời gian suy xét, thời gian dài như vậy là dỗ chú sao?"
"Em đã suy nghĩ rất lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều, về việc come out, về tương lai của em, tương lai của chúng ta, chỗ cần phải đắn đo quá nhiều, vấn đề cần giải quyết cũng không ít, thế nên em chậm chạp không hạ được quyết tâm."
Lục Tri chăm chú nhìn anh, gió chiều ngày hạ thổi lướt qua người, có hơi nóng.
Hạ Kiến Vi nghe thấy cậu nói: "Mãi cho đến sau này em mới phát hiện, những điều đó đều không quan trọng, em và chú ở bên nhau, chỉ bởi vì em cũng thích chú là đủ rồi."
"Em thích chú, Hạ Kiến Vi, em muốn ở bên chú, cái kiểu quang minh chính đại, sinh cùng khâm, chết cùng huyệt ấy.

Chú có sợ không?"
Cả người Hạ Kiến Vi chấn động, trừng lớn hai mắt, anh thật sự là xem nhẹ Lục Tri, anh chưa bao giờ nghĩ tới Lục Tri lại ôm tâm tư cùng anh ở bên nhau như vậy, cậu mới mười tám tuổi, thế mà lại nghĩ tới cả đời.
Hạ Kiến Vi vẫn luôn cho rằng mình là người lớn tuổi hơn, Lục Tri ở bên anh chỉ cần vui vẻ là được, nếu sau này Lục Tri chán anh, vậy thì anh sẽ buông tay, sẽ không trách cứ cậu, cũng không nỡ lòng trách cứ cậu.

Hạ Kiến Vi biết mình vẫn sẽ vẫn luôn luôn thích cậu, dẫu sao thì anh đợi hai mươi tám năm mới đợi được người duy nhất làm anh rung động.
Nào ngờ, anh cho rằng sự rộng lượng đều là anh một bên tình nguyện, Lục Tri còn nghiêm túc và kiên định hơn anh tưởng tượng nhiều.
Mũi Hạ Kiến Vi hơi chua xót, anh vươn tay nắm lấy tay Lục Tri, kéo cậu đến phía sau một cây đại thụ, đè cậu lên thân cây, hung hăng hôn lên, dùng hành động nói cho Lục Tri, chú Hạ của em không sợ.
Lục Tri ôm eo Hạ Kiến Vi, ép chặt anh và mình lại với nhau, phóng túng cho Hạ Kiến Vi hôn môi mình một cách mãnh liệt.
Hai người đi ra từ sau cây đại thụ, môi Lục Tri cũng bị Hạ Kiến Vi gặm trầy da.
"Xin lỗi, tôi quá kích động."
Hạ Kiến Vi hiếm khi cũng sẽ thấy ngượng ngùng, Lục Tri cảm giác miệng mình có hơi đau, còn hơi sưng nữa, "Chú Hạ, chú là cún à."
"Không phải, tôi là rồng." Hạ Kiến Vi phản bác theo bản năng.

Lục Tri dùng mu bàn tay hơi lạnh chạm lên miệng mình một chút, "Thảo nào."
Hạ Kiến Vi nghi hoặc nhìn về phía cậu, Lục Tri nghiêng đầu thấp giọng nói bên tai anh: "Tính rồng vốn dâm, còn không phải là chú Hạ sao?"
Giọng của Lục Tri rất êm tai, bằng không thì sao Hạ Kiến Vi lại vừa nghe cậu hát đã bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đặc biệt là khi cậu hạ giọng, mang theo ý cười nhạt nói bên tai Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi tức khắc cảm thấy cả người mình tê dại, tim đập cực nhanh.
"Vậy khi nào thì em định cho tôi dâm một chút?" Hạ Kiến Vi nheo mắt, hỏi ngược lại.
Rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, quả nhiên Lục Tri không đáp.
Vành tai trắng nõn đỏ lên một vòng, đáng yêu chết đi được.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Hạ Kiến Vi đã thức dậy, hôm nay là ngày đưa tang Hạ Dĩ Lương.
Hai người Hạ Kiến Vi và Lục Tri dựa vào nhau túc trực bên linh cữu, nửa đêm Lục Tri ngủ đến mơ màng cảm giác Hạ Kiến Vi đứng lên, chắc là đi đổi nến thơm.
Thật ra Lục Tri cảm nhận được, Hạ Kiến Vi căn bản không ngủ nhiều, chính cậu cũng nửa tỉnh nửa mê, sau khỉ tỉnh dậy thì đầu óc hơi nặng nề, cũng không biết Hạ Kiến Vi đã trải qua hai ngày này như thế nào.
"Tỉnh rồi? Lại đây ăn sáng đi." Hạ Kiến Vi sờ mặt Lục Tri, nhẹ giọng nói với cậu
Lục Tri dụi dụi vào lòng bàn tay anh, ghé đến hôn lên môi Hạ Kiến Vi một cái, "Ừm."
Tâm trạng u ám của Hạ Kiến Vi dường như được bao bọc bởi ánh mặt trời, trong lòng cực kỳ mềm mại.
Lục Tri đứng dậy mặc áo khoác của mình vào, ngày hôm qua cậu còn vô cùng tự giác mà bảo Hạ Kiến Vi đeo băng tay đen cho cậu, Hạ Kiến Vi trêu chọc nói: "Tự giác như vậy? Không sợ bị người ta đòi lại sao?"
Lục Tri không quan tâm, "Ai dám nói em?"
Mặt mày xinh đẹp của thiếu niên hiện ra vẻ không sợ trời không sợ đất, thật sự Hạ Kiến Vi cực kỳ thích dáng vẻ này của cậu.
Tập tục nơi này của bọn họ ngoài băng tay đen ra thì bên hông còn phải thắt một sợi dây trắng, con rể thắt dây màu đỏ, Hạ Kiến Vi cầm một dây màu trắng ra cho Lục Tri, Lục Tri lại chỉ vào dây màu đỏ kia, nói: "Không phải nên cho em cái này sao?"
Hạ Kiến Vi sững sờ giây lát mới nhận ra là mình bị chiếm tiện nghi.
"Bạn nhỏ à, tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư không hề nhỏ nhỉ." Hạ Kiến Vi tự mình thắt dây trắng quanh eo Lục Tri, Lục Tri không phản bác, nghĩ thầm loại chuyện này vẫn phải để lên giường chứng thực..


Bình luận

Truyện đang đọc