NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY


Sáng sớm hôm sau, đoàn người ăn bữa sáng xong thì xách rổ đi hái dâu tây, các cô gái vô cùng thích dâu tây, còn nói sẽ hái về để làm bánh kem dâu.
Hạ Kiến Vi đi bên cạnh Lục Tri, hỏi cậu: "Em thích ăn bánh kem dâu không?"
"Cũng được, ba tôi rất thích ăn dâu tây." Bản thân Lục Tri không quá ưa đồ ngọt, nhưng Lục Thâm lại khá thích ăn đồ ngọt.
"Vậy chúng ta mang thêm ít dâu về cho thầy Lục đi." Hạ Kiến Vi vừa hái dâu vừa nói.
"Ừm." Lục Tri cũng tính mang một ít về cho Lục Thâm, dù sao thì ba cậu cũng ở nhà một mình.
Nhưng hai người bọn họ đều không biết là, Chương Cư Bạch sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời để ở cùng Lục Thâm này, Lục Tri vừa mới đi là hắn đã bắt Lục Thâm đến nhà mình.
"Tôi nhớ thầy Lục rất thích ăn dâu nhỉ? Đúng lúc gặp phải nên mua một ít về cho anh." Chương Cư Bạch cầm một túi dâu tay vào phòng bếp rửa sạch sẽ rồi mới mang ra phòng khách đặt trước mặt Lục Thâm.
Lục Thâm còn đang giận Chương Cư Bạch, sáng sớm y đã bị Chương Cư Bạch vừa dụ dỗ vừa lừa gạt lại thêm uy hiếp kéo tới nhà hắn, đương nhiên sẽ không vui.
"Không ăn, không thích ăn."
Khóe môi Chương Cư Bạch mỉm cười nhìn Lục Thâm, Lục Thâm bị nụ cười của hắn làm cho sởn tóc gáy, nhích sang bên cạnh một chút theo bản năng.
Chương Cư Bạch được một tấc lại muốn tiến một thước sáp lại, nhét một quả dâu vào trong miệng Lục Thâm, bụng ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại của Lục Thâm, không hề dịu dàng dùng sức vuốt ve vài cái, Lục Thâm sâu sắc cảm giác môi mình hơi rát.
Chua ngọt ngon miệng, là hương vị y thích, Lục Thâm vô thức nheo mắt.
Chương Cư Bạch thấy thế, cười hỏi y: "Ngon không?"
Lục Thâm đột nhiên nhớ tới lời mình vừa nói, trên mặt nóng lên, tốc độ vả mặt này cũng quá nhanh.
Chương Cư Bạch nhìn dáng vẻ xấu hổ của Lục Thâm, càng muốn bắt nạt y hơn, tốt nhất là bắt nạt y đến mặt đỏ tai hồng, nước mắt lưng tròng, bộ dáng tức muốn hộc máu mắng chửi người nhưng một chữ thô tục cũng sẽ không thốt ra.
"Không trả lời sao?" Chương Cư Bạch áp sát y, hô hấp phả lên mặt Lục Thâm, Lục Thâm muốn lùi về sau nhưng lại bị Chương Cư Bạch nắm lấy cổ tay đè lên sô pha.
"Vậy tôi chỉ có thể tự mình nếm thử." Khi nói chuyện, Chương Cư Bạch cúi đầu hôn lên đôi môi lóng lánh ánh nước của Lục Thâm.
"Ưm!" Lục Thâm muốn giãy giụa theo bản năng nhưng tay lại bị Chương Cư Bạch đè chặt, môi lưỡi bị dây dưa, Chương Cư Bạch hôn cũng làm người ta hít thở không thông như con người hắn.

Chương Cư Bạch liếm nước bọt nơi khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Lục Thâm đang thở dốc nặng nề.
Ngón tay thon dài của Chương Cư Bạch cọ qua khóe môi Lục Thâm, sau đó thuận theo đôi môi bị hôn đến đỏ tươi ướt át mà xâm nhập vào trong khoang miệng nóng bỏng của y, khuấy động chiếc lưỡi mềm mại.
"Nó rất ngon, thầy Lục, cảm ơn đã chiêu đãi."
Cơ thể Lục Thâm hơi nhũn ra, y mở miệng muốn nói chuyện, nhưng môi lưỡi lại bị Chương Cư Bạch đùa giỡn, vừa mở miệng là có nước bọt không khống chế được chảy ra bên ngoài.
"Có vẻ thầy Lục thật sự rất thích dâu tây nhỉ, vừa hay tôi sẽ trồng một quả." Chương Cư Bạch mỉm cười, Lục Thâm linh cảm sẽ không có chuyện gì tốt.
Sự thật chứng minh linh cảm của y là chính xác, Chương Cư Bạch mút một cái trên cần cổ trắng nõn của y, rất nhanh đã để lại một dấu đỏ tươi.
"Đừng..."
Lục Thâm muốn ngăn cản Chương Cư Bạch, hiện tại thời tiết đã nóng lên, để lại dấu ở nơi rõ ràng như vậy, lúc y đi làm sẽ không tiện giải thích.
Chương Cư Bạch híp mắt, nói: "À, tôi biết thầy Lục là thầy giáo phải làm gương, chú trọng nhất hình tượng ở trước mặt học sinh, nhưng tôi không thèm để ý đến ánh mắt của người khác một chút nào, nếu thầy Lục không muốn tôi để lại dấu vết trên người anh, vậy đổi thành anh để lại dấu trên người tôi đi."
Vừa nói hắn vừa dùng một tay cởi cúc áo sơ mi của mình, lộ ra một vùng lớn làn da vừa trắng vừa lạnh lẽo.
Lục Thâm ngơ ngác nhìn Chương Cư Bạch, trong lòng lại nghĩ: Quả nhiên hắn vẫn còn nhớ thù cũ.
......
Lục Tri bị muỗi đốt mấy vết, nhưng Hạ Kiến Vi lại không bị đốt.
Hạ Kiến Vi cố ý đi tìm Du Phinh Phinh và mấy cô bạn nữ của cô để mượn nước hoa*, các cô cũng bị đốt mấy vết, nhưng đều không nghiêm trọng như Lục Tri.
(florida water là hỗn hợp nước thường hoặc cồn được pha trộn với các loài hoa)
"Da của nhóc đẹp trai quá non."
"Không phải nói là do máu ngon nên muỗi mới chích cậu sao?"
Diêm Hồng Phi đột nhiên nói: "Tôi nghe mẹ tôi nói là muỗi thích chích phụ nữ với trẻ con, quả nhiên đúng thật."
Anh ta vừa dứt lời thì cảm giác sau lưng chợt lạnh, một đám con gái đồng thời trừng anh ta.

"Diêm Hồng Phi, nói ai là phụ nữ đấy? Phinh Phinh nhà cậu gia giáo không nghiêm gì cả."
Du Phinh Phinh gật đầu, tán đồng nói: "Cũng hết cách, nhớ ăn không nhớ đánh, trí nhớ ngắn hạn."
"Em mới là đồ chó ấy!" Diêm Hồng Phi nhe răng trợn mắt trừng Du Phinh Phinh.
Du Phinh Phinh bỗng duỗi chân dài của mình ra, nhàn nhạt quét mắt nhìn Diêm Hồng Phi một cái.

Hôm nay cô mang một đôi giày da mũi nhọn, Diêm Hồng Phi cảm thấy thiết kế của đôi giày này quả thực không ổn, cởi ra cũng có thể dùng làm vũ khí.
Anh ta nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nơi nào đó âm ỉ đau xót, lập tức rụt cổ, không dám nói nữa.
Bởi vì Lục Tri quá thu hút muỗi nên Hạ Kiến Vi đưa Lục Tri về chỗ ở trước, lúc đi ngang qua bờ sông thấy có người lớn dẫn theo trẻ con nghịch nước bên dưới.
Những bông hoa dại nở rộ đung đưa trong gió, ánh nắng xuyên qua tán lá um tùm đổ xuống trên tảng đá, tạo nên những đốm sáng vàng.
Xung quanh đều là tiếng cười nói vui vẻ của người lớn và trẻ nhỏ, Hạ Kiến Vi và Lục Tri chậm rãi đi trên con đường mòn, trong lòng cũng trở nên yên tĩnh.
Mặc dù Lục Tri bị muỗi đốt không ít vết, nhưng cũng may là tiêu khá nhanh, sau khi ăn trưa xong thì đã tiêu gần hết.
Hạ Kiến Vi vào phòng tắm tắm rửa một lượt rồi đi ra, Lục Tri đang ngồi trên ghế nhẩm thơ cổ.
"Tôi thấy em thường xem đều là ngữ văn với tiếng Anh." Hạ Kiến Vi bước tới ngồi xuống đối diện Lục Tri.
"Ừm, toán với lý đều khá dễ, ngữ văn và tiếng Anh cần phải dựa vào ghi nhớ được tích lũy, với tôi mà nói thì khó hơn."
Hạ Kiến Vi nhìn Lục Tri với vẻ mặt khó nói thành lời, "Học bá các em nói chuyện đều đả thương người khác như vậy sao? Cũng may Diêm Hồng Phi không có ở đây, nếu không thì cậu ta có thể khóc cho em xem."
Lục Tri nghi hoặc nhìn anh, "Dạ?"
Hạ Kiến Vi giải thích: "Hồi Diêm Hồng Phi đi học, thi toán chỉ có sáu điểm, có thể thi đạt năm mươi điểm đến giáo viên cũng phải nghi ngờ có phải cậu ta gian lận hay không."

"Tôi nhớ chú nói chú ấy là lập trình viên?"
Hạ Kiến Vi gật đầu nói: "Có lẽ thượng đế đóng một cánh cửa của em thì sẽ một cánh cửa sổ cho em? Cậu ta thật sự đã khóc khi làm câu khó."
"Giáo viên của chúng tôi còn tưởng cậu ta bị bệnh, bảo cậu ta đừng kiên trì, mau đến phòng y tế xem sao, nó khóc đến nước mũi nổi bong bóng, nói với thầy là khó quá, nó không làm được."
Hạ Kiến Vi nhớ tới chuyện này vẫn cảm thấy buồn cười như trước, "Chuyện này bây giờ vẫn còn truyền trong Tieba trường chúng tôi."
Lục Tri không khỏi bị chọc cười, "Vậy còn chú?"
Khóe miệng Hạ Kiến Vi cứng đờ, "Ha ha...!Đương nhiên là tôi cảm thấy rất đơn giản."
Lục Tri thấy phản ứng này của Hạ Kiến Vi là biết anh không nói thật, nhưng nhìn Hạ Kiến Vi hiện tại thì thế nào năm đó cũng là nhân vật làm mưa làm gió được vạn chúng chú mục, thành tích xuất sắc trong trường mới phải.
Đương nhiên Hạ Kiến Vi ngại nói cho Lục Tri, không phải, năm đó ngay cả nội dung bài thi là gì tôi cũng không biết.
Cũng may thời tiết đêm nay rất tốt, nhóm người bọn họ được ở trong lều trại như mong muốn.
Hạ Kiến Vi và Lục Tri bên này dựng lều với tốc độ nhanh nhất, đây không phải là lần đầu Hạ Kiến Vi đi cắm trại, vậy nên mới quen tay hay việc, nhưng anh rất tò mò vì sao Lục Tri cũng thành thạo như vậy.
"Tôi đã từng bán lều trại."
Nghe thấy câu trả lời của Lục Tri, Hạ Kiến Vi chỉ có thể cảm thán một câu, thật không hổ là hoàng tử bé làm thuê, còn có công việc gì Lục Tri chưa từng làm?!
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Hạ Kiến Vi, Lục Tri thế mà lại nói đùa với anh: "Vịt* ấy."
(trai bao)
Hạ Kiến Vi đột nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó cạ bên người Lục Tri nói: "Vậy tôi nhất định sẽ bao em, chỉ để phục vụ một mình tôi thôi."
Lục Tri liếc nhìn anh với khuôn mặt thanh lãnh, mỉm cười nhàn nhạt, "Tôi rất đắt tiền."
"Đương nhiên, em là vật báu vô giá."
"Chú Hạ, lời tình tứ chú nói thuần thục như vậy, thật làm người ta hoài nghi." Lục Tri nhớ Hạ Kiến Vi nói mình là mối tình đầu của anh, nhưng Hạ Kiến Vi trông không giống như tay mới cả về đẳng cấp nói lời tình tứ hay là tán tỉnh.
Hạ Kiến Vi và Lục Tri bốn mắt nhìn nhau, anh nói thẳng: "Đó không phải là lời tình tứ, mà là lời trong lòng tôi."
Trong lòng Lục Tri nhảy dựng, quả nhiên rất đáng nghi.
"Kiến Vi, mau tới giúp tao!" Diêm Hồng Phi tự mình làm cả buổi, cuối cùng lại không thể không tháo dỡ toàn bộ, cứ tiếp tục theo tiến độ này thì đêm nay chỉ có ngủ màn trời chiếu đất, không thể không xin sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Hạ Kiến Vi mới vừa đi giúp Diêm Hồng Phi thì Du Phinh Phinh đã lập tức đi tới, cô đưa cho Lục Tri một chai nước.

"Cảm ơn chị Phinh Phinh." Lục Tri nhận lấy nói cảm ơn.
Du Phinh Phinh quan sát gần Lục Tri một chút, quả nhiên trông rất đẹp, mặc dù cô đã từng gặp qua đủ loại mỹ nhân, nhưng cũng không thể không thừa nhận, dung mạo của Lục Tri không mấy người có thể sánh được.
Nhưng đương nhiên Hạ Kiến Vi sẽ không có khả năng thích Lục Tri chỉ vì một cái túi da đẹp.
"Không cần khách sáo, chị nghe Kiến Vi nói em học cấp ba, rất vất vả nhỉ? Lúc chị học lớp mười hai thật sự mỗi ngày mở mắt ra đều chỉ lo học, trên vai như bị gạch đè nặng vậy." Du Phinh Phinh là người có thành tích tốt nhất trong ba người bọn họ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không có áp lực.
Trên người Lục Tri cũng có áp lực không nhỏ.

Mặc dù tất cả mọi người cảm thấy cậu học dễ như trở bàn tay, nhưng mỗi ngày cậu vẫn sẽ chăm chỉ học tập, trên đời này nào có thành công gì dễ dàng, chẳng qua bạn không thấy nỗ lực của người khác mà thôi.
"Cũng tạm, cuối cấp là thế đấy.

Cảm ơn chị đã mời tôi đến đây chơi, tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ." Cách nói chuyện và sự lễ phép của Lục Tri làm Du Phinh Phinh nhận ra rằng đây là một đứa trẻ đã trưởng thành từ rất sớm.
"Không cần khách sáo như vậy, Kiến Vi rất thích em, bọn chị cũng rất thích em."
Lục Tri nhìn cô một cái, Du Phinh Phinh không thể không tán thưởng đứa nhỏ này thông minh, cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấu ẩn ý trong lời nói của cô.
"Không phải chị Phinh Phinh đến thuyết phục cho chú Hạ đấy chứ?" Lục Tri cũng không vòng vo với cô.
"Em nghĩ sao?" Du Phinh Phinh hỏi ngược lại.
Lục Tri đưa tay giúp Du Phinh Phinh vặn nắp chai, đưa cho cô, lúc này mới vặn nắp chai của mình rồi uống một ngụm nước.
"Tôi không nghĩ vậy.

Chắc là chị Phinh Phinh không tán thành nhỉ." Vẻ mặt Lục Tri lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì.
Du Phinh Phinh lại lần nữa thấy thán phục trước khả năng đọc vị của Lục Tri, cậu giống như một linh hồn trưởng thành sống trong thân xác của một người trẻ tuổi.
Nét cười trên mặt Du Phinh Phinh nhạt đi, "Mặc dù chị không có ý định làm người xấu, nhưng em nói rất đúng, đúng thật là chị không tán đồng.".


Bình luận

Truyện đang đọc