NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY

Edit: Rea

—————

Có người trời sinh đã có khả năng mang trên mình ánh sáng, ánh mắt của bạn sẽ vô thức bị họ hấp dẫn.

Hạ Kiến Vi nhìn thiếu niên đang gảy đàn trên sân khấu, tầm mắt của anh không cách nào rời khỏi người cậu, đó là một lực hấp dẫn làm lòng người say đắm. Vào lần đầu tiên gặp được cậu ở nơi này cách đây không lâu, Hạ Kiến Vi đã vô lý có một loại ảo giác rằng đây là nhất kiến chung tình.

“Khi cậu ấy hát cũng thật gợi cảm.” Bartender nhìn qua theo tầm mắt của Hạ Kiến Vi, cơ hồ muốn huýt sáo một cái.

Hạ Kiến Vi uống một hớp nước chanh, cười nói: “Tôi ngược lại cảm thấy em ấy rất đáng yêu.”

“Đáng yêu? Kiến Vi, ánh mắt của cậu không được tốt thì phải.” Bartender hoài nghi nhìn Hạ Kiến Vi.

“Tôi cũng không có già cả mắt mờ.” Trừ câu này ra Hạ Kiến Vi không nói thêm gì khác.

Khuôn mặt của Lục Tri thiên thanh lãnh, nhưng ngũ quan lại rất xinh đẹp, mi dài mắt phượng, mũi lõ môi mỏng (*), chiều cao tuy thấp hơn Hạ Kiến Vi một chút, nhưng cũng được một mét tám, đối với một học sinh trung học mà nói thì đã là phát triển rất tốt rồi, lúc ngồi trên ghế gảy đàn ghi-ta lưng cũng ưỡn thẳng tắp, như một cây bạch dương cứng cỏi.

Dù là tính cách hay tướng mạo cũng đều không dính chút nào đến từ đáng yêu này, nhưng trong mắt Hạ Kiến Vi lại cảm thấy Lục Tri rất đáng yêu, lúc hát mày hơi nhíu lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, còn có ngón tay gảy dây đàn, toàn bộ đều rất đáng yêu.

Lục Tri hát hai bài tiếng Anh, lại hát thêm hai bài sôi động, cả quán bar đều bị cậu đốt cháy bầu không khí, phía dưới không ít người huýt sáo với cậu, thậm chí còn có rất nhiều cô gái lớn mật hỏi cậu hẹn hò không.

Lục Tri cầm micro, hất tóc, tóc mái trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, đan xen giữa đàn ông và thiếu niên, cả yết hầu còn đang phát triển, tất thảy đều khiến cậu thoạt nhìn vừa ngây ngô vừa gợi cảm.

Dưới đài bỗng nhiên bùng nổ một trận thét chói tai, “Thêm một bài nữa! Thêm một bài nữa đi!”

Lục Tri cầm lấy nước suối đặt bên cạnh ghế đẩu cao uống một hớp, lúc ngửa cổ bọt nước từ trên cằm cậu lăn xuống, cổ áo sơ mi trắng bởi vì động tác quá lớn vừa rồi của cậu mà bị kéo ra, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo.

Ánh mắt Hạ Kiến Vi sâu thẳm nhìn Lục Tri trên sân khấu, khóe miệng vẫn giương một độ cong mỉm cười như cũ, anh vắt chân phải lên đùi trái, búng tay với bartender một cái, “Leo, cho một ly Long island iced tea.”(*)

Bartender mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó có chút khoa trương cười nói: “Kiến Vi, cậu sao vậy? Đó là rượu mạnh đấy, không phải hồng trà đá đâu, lát nữa cậu còn chuẩn bị về nhà mà?”

“Làm một bartender mà anh nói nhiều quá.” Hạ Kiến Vi nói một câu trúng tim đen.

Leo nhún vai, lắc hai ba cái rồi đặt ly rượu trước mặt Hạ Kiến Vi, sau đó anh ta thấy Hạ Kiến Vi xem rượu như hồng trà một hơi uống hết.

Leo nuốt nước bọt bắt đầu suy xét xem có nên gọi cho ông chủ của mình nói em trai anh hôm nay có hơi khác thường không.

“Cảm ơn chiêu đãi.” Hạ Kiến Vi để tiền rượu lại rồi chen vào đám người đến sau cánh gà.

Lục Tri vác đàn ghi-ta vào phòng thay quần áo, vừa đi vào thì cửa đã bị đóng lại, mấy người đàn ông đi tới vây quanh cậu.

“Tôi thấy cậu rất nổi bật nha.” Người đàn ông dẫn đầu vẻ mặt kiêu ngạo trừng mắt nhìn Lục Tri.

Lục Tri biết bọn họ, trước khi cậu đến quán bar này hát thì mấy người này chính là trụ cột ở đây, xem như là một ban nhạc underground, chỉ là nghề này vốn đổi mới rất nhanh, loại chuyện chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc cũng là chuyện thường tình. Bọn họ vốn cũng đã không nổi tiếng gì, ông chủ quán bar cũng là nể mặt vẫn luôn hợp tác nên mới giữ họ lại không để họ đi, mà Lục Tri mới hát ở đây không bao lâu, nhưng độ nổi tiếng càng ngày càng cao, chọc người đỏ mắt cũng là chuyện bình thường.

Lục Tri cất đàn ghi-ta vào ngăn tủ, cây đàn này là của quán bar, làm hỏng rồi cậu cũng không thể bồi thường nổi.

“Đệt! Mày đóng cái gì mà đóng!”

Hành động làm lơ bọn họ của Lục Tri hoàn toàn chọc giận mấy người này, nắm chặt nắm đấm vung về phía Lục Tri.

Lục Tri tránh một chút, rồi đá đối phương một cước.

“Tao đệt. Mày. Mẹ nó! Mày còn dám đánh trả!”

Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ được Lục Tri thoạt nhìn lịch sự văn nhã vậy mà còn dám đánh trả.

Lục Tri không chỉ sẽ đánh trả, mà còn đánh rất hung mãnh, nhưng hai quyền khó địch bốn tay, cậu bị một người đấm một quyền lên mặt, Lục Tri lập tức nếm được mùi máu tươi trong miệng.

Cậu bị người ôm lại từ phía sau, bụng đột nhiên bị người trước mặt đạp một cú.

Lục Tri hung hăng dẫm lên chân người đang ôm mình, người nọ ăn đau buông cậu ra, Lục Tri cầm cái ghế bên cạnh lên rồi nện nó xuống lưng tên cầm đầu.

Đó là cái ghế làm bằng gỗ, trong nháy mắt mấy mảnh gỗ vụn bay đầy đất.

“A ——” người nọ kêu thảm thiết một tiếng, trên lưng rất nhanh đã chảy máu.

Ba người còn lại không ngờ Lục Tri lại tàn nhẫn như vậy, cậu ta không sợ đánh ra mạng người sao?

Lục Tri lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ, “Còn đánh không? Tiện thể nói một câu, tôi chưa đủ tuổi.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng bốn người rơi lộp bộp một tiếng, mềm sợ cứng, cứng sợ ác, ác sợ không muốn sống, không ngờ hôm nay lại xui xẻo như vậy.

“Bốn người đánh một vị thành niên, thật khiến tôi mở mang tầm mắt.” Cửa không biết bị mở ra từ khi nào, có một người đàn ông dáng người cao lớn đứng ở đó.

Khóe miệng anh chứa ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

“Này… Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Người trong quán bar phỏng chừng là nghe thấy động tĩnh, chạy tới thì thấy trên mặt đất còn có máu.

Lục Tri mím môi, mày nhíu chặt, đoán chừng là công việc này không làm được nữa.

“Nó! Là thằng nhóc này gây chuyện trước.” Bốn người kia lập tức ụp nồi, bọn họ là người cũ ở đây, làm thế nào thì cũng không nên đuổi bọn họ đi.

Hạ Kiến Vi cười giễu một tiếng, “Bốn tên đàn ông cao lớn các người bắt nạt một đứa nhỏ, mất mặt không?”

Anh lấy điện thoại ra gọi điện, “Alo, là em, chỗ này của anh có mấy cục cứt chuột, tốt hơn hết là ném ra ngoài sớm một chút, miễn làm hỏng một nồi canh ngon.”

Hạ Kiến Vi đưa điện thoại cho nhân viên quán bar đứng bên cạnh, “Ông chủ của cậu tìm cậu.”

Người nọ vội vàng cung kính nhận điện thoại, cúi đầu khom lưng nói mấy câu với người đầu dây bên kia.

Sau khi cúp máy lại cung kính trả điện thoại cho Hạ Kiến Vi.

“Bốn người các anh ngày mai không cần tới nữa, lát nữa sẽ chuyển tiền lương vào trong thẻ các anh.”

“Dựa vào cái gì?!” Đương nhiên bốn người kia không thể tin được, chỉ một cuộc điện thoại mà đã sa thải được bọn họ.

“Ở đâu ra mà nói nhảm nhiều vậy, bảo các anh đi thì đi đi.” Quản lý quán bar không kiên nhẫn xua xua tay.

“Lại không đi, là muốn khiến tôi gọi người vào mời các anh sao?”

Loại quán bar này trên cơ bản đều có người trông giữ, nếu đợi những người đó tiến vào, thì mấy người bọn họ chỉ có nước bị ném ra ngoài.

Bốn người hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tri một cái, ba người dìu tên đàn ông bị Lục Tri đánh bị thương kia buồn bực rời đi.

Lúc đi ngang qua Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu để tôi biết các người dám tìm em ấy gây chuyện gì, nơi khác thì khó nói, nhưng chỉ cần ở thành phố này muốn cho các người không có chỗ biểu diễn thì tôi vẫn có thể làm được.”

Bốn người liếc Hạ Kiến Vi một cái, thấy mặt anh lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, trong lòng không khỏi có vài phần e ngại, vội vàng chạy trối chết.

“Có bị thương chỗ nào không?”

Chờ đến khi người đi hết, lúc này Hạ Kiến Vi mới quan tâm đi đến trước mặt Lục Tri.

Anh vừa đến gần Lục Tri liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, “Chú Hạ.”

Lục Tri không biết Hạ Kiến Vi là vô tình gặp cậu hát ở đây hay là cố tình.

Hạ Kiến Vi cau mày nhìn vết máu nơi khóe miệng Lục Tri, “Ừm, xử lý vết thương của em trước đã.”

“Tôi không sao, trở về bôi ít thuốc là được.” Lục Tri không quen với sự quan tâm của người khác như vậy, căng cứng người cố gắng để mình không lùi về phía sau.

Hạ Kiến Vi suy bụng ta ra bụng người, năm đó khi anh lớn thế này đánh nhau với người khác khiến cả người bị thương sẽ không muốn để người nhà nhìn thấy, đoán chừng là Lục Tri lại đang nói dối.

“Vậy tôi gọi ba em đến đón em nhé?” Quả nhiên Hạ Kiến Vi vừa nói lời này ra, mày Lục Tri bất giác nhíu lại.

Thấy Lục Tri không nói lời nào, Hạ Kiến Vi liền dẫn cậu ra ngoài đến phòng khám nhỏ bên cạnh bôi thuốc.

Hạ Kiến Vi uống rượu nên không lái xe mà gọi xe đến.

“Đi thôi, tôi đưa em về.”

Lục Tri đứng ở ven đường, đèn đường lờ mờ chiếu lên người cậu, Hạ Kiến Vi có vài phần nhìn không rõ vẻ mặt cậu.

“Không phiền chú Hạ, nhà tôi cách nơi này không xa, tôi sẽ tự về.”

“Đi vào hay là tôi gọi ba em đến đón em?” Hạ Kiến Vi cương quyết không để Lục Tri cự tuyệt.

Lục Tri mím môi thành một đường thẳng, lên xe.

Hạ Kiến Vi báo địa chỉ cho tài xế, đưa Lục Tri về nhà trước.

“Ba em không biết em hát ở chỗ này?”

“Vâng.” Lục Tri lãnh đạm đáp.

Hạ Kiến Vi thấy đêm cuối thu mà cậu chỉ mặc một cái sơ mi mỏng, nên cởi áo gió của mình ra đưa cho cậu, “Buổi tối lạnh.”

“Không cần, tôi không lạnh.” Lục Tri từ chối theo bản năng.

Hạ Kiến Vi đột nhiên vươn tay chạm vào ngón tay Lục Tri một cái, Lục Tri rụt tay lại, không hiểu nhìn Hạ Kiến Vi.

“Tay lạnh như vậy mà còn nói không lạnh.” Hạ Kiến Vi quả thực bị bàn tay lạnh lẽo của Lục Tri làm cho lạnh luôn rồi, không cho từ chối khoác áo lên người Lục Tri.

Nhà Lục Tri cách nơi này cũng không xa, rất nhanh đã đến, trước khi xuống xe, Hạ Kiến Vi nói với Lục Tri: “Em yên tâm, tôi sẽ không nói cho ba em biết chuyện của em, ngày mai em có thể tiếp tục đến, ông chủ ở đó là anh họ của tôi.”

“Ngủ ngon.” Anh ngồi trong xe, mặt mày cong cong nhìn Lục Tri.

Đứng ở ngoài xe, dường như Lục Tri lại có thể ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt, có lẽ đó không phải là ảo giác mà là từ chiếc áo gió trên người bay đến.

Lục Tri vẫy tay với anh, nói: “Tạm biệt chú Hạ.”

Đèn xe ô tô chiếu sáng đường về nhà Lục Tri, Hạ Kiến Vi bảo tài xế đợi vài phút để gửi tin nhắn wechat cho cậu.

Hạ Kiến Vi: Đã về đến nhà chưa?

Lục Tri trả lời anh nhanh hiếm thấy.

Lục Tri: Tới rồi ạ.

Hạ Kiến Vi nhếch khóe miệng, lúc này mới cho tài xế địa chỉ nhà anh. Ô tô rất nhanh đã khuất bóng trong màn đêm.

Lục Tri nhìn tin nhắn trên điện thoại, cởi áo gió trên người ra treo lên.

“Tri về rồi sao?” Lục Thâm từ trong phòng đi ra hỏi.

“Vâng.” Lục Tri không nói cho Lục Thâm biết cậu hát ở quán bar, mà nói với Lục Thâm cậu làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh.

“Không còn sớm nữa, con mau rửa mặt rồi ngủ đi.”

“Vâng.”

Lục Thâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp của Lục Tri, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu không con nghỉ việc đi, con đã học cấp ba rồi, rất ảnh hưởng đến việc học.”

Lục Tri cúi đầu không để Lục Thâm nhìn thấy vết thương trên mặt mình, nói: “Không sao, không ảnh hưởng, kì thi tháng lần này cũng là đứng đầu cả năm.”

Lục Thâm biết lần này Lục Tri lại đứng nhất, nhưng nhìn đứa con đáng ra nên ở độ tuổi vô ưu vô lo lại phải bôn ba vào cuộc sống, y không khỏi đau lòng, cũng sâu sắc cảm giác được sự bất lực của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc