NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY


"Con đã tặng con dấu đó chưa?" Hạ Dĩ Lương đang dùng bữa trưa bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
Hạ Kiến Vi lắc đầu, nói: "Vẫn chưa ạ, không tìm được cơ hội thích hợp."
Thật ra xem kết quả lần trước anh tặng quần áo cho Lục Tri, con dấu kia hơn phân nửa là không tặng được.

Anh chỉ muốn cho Lục Tri những thứ tốt, nhưng lại quên mất Lục Tri không phải loại người sẽ yên tâm thoải mái nhận lấy quà người khác tặng.
Chủ trương từ trước tới nay của Hạ Dĩ Lương đều là con cháu có phúc của con cháu, chớ vì con cháu mà làm ngựa trâu.

Nhưng nghĩ đến việc đây là lần đầu Hạ Kiến Vi yêu đương, lòng ông cũng ngứa ngáy muốn hỏi một chút.
"Sao con lại ngốc thế." Hạ Dĩ Lương có chút hận rèn sắt không thành thép.
Hạ Kiến Vi cảm thấy mình oan muốn chết, luôn bị ông nội anh mắng ngốc, nhưng chuyện thế này anh cũng không có cách nào không thầy dạy cũng tự hiểu được.
Anh biết Lục Tri từ mùa thu, bây giờ đã đến mùa xuân, nhưng anh vẫn chưa theo đuổi được người này.
Hạ Dĩ Lương chỉ vào sân nhà ông, nói: "Hôm qua ông thấy có vài nụ hoa, thời tiết cũng đã dần ấm lên, chờ đến khi hoa nở thì con nhớ hái một ít mang đi viếng bà nội con."
Hạ Kiến Vi nhìn theo hướng ông chỉ, quả nhiên đã có không ít nụ hoa.
"Được."
Ăn xong cơm trưa không bao lâu, Hạ Dĩ Lương đã thấy mệt mỏi, Hạ Kiến Vi bế ông lên giường rồi nhét chăn lại cho ông.
Lúc Hạ Kiến Vi mở máy tính làm việc trong phòng khách thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng ho khan đứt quãng trong phòng ngủ truyền đến, vừa âm ỉ vừa chói tai, khiến anh không cách nào tập trung làm việc.
Dì Hứa rót cho anh một ly nước rồi đặt cạnh tay anh, sau đó thì đi ra ngoài mua đồ ăn.
Hạ Kiến Vi gõ gõ đánh đánh rồi lại xóa, cuối cùng không thể không mở điện thoại bật bài hát mà anh lén ghi âm Lục Tri hát lên.
Chất lượng âm thanh không tốt lắm, hiện trường có chút ồn ào, nhưng Hạ Kiến Vi lại rất thích, anh thích nghe Lục Tri hát, cũng thích nhìn dáng vẻ của Lục Tri khi hát, lóa mắt như vậy, bắt mắt như thế, nghe giọng ca của Lục Tri, nỗi lòng anh sẽ dần dần bình tĩnh lại.

......
"Các cậu nghe gì chưa? Lục Tri ngã xuống thần đàn rồi! Cậu ấy không phải cả năm đạt hạng nhất!"
"Cái gì? Không thể nào."
"Thật đó thật đó, bảng vàng của kỳ thi lần này mới vừa dán lên kìa, cậu không tin thì mau đi xem đi."
Trần Uyển Ương nghe lời bàn tán xôn xao xung quanh, mày liễu nhíu lại, vô thức ôm chặt quyển sách trong tay.
Bạn tốt của cô lại rất không phục nói: "Sao bọn họ lại vui sướng khi người gặp họa như vậy chứ? Còn không phải là sơ suất thôi sao? Mà cho dù là sơ suất thì Lục Tri cũng lọt vào top năm, bọn họ có bản lĩnh thì cũng đi thi xem."
Trần Uyển Ương kéo cô một cái, "Đừng nói nữa."
Trần Uyển Ương đi vào lớp học thì thấy Lục Tri vẫn sóng yên biển lặng như cũ ngồi ở chỗ của mình đọc sách.

Cậu mặc bộ đồng phục học sinh thống nhất, người khác đều cảm thấy đồng phục xấu muốn chết, nhưng khi mặc lên người Lục Tri lại cực kỳ đẹp.

Ánh trời chiều phủ lên đầu vai cậu, nhuộm cậu bằng một lớp ánh sáng ấm áp.
Trần Uyển Ương cắn môi, giống như hạ quyết tâm đi đến, không khí vốn ồn ào trong lớp học lập tức yên tĩnh lại, tầm mắt của cả lớp đều tập trung trên người Trần Uyển Ương và Lục Tri.
Mà Lục Tri vẫn đọc sách, hoàn toàn không phát hiện ra.
"Chuyện...! Chuyện đó, Lục Tri." Trần Uyển Ương không ngờ mình vừa mở miệng là giọng lại run rẩy, khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt bay lên một rặng mây đỏ, trông đẹp như thoa phấn má vậy.
Lục Tri nghe tiếng thì ngước mắt nhìn về phía cô, lông mi mảnh dài của cậu bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, mặt mày thanh lãnh.
Tiếng tim Trần Uyển Ương đập lớn đến mức cô sợ có phải là đã bị Lục Tri nghe thấy rồi hay không.
"Hả?" Lục Tri nhàn nhạt lên tiếng, nghi hoặc nhìn cô gái mặt đỏ tai hồng trước mặt mình này.
Trần Uyển Ương nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt tay, mới lắp bắp nói: "Cậu...!Cậu đừng......!Đừng quá buồn, lần sau cậu nhất định, nhất định có thể thi tốt!"

Cô vừa dứt lời, xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"À, cảm ơn." Lục Tri lãnh đạm nói.
"Không...!Không cần khách sáo." Trần Uyển Ương đỏ mặt mỉm cười với cậu, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Lục Tri nghe cô nói xong, lại cúi đầu đọc sách của mình, lúc này xung quanh mới chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Bạn cùng bàn của cậu lách tới, "Này Lục Tri, vừa rồi tôi còn tưởng hoa khôi muốn tỏ tình với cậu chứ, làm tôi sợ muốn chết."
Không ít bạn học nam trong lớp cũng chen tới, "Này, hoa khôi khích lệ cậu đó, cậu không có chút phản ứng nào sao?"
Lục Tri nhìn bọn họ, "Phiền các cậu nhường một chút, chắn tôi đọc sách."
Chờ sau khi đám người đều tản hết, bạn cùng bàn mới hóng chuyện sáp đến trước mặt Lục Tri hỏi cậu: "Chuyện hoa khôi thích cậu cả lớp đều biết, cậu nghĩ thế nào?"
Lục Tri nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, "Cậu thích cậu ấy?"
Bạn cùng bàn lập tức đỏ mặt, "Không...!Không có, chỉ đơn thuần cảm thấy cậu ấy khá xinh đẹp thôi."
Bị đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng của Lục Tri nhìn chằm chằm, bạn cùng bàn nhất thời có chút không chống đỡ nổi, "Ầy, thì cũng có một chút...! Nhưng chỉ một chút thôi, được rồi...!Không chỉ một chút."
Lục Tri không để ý đến bàn cùng bàn còn đang tự rối rắm, tiếp tục miệt mài đọc sách.
Không quá mấy ngày sau, trong trường học bắt đầu lan truyền một vài tin đồn nhảm nhí liên quan đến Lục Tri.
"Các cậu thấy ảnh chụp trên Tieba chưa? Không phải cậu ấy thật đó chứ? Đừng mà, nam thần của tui sắp vỡ mộng rồi."
"Thấy rồi thấy rồi, trẻ vị thành niên ra vào quán bar vốn đã không tốt..."
"Thật sự nhìn không ra, Lục Tri ngày thường nhìn cao cao tại thượng như vậy, không ngờ bên trong lại là loại người như thế, thật ghê tởm."
"Đừng nói bậy, tôi mới không tin đó là Lục Tri đâu, cậu ấy chính là học sinh giỏi phẩm học kiêm ưu*, sao có thể làm loại chuyện này chứ."
(phẩm chất và học tập đều rất ưu tú)

"Còn học sinh giỏi phẩm học kiêm ưu cái gì, đều lăn lộn ở quán bar cả rồi, hơn nửa đêm không về nhà mà còn lên xe của đàn ông lạ, ảnh chụp bày ra đó, căn bản tẩy không trắng nổi được không!"
Lục Tri đậu xe đạp vào nhà để xe, đi về phía lớp học, kỳ lạ là hôm nay có không ít người đều chỉ chỉ trỏ trỏ cậu rồi xì xào bàn tán.
Lục Tri không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không để trong lòng, đi thẳng đến lớp học.
Lớp học vốn ồn ào vừa thấy cậu đi vào là lập tức im lặng lại, nơi tầm mắt Lục Tri chạm đến vừa vặn ngay một cô bạn đang cầm điện thoại trong tay kích động nói gì đó, cậu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô, đó là một bức ảnh chụp trông hơi quen mắt.
Lục Tri lập tức đi tới, có vài người sợ tới mức nhất thời nói lắp.
"Không...!Không phải...!Lục Tri, bọn tớ tin tưởng cậu..."
"Đúng vậy, đúng vậy, bọn tớ nhất định sẽ không tin loại vu oan hãm hại này."
Lục Tri không để ý tới sự hoảng loạn của các cô mà bình thản vươn tay nói: "Có thể cho tôi xem chút không?"
Cô bạn nơm nớp lo sợ đưa điện thoại qua, Lục Tri nhìn kỹ, người trong ảnh là cậu, sau lưng là quán bar xa hoa truỵ lạc, bên cạnh cậu là một người đàn ông thân hình cao lớn, lướt qua tiếp có thể thấy hai người bọn họ cùng nhau lên xe, nhìn vào bức ảnh có vẻ như trông hai người bọn họ rất thân mật.
Còn có một bức ảnh khá mờ, thoạt nhìn hai người bọn họ như đang hôn môi trong xe.
"Cảm ơn." Sau khi Lục Tri xem xong thì trả điện thoại lại cho cô bạn rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Không hề bị ảnh hưởng lấy sách của môn sáng hôm nay ra đọc.
Những người xung quanh bị dáng vẻ thờ ơ của cậu làm cho ngơ ngác nhìn nhau, có ý gì?
Lục Tri cây ngay không sợ chết đứng, nhưng lời đồn lại càng diễn càng liệt, thậm chí có người còn nói vì cậu không học giỏi nên mới đi làm cái việc mờ ám đó, nên thành tích lần này mới giảm xuống.
Vừa mới tan học Lục Tri đã bị gọi đến văn phòng chủ nhiệm lớp.
"Lục Tri, cô tin một đứa trẻ ngoan như em sẽ không làm loại chuyện đó, người trong bức ảnh này là em sao?" Chủ nhiệm lớp vẻ mặt ôn hoà sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đứa trẻ đang tuổi dậy thì.
Lục Tri bình tĩnh nói: "Là em."
"Cô biết không phải là em...!Cái gì? Em nói đó là em? Em cần phải nghĩ kỹ, em vẫn luôn là niềm tự hào của trường chúng ta, loại chuyện này không thể nhận lung tung được."
"Là em, nhưng không quá mức như trong bài viết nói, người này là chú của em." Nghe Lục Tri giải thích như vậy, rốt cuộc chủ nhiệm lớp cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đối tượng bồi dưỡng của trường các cô tuyệt đối không thể xảy ra loại vấn đề này.
"Chắc cô cũng biết hoàn cảnh gia đình em, em cũng không dối gạt gì cô, trước đây em có làm thuê ở quán bar, quán bar này rất chính quy, ông chủ là anh họ của chú em, đều là người quen cả."
Chủ nhiệm lớp không ngờ chuyện thoáng cái lại biến thành câu chuyện truyền cảm hứng.


Đương nhiên cô biết hoàn cảnh gia đình Lục Tri nên cô có thể thông cảm cho việc Lục Tri ra ngoài làm thêm, dù sao Lục Tri còn phải vào đại học, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền.
Chủ nhiệm lớp dạy bảo cậu một hồi, dặn cậu bây giờ phải lấy học tập làm trọng, sắp phải thi đại học rồi, sau đó lại động viên cậu lần này thi kém đừng nản lòng, cũng không cần vì chuyện này mà phân tâm, cô sẽ giải quyết.
"Vâng, cảm ơn cô, trước khai giảng em cũng đã từ chức, hiện tại tập trung chuẩn bị cho kỳ thi."
Chủ nhiệm lớp nhìn khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của Lục Tri, quả thật ngoan không chịu nổi, bởi cô mới nói Lục Tri luôn rất ngoan ngoãn như thế, sao có thể làm ra loại chuyện táo tợn như vậy được.
Đáng tiếc cô không biết, học trò tốt trong mắt cô cũng không phải là người hiền lành gì.
Lục Tri từ văn phòng chủ nhiệm lớp trở lại lớp học, các bạn học đều thật cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, cuối cùng phát hiện mặt Lục Tri vẫn không có biểu cảm gì như trước, không nhìn ra được gì nên không thể không từ bỏ.
Gần đây Lục Thâm rất bận rộn, bởi vì y được thăng chức, lại trở thành chủ nhiệm lớp ngay khi khai giảng nên mỗi ngày vội đến mức chân không chạm đất.

Lục Tri biết gần đây y rất bận và mệt mỏi, nghĩ đến việc chủ nhiệm muốn mời phụ huynh tâm sự, cậu có hơi do dự.
"Mầm Mầm, trong nhà còn cơm không?" Lục Thâm vừa cởi giày vừa hỏi.
Lục Tri từ trong phòng đi ra, "Đã trễ thế này rồi mà ba còn chưa ăn cơm sao? Con tưởng ba không về ăn nên không nấu nhiều, để con nấu mì cho ba."
"Được, tại không có thời gian ăn, ba đi tắm một cái." Lục Thâm lê cơ thể mệt mỏi vào phòng.
Lục Tri chiên một quả trứng cho Lục Thâm, bỏ thêm một cây xúc xích, còn rải một ít thịt xé sợi lên, cậu nấu mì xong chưa được bao lâu thì Lục Thâm đã tắm xong đi ra.
Tóc của y còn nhỏ nước, khăn lông tùy ý đắp trên đầu.
"Thơm quá, con vất vả rồi, đã trễ thế này mà còn học sao?" Lục Thâm ngồi xuống, dường như đã đói lả người, vội vàng ăn một miếng.
Lục Tri lấy khăn lông trên đầu y xuống, lau tóc cho y, "Uống sữa bò xong mới ngủ ạ."
"Vậy mau đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Lục Thâm không muốn Lục Tri thức quá khuya, dù sao cơ thể Lục Tri cũng đang phát triển.
Lục Tri lau ráo tóc cho Lục Thâm rồi đi hâm nóng sữa, sau khi uống xong rửa sạch ly thì dặn Lục Thâm: "Ăn xong thì để bát vào bồn, sáng mai con sẽ rửa, trước khi ngủ nhớ sấy khô tóc."
Ánh mắt Lục Thâm dịu dàng nhìn cậu, "Ba biết rồi, mau đi ngủ đi."
"Vâng, ba ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lục Thâm nhìn bóng dáng càng ngày càng cao ngất của Lục Tri, trong lòng cảm thấy yên tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc