Edit: Rea
—————
Hạ Kiến Vi và Lục Tri bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ngưng trọng lại một lúc.
"Xin lỗi, không cẩn thận liếc qua." Thật sự không phải là Lục Tri cố ý, lúc cậu quay người lại thì vừa khéo thoáng nhìn thấy, không biết nên trách thị lực của cậu quá tốt hay là góc độ Hạ Kiến Vi cầm điện thoại ngay chính diện.
"Không...!Không sao...!Ba em làm sao vậy? Sao lại gửi cho tôi tin nhắn thế này?"
Hạ Kiến Vi bỗng nhiên có một cảm giác có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Lục Tri nghe vậy ngược lại thấy hơi kỳ lạ, không phải Hạ Kiến Vi và ba cậu đang qua lại sao? Nghe ý này của Hạ Kiến Vi như anh rất không ngờ tới?
"Tôi không rõ lắm, chú Hạ có thể trực tiếp hỏi ba tôi là có ý gì.
Chú Hạ, chú và ba tôi ở chung không hòa hợp sao?"
Ở chung cũng không tệ, sau này Lục Thâm chính là cha vợ của mình, sao có thể ở chung không hòa hợp được, còn cố gắng lấy lòng nữa.
Hạ Kiến Vi đang muốn nói gì đó thì có một nhân viên quán gọi Lục Tri một tiếng, bảo cậu qua giúp đỡ.
Lục Tri bèn vội vàng chạy tới, Hạ Kiến Vi day day trán mình, trả lời Lục Thâm.
Hạ Kiến Vi:?
Lục Thâm: Xin lỗi, tôi biết mình quá đột ngột, nhưng trong thời gian qua cậu đối xử với Tri rất tốt, tôi cũng cảm thấy cậu là người tốt, tôi nhìn ra được cậu thật lòng đối tốt với Tri, tuổi của tôi cũng không nhỏ, vậy nên nếu cậu muốn, chúng ta có thể thử xem.
Hạ Kiến Vi nhìn tin nhắn Lục Thâm trả lời anh, đôi mắt thiếu chút nữa trừng ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là lúc trước anh đã nói rõ với Lục Thâm rồi mà, sao Lục Thâm còn có thể hiểu lầm chứ?
Ánh mắt của Lục Thâm không tồi, đúng là anh thật lòng đối tốt với Lục Tri, nhưng anh làm như vậy là vì theo đuổi Lục Tri chứ không phải vì đi đường vòng để theo đuổi Lục Thâm đâu.
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này hiểu lầm lớn rồi.
Hạ Kiến Vi đột nhiên định thần lại, vậy nên lâu như vậy tới nay, Lục Tri sẽ không cho rằng mình đối xử tốt với em ấy đều xuất phát từ tình thương của cha đó chứ?
Hạ Kiến Vi: Thầy Lục, tôi cảm thấy giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.
Lục Thâm sững sờ khi nhìn thấy câu trả lời của Hạ Kiến Vi, đây là có ý gì? Y hiểu lầm cái gì?
Thật ra là do Lục Thâm chó cùng rứt giậu, lúc trước nghe xong những gì Lục Tri nói mới thật sự bắt đầu nghiêm túc cân nhắc Hạ Kiến Vi, dù sao thì Hạ Kiến Vi cũng thật sự đối xử tốt với Lục Tri, y và Lục Tri đều thấy rõ như ban ngày.
Mặc dù bản thân y không có cảm giác gì đặc biệt với Hạ Kiến Vi, nhưng tình cảm mà, cứ chậm rãi vun đắp mười năm hai mươi năm thì sẽ được thôi.
Nhưng điều làm Lục Thâm bất ngờ là Chương Cư Bạch thế mà đã trở về, hắn còn ở trước mặt Chương Cư Bạch khoác lác mình đã có người yêu, Chương Cư Bạch cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ muốn gặp mặt.
Lần này Chương Cư Bạch về nước chính là vì nghe thấy một bạn học cũ trước kia nói mấy năm nay Lục Thâm vẫn luôn một mình, rất nhiều người làm mai cho y nhưng y đều không đi.
Chương Cư Bạch về một cái là y rối hết cả lên, huống chi Chương Cư Bạch còn cố chấp như vậy, cố chấp đến mức khiến Lục Thâm rùng mình.
Hai người đã định thời gian, Lục Thâm nghĩ bụng nếu Hạ Kiến Vi từ chối, vậy thì y cũng chỉ có thể nhờ Hạ Kiến Vi giả làm bạn trai mình, chủ yếu là ngoài Hạ Kiến Vi ra thì Lục Thâm thật sự không có ai khác để nhờ vả.
Y cũng không phải là hoàn toàn comeout, người biết y là gay cũng không nhiều, trong trường học cũng chỉ có mình hiệu trưởng Dương biết.
Lúc trước cũng là bị ép quá nên Lục Thâm mới nói cho hiệu trưởng Dương biết mình là gay, không ngờ hiệu trưởng Dương không những không sa thải y mà còn giới thiệu con trai mình cho y, đây quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Mặc dù sau đó y và Hạ Kiến Vi không thành, nhưng hiệu trưởng Dương vẫn ôn hòa với y như trước.
......
"Mầm Mầm, ba ra ngoài một chút nhé." Lục Thâm mặc áo lông thật dày, đang thay giày ở cửa.
"Vâng, trưa có về ăn cơm không ạ?" Lục Tri từ trong phòng đi ra, hỏi.
"Cũng chưa biết nữa, con tự làm một ít ăn đi, không cần lo cho ba."
"Vâng."
Lục Tri nhìn Lục Thâm rời đi rồi vào phòng lấy bài tập ra làm, lúc nhìn thời gian thì đã mười giờ rưỡi.
Cậu cầm ví tiền đi đến chợ gần đó mua đồ ăn, các bác gái ở chợ đều biết Lục Tri nổi tiếng gần xa với thành tích học tập tốt, lại là đứa nhỏ chịu thương chịu khó, lúc các bác gái đưa đồ cho Lục Tri đều sẽ tặng miễn phí cho cậu thêm một ít.
"Thầy Lục đúng là có phúc, con trai cậu ấy có ngoại hình đẹp, thành tích tốt, lại còn cần mẫn nữa chứ."
"Tôi cũng thấy vậy đấy, thằng nhãi ranh nhà tôi thật là làm tôi tức chết, kêu nó làm bài tập còn khó hơn lên trời."
"Thằng nhà tôi cũng vậy, cùng khối với Tiểu Lục đây này, lần nào họp phụ huynh cũng bảo tôi nán lại một chút, thật là tức chết mà."
"Tiểu Lục này, không mua ít thịt sao?" Bác gái thấy Lục Tri mua đồ xong định rời đi thì vội vàng gọi cậu lại.
"Không cần ạ, hôm nay cháu ăn một mình nên tùy tiện làm một ít thôi."
Nghe Lục Tri trả lời như thế, các bác gái lại bắt đầu thảo luận, cuối tuần vậy mà thầy Lục lại không ở nhà, chẳng lẽ cuối cùng cũng gặp bạn bè?
Lúc này có người thấy thương cho Lục Thâm, "Thầy Lục tuổi còn trẻ mà cũng không dễ dàng gì, một mình nuôi nấng Tiểu Lục lớn lên, những khổ sở mấy năm qua nếm phải thật sự là nói không nên lời.
Nhưng cũng may là cậu ấy, chứ mà đổi thành người khác thì nhất định là đưa Tiểu Lục cho người ta mất rồi, cậu ấy cũng quật cường, may thay Tiểu Lục vừa hiếu thảo lại bớt lo."
"Thế mẹ Tiểu Lục đâu?"
"Đừng nói nữa, mẹ Tiểu Lục đã bỏ chạy sau khi sinh nó ra, sống chết ra sao cũng không biết."
......
Lục Tri bên này đang dọn dẹp, còn Lục Thâm bên kia thì đang tiến hành cuộc trò chuyện xấu hổ.
"Vậy nên, cậu thật sự không có ý đó với tôi?" Lúc Lục Thâm hỏi ra câu này, trên mặt cũng nóng lên.
Hạ Kiến Vi nghiêm túc gật đầu, "Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, nhưng chuyện làm người yêu vẫn là quên đi."
Lục Thâm sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, thật là mất mặt.
"Xin lỗi, là do tôi hiểu sai ý."
Lục Thâm sờ mặt mình rồi lại sờ cái ly, có thể nói là chân tay luống cuống hết cả.
Hạ Kiến Vi mỉm cười thân thiện, nói: "Không sao, bản thân tôi cũng có vấn đề."
Lục Thâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, "Thật ra nếu không phải cậu đối xử với Tri quá tốt thì tôi cũng sẽ không hiểu lầm, nhiều năm như vậy, ngoài tôi ra thì cậu là người đối tốt với nó nhất."
Ngay sau đó Lục Thâm lại lắc đầu, "Mấy năm nay nó trưởng thành, công việc của tôi cũng bận, gần như không có thời gian đi chơi với nó.
Thằng bé rất thành thục, làm việc rất có chủ kiến, khi nó dần lớn lên, chuyện tôi có thể làm cho nó ngày càng ít, tôi nghĩ chờ đến khi nó vào đại học, có lẽ cũng không còn chuyện gì tôi có thể làm được cho nó.
Vậy nên cho dù là như thế nào, mấy ngày nay cậu đối tốt với Tri tôi đều khắc ghi trong lòng, cảm ơn cậu, Hạ Kiến Vi."
"Tôi đối tốt với em ấy là vì tôi thích em ấy.
Không phải vì em ấy là con của anh, cũng không phải là vì chuyện gì khác." Hạ Kiến Vi nói với đôi mắt trong veo.
Lục Thâm hơi giật mình, "À, cảm ơn cậu."
Chuyện này chờ đến sau khi Lục Tri và Hạ Kiến Vi ở bên nhau, Lục Thâm lại nhớ tới, thật sự muốn vả cho mình một cái tát, người ta đã cho thấy ý đồ hết cả rồi mà mày còn ngu ngốc cho rằng người ta muốn làm cha nuôi của con trai mày.
"Thật ra, tôi còn có một yêu cầu quá đáng khác." Lục Thâm nhéo tay mình, ngón tay trắng nõn gần như bị y nhéo ra vệt đỏ.
"Hả? Không phải chúng ta là bạn bè sao, việc gì tôi có thể giúp được thì cứ nói."
Lục Thâm nhìn nụ cười của Hạ Kiến Vi, trong lòng bỗng bình tĩnh lại.
"Thật ra là như này, gần đây có một người vẫn luôn quấn lấy tôi.
Để thoát khỏi hắn nên tôi đã nói mình có người yêu, hắn không tin, muốn tôi dẫn ra cho hắn gặp mới chịu buông tha cho tôi.
Tôi cũng chó cùng rứt giậu, cùng đường nên mới..."
Hạ Kiến Vi có thể nhìn ra Lục Thâm rất khó xử, anh kiên nhẫn lắng nghe Lục Thâm kể lại, mỗi khi Lục Thâm nhìn qua anh đều sẽ cho Lục Thâm một ánh mắt tán thành, trấn an cảm xúc của y.
Sau một hồi nói chuyện, Lục Thâm sâu sắc cảm thấy Hạ Kiến Vi thật đúng là một người tốt, mặc dù trông có chút phong lưu, nhưng không ngờ lại làm người ta an tâm.
"Thế nên, người mà anh nói là đàn ông?"
"Ừm."
Hạ Kiến Vi gật đầu, "Vậy hắn có biết anh là gay không?"
Lục Thâm sửng sốt, đúng vậy, chắc là Chương Cư Bạch không biết y là gay, vậy sao y không tìm một cô gái tới đóng vai người yêu của mình chứ?
"Xem ra anh đã có đáp án rồi." Hạ Kiến Vi cười khẽ ngóng nhìn y.
Lục Thâm bỗng nhiên lắc đầu, "Không được, người kia quá ưu tú, con gái bình thường rất khó không rung động.
Hơn nữa hắn lại có hơi nham hiểm, tôi sợ hắn gây bất lợi cho cô ấy."
Hạ Kiến Vi nghĩ thầm, tên quấn chặt lấy Lục Thâm không buông không phải là biến thái đó chứ?
Lúc này, Chương biến thái đang đấu trí đấu dũng với ông cụ nhà hắn.
"Cái thằng ranh này, vừa trở về là chạy ra ngoài ngay, bảo anh ở cùng ông nội mình là như lấy mạng anh.
Sao anh không học anh Kiến Vi của anh ấy, lâu lâu lại tới đây thăm ông nội Hạ, nếu không phải ông nội Hạ anh không muốn rời đi thì đã đưa ông ấy về ở chung từ lâu rồi."
Ông nội Chương cầm chổi lông gà đuổi theo Chương Cư Bạch chạy khắp sân.
"Ông nội càng già càng dẻo dai nha, còn có thể sống thêm năm trăm năm nữa đó."
"Hừ! Muốn ông đây sống thành rùa hay gì?!" Ông nội Chương tức giận phun hắn một ngụm.
"Đừng đừng đừng, cháu trai người đi tìm cháu dâu về cho người đây." Chương Cư Bạch lấy lòng nói.
Ông nội Chương nghe thế thì nhướng mày, "Anh vừa mới về nước, đi đâu tìm cháu dâu cho ta, đừng có mà lừa ta nữa đấy?"
Chương Cư Bạch bóp bóp vai cho ông, để ông ngồi xuống, "Thế chứng minh điều gì? Chứng minh cháu trai người lợi hại chứ sao."
Ông nội Chương vẫn rất tự tin với ngoại hình của Chương Cư Bạch, nhưng với cái tính tình này thì có chút gay go, mở miệng một cái là khiến cho người ta muốn đánh chết hắn.
"Thật sự?"
"Thật sự, thật sự, trông rất tuấn tú."
Ông nội Chương nghe hắn nói có mũi có mắt, nghi ngờ hỏi: "Làm nghề gì? Bao lớn rồi?"
"Là một vị giáo viên nhân dân, lớn tuổi hơn con một chút."
"Một chút là bao nhiêu?" Ông không tin được một chút của Chương Cư Bạch.
"Thì là một chút thôi."
"Đừng để ta cho người đi tra."
Chương Cư Bạch bất chấp, "Ba mươi hai."
Ông cụ dừng một chút, "Là cái người năm cấp ba của anh à?"
Chương Cư Bạch thu lại ý cười, "Vâng."
"Ta cũng không biết lão Chương nhà ta lại có thể sinh ra kẻ si tình."
Lời này của ông nội Chương không sai, ba của Chương Cư Bạch chính là một lãng tử phong lưu, là cái kiểu đến bây giờ cũng không quay đầu, nhà họ Chương bọn họ đừng nói là nam, ngay cả nữ chung tình cũng không tìm ra một người.
"Người ta ghét anh." Ông không lưu tình chút nào mà nói toẹt ra.
Chương Cư Bạch cười nhạo nói: "Vậy thì sao? Người mà Chương Cư Bạch con vừa ý thì chỉ có một lựa chọn là ở bên con."
Ông nội Chương chỉ vào hắn nói: "Đừng quá đắc ý, đến lúc đó chỉ có anh khóc."
"Chỉ cần có thể có được anh ấy, khóc thì đã sao, muốn mạng của con chẳng qua cũng chỉ cần một câu của anh ấy."
Chương Cư Bạch người này cuồng ngạo cả đời, chỉ có phục dưới Lục Thâm một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương Cư Bạch: Hình như nghe thấy có người nói xấu sau lưng tôi.
Hết chương 28..