NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY


Mặc dù Chương Cư Bạch trong phòng bếp là một tên phế nhân, nhưng Lục Thâm vẫn đại phát từ bi cho hắn lên bàn ăn cơm.

"Ở trong trường có quen không? Đây là lần đầu con ở ký túc xá, không có mâu thuẫn gì với bạn học chứ?" Lục Thâm quan tâm hỏi.

Lục Tri gật đầu, "Vâng, quen ạ, không có mâu thuẫn gì cả.

"
Có lẽ thấy mình trả lời quá ngắn gọn, Lục Tri lại nói thêm: "Thầy cô dạy trên lớp đều rất thú vị, bình thường sẽ cùng bạn học đến thư viện đọc sách.

"
Lục Thâm nghe thế quả nhiên rất vui mừng, gắp thức ăn cho Lục Tri, "Có kết bạn không? Bình thường con ít nói, dễ khiến mọi người hiểu lầm, lúc nên giao tiếp thì phải giao tiếp cho thật tốt.

"
Lục Thâm biết Lục Tri ít nói, đối với người mà cậu không thèm để ý thì cậu cũng mặc kệ người khác hiểu lầm mình cái gì, đừng nói là giải thích, ngay cả một ánh mắt cậu cũng sẽ không cho người ta lấy một cái, do tính tình như vậy nên Lục Thâm mới lo lắng cậu không kết bạn được.

Lục Tri ngoan ngoãn ăn thức ăn Lục Thâm gắp cho mình, bỗng nhiên một con tôm đã được bóc vỏ xuất hiện trong bát của cậu, Lục Tri ngước mắt lên, Hạ Kiến Vi đang bóc tôm cho cậu.

"Đừng bóc cho em, chú tự ăn đi.

" Lục Tri không muốn Hạ Kiến Vi vì bóc tôm cho cậu mà đói bụng, lên tiếng ngăn cản.

"Không sao, tôi không đói.

" Hạ Kiến Vi quả thật không đói lắm, anh đã ăn sáng rồi, với lại buổi sáng cũng không có làm chuyện gì tiêu hao thể lực.

Lục Tri gắp món anh thích ăn đặt vào trong bát của anh, "Ăn thêm chút nữa đi, buổi tối sẽ đói.

"
Hạ Kiến Vi gật đầu, "Được, bóc xong con này sẽ ăn ngay.

"
Hai người họ nói chuyện rất tùy ý, nhưng lại tràn ngập một mùi thức ăn cho chó nồng đậm, Chương Cư Bạch và Lục Thâm ngồi ở đối diện, rõ ràng mình không phải là chó độc thân nhưng lại có cảm giác như bị thồn cơm chó vào miệng.

Chương Cư Bạch nghĩ thầm còn không phải là bóc tôm thôi sao, làm như không ai biết làm vậy.

Nhưng chờ sau khi hắn thử một chút, không chỉ có tôm bị bóc hỏng, mà tay hắn còn ướt nhẹp và bóng nhẫy, khiến hắn không vui nhíu mày.

Lục Thâm thở dài, bất đắc dĩ rút tờ khăn giấy khăn lau tay cho cậu chủ đây, "Đưa tay ra, không có ai kêu cậu bóc cả, không thích thì đừng ép mình làm.

"
Lục Thâm tỉ mỉ lau tay cho Chương Cư Bạch, mặt mày y rũ xuống, trông vô cùng dịu dàng.


Chương Cư Bạch thật sự cảm nhận được mình đang được nuông chiều.

Lục Thâm lau tay cho Chương Cư Bạch xong thì tự mình bóc hai con tôm cho Chương Cư Bạch rồi bỏ vào trong bát của hắn, "Ăn đi.

"
Chương Cư Bạch rốt cuộc cũng cảm thấy mãn nguyện gắp một con tôm lên bỏ vào trong miệng, vẻ mặt đắc ý nhìn Hạ Kiến Vi phía đối diện.

Hạ Kiến Vi cười lạnh một tiếng, "Trẻ con.

"
Ánh mắt Chương Cư Bạch trở nên lạnh lùng, lập tức muốn bật chế độ độc miệng, Lục Thâm thấy thế vội vàng gắp một miếng sườn heo chua ngọt vào bát của hắn, "Cậu nếm thử xem món sườn này làm thế nào? Tôi mới học đấy.

"
Chương Cư Bạch nghe vậy quả nhiên chuyển sự chú ý tới món ăn Lục Thâm mới học, hắn ăn một miếng, nói thật là hơi quá lửa nên đường đã bị đắng rồi.

"Ngon lắm.

"
Lục Thâm nghe thế quả nhiên vui vẻ mở to hai mắt, "Thật sao?"
"Ừm, một đĩa này đều là của tôi, không được phép giành với tôi.

" Chương Cư Bạch vươn tay bưng đĩa sườn heo chua ngọt kia đến trước mặt mình.

Cái nước màu đó, Hạ Kiến Vi vừa nhìn là biết bị cháy, đắng là cái chắc, đoán chừng thịt cũng rất nhừ, cho dù Chương Cư Bạch không nói thì cũng sẽ không có ai giành với hắn.

Lục Thâm thấy Chương Cư Bạch bình tĩnh ăn, thật sự cho rằng mình đã làm thành công, nụ cười nở trên khuôn mặt, trông y rất vui vẻ.

Hạ Kiến Vi ghé đến bên tai Lục Tri, nhỏ giọng nói với cậu: "Ba em cũng thật dễ lừa.

"
Lục Tri nhướng mày, liếc nhìn anh một cái, "Đúng vậy, không phải lúc trước suýt chút nữa là bị chú lừa đi sao?"
"Tôi không phải, tôi không có, em đừng nói bậy.

Tôi đã thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"
"Buổi chiều hôm chú đưa ba em về?" Lục Tri còn nhớ đó là lần đầu tiên cậu gặp Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi nhếch khóe môi, lắc đầu, nghiêng đầu nhìn cậu, "Không phải.

"

!
Bởi vì vừa rồi đang ăn cơm nên Lục Tri cũng không truy hỏi, sau khi dọn dẹp xong phòng bếp trở về phòng, Lục Tri mới nhìn về phía Hạ Kiến Vi đang ngồi trước bàn học của cậu.

"Chú vừa nói lần đó chú đưa ba em về không phải là lần đầu tiên gặp em?"
Hạ Kiến Vi kéo cậu qua, vươn tay ôm lấy eo Lục Tri, ngẩng mặt nhìn cậu: "Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Lần đầu tiên tôi gặp em là ở quán bar.

"
Lục Tri ngẩn người, lắc đầu, "Không có, đây là lần đầu tiên em nghe chú nói như vậy.

"
"Bằng không em cho rằng vì sao tôi biết em làm thêm ở quán bar đó? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, chính là ở nơi đấy.

"
Hạ Kiến Vi dường như nhớ tới chuyện gì vui vẻ, khóe môi anh nhếch lên, cười tủm tỉm nói với cậu: "Ngày đó tôi với Diêm Hồng Phi đến quán bar uống rượu, em hát ở trên sân khấu, rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng khi đó trong mắt tôi chỉ nhìn thấy một mình em.

Em giống như tỏa sáng vậy, vô cùng loá mắt, tôi đã nói với em rằng tôi thích nghe em hát.

"
Lục Tri ngơ ngẩn gật đầu một cái, mắt Hạ Kiến Vi như hoa đào, trong mắt là tình cảm chân thành.

"Có lẽ em không biết, khi em hát có một loại ma lực, sẽ khiến người ta không kìm lòng được mà yêu em, cho dù chỉ là một cái chớp mắt như vậy.

"
"Đó là khi trái tim tôi bắt đầu rung động vì em.

"
Đây là lần đầu Lục Tri nghe Hạ Kiến Vi nói những lời này, cậu thật không ngờ Hạ Kiến Vi đã nảy sinh tình cảm với cậu từ trước khi quen biết cậu.

Hạ Kiến Vi buông eo cậu ra, kéo tay cậu, nói: "Lục Tri, tôi đã sớm yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.

"
Tim Lục Tri như nổi trống, cậu cúi đầu kề sát vào, đè Hạ Kiến Vi lên ghế hôn anh.

"Xin lỗi, không có yêu chú ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ có thể lâu ngày sinh tình.

" Lục Tri cúi đầu nhìn Hạ Kiến Vi chăm chú, hô hấp vấn vít, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.

Hạ Kiến Vi cười lưu manh, nhấc chân cọ đùi Lục Tri một cái, "Vậy cũng phải chịch rồi mới biết được.

"

Lục Tri nắm lấy tay anh cắn nhẹ một cái, "Đừng có lộn xộn, cách âm nhà em không tốt.

"
Đúng là thế thật, lúc trước lần đầu tiên Hạ Kiến Vi đến đây đã chú ý tới.

Anh bỗng nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy trêu chọc, "Xem ra không chỉ có hai chúng ta làm không thành chuyện này, da mặt của thầy Lục mỏng như vậy, chắc chắn sẽ không cho Chương Cư Bạch thực hiện được.

"
Đáng tiếc Hạ Kiến Vi không biết, ngày anh và Lục Tri rời đi, cái tên Chương Cư Bạch không biết xấu hổ này đã ăn thầy Lục đến không còn một mẩu tại căn nhà có hiệu quả cách âm cực kỳ kém này.

Lục Tri hơi cạn lời, cậu nâng tay nhéo mũi Hạ Kiến Vi một cái, "Vậy cũng không phiền chú bận tâm.

"
Lục Thâm là ba của cậu, Hạ Kiến Vi là bạn trai của cậu, bạn trai quan tâm chuyện giường chiếu của ba chồng, không thích hợp cho lắm.

Sau khi Hạ Kiến Vi và Chương Cư Bạch ăn tối xong thì cùng xuống lầu ai về nhà nấy.

"Lễ Quốc Khánh cậu không đưa thầy Lục ra ngoài chơi sao?" Lúc xuống lầu Hạ Kiến Vi hỏi.

Trong tay Chương Cư Bạch cầm áo khoác của mình, thờ ơ liếc Hạ Kiến Vi một cái, "Anh và tôi không cần nói cũng biết trong lòng người kia đang nghĩ gì, không cần phải vòng vo.

"
Thế mới nói Chương Cư Bạch không hổ là anh em tốt cùng Hạ Kiến Vi làm chuyện xấu từ nhỏ, hai người liếc nhau, đạt thành nhận thức chung.

"Nhưng tôi thật không ngờ, một thằng nhóc nhỏ như vậy mà anh cũng xuống tay được, xem ra tôi đã đánh giá thấp trình độ mặt người dạ thú của anh.

" Chương Cư Bạch nâng tay khoát lên vai Hạ Kiến Vi, chế nhạo nói.

Hạ Kiến Vi hất tay hắn ra, "Nam nam thụ thụ bất thân, cách xa tôi ra một chút, tôi cũng không ngờ cậu lại không tôn sư trọng đạo, dám dĩ hạ phạm thượng* như vậy.

"
(không tôn trọng hoặc xúc phạm người lớn tuổi)
Chương Cư Bạch nheo mắt, cay nghiệt nói bên tai Hạ Kiến Vi: "Là thụ thụ bất thân, tôi cũng không phải là thụ.

"
Hạ Kiến Vi nhoẻn miệng cười, "Tôi cũng không phải.

"
Chương Cư Bạch chỉ cười mà không nói, đi đến trước xe của mình thì bỗng nhiên nói với Hạ Kiến Vi: "Là ai thì tự biết, tôi vẫn nên chừa cho người nào đó chút thể diện.

"
Hạ Kiến Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn Chương Cư Bạch vênh váo tự đắc lên xe, suýt chút nữa bị khói xe phả vào mặt.

Mẹ nó, nếu không phải nể mặt ông nội của Chương Cư Bạch thì khi còn nhỏ anh đã bóp chết hắn rồi, đúng là tai họa để lại ngàn năm.

Anh vốn dĩ cũng không phải mà, mặc dù bị Lục Tri dụ dỗ dùng chân cho cậu làm, nhưng Lục Tri đã hứa lần sau sẽ để cho anh làm.

Sau đó, Hạ Kiến Vi dùng máu và nước mắt hiểu được một đạo lý: Không thể tin những lời đàn ông nói trên giường.


Buổi tối sau khi tắm xong, Hạ Kiến Vi gọi video với Lục Tri, hỏi Lục Tri có muốn đi đâu chơi không.

Trong tay Lục Tri cầm một ly sữa bò, cậu suy tư một chút, gật đầu, "Có ạ, thành phố X có không ít di tích lịch sử, em muốn đi xem một lần.

"
Vừa lúc bài tập của bọn họ là chọn một tòa kiến trúc cổ để phân tích, cậu vốn định chọn một tòa kiến trúc cổ ở thành phố này, nhưng Hạ Kiến Vi hỏi cậu lời này đương nhiên là muốn đi du lịch với cậu, Lục Tri thuận nước đẩy thuyền, du lịch và hoàn thành bài tập một công đôi việc.

Năng lực hành động của Hạ Kiến Vi rất mạnh, khi cả hai xác định xong là anh đã đi đặt vé chiều ngày mai, còn thời gian sáng mai thì dành ra để thu dọn hành lý.

"Chúng ta tới đó đúng lúc có thể ngắm cảnh đêm, nghe nói cảnh đêm ở thành phố X rất đẹp.

" Hạ Kiến Vi chưa từng đến thành phố X, nhưng bên kia cũng có bạn.

"Được, em nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon, chúng ta có thể đi thử xem.

" Hiểu biết của Lục Tri về thành phố X cũng chỉ là nghe từ miệng người khác và trên mạng mà thôi.

Sau khi cả hai bàn bạc xong xuôi thì Hạ Kiến Vi gọi điện cho người bạn ở thành phố X của mình, hỏi anh ta những địa điểm nào đáng đến thăm ở thành phố X, và có đề cử món ngon nào hay không.

Người nọ là một biên tập, là blogger yêu thích du lịch trên mạng, còn là một đại V.

Nghe nói Hạ Kiến Vi muốn tới thành phố X, anh ta vui vẻ bảo Hạ Kiến Vi cứ việc tới, đến lúc đó anh ta sẽ bao ăn ở, bao hướng dẫn du lịch luôn.

Hạ Kiến Vi rất cảm động nhưng sau đó lại từ chối, "Cái này thì không cần, chọn một ngày tụ họp ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi.

"
"Sao có thể như vậy được? Hai chúng ta cũng năm sáu năm không gặp rồi, cậu tới địa bàn của tôi, tôi nhất định phải tiếp đãi cậu đàng hoàng.

"
"Thật sự không cần, tôi không cần một cái bóng đèn 100W.

"
"Đậu má! Tôi bảo sao, thì ra là cậu thoát FA! Năm trước còn nghe nói cậu độc thân, nhanh như vậy mà đã tìm được người yêu rồi, lợi hại nha, Kiến Vi, tôi còn tưởng là cậu muốn độc thân cả đời cơ.

"
Hạ Kiến Vi cười rạng rỡ, giọng điệu cũng bắt đầu lâng lâng.

"Tôi là thà thiếu chứ không ẩu, tôi còn phải cảm ơn bản thân đã kiên trì nhiều năm như vậy, nếu không thì sao có thể gặp được người bạn trai tốt thế này của mình chứ.

"
Đối phương hiển nhiên bị anh làm cho chua không chịu nổi, "Cậu đúng là không yêu đương thì thôi, yêu vào một cái là chua muốn chết, nghe giọng điệu khoe khoang này của cậu, tôi thật muốn một chân đạp đổ bát cơm chó này.

"
Người này là bạn hồi đại học của Hạ Kiến Vi, anh ta ở phòng ký túc bên cạnh, Hạ Kiến Vi còn qua phòng của bọn họ để tránh rắc rối, quan hệ giữa hai người không tồi, cũng biết xu hướng tính dục của anh, hơn nữa còn chấp nhận một cách rất thản nhiên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc