NHỊP TIM ANH RUNG ĐỘNG


Sau ba ngày nghỉ phép, Tử Đằng trở lại công ty làm việc.

Trước hết là làm quen với công việc trợ lý cá nhân của Khang Dụ.

Thấy anh từ ngoài cửa bước vào cùng với Hoàng Nam, cô liền cúi đầu chào hai người họ.
"Chào Lâm thiếu gia, chào giám đốc Lý."
"Chào cô, bức thư tỏ tình của cô tôi còn giữ đấy, cô muốn lấy lại không?"
Hoàng Nam cười nói.
Nghe anh nói như thì Tử Đằng bối rối lắc đầu.

Khang Dụ và Hoàng Nam cũng trở về văn phòng.
"Cậu cũng rảnh quá nhỉ, từ đơn xin nghỉ việc thành thư tỏ tình."
Khang Dụ ngồi trên ghế, nhìn anh nói.
"Có chút hiếu kỳ với cô gái đột nhiên trở thành trợ lý cá nhân của cậu đó mà."
"Cô ấy làm việc rất tốt."
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
"Những người được tuyển vào đây đều có năng lượng làm việc tốt."
"Nhìn vừa ý.


Tôi thích những người có tính cách trầm tĩnh."
"Vậy chắc hẳn cô không thèm để ý gì đến cậu nhỉ.

Ha ha, không ngờ cậu cũng có ngày này."
Hoàng Nam bật cười khanh khách khi biết trên đời này cũng có người con gái không để ý đến Khang Dụ.
Ở phía Tử Đằng, cô đang được thư ký Từ hướng dẫn đến nơi làm việc và phổ biến nội quy khi làm trợ lý cá nhân của Khang Dụ.
"Mặc dù công ty quy định là chín giờ là làm việc, nhưng đối với trợ lý và thư ký thì phải đến sớm ba chục phút.

Bên kia là bàn làm việc của cô.

Có thắc mắc gì nữa không?"
Hà Anh quay sang hỏi Tử Đằng.
"Không ạ."
"Nếu không có việc gì thì tôi đi đây."
Hà Anh nói rồi rời đi, Tử Đằng cũng ngồi vào chiếc bàn mà cô ấy chỉ rồi sắp xếp lại tài liệu.

Tử Đằng quan sát một lượt mọi thứ xung quanh căn phòng thầm đánh giá.
Không gian làm việc khá yên tĩnh, có vẻ như mình có thể tập trung làm việc ở đây, cô nghĩ trong đầu.
Chợt nhớ đến dáng vẻ nữ thần của Hà Anh, Tử Đằng có chút ngưỡng mộ.

Cô ấy vừa có tài lại vừa có sắc, nhưng có điều hơi lạnh lùng với mọi người.

Nhưng chỉ riêng Khang Dụ là khác, nơi nào có anh xuất hiện, Hà Anh liền nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.

Biểu hiện rõ ràng như thế thì ai cũng biết cô ấy có tình ý với Khang Dụ.
Sao ai anh ta cũng mê hoặc được thế nhỉ? Tử Đằng ngẫm nghĩ trong đầu.
Vì mãi suy nghĩ nên cô không biết Khang Dụ đã đến đứng bên cạnh Tử Đằng từ lúc nào rồi.

Cho đến khi anh lên tiếng, cô mới giật mình quay ra sau nhìn.
"Thấy như thế nào rồi? Có làm quen được chưa?"
"À ừm tôi đang cố ạ.

Xin cho tôi khoảng một thời gian một tuần, tôi nhất định sẽ thích ứng được với công việc ạ.”

Tử Đằng dõng dạc, ánh mắt thể hiện sự cương quyết.

“Tốt lắm, tôi chờ kết quả tốt từ cô.”
Khang Dụ nở một nụ cười, nói rồi rời đi.
[...]
Ngày hôm nay sẽ là ngày đầu tiên Tử Đằng nhận chức trợ lý nên cô nhất định không được đến muộn trong ngày này.

Đang đứng chờ đèn xanh để sang bên kia đường thì Tử Đằng thấy đối diện có một đứa trẻ đang khóc nức nở, có vẻ là bị lạc.
Cô định đợi hết đèn đỏ cô sẽ qua nhưng vừa lúc đó, có một chiếc xe hơi dừng gần cô bé đó.

Người bước xuống xe khiến cho Tử Đằng khá bất ngờ, vì người đó chính là Khang Dụ.
“Cháu bị lạc à? “
Anh ôn hòa hỏi, nhìn cô bé đó với cặp mắt rất dịu dàng, nhưng ánh mắt dịu dàng này khác với cách Khang Dụ nhìn với mấy cô tình nhân của anh.
“Vâng, cháu không thấy mẹ ở đâu nữa.”
Bé gái ấy vừa nói vừa khóc nấc lên.
“Đừng khóc nữa, chú sẽ ở đây cho đến khi mẹ cháu tìm thấy cháu nhé, chịu không? “
“Vâng.”
Cô bé đó gật gật đầu, lấy tay chùi nước mắt.
Một lúc sau thì cuối cùng mẹ của cô bé ấy cũng đến, Khang Dụ lúc này mới yên tâm rời đi.

Từ đầu đến cuối quá trình, mọi thứ đều lọt vào tầm mắt của Tử Đằng.
Thật không ngờ một người đáng ghét như anh ta cũng có khoảnh khắc khiến mình cảm thấy anh ta cũng không đến nỗi tệ đấy, cô nghĩ thầm, khẽ cười.
Sau khi đến công ty, Tử Đằng thu dọn đồ đạc của mình.


Tổ trưởng Lam cũng đến đó chờ cô thu dọn xong rồi thông báo cho mọi người việc Tử Đằng thăng chức.
“Mọi người dừng tay một chút, chú ý lên đây tôi có việc thông báo.”
Lam Hương nói lớn để mọi người tập trung về phía cô.
“Nhìn cầm thùng đồ đó thì chắc cô ta bị sa thải rồi chứ gì.

Ai bảo dám đưa thư tỏ tình với Lâm thiếu gia cơ chứ.”
Một cô gái ở dưới lên tiếng khinh bỉ.
Xin lỗi, làm cô thất vọng rồi, Tử Đằng đảo mắt, khẽ cười.
“Kể từ bây giờ, cô ấy sẽ rời bộ phận của chúng ta.”
“Thấy chưa, tôi nói đâu có sai.”
“Mặc dù chỉ mới tốt nghiệp và chỉ làm việc ở đây có hai tháng thôi, nhưng với biểu hiện xuất sắc, cô ấy đã được Lâm thiếu gia chú ý đến.

Và hiện giờ, Tử Đằng đang là trợ lý cá nhân của ngài ấy.”
Bọn họ nghe xong câu nói của Lam Hương như sét đánh ngang tai, bất ngờ xen lẫn khó chịu nhìn Tử Đằng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lòng thầm nghĩ tại sao cô lại tốt số như thế, làm trợ lý riêng cũng đồng nghĩa với việc sẽ được gặp Khang Dụ mỗi ngày đấy.

Đó chính là vị trí mà ai cũng mong muốn có được..


Bình luận

Truyện đang đọc