NHỊP TIM ANH RUNG ĐỘNG


Sau khi sắp xếp nơi đàm phán dành cho đối tác, Hà Anh quay lại thông báo cho Khang Dụ biết.
“Lâm thiếu gia, hội nghị hợp tác với công ty Khai Nguyên được diễn ra ở phòng hội nghị cao cấp của khách sạn.

Tôi đã đưa bọn họ đến nơi bàn bạc rồi ạ, chỉ chờ mọi người nữa thôi.”
“Tốt lắm, chúng ta nhanh đến đó, đừng để cho đối tác phải chờ.”
Khang Dụ gật đầu, rời đi cùng Tử Đằng và Hoàng Nam.

Vào khoảnh khắc Tử Đằng vừa đi lướt qua Hà Anh, cô ta liền nở một nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm nhìn Tử Đằng, như đang âm mưu điều gì đó.
Sau một lúc ngồi xe thì cuối cùng cũng đã đến địa điểm bàn bạc hợp tác.

Trước khi vào phòng họp, anh bảo cô chuẩn bị tài liệu để đàm phán.
“Mau lấy tất cả tài liệu ra đây rồi chúng ta vào phòng, không thể trễ nải nữa.”
Khang Dụ vừa đi vừa nói.
“Vâng.”
Cô mở tập tài liệu ra, nhưng điều Tử Đằng nhìn thấy bên trong lại khiến cô cảm thấy vô cùng sốc.


Bên trong tập tài liệu chẳng có gì hết, một tờ giấy cũng không, nó trống rỗng.

Tử Đằng vừa hoảng sợ vừa lo lắng đến mức chẳng suy nghĩ được gì.
Thấy cô cứ đứng sững người như thế thì Hoàng Nam khó hiểu, quay sang hỏi cô.
“Sao vậy? Lấy tài liệu thôi mà lâu thế.”
“T… tài liệu không có ở đây.”
Tử Đằng thấp thỏm nhìn anh rồi lại nhìn Khang Dụ nói.
“Cái gì?!“
Hai người họ hốt hoảng nhìn cô.
“Ý tôi là, chẳng lẽ tôi lấy nhầm tài liệu? Nhưng mà trường hợp này không có khả năng xảy ra, tôi chắc rằng tôi đã...”
Giọng Tử Đằng run run đáp.
Rõ ràng là sáng này mình còn xem lại tài liệu và thấy nó vẫn còn nguyên vẹn mà, không mất không thiếu tờ nào hết, nhưng sao bây giờ lại trống không vậy nè.

Cô thầm nghĩ lo lắng.
“Không phải, không phải do tôi lấy nhầm tài liệu, nhưng không biết sao nó lại như thế này… “
Tử Đằng ấp úng nói.
Không kìm chế được sự tức giận, Khang Dụ lớn tiếng mắng Tử Đằng.
“Cô làm việc cái kiểu gì vậy hả?! “
“Tôi thật sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ rằng việc này sẽ xảy ra.”
Tử Đằng cúi gập người xuống.
“Thôi đừng nói nữa, lo mà giải quyết cho nhanh chuyện này đi.” - Anh im lặng một chút rồi nói tiếp - “Có tài liệu dự phòng không? “
“Dạ có.“
“Lập tức gọi điện cho thư ký Từ gửi tài liệu dự phòng đến!“
Tử Đằng gật đầu thay cho câu trả lời, vội chạy đi chỗ khác gọi điện cho Hà Anh gửi tài liệu dự phòng đến.
“Ở trong máy tính tôi vẫn còn lưu thư mục có tên là tài liệu hợp tác với công ty Khai Nguyên, cô có thể gửi qua cho tôi được không? “
Cô vội nói.

Ở bên phía Hà Anh, cô vừa cầm điện thoại nghe vừa mở máy tính lên, trước mặt đã hiện một tập tin mà Tử Đằng nói ngay trên màn hình.

Nhưng Hà Anh không hề gửi cho cô, mà Hà Anh không hề nhân nhượng xóa tập tin đó.
“Tôi kiếm không thấy, không có tài liệu dự phòng nào hết.”
Cô nhếch mép cười nói vào điện thoại.
Để xem cô giải quyết việc này như thế nào, Lâm thiếu gia đã giành sự chú ý quá nhiều vào cô, như thế là đủ rồi, Hà Anh thầm nghĩ.
“Cái gì?! Làm ơn kiếm lại một nữa được không thư ký Từ, tôi nhớ rõ ràng đã lưu nó vào trong máy tính mà.”
“Tôi đã kiếm rất kỹ rồi, thật sự không có.”
Thôi rồi, phải làm sao đây, có kêu cô ấy kiếm kỹ lại cũng không có ích gì.

Phải giải quyết chuyện này nhanh chóng mới được, Tử Đằng cắn môi ngẫm nghĩ.
“Cảm ơn cô.”
Cô cúp máy rồi quay trở lại báo cho Khang Dụ và Hoàng Nam biết.
“Xin lỗi, cô ấy nói không thấy.”
Chuyện này sao lại thế, với tính cách của Tử Đằng thì không thể nào chểnh mảng trong công việc như thế được, Hoàng Nam suy tư nhìn cô đang thấp thỏm không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
“Tôi từng nói cô có năng lực làm việc rất tốt, giờ tôi rút lại lời nói đó.

Tôi cảm thấy thật hối hận khi thốt ra câu nói dành cho một người như cô.


Ngay cả việc quản lý tài liệu của mình cũng không xong thì làm được trò trống gì nữa chứ.” - Khang Dụ nhìn dáng vẻ khúm núm của Tử Đằng một lúc rồi nói tiếp - “Nếu vậy thì ngay cả việc cô làm trợ lý cá nhân của tôi cũng không xứng, thậm chí còn không đủ tư cách để bước vào Lâm thị này.”
Lại nữa rồi, tại sao lúc nào mình cũng cảm thấy ấm ức đến nỗi muốn khóc khi chỉ nghe vài ba câu phê bình của anh ấy vậy.

Rõ ràng mình đâu có thích khóc.

Tử Đằng mím môi, nắm chặt tay, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.
“Tôi không cần tài liệu!“
Cô dõng dạc nói.

Khiến cho Khang Dụ và Hoàng Nam bất ngờ trước câu nói của Tử Đằng.
"Từng chữ cái trong tài liệu đều là do một tay tôi thức cả ngày lẫn đêm để làm, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

Từng chữ trong đó, tôi đều nhớ hết, tôi nhất định sẽ đàm phán thành công cho dù không có tài liệu trên tay."
Lời nói và ánh mắt của Tử Đằng ánh lên sự quyết tâm, nhất định không để cuộc đàm phán này thất bại..


Bình luận

Truyện đang đọc