NHỊP TIM ANH RUNG ĐỘNG


Khang Dụ choàng áo khoác của mình lên vai Tử Đằng để che chắn cho cô rồi bế cô ra ngoài.

Tử Đằng lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh được một chút, chợt nhận thấy hành động của anh như thế có chút kỳ quặc thì cô ngượng ngùng.
"À ừm, anh thả tôi xuống được không? Tôi tự đi được mà, với lại anh làm vậy thật sự khiến tôi không quen."
Tử Đằng ấp úng, vỗ nhẹ vào người Khang Dụ ý muốn anh cho cô xuống.

Nhưng có vẻ như Khang Dụ không đồng ý, với tính cách ngang ngược như anh thì cho dù Tử Đằng có ra sức nói như thế nào thì Khang Dụ vẫn một mực bế cô trên tay.
"Không thích."
Anh vẫn ung dung bước đi,
"Nhưng mà tôi cảm thấy khó chịu."
"Còn tôi thì thấy bình thường."
Aiz, cái tên tổng tài đáng ghét này, lại dở cái thói ngang ngược đó ra nữa rồi.

Mặc dù anh ta là người cứu mình, nhưng ít nhất cũng phải nghe mình nói một tiếng chứ, Tử Đằng bĩu môi thầm nghĩ.
Khi đã nghe Khang Dụ nói thế thì dĩ nhiên cô cũng đành miễn cưỡng để anh bế đi vào trong một căn phòng khác.

Khang Dụ đặt Tử Đằng ngồi trên chiếc ghế sô pha rồi quay sang nói với một người đứng sau lưng anh.

"Chuẩn bị cho tôi một bộ đồ khác kín đáo một chút.

Tốt nhất nên mua quần dài."
Cô nghe thế thì vội ngăn Khang Dụ lại.
"Khoan đã, đồ tôi mặc không bị hỏng hay rách gì hết.

Anh đừng mua."
Tự nhiên không đâu mặc đồ của anh ấy thì kỳ chết đi được, có ai cho miễn phí đâu.

Mắc công mượn mặc rồi đồ bị gì thì mình đền chứ ai đền.

Mà đồ chắc chắn là đồ hàng hiệu, mình đền thì bay luôn tiền lương một tháng của mình mất, Tử Đằng thầm nghĩ, trong lòng nơm nớp lo sợ.
"Cô còn muốn mặc bộ đầm đó sau khi gặp chuyện vừa nãy à? Đầu óc cô có vấn đề hả?"
Khang Dụ nhíu mày nhìn cô, tay nhấn mạnh vào giữa trán Tử Đằng, đẩy đầu cô ra sau.
Sao trải qua chuyện như thế mà cô ấy vẫn nhởn nhơ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy? Cái người vừa nãy khóc trong lòng mình là ai vậy? Phải cô ấy không mà sao vẫn chưa chừa thế, anh thầm nghĩ.
"Không phải, tôi chỉ sợ làm hư đồ anh thôi."
"Tôi lấy lại cái đó làm gì? Mặc à? Hay làm giẻ lau? Tóm lại là tôi không cần, cho cô luôn đấy.

Cũng không cần phải trả tiền."
Anh ấy mua cho á? Có nên tin không đây? Thôi kệ vậy, cho thì nhận, lần sau mời anh ấy một bữa cũng được, Tử Đằng trầm ngâm.
"Vậy thì… cảm ơn Lâm thiếu gia về bộ đồ và cả chuyện vừa nãy."
Cô ngượng ngùng, ấp úng nói.
Khang Dụ chỉ gật đầu thay cho câu trả lời rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới như đang dò xét điều gì đó.
Dựa vào cảm giác ôm và bế khi nãy thì chắc Tử Đằng mặc size M nhỉ? Cỡ người của cô ấy cũng vừa phải, không quá ốm cũng không mũm mĩm, chắc size M được rồi, anh cứ nhìn lên nhìn xuống như thế rồi gật gật đầu, khiến cho Tử Đằng cũng khó hiểu.

Anh ta bị gì vậy? Tự nhiên nhìn mình rồi gật đầu kiểu đó vậy, cô hoang mang nghĩ thầm.
"Mua cả quần và áo size M."
Khang Dụ vừa nói vừa đưa tấm thẻ cho anh ấy.
Sao anh ta biết mình mặc size M? Chẳng lẽ lúc nãy nhìn là để đoán à? Đúng là đụng chạm nhiều với phụ nữ nên mấy chuyện này anh ta rành dữ nhỉ, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
"Vâng."

Người được Khang Dụ giao việc nhanh chóng rời đi.

Người đó vừa đi thì lại có một người khác đi vào thông báo việc cho anh.
"Thưa Lâm thiếu gia, ngài Lạc Thiên muốn được gặp thiếu gia ngay bây giờ ạ."
Nghe đến tên của ông ấy, Khang Dụ khẽ nhếch mép cười.

Anh dựa người ra sau, bắt chéo chân với dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh.

Rồi Khang Dụ điềm đạm nói:
"Cho ông ta vào đây."
"Vâng."
Anh ta cúi người chào anh rồi chạy ra ngoài.

Một lúc sau thì Lạc Thiên bước vào với một tâm thế vô cùng hồi hộp và lo lắng.

Ông ta dè đặt nói:
"L… Lâm thiếu gia, tôi đã biết chuyện xảy ra giữa Okura và Uyển tiểu thư đây.

Thật sự thay mặt Okura xin lỗi cô rất nhiều!" - Lạc Thiên cúi người xin lỗi Tử Đằng rồi quay sang nhìn Khang Dụ nói tiếp - "Chuyện xảy ra hôm nay không ai mong muốn cả, nên hi vọng… Lâm thiếu gia vẫn đồng ý tiếp tục dự án của chúng ta."
Anh nhướng mày, chậm rãi nói:
"Để tôi nói cho ông nghe.


Ví dụ như tôi cố tình làm cho ông tán gia bại sản rồi xin lỗi ông.

Ông có chịu không?"
"Việc này… nhưng mà tôi vẫn muốn hợp tác với công ty của Lâm thiếu gia."
Cái tên Okura chết tiệt này, dám phá chuyện tốt của mình.

Cái bản hợp đồng tốt như thế mà hắn làm ăn cái kiểu gì để ra nông nổi này vậy nè, hại mình phải đi xin xỏ người ta.

Lạc Thiên khẽ nhíu mày thầm nghĩ.
"Tôi nói không là không, sẽ không có quyết định thứ hai đâu." - Nói rồi anh quay sang nói với vệ sĩ - "Mang ông ta ra ngoài."
"Vâng!"
Bọn họ ngay lập tức đưa Lạc Thiên ra ngoài, nhưng ông ta vẫn cố níu kéo tia hy vọng nào đó để được tiếp tục hợp đồng.

Ông ta bắt đầu la lớn.
"Lâm thiếu gia à! Làm ơn, tôi vẫn muốn được hợp tác cùng thiếu gia!".


Bình luận

Truyện đang đọc