NHỊP TIM ANH RUNG ĐỘNG


Đến ngày bàn hợp đồng, Tử Đằng quyết định trang điểm một chút, dù gì đi gặp đối tác cũng không nên ăn mặc quá tùy tiện.

Ngồi vào bàn làm việc, cô tranh thủ xem sơ lại tài liệu.

Một lúc sau thì Hà Anh đến thông báo cho Tử Đằng biết về lịch trình tiếp theo.
“Một tiếng sau người đại diện của công ty Khai Nguyên sẽ đến, ngài Smith, cô và giám đốc Lý sẽ đi đón ngài ấy.”
Cô căn dặn Tử Đằng.
“Vâng.”
Cô gật đầu rồi rời đi.

Đứng chờ thang máy một hồi, khi cửa thang máy mở ra thì Tử Đằng thấy Khang Dụ đang đứng ở bên trong.
“Chào Lâm thiếu gia.”
Cô vội cúi chào anh.
Khang Dụ nhìn chằm chằm vào Tử Đằng thấy có gì đó khác với mọi hôm, hôm nay trông cô có vẻ… đẹp hơn.
“Cô trang điểm à?“

“Vâng, hôm nay gặp đối tác nên tôi muốn chăm chút cho bản thân một tí, không nên xuề xòa.

Nếu anh thấy không hợp, tôi sẽ đi tẩy trang ngay."
“Không, để như vậy đi.

Cô mà đi tẩy trang thì mất thêm thời gian nữa, đừng để giám đốc Lý chờ đợi cô.”
Anh nghiêm khắc nói.
Trông cô ấy trang điểm như thế đúng là xinh hơn thật, Khang Dụ nghĩ thầm.
Tử Đằng gật đầu thay cho câu trả lời rồi vội đi xuống dưới sảnh thì thấy Hoàng Nam đã đứng đó từ lúc nào.

Sau đó cả hai người cùng đến sân bay.

Làm trợ lý cá nhân của Khang Dụ cũng đã một thời gian rồi nên cô cũng đã biết được lúc nào là anh đang chê thật lòng, lúc nào là khen thật.

Tử Đằng cũng đã biết câu nói vừa nãy của Khang Dụ là anh đang khen cô thật.

Nếu không vừa lòng thì Khang Dụ đã bắt Tử Đằng đi tẩy trang từ lúc thấy rồi.
Đúng là cái tên ngoài lạnh trong nóng mà, cô khẽ cười thầm nghĩ.
Hoàng Nam đi bên thấy Tử Đằng trông có vẻ vui như thế thì lên tiếng hỏi.
“Cô gặp chuyện gì vui à? Nãy giờ tôi thấy cô cứ tủm tỉm cười mãi, trúng vé số à? “
“Hả? Không, tôi có bao giờ mua vé số đâu chứ.”
“Thế sao tâm trạng cô có vẻ tốt thế? Nếu không phải trúng vé số thì hẳn là nhớ tới bạn trai à? Thông thường tôi thấy đa số phụ nữ đều cười khi nhớ đến người mình yêu đấy.“
Anh cười nói.
“Không, cả đời đi học cho tới tận bây giờ thì tôi làm gì có bạn trai chứ.”
Cô giật mình, cười gượng nói.
Tôi phải còng lưng ra làm kiếm tiền đây này, hơi đâu mà kiếm bạn trai làm gì chứ, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Sao lại thế? Chỉ cần là thư ký hay trợ lý gì thì miễn ở bên cạnh Lâm tổng thì cánh đàn ông trong Lâm thị đều xem là mỹ nhân hết cả đấy.


Cô chỉ cần đưa mắt nhìn bọn họ thì sẽ có hàng tá người xếp thành hàng dài chỉ để theo đuổi cô thôi đấy.”
“Bọn họ đúng là đẹp thật, nhưng tôi khác những người đó, tôi không có nhan sắc, sẽ chẳng có ai thèm xếp hàng dài vì tôi đâu.”
“Ai nói với cô là không có? Ngay bên cạnh cô mà cô không biết đấy, chẳng hạn như tôi.”
Hoàng Nam vừa nói vừa vỗ ngực.
“Ha ha, anh đùa vui lắm đấy.”
Tử Đằng cười trừ nhìn anh.
Một lúc sau thì người đại diện của công ty Khai Nguyên đến, sau một màn chào hỏi thì Tử Đằng và Hoàng Nam đưa bọn họ đến địa điểm đàm phán rồi quay lại công ty lấy tài liệu chuẩn bị cho cuộc đàm phán.
“Đã thuận lợi đón tiếp rồi, nhanh đi chuẩn bị hội nghị bàn bạc phương án hợp tác.

Đừng để ngài Smith và mọi người chờ lâu.” - Khang Dụ căn dặn mọi người rồi quay sang nói với Tử Đằng - “Đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu đàm phán hết chưa? “
“Vâng, tôi đã chuẩn bị đầy đủ không sót một thứ gì hết ạ.”
Cô gật đầu.
Tối qua mình đã xem đi xem lại nhiều lần lắm rồi, chưa kể sáng nay mình cũng đã đọc sơ qua một chút rồi, nhất định lần đàm phán này sẽ thành công viên mãn, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Tốt.”
Khang Dụ hài lòng nói.
Hoàng Nam đột nhiên muốn uống một ly cà phê nhưng lại lười pha, dĩ nhiên là không thể nào bảo Khang Dụ pha cà phê cho được.

Anh đưa mắt nhìn cô một lúc rồi nói.
“Tử Đằng này, cô giúp tôi pha một ly cà phê được không? “
Khang Dụ khựng người lại khi nghe Hoàng Nam nhờ cô pha cà phê cho anh ấy.

“Vâng.”
Tử Đằng cũng gật đầu đồng ý pha cho Hoàng Nam.
Cái cô nhóc này, bộ người ta nhờ gì cũng răm rắp nghe theo à, sao không mở miệng từ chối đi chứ?! Cà phê cô còn chưa pha cho tôi mà lại dám đi pha cho tên này.

Khang Dụ khó chịu thầm nghĩ, xoay người lại nhìn thì thấy cô đang chăm chú pha cà phê cho Hoàng Nam.
“Nè, Hoàng Nam! Muốn uống và phê thì tự đi mà pha, còn không thì bảo trợ lý của cậu làm cho, tại sao phải bảo trợ lý của tôi làm? ”
Khang Dụ cau mày khó chịu nói.
“Nhưng mà tôi muốn uống bây giờ, với lại trợ lý của tôi bây giờ không có ở đây mà.”
Hoàng Nam ấm ức nói.

Đáp lại anh, là giọng nói gằn từng chữ của Khang Dụ.
“Nhưng đó là trợ lý cá nhân của tôi, không phải của cậu.

Chỉ có tôi mới có quyền ra lệnh cho Tử Đằng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc