NHỊP TIM ANH RUNG ĐỘNG


Sau một khoảng thời gian quan sát thì bác sĩ thấy Hoàng Nam không có chuyển biến xấu nên cho anh xuất viện.

Khang Dụ biết tin chẳng hiểu vì lý do gì mà anh lại cho Hoàng Nam và Tử Đằng ở lại Nhật Bản vài ngày.
"Ừm… tại sao Lâm thiếu gia lại cho phép tôi và giám đốc ngôn đi nghỉ dưỡng cùng với anh chứ?"
Điều đó khiến cô không khỏi tò mò, Tử Đằng liền hỏi anh.
"Tôi cho hai người giải tỏa căng thẳng sau khi gặp sự cố trong lúc giải quyết hợp đồng.

Làm sao? không thích à?"
Khang Dụ đáp lại cô với vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu dửng dưng.

Nhưng chỉ có chính bản thân anh mới biết rằng nội tâm anh đang trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài.
Còn không phải là vì quan sát mấy người à? Để xem hai người có đang qua lại với nhau không chứ còn gì nữa, Khang Dụ khó chịu thầm nghĩ.
Nghe anh nói thế thì Tử Đằng lắc đầu, vội nói:
"Không, không phải.

Tôi chỉ thắc mắc chút thôi.

Cảm ơn Lâm thiếu gia."
Chuyến đi này miễn phí đúng không nhỉ? Chắc anh ta không keo kiệt đến mức đòi tiền mình trong chuyến đi mà chính anh ta mời đâu nhở? Cô suy ngẫm một lúc rồi gật gù.

Khang Dụ đưa Tử Đằng và Hoàng Nam đến một khu nhà nghỉ truyền thống của Nhật Bản.

Thấy Khang Dụ đến, cô tiếp tân liền niềm nở chào anh.
"Xin chào Lâm thiếu gia, đã lâu rồi thiếu gia không đến đây nhỉ? Vừa nãy có một vị tiểu thư đến gặp ngài đấy, bây giờ cô ấy đang ngồi trong phòng chờ ngài."
Vị tiểu thư mà cô ấy nói chắc là Ngọc Anh nhỉ? Tử Đằng liếc nhìn Khang Dụ rồi đảo mắt thầm nghĩ.
"Vậy giờ cô ấy ở đâu?"

"Tôi sẽ dẫn ngài và mọi người đến phòng."
Sau khi hướng dẫn mọi người đến, cô ấy rời đi để tiếp tục công việc của mình.

Thấy Khang Dụ đến, Ngọc Anh vui mừng, rót trà ra cho anh và mọi người.

Tử Đằng đưa mắt nhìn một lượt căn phòng.

Căn phòng được trang trí bằng những bông hoa to nhỏ khác nhau trên cửa kéo, màu sắc hài hoà, tươi mát, mùi gỗ mới, mùi trà thơm ngát, gợi lên một không gian cổ kính của một thời đã qua.

Nhìn ra bên ngoài sẽ có một cái hồ nước nhỏ, điều đặc biệt nhất ở đây là còn có thể nhìn thấy ngọn núi Phú Sĩ hùng vĩ, biểu tượng đặc trưng của xứ sở mặt trời mọc.
Wow, ở đây đẹp quá! Thật khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu với không khí này, Tử Đằng trầm trồ, thầm cảm thán.
Lo mải ngắm nghía xung quanh nên cô không để ý rằng mọi người đã ngồi vào bàn hết rồi, chỉ còn mỗi mình Tử Đằng đứng đó ngơ ngác nhìn.

Thấy vậy, Khang Dụ lên tiếng nhắc nhở cô.
"Sao còn đứng đó làm gì? Đến đây ngồi."
"À vâng."
Tử Đằng phải ngồi bên cạnh Khang Dụ vì chỉ còn mỗi một chỗ đó còn trống thôi.

Lần đầu tiên uống trà bằng loại ly không có tay cầm nên cô khá vụng về.

Vừa cầm ly lên nhưng không cẩn thận nên xém chút xíu nữa là đổ rồi.
"Ôi trời ơi, nóng quá."
Tử Đằng đặt tay lên tai mình để tay bớt nóng.

Khang Dụ nhìn dáng vẻ chật vật của cô thì chỉ cách cô cầm.

Tử Đằng gật gù làm theo lời anh.
"Đừng cầm vào giữa ly trà, cầm ở phần trên đây này.

Ở đó sẽ không nóng lắm đâu."
"Vâng vâng."
Anh cầm ly trà lên rồi đưa cho cô.

Khi Tử Đằng nhận lấy, Khang Dụ vẫn không buông tay mà còn nắm luôn cả cái tay cô.

Làm Tử Đằng một phen hốt hoảng.
"A… anh buông tay ra đi, nắm luôn cả tay tôi làm gì?"
Cô lấp ba lấp bấp.

Hai bên gò má cũng trở nên ửng hồng vì ngượng ngùng.
"Không thích, cô làm gì được tôi?"
Khang Dụ nở một nụ cười đắc ý nhìn Tử Đằng.
Không hiểu sao tự nhiên muốn trêu chọc cô ấy một chút, chắc là muốn thấy dáng vẻ "xù lông" của cô ấy đây, anh mỉm cười thầm nghĩ.
"Nếu như vầy thì… thì tôi ừm… la lên đó!"
Trời ơi, hôm nay anh ta bị gì thế? Còn có hai người họ đang nhìn nữa chứ, bộ anh ấy không biết ngượng à, Tử Đằng lo lắng nghĩ.
"Oh, la lên à? Nghe có vẻ cũng "có ích" đấy."
"Ơ…"

Hoàng Nam ngồi đối diện, thấy Khang Dụ cười nói vui vẻ như thế thì lòng anh cũng vui theo.
Cũng đã lâu rồi mình mới thấy cậu ấy vui như thế nhỉ, Hoàng Nam mỉm cười thầm nghĩ.
Sau một lúc đùa giỡn chán chê rồi thì Khang Dụ mới thả tay ra cho Tử Đằng uống.

Cô thổi nhẹ rồi uống một ngụm trà mang hương vị đắng nhè nhẹ nhưng để lại sự thanh ngọt khi nuốt xuống cổ họng.
Tử Đằng đang cùng mọi người thưởng thức trà thì Ngọc Anh đột nhiên lên tiếng hỏi:
"Uyển tiểu thư đây là lần đầu tiên đến Nhật Bản đúng không?"
"À vâng."
"Vậy tiểu thư cảm thấy ngọn núi Phú Sĩ đằng kia như thế nào?"
Cô ấy nở một nụ cười tươi tắn hỏi Tử Đằng.

Bị hỏi như thế, cô im lặng một chút rồi đáp lời Ngọc Anh bằng một câu khiến ai nấy đều ngẩn người nhìn cô.
"Ừm… trông nó to hơn so với trong ti vi."
Trời ạ, sao cô ấy lại có những suy nghĩ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu như thế chứ, Ngọc Anh nhìn Tử Đằng cười thầm nghĩ.
Quả thật là câu trả lời của Tử Đằng ngây thơ cứ như một đứa trẻ con vậy.

Khang Dụ nghe xong cũng quay sang bên khác khẽ cười nhưng Ngọc Anh vô tình bắt gặp được nụ cười đó của anh thì tâm trạng bị trùng xuống, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và đề nghị với mọi người.
"Ăn tối xong chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé?"
"Ý tưởng không tồi, tôi đồng ý.

" - Hoàng Nam hào hứng nói rồi quay sang hỏi Khang Dụ - "Còn cậu thấy sao?"
"Nghe theo mọi người." - Khang Dụ nói xong thì quay sang hỏi Tử Đằng - "Còn cô?"
"À vâng, còn gì bằng sau bữa ăn được ngâm mình thoải mái chứ."
Đến chiều tối, như đã hẹn, sau khi dùng bữa thì bọn họ ngâm mình trong suối nước nóng.

Khi Tử Đằng vào trong thì đã thấy Ngọc Anh ở đó, cô liền nở nụ cười lịch sự chào hỏi, Ngọc Anh cũng vui vẻ đáp.
"Chào cô."
"Ah, chào cô.

Xuống đây ngâm với tôi này."
Tử Đằng cảm thấy hai người im lặng mãi như vầy thì không khí sẽ rất ngượng nghịu nên quyết định bắt chuyện với cô ấy trước.
"Ngọc tiểu thư có vẻ xuống sớm nhỉ?"
Cô nở nụ cười duyên dáng với Ngọc Anh hỏi.
"Do cả ngày mệt mỏi quá, nên đây chính là lúc mà tôi mong ch nhất.


Ăn tối xong rồi đợi bụng tiêu hoá một chút là tôi chạy nhanh vào đây luôn." - Cô vui vẻ cười nói với Tử Đằng.

Ngọc Ánh ngừng một lúc rồi lại nói tiếp - "Cô có biết không? Suối nước ấm này cũng tốt cho da lắm đấy.

Hiếm khi có dịp tốt như thế này, cô cứ tận hưởng đi nhé!"
Trông cô ấy có vẻ khác với những người tình nhân kia của anh ấy nhỉ, Tử Đằng thầm nghĩ.
[...]
Cả hai cùng trò chuyện một lúc thì Tử Đằng đi ra ngoài vì cô bắt đầu cảm thấy hơi choáng rồi.

"Tôi ra ngoài trước nhé, người tôi bắt đầu nóng lên rồi."
Tử Đằng quay sang nói với Ngọc Anh.
"Ừm."
Vừa mặc xong Yukata và bước vào phòng, cô đã bắt gặp Khang Dụ cũng đang ở đó.

Tử Đằng giật mình, vội đi ra ngoài vì cô không muốn ở một mình cùng với anh trong căn phòng này.
Sao anh ấy cũng ở đây thế? Cứ tưởng là vẫn còn ngâm nước chứ.

Mình phải nghĩ cách ra khỏi đây mới được, Tử Đằng thầm nghĩ.
"Xin lỗi, tôi không biết anh ở đây, tôi sẽ ra ngoài đi dạo một chút."
Cô cười ngượng nói rồi định đi ra ngoài, nhưng Khang Dụ lại tiến đến, nhanh tay chặn cửa lại, không cho Tử Đằng đi.

Anh ép sát cô vào cửa, cúi đầu nhìn cô rồi nói một câu làm Tử Đằng sốc đến mức như sét đánh ngang tai.
"Làm người phụ nữ của tôi được không?"
Khang Dụ nói với vẻ mặt thản nhiên, còn cô thì bất ngờ, hai mắt tròn xoe nhìn anh, không biết nên ứng xử như thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc