NHỊP TIM ANH RUNG ĐỘNG


Màng đêm bắt đầu buông xuống, Tử Đằng cũng tan ca và trở về nhà.

Mặc dù Khang Dụ đã nói rằng cô không cần mang gì theo cả, nhưng cô vẫn muốn mang theo quần áo của mình.

Tử Đằng không muốn mình phải mặc những bộ đồ của mấy cô tình nhân trước của Khang Dụ để lại đâu.
Tử Đằng lấy vali cùng những bộ quần áo có trong tủ đồ, gấp lại gọn gàng rồi đặt vào vali.

Cô nhìn xung quanh một lượt căn nhà để xem cần mang theo thứ gì cần thiết nữa không.
“Phải rồi, còn bàn chải đánh răng, với khăn nữa.”
Tử Đằng chạy vào nhà tắm lấy đồ rồi quay trở lại.

Khi đi ngang qua tủ lạnh, cô mới sực nhớ ra một chuyện, cô mở cửa tủ lạnh đưa mặt nhìn vào bên trong, hơi mát phà ra, mơn trớn nhẹ nhàng khuôn mặt của Tử Đằng.
Đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn kha khá, sống chung với anh ấy không biết khi nào mới trở về đây.

Thôi thì mang theo luôn vậy, chứ để đây mất công hư rồi bỏ, uổng phí lắm, Tử Đằng nghĩ thầm.
Tử Đằng lấy hết mớ lương thực có trong tủ lạnh bỏ vào một chiếc túi.

Trở lại với vali, sau khi kiểm tra lại thêm một lần cuối cùng nữa để đảm bảo rằng cô sẽ không quên thứ gì cần thiết nữa, cô mới kéo vali lại.
Trước khi bước ra khỏi mái ấm thân thương của mình, nơi mà cả gia đình Tử Đằng đã từng sống rất hạnh phúc, nhưng rồi ba cô lại ra đi, tiếp đó thì đến mẹ, giờ chỉ còn mỗi một mình cô sống lẻ loi trong căn hộ này.


Tử Đằng luyến tiếc nhìn một lượt căn phòng chứa đầy kỷ niệm buồn vui của cô.
Mình trước giờ cũng chưa dám nghĩ có ngày mình sẽ rời khỏi căn nhà này một thời gian, nó chứa biết bao kỷ niệm vậy mà...!nhưng có vẻ như bây giờ chỉ đầy kỷ niệm buồn thôi, Tử Đằng buồn bã thầm nghĩ rồi khoá cửa rời đi.
Cô phải đứng chờ một lúc mới bắt được một chiếc taxi.

Tử Đằng ngồi như bất động ở trong xe, cô không bỏ vali ở phía sau mà cứ ôm khư khư trong lòng.

Mãi cho đến khi tài xế quay xuống hỏi Tử Đằng muốn đi đâu, cô mới sực tỉnh.
“Này cô gì ơi, cô đi đâu đấy? Sao ngồi từ nãy đến giờ mà cô không nói gì hết vậy?”
“À ừm xin lỗi, cho tôi đến Amour Mansion.”
Tử Đằng ngượng ngùng nói.
“Oh, vậy chắc hẳn cô rất giàu nhỉ? Những người sống ở khu đó không phải là tỷ phú thì cũng là thương nhân thành đạt.”
Đúng là như thế thật, như đó không phải là tôi, tôi chỉ được “hưởng ké” nhờ có thân phận “đặc biệt” thôi, Tử Đằng cười chua xót ngẫm nghĩ.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cô quay đầu ngồi nhìn cảnh vật giản dị nhưng quen thuộc dần trở nên hoa lệ nhưng lạ lẫm.

Sau hai chục phút đi đường, Tử Đằng cuối cùng cũng đến cổng.

Bảo vệ lấy làm lạ khi thấy có chiếc xe taxi ở đây nên cậu ta có chút nghi ngờ.

Để phòng hờ trường hợp có kẻ lạ đột nhập vào nên khi tài xế định chạy xe vào bên trong, đưa cô vào khu nhà thì bị bảo vệ chặn lại.
Đây là lần đầu tiên có taxi chạy vào đây, chẳng lẽ là trộm? Cậu ta ngẫm nghĩ.
“Khoan đã, dừng xe! Xin hỏi cô là ai? Cô có thẻ vào cửa không? Nếu không có thì không thể vào.”
Ha, “là ai” hả? Bây giờ mình mà trả lời là người tình của Khang Dụ cũng không được, mà trả lời là người thân của anh ấy thì cũng không xong.

Đúng là nực cười mà, Tử Đằng cười khổ thầm nghĩ.
Cô ngồi bên trong nghe thế thì đưa tiền cho tài xế rồi bước xuống xe nói chuyện với bảo vệ.
“Ừm...!tôi không có.

Nhưng tôi có người quen sống ở đây, tôi chỉ đến ở một thời gian thôi.”
Tử Đằng nhẹ giọng nói.
“Vậy thì cô không thể vào rồi.

Thật xin lỗi, nhưng đó là quy luật.”
“Còn cách nào khác để tôi có thể vào không?”

“Ừm...!cô có thể gọi điện cho người quen ở đây, sau khi xác nhận chính xác, cô có thể vào.”
“Được.”
Tử Đằng nói rồi lấy điện thoại ra lướt tìm số của Khang Dụ, nhưng chợt nhận ra là cô không có số điện thoại riêng của anh.

Bình thường Khang Dụ gọi cho Tử Đằng là dùng số riêng của công ty.

Bây giờ gặp tình huống như thế này thật khiến cô ngại ngùng khó xử.
Thôi rồi, không có số của anh ấy, biết làm sao đây.

Vừa mới bảo là người quen mà không có số điện thoại thì người ta không nghi mới lạ, Tử Đằng khẽ cau mày thầm nghĩ.
“Điện thoại tôi hết tiền mất rồi, để tôi đứng chờ một lúc cũng được.

Xin lỗi đã làm phiền.”
Tử Đằng cười ngượng nói rồi đứng ở bên lề đường, cách không xa Amour Mansion lắm.

Chưa vô tới cổng đã bị đuổi ra, đúng là xui xẻo mà, không biết khi nào Khang Dụ mới trở về đây.

Đứng trong cái thời tiết lạnh lẽo như thế này, chắc mình bóng băng mất, Tử Đằng thầm nghĩ.
Cô hết đứng rồi lại ngồi, đứng mỏi chân thì ngồi, mà ngồi mỏi chân rồi thì đứng, cứ như vậy lập đi lập lại mãi.

Nhưng vì trời đang khá lạnh nên cho dù có mỏi chân, Tử Đằng cũng phải ngồi cuộn mình lại để giữ ấm được phần nào.
Chẳng khác gì ăn mày cả, cô bĩu môi thầm nghĩ.
Đang ngồi chờ như thế thì có một chiếc xe hơi sang trọng thắng gấp, dừng trước mặt Tử Đằng.


Khang Dụ bước xuống xe, nhìn bộ dạng thảm thương ấy của cô khiến anh không khỏi cau mày khó chịu.
“Anh đã bảo em vào trước rồi mà? Sao còn ngồi đây chi nữa?!”
Khang Dụ phẫn nộ, lớn giọng nói.
“Tôi...!không vào được, người ta không cho vào.”
“Thế em cũng không biết gọi cho anh à?!”
“Tôi không có số của anh mà...”
Tử Đằng bĩu môi, khuôn mặt tỏ ra ủy khuất.

Khang Dụ nghe cô nói như thế thì tâm trạng cũng bắt đầu dịu xuống, nhưng vẻ mặt vẫn cau có như thường.
“Lên xe.”
Cô đứng lên thì một cơn tê chân như bị giật điện xuất hiện, khiến cô xiểng niểng đứng không vững, ngã vào người Khang Dụ.

Anh cũng một phen giật mình, nhanh chóng phản xạ lại và đỡ lấy Tử Đằng.
“Em sao thế?”
Khang Dụ lo lắng hỏi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chẳng qua là...!do tôi ngồi lâu quá nên chân tê đến mất cảm giác rồi...”
Tử Đằng cười ngượng nói.
Làm tưởng việc gì nghiêm trọng lắm, xém xíu nữa là chở vô bệnh viện luôn rồi, Khang Dụ nghĩ thầm..


Bình luận

Truyện đang đọc