Thị nữ này là Tần Cáp Tử, là một trong hai tỳ nữ thân cận mà Ngọc Tương chọn ra từ Tẩy Y Viện khi đó. Nghe thấy giọng Ngọc Tương, nàng ta lúng túng hơi lùi lại, giống như muốn tận lực tránh xa vị chủ nhân đã sớm tối chung đụng suốt mấy năm nay, vẫn cúi đầu thật sâu, hành lễ thỉnh an Lang chủ, giọng nói khẽ run.
Hoàn Nhan Thịnh đơn giản ra lệnh: "Nói."
Tần Cáp Tử có chút chần chừ, bầu không khí yên ắng khiến nàng ta sợ hãi, nhưng không dám lề mề, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Từ khi nhập cung tới nay, Triệu phu nhân vẫn chưa từng quên nỗi đau nước mất nhà tan, ngày rằm mỗi tháng đều thắp hương quay mặt về hướng Nam quỳ bái, khi ngủ một mình thường nửa đêm thức dậy uống say. Gần đây biết được các đại thần đang khuyên Lang chủ lập hậu mới bèn lo lắng vô cùng, hơn nữa lại hiểu Lang chủ trước nay không thích nàng can thiệp vào chuyện chính trị và nhắc tới các tù nhân Tống, chắc chắn sẽ không nghe lời nàng khuyên nhủ giữ Hôn Đức Công và Trọng Hôn Hầu lại Hàn Châu, bởi thế sầu muộn không thôi, nhíu mày đau khổ. Sau đó thị nữ Khúc Vận Nhi bèn hiến kế cho nàng nói, có thể dùng thuật vu cổ khống chế tâm trí Lang chủ, khiến Lang chủ nghe lời phu nhân, tới khi đó nàng nói gì Lang chủ đều sẽ tuân theo, không chỉ có thể bắt ngài đối xử tốt với tù nhân Tống, mà ngay tới việc lập phu nhân làm hậu, lập Tông Thù tiểu hoàng tử làm Am ban bột cực liệt cũng không phải chuyện khó."
"Thuật vu cổ?" Tông Cán ngồi một bên chăm chú lắng nghe lúc này kinh ngạc lên tiếng: "Nghe nói lịch đại hoàng đế Nam triều đều rất kỵ vu cổ, nếu có cung nhân nào lén lút sử dụng thuật này chắc chắn sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, dính dáng tới việc này cho dù có là hoàng hậu cũng khó mà tránh khỏi kết cục bị ban chết hoặc phế truất. Triệu phu nhân thân làm nữ tử tông thất Nam triều, sao có thể không biết sự nguy hiểm của thuật này? Hơn nữa nàng ta còn trẻ tuổi như vậy, lại không qua lại với thầy bùa pháp sư, sao biết được cách yểm thuật?"
Tần Cáp Tử đáp: "Trước đây ở Biện Kinh từng có một vị vu nữ dùng vu thuật khống chế rất nhiều người, cuối cùng khi muốn yểm thuật lên người chồng mình lại bị y phát hiện ra, bẩm báo với quan phủ, bởi thế nàng ta liền bị chém đầu thị chúng. Mà vu nữ này chính là biểu cô của Khúc Vận Nhi, khi phụ thân đưa nàng ta vào cung ứng tuyển đã cố tình giấu giếm việc này, bởi thế mọi người trong cung cũng không biết về quan hệ giữa nàng ta và vu nữ. Gần đây Khúc Vận Nhi thấy Triệu phu nhân cả ngày phiền muộn nên mới tự mình nói việc này ra, nói với Triệu phu nhân trước khi vào cung nàng ta từng đích thân trông thấy biểu cô làm phép, biết cách yểm chú, nói pháp thuật này quả thực có hiệu quả kỳ diệu, ra sức khuyên phu nhân thử. Ban đầu vừa nghe xong phu nhân đã cự tuyệt, song Khúc Vận Nhi không ngừng nói phương pháp đó đơn giản dễ làm, người ngoài sẽ không thể phát hiện ra, chi bằng hãy thử xem sao. Nếu thành công thì tất cả mọi vấn đề sẽ được giải quyết gọn ghẽ, cho dù không thành công thì cũng không ai biết việc này, sẽ không liên lụy tới phu nhân. Phu nhân do dự hồi lâu, thấy ngoài cách đó ra thì không còn kế nào khả thi, cuối cùng cũng quyết định nghe theo kiến nghị của Khúc Vận Nhi."
Nghe nàng ta nói vậy, mọi người trong buổi tiệc đều rất tò mò, nhao nhao truy hỏi vu thuật đó tiến hành như thế nào. Tần Cáp Tử lại lắc đầu: "Cụ thể thế nào thì nô tỳ cũng không rõ. Triệu phu nhân trước nay hành sự thận trọng, ngày thường yêu quý tin tưởng Khúc Vận Nhi nhất, kỳ thực không hề thân thiết với nô tỳ, việc Khúc Vận Nhi bàn bạc với Triệu phu nhân cũng giấu nô tỳ, là nô tỳ ngày hôm ấy trông thấy Khúc Vận Nhi nửa đêm lén lút dậy đi tìm phu nhân, cảm thấy kì lạ nên lặng lẽ bám theo, bởi vậy mới biết được chuyện này. Chỉ loáng thoáng nghe thấy quan trọng là phải tẩm nước bùa vào não người sống, thêm băng tuyết vào, để người khác ăn. Sau đó Khúc Vận Nhi liền ra khỏi cung tìm não người, cho thêm băng tuyết và mật ong vào nấu thành món "băng tuyết bạch ngọc canh", bề ngoài nhìn như một món ngọt giải khát, cho dù có tỉ mỉ thưởng thức cũng sẽ không nếm ra mùi tủy não. Khúc Vận Nhi đưa canh này cho phu nhân lừa Lang chủ uống, lại lén lút làm phép... Vẫn may Lang chủ là chân mệnh thiên tử, có trời cao bảo vệ, loại tà thuật này cũng không thể làm tổn hại tới người..."
Tông Cán gật đầu thở dài: "Giữ lại tiện tỳ này trong cung đúng là mối họa khôn cùng." Nhìn xung quanh Ngọc Tương, không trông thấy Khúc Vận Nhi đâu, bèn hỏi Tần Cáp Tử: "Khúc Vận Nhi đó hiện giờ đang ở đâu? Phải lôi ra nghiêm trị."
Tần Cáp Tử hơi nghiêng đầu khẽ liếc Ngọc Tương, nói: "Sau khi Lang chủ uống canh đó liền bắt đầu đau bụng, Triệu phu nhân thấy tình hình không ổn nên đã cố tình giả bộ tức giận, đánh phạt Khúc Vận Nhi, đuổi nàng ta ra khỏi cung. Nô tỳ đoán, có lẽ nàng sợ Lang chủ sinh nghi, bởi thế mới để Khúc Vận Nhi xuất cung trước, cũng vì bảo toàn tính mạng cho Khúc Vận Nhi."
"Tiện tỳ này dĩ nhiên trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua." Hoàn Nhan Thịnh lạnh lùng tiếp lời: "Trẫm đã lệnh cho cấm quân xuất cung lùng bắt, dù có phải lật tung cả cái kinh thành này lên cũng phải tìm cho ra."
"Tiện tỳ đó đương nhiên phải chết, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con chó nghe lời chủ nhân mà thôi. Người mà Phụ hoàng nên nghiêm trị vẫn là nữ nhân Nam triều này!" Tông Bàn đập bàn đứng dậy, chỉ vào Ngọc Tương, đôi mắt đỏ gắt do men rượu và sắc máu không che giấu nổi sự khoái trá: "Từ khi ả ta vào cung tới nay đã làm náo loạn tất cả, mẫu hậu con bị ả hãm hại, tới nay vẫn đang sống trong Ngoại La viện. Con sớm đã khuyên Phụ hoàng đề phòng ả, nữ nhân này vẫn luôn có lòng khác, muốn mê hoặc quân chủ lên làm hoàng hậu, sau đó can dự vào chuyện triều chính, đoạt lấy giang sơn Đại Kim, nay Phụ hoàng đã hiểu rồi chứ?"
Hoàn Nhan Thịnh gật gật đầu, nói với Tông Bàn: "Hiện giờ xem ra, mẫu hậu con quả thực đã bị oan. Trẫm sẽ đón bà ấy ra ngoài." Lại quay sang nhìn Tần Cáp Tử nói: "Nói tiếp về chuyện liên quan tới Hoàng hậu."
"Hoàng hậu..." Tần Cáp Tử ngập ngừng tiếp tục: "Ngày hôm ấy độc hại chết Tông Thanh tiểu hoàng tử không phải do Hoàng hậu hạ... Là Triệu phu nhân tự mình... bỏ độc chậm* trí mạng vào trong bát thuốc đó..."
(* Chậm: Tên một loại kịch độc.)
Nghe thấy lời này, cả bữa tiệc xôn xao, ánh mắt chúng nhân nhìn Ngọc Tương tràn đầy kinh hãi. Mà Ngọc Tương vẫn thản nhiên như không, giữ nguyên thái độ ban đầu, nghe Tần Cáp Tử kể chuyện cũng không chút sợ sệt, giống như những tội trạng mà nàng nghe được không hề liên quan tới mình.
Tông Bàn bèn cười lạnh, nói với Hoàn Nhan Thịnh: "Hổ dữ không ăn thịt con, mà nữ nhân này vì tranh sủng lại có thể đầu độc chính con trai ruột của mình, có thể thấy ác tâm tới nhường nào. Mẫu hậu nhân từ lương thiện, lại bị ả ta hãm hại, dù có băm vằm ả thành trăm ngàn mảnh cũng không oan uổng. Con muốn biết Phụ hoàng sẽ trị tội ả ta như thế nào, là lăng trì, hay phanh thây?"
Hoàn Nhan Thịnh liếc nhìn Ngọc Tương, đột nhiên nở nụ cười: "Nàng nói xem trẫm nên xử lý nàng như thế nào đây, Ngọc Tương?"
Ngọc Tương cũng khẽ cười lạnh, đáp: "Từ khi nhập cung tới nay, thần thiếp vẫn luôn được Lang chủ ân sủng, ngày thường cũng khiến nhiều phi tần hậu cung ghen ghét đố kỵ. Việc bọn họ âm thầm ôm ác ý và thù hằn với thần thiếp, mưu đồ hãm hại cũng không có gì mới lạ, Lang chủ hẳn biết rất rõ ràng. Lần này Tần Cáp Tử chắc chắn đã bị kẻ khác mua chuộc nên mới bịa đặt việc này vu khống thần thiếp. Thần thiếp trước nay vẫn luôn một lòng với Lang chủ, không ngờ hôm nay Lang chủ lại chịu nghe lời từ một phía mà không tin tưởng thần thiếp."
Sau đó nàng liền quay sang liếc Tần Cáp Tử, rũ mắt hỏi nàng ta: "Cáp Tử, lần này là ai đã hứa hẹn lợi ích với ngươi, khiến ngươi mất hết lương tâm hãm hại ta?"
Vẫn là ngữ khí bình tĩnh thản nhiên ấy, âm lượng nàng không lớn, song vẫn khiến Tần Cáp Tử kinh hãi, mồ hôi vã ra trên trán, đôi môi run rẩy, trong miệng lẩm bẩm vài từ, cuối cùng vẫn không thốt nên nổi thành câu hoàn chỉnh.
Hoàn Nhan Thịnh đột ngột kéo lấy Ngọc Tương, vòng tay ôm nàng vào lòng, mang theo ý cười bức ép nhìn thẳng vào nàng: "Nàng có muốn biết những lời ban nãy là ai khiến ả ta nói ra không?"
Ngọc Tương nhìn ông, đọc ra đáp án trong đôi đồng tử đột nhiên co rút, hít sâu một hơi, nói: "Là người."
Hoàn Nhan Thịnh phá lên cười lớn: "Ngọc Tương ơi là Ngọc Tương, nàng quả thực rất thông minh, bảo trẫm làm sao nỡ giết nàng đây!" Sau đó liền cầm một ly rượu trên bàn lên, tự mình uống một nửa, sau đó đưa tới bên môi Ngọc Tương. Ngọc Tương lạnh nhạt quay đầu né đi, Hoàn Nhan Thịnh cũng không miễn cưỡng, tự mình uống cạn, quăng ly rượu đi, nói tiếp: "Trẫm uống canh nàng dâng lên xong liền đau bụng mất mấy ngày. Bệnh nghiêm trọng tới vậy trước nay chưa từng có. Trẫm cảm thấy nghi ngờ, đoán rằng có người giở trò gì đó trong canh, cho một vài thứ không sạch sẽ vào đó, cố tình khiến trẫm đau bụng, liền gọi thị nữ thân cận Tần Cáp Tử của nàng ra hỏi chuyện. Vốn dĩ chỉ định hỏi trong canh có thứ gì kì lạ không, nào ngờ vừa hỏi đã khiến Tần Cáp Tử run rẩy sợ hãi, quỳ xuống đất chỉ dập đầu, liên tục nói không liên quan gì tới ả ta. Bởi thế trẫm liền biết bên trong ắt có nội tình. Tiếp tục tra hỏi, ban đầu Tần Cáp Tử dường như vẫn còn nhớ tới tình nghĩa chủ tớ giữa các người, chỉ lấp li3m nói mình không biết. Sau đó trẫm liền mệnh người đem 50 lượng vàng tới trước mặt ả, ả vẫn còn do dự. Trẫm lại tăng lên thành 500 lượng, 5000 lượng, lại nói nếu ả ta chịu nói ra sự thật sẽ phong ả làm phi. Quả nhiên hai mắt tiện tỳ này dần dần sáng lên, lập tức khai sạch, từ đầu tới cuối, kể ra rõ ràng tỉ mỉ từng chuyện nàng đã giấu trẫm!"
Lại liếc nhìn Tần Cáp Tử, Hoàn Nhan Thịnh nói tiếp: "Nha đầu này trước giờ nhát gan, sao dám bịa chuyện trước mặt trẫm hãm hại sủng phi? Huống chi ả ta ngày thường hành sự nói chuyện cũng không đủ lanh lợi, muốn tức khắc bịa ra nhiều chuyện lớn như thế, lại nói có đầu có đuôi chứng cớ rành mạch, cũng không phải một việc dễ dàng. Trẫm nghe mà hốt hoảng trong lòng, chẳng ngờ đã lưu lại mối họa to lớn này bên gối nhiều năm mà không hề hay biết! May thay trời cao bảo vệ Đại Kim, mà Nam triều các ngươi cũng không thiếu những kẻ tiểu nhân bán chủ cầu vinh, để trẫm có cơ hội vạch trần âm mưu của nhà ngươi."
Vươn tay ra vuốt v e gò má trắng ngần của Ngọc Tương, Hoàn Nhan Thịnh thở dài, ngữ khí lại đột nhiên lạnh lẽo: "Giữ lại ngươi trong cung, quả thực là nỗi lo lớn trong lòng trẫm, ngoài có thù cha mẹ huynh trưởng, trong có lòng đố kỵ ghen ghét. Một khi họa đến, chỉ e trẫm hối không kịp."
Ngọc Tương đột nhiên giãy giụa, lấy tay dồn sức đẩy Hoàn Nhan Thịnh ra, khuôn mặt không biểu cảm nhìn ông, song lửa giận bùng lên trong đôi mắt.
"Đừng chạm vào ta." Nàng nói, thanh âm lạnh lùng mà xa cách, giống như vang lên từ một nơi bị bụi bặm thời gian bao phủ: "Cuối cùng ta cũng có thể nói cho ngươi hay, mỗi lần ngươi chạm vào ta, mỗi câu ngươi nói với ta, đều khiến ta cảm thấy ghê tởm vô cùng!"
Phản ứng của nàng là điều Hoàn Nhan Thịnh không ngờ được. Thông thường, những cung nhân sắp sửa bị phạt hoặc không ngừng kêu oan, hoặc quỳ xuống khóc lóc cầu xin, hoặc sợ hãi tới mức tay chân luống cuống không biết nói gì. Mà Ngọc Tương lại dùng thái độ cứng rắn ông chưa từng trông thấy nói ra những lời này. Hoàn Nhan Thịnh không khỏi sửng sốt, nhất thời chưa có động tĩnh gì. Trong điện cũng yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngọc Tương giơ tay tức giận chỉ vào Hoàn Nhan Thịnh, mắng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tên man di phương Bắc, nhất thời đắc chí, lại dám xâm phạm lãnh thổ quốc gia ta, Nam diệt Đại Tống, Bắc diệt Khiết Đan*, không cai trị bằng nhân đức mà lại quen chuyên quyền hiếu sát, c**ng bức vợ con kẻ khác, khiến cha và huynh trưởng ta bị giày vò khổ sở nơi cằn cỗi giá lạnh. Ngày sau đợi nhân ác ngươi gieo đã đủ, ắt sẽ phải chịu quả báo khốc liệt!"
(* Khiết Đan: Tên gọi khác của nước Liêu.)
Hoàn Nhan Thịnh nổi cơn thịnh nộ, lập tức đặt tay phải lên bội kiếm, toan tuốt kiếm ra.
Ngọc Tương nhếch môi giễu cợt: "Từ ngày nhập cung hôm ấy, ta đã đánh mất thứ mà ta trân quý hơn cả mạng sống, chết có là gì! Chỉ hận một nước đi sai khiến cả bàn cờ bị hủy. Ta nhẫn nhục tới ngày hôm nay cuối cùng vẫn thành công cốc, không đợi được tới ngày báo thù rửa hận cho quốc gia."
Lúc này Hoàn Nhan Thịnh lại mỉm cười, bỏ bội đao xuống, kéo nàng sát lại gần mình, cầm con dao bạc trước đó không lâu Ngọc Tương vừa dùng để cắt dưa cho ông, nói khẽ với nàng: "Nghe người Nam triều các ngươi nói, người thông minh đều có một trái tim có bảy lỗ hổng, trẫm thật muốn nhìn xem liệu có phải ngươi cũng có một trái tim như vậy hay không!"
Lời vừa dứt, tay đã vung lên, con dao bạc tức thì c ắm vào lồ ng ngực Ngọc Tương.
Ngọc Tương đau đớn kêu lên. Hoàn Nhan Thịnh buông tay, nàng liền ngã sõng soài trên nền đất.
Nữ quyến trong bữa tiệc đều sợ hãi hô lên, đặc biệt là các nữ tử Triệu thị, trên khuôn mặt trắng bệch tràn đầy vẻ khiếp đảm. Chỉ có một người là ngoại lệ. Nàng lập tức đứng dậy rời khỏi bàn, lao đến bên Ngọc Tương như một cơn gió.
"Viện Viện!" Tông Tuyển kinh hãi đứng lên, song không kịp giữ nàng lại.
Nhu Phúc chạy đến bên Ngọc Tương, vươn tay ra đỡ nàng dậy, để nàng dựa vào mình nửa nằm nửa ngồi, nghẹn ngào gọi: "Ngọc Tương tỷ tỷ..."
Ngọc Tương buồn bã cười: "Muội không oán tỷ nữa chứ?"
Nhu Phúc không nói gì, chỉ gấp gáp gật đầu.
Lúc này Tần Cáp Tử vốn quỳ một bên vô thức sợ hãi đứng lên, đờ đẫn nhìn Ngọc Tương, đột nhiên cũng rơi lệ, tiến lại gần như muốn nói gì đó: "Phu nhân..."
"Cút ra!" Ánh mắt Nhu Phúc nhìn nàng ta lạnh lẽo thấu xương: "Tỷ ấy cứu ngươi ra khỏi Tẩy Y Viện, trước nay luôn đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại bán đứng tỷ ấy."
"Không..." Ngọc Tương lại đưa tay che miệng Nhu Phúc, khó nhọc nghiêng đầu nhìn Tần Cáp Tử, lại liếc Hoàn Nhan Thịnh, rồi thấp thoáng mỉm cười với Tần Cáp Tử, gật đầu đầy ẩn ý với nàng ta.
Tần Cáp Tử khó hiểu chớp chớp mắt, không rõ Ngọc Tương có ý gì, cũng không dám hỏi, cúi đầu không nói gì nữa. Mà ánh mắt Hoàn Nhan Thịnh đã ngờ vực đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.
Ngọc Tương ôm nhẹ lấy cổ Nhu Phúc, ra hiệu cho nàng cúi đầu, sau đó khẽ khàng nói bên tai nàng: "Phản bội là tội lỗi nghiêm trọng đến mức nào, đừng tha thứ cho kẻ đã phản bội muội."
Nhu Phúc không hiểu lắm, cau mày nhìn Ngọc Tương, Ngọc Tương lại không nói gì nữa.
"Phụ hoàng," Lúc này Tông Bàn bước lên trên chỉ vào Ngọc Tương, hỏi: "Người cứ như vậy giết ả ta sao? Làm thế chẳng phải quá hời cho ả?"
Hoàn Nhan Thịnh lắc đầu: "Dĩ nhiên là không. Nhát đâm kỳ thực chưa làm thương tới nội tạng ả ta, chưa chết ngay được."
Tông Bàn cười nói: "Vậy thì tốt! Ả ta đã giết con trai của chính mình rồi vu oan cho mẫu hậu, hại mẫu hậu khổ sở, không bằng đưa ả ta tới cung của mẫu hậu, để mẫu hậu đích thân phanh thây ả thành ngàn mảnh."
"Ta vu oan cho mẫu hậu ngươi?" Ngọc Tương nghe vậy khúc khích cười lạnh, nhìn thẳng vào Tông Bàn: "Ngươi tưởng mẫu hậu ngươi là người tốt à? Thực sự là mẫu nghi thiên hạ hiền lương thục đức?"
"Thanh Nhi của ta..." Nàng khép hờ mắt, trái tim thắt lại, một dòng máu tươi từ bên khóe môi chậm rãi chảy xuống: "Không sai, là ta hạ độc chậm trí mạng, thế nhưng bản thân Hoàng hậu cũng đã hạ độc trong thuốc từ trước, chỉ có điều không phải loại độc làm chết người mà thôi, Thanh Nhi sau khi uống xong tạm thời sẽ không nhìn ra triệu chứng gì kì lạ, nhưng độc đó làm ảnh hưởng tới trí lực, sau khi lớn lên Thanh Nhi cũng sẽ trở nên giống Thù Nhi... Còn cả Thù Nhi nữa, khi mang thai Thù Nhi thuốc tránh thai ta uống nhầm kỳ thực cũng do Hoàng hậu lệnh cho thị nữ của ta hạ, bà ta còn giá họa cho Lý phi nữa, đúng là một mũi tên trúng hai đích... Nếu đã như vậy, ta bèn thẳng thừng hạ độc chậm trong thuốc của Thanh Nhi, để người đàn bà ác độc này nhận được báo ứng sớm hơn một chút..."
Hoàn Nhan Thịnh cau mày hỏi: "Sao ngươi biết được những chuyện này?"
"Các ngươi biết mua chuộc người của ta, lại không nghĩ ra ta cũng có thể học theo chiêu này hay sao?" Ngọc Tương nhàn nhạt nhìn Hoàn Nhan Thịnh và Tông Bàn, nhướng mày đầy vẻ khinh thường: "Người Kim các ngươi cũng sẽ bán chủ cầu vinh."
Hoàn Nhan Thịnh và Tông Bàn thoáng nhìn nhau, gân xanh nổi đầy trên trán đã cho thấy nộ khí dần dâng của bọn họ.
"Mẹ ơi." Giữa điện yên tĩnh lạ thường đột nhiên vang lên tiếng trẻ con non nớt. Chúng nhân nghe vậy đều nhìn xung quanh tìm kiếm, lại phát hiện ra người lên tiếng không ngờ lại là Thù Nhi đang được nhũ mẫu bế trốn trong góc.
Ngọc Tương cũng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Thù Nhi mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn là gọi nàng.
Thù Nhi trong lòng nhũ mẫu giãy giụa nhảy xuống, chập chững đi về phía Ngọc Tương, cái miệng nhỏ nhắn vẫn gọi từng tiếng như đang luyện tập: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi..."
Ngọc Tương mỉm cười, giơ tay phải ra với cậu: "Tới đây, Thù Nhi..."
Thù Nhi tiếp tục bước từng bước, nụ cười của Ngọc Tương đậm hơn, khuôn mặt sáng dần lên...
"Soạt" một tiếng, là tiếng đao sắc tuốt khỏi vỏ, sau đó ánh sáng màu bạc như tia chớp quét ngang, chém xuống, máu bắn tung tóe.
Máu tươi bắn vào mắt Ngọc Tương, nàng vô thức nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng Nhu Phúc kêu thảm thiết. Tới khi mở mắt ra, nàng trông thấy Thù Nhi đầu lìa khỏi cổ nằm trong vũng máu - đứa bé thậm chí còn không kịp gọi nốt tiếng cuối cùng.
Chỉ trong khoảnh khắc, chút huyết sắc cuối cùng trên gương mặt tan đi. Nhu Phúc ôm chặt lấy nàng, nước mắt thấm ướt chân tóc nàng. Mà nàng không nói gì, cũng không rơi lệ, chỉ thẫn thờ nhìn con trai nằm trong vũng máu.
Tông Bàn dương dương tự đắc lau vết máu trên lưỡi đao, lại cúi người với Hoàn Nhan Thịnh: "Phụ hoàng, con đã giết con trai của tiện nhân này, người sẽ không trách tội con chứ?"
Hoàn Nhan Thịnh phất tay: "Không sao. Nghiệt chủng do nữ nhân Nam triều này lưu lại sớm muộn gì cũng sẽ thành mối họa, huống chi còn là một tên ngốc!"
Ngọc Tương đột nhiên ngồi dậy, cúi người đưa tay ve vuốt Thù Nhi trước mặt, sau đó thu tay về, trông thấy lòng bàn tay đầy máu, thoáng im lặng, lại chậm rãi chìa lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Thịnh, nói từng chữ từng chữ, rõ ràng mà quyết tuyệt: "Sau khi ta chết, chắc chắn sẽ hóa thành lệ quỷ, lởn vởn trong cung đình Thượng Kinh, không kể ngày đêm. Ta sẽ đợi một bộ tộc còn man di hơn Nữ Chân san bằng giang sơn Kim quốc, đợi người Kim các ngươi làm nô lệ nô tỳ, đầu lìa khỏi cổ, nếm trải nỗi đau còn lớn gấp trăm gấp ngàn lần người Tống!"
Tông Bàn lửa giận bừng bừng, vung đao lên toan chém xuống, song lại bị Hoàn Nhan Thịnh cản lại, lạnh lùng nói: "Trẫm sẽ mệnh người lôi ả ta ra bên ngoài, lột tr@n lăng trì xử chết ngoài cửa cung."
"Viện Viện..." Ngọc Tương giống như trút được gánh nặng lại ngã xuống, song vẫn trấn định mở mắt nhìn Nhu Phúc, khẽ nhéo tay nàng, giống như cổ vũ cười cười.
Nhu Phúc rưng rưng ánh lệ, trịnh trọng gật đầu, sau đó hai tay nắm chắc cán con dao cắm trên ngực Ngọc Tương, rút mạnh, lại giơ cao trước khi mọi người kịp phản ứng, dồn toàn lực cắm xuống lút cán, lưỡi dao biến mất trong cơ thể Ngọc Tương, không lệch một ly đâm thẳng vào trái tim nàng.
Toàn thân Ngọc Tương run lên, sau đó lại khôi phục thần thái yên tĩnh, lặng lẽ nằm đó, không kêu lên một tiếng. Đôi mắt nàng khép hờ, ánh mắt mơ màng nhìn lên phía trên, giống như xuyên qua mái vòm kia đã nhìn thấy cảnh Xuân tươi đẹp, hồng trần cuồn cuộn. Nàng mỉm cười, gấm rách ngọc vỡ là niềm vui mong manh cuối cùng của nàng.
Cái chết ập tới khiến nàng mệt mỏi nghiêng đầu, nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt lăn khỏi khóe mắt.
"Cha ơi..." Nàng khẽ khàng gọi.
Đó là tiếng gọi cuối cùng nàng để lại cho thế gian này.