NHU PHÚC ĐẾ CƠ

Tới tháng Chín, Triệu Cấu bãi luôn chức Quan văn điện học sĩ, đề cử Giang Châu thái bình quan của Tần Cối. Cao Thế Vinh nghĩ Nhu Phúc sẽ cảm thấy có hứng thú với tin tức này, bởi thế bèn nhanh chóng thông báo cho nàng.


Nhu Phúc nghe xong liền hỏi: "Các đại thần trong triều nói về việc này thế nào?"


Cao Thế Vinh đáp: "Đều nói Hoàng thượng quyết tâm phục hưng quốc gia, nóng lòng muốn nghe kế trị nước hay, bởi thế mới tin nghe Tần Cối, để hắn làm chủ nội chính. Mà năng lực của Tần Cối có hạn, lòng riêng quá nhiều, không phò tá Hoàng thượng bằng tấm lòng chính trực khoan dung, ngược lại còn hà khắc bắt bẻ, chia bè kéo cánh, to gan chiêu mộ quân đội riêng. Hoàng thượng nhất thời dùng nhầm người, thế nhưng đã kịp thời bãi miễn, không đánh mất tác phong của một vị minh chủ."


Nhu Phúc tủm tỉm cười, hỏi: "Vậy nay bè cánh của Tần Cối hẳn đang nơm nớp lo sợ?"


"Phải," Cao Thế Vinh cũng nở nụ cười: "Đều đang vội vàng tìm cách nương nhờ vào Lữ Di Khiết... Một số kẻ nhìn xa trông rộng hơn còn bắt đầu bợ đỡ Chu Thắng Phi rồi."


Nhu Phúc gật đầu nói: "Vị trí Thượng thư hữu xạ bộc, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự mà Tần Cối bỏ lại Lữ Di Khiết chắc chắn sẽ kiến nghị cửu ca để Chu Thắng Phi đảm nhiệm... Chỉ e Trương Tuấn sẽ gặp phải chút phiền phức."


"Công chúa muốn nói hai người Lữ, Chu sẽ bắt tay cùng nhau hạ bệ Trương Tuấn?" Cao Thế Vinh ngẫm nghĩ, nói: "Chưa chắc? Lúc đầu sau biến loạn Miêu Lưu, Chu Thắng Phi đã tự mình xin từ chức, Hoàng thượng hỏi ông ta người nào có thể kế nhiệm, ông ta đã đề cử Lữ Di Khiết và Trương Tuấn, có thể thấy ông ta rất coi trọng Trương Tuấn."


Nhu Phúc im lặng nhìn y hồi lâu, không nén được bật cười thành tiếng. Cao Thế Vinh khó hiểu nói: "Vì sao công chúa lại cười?"


Một lát sau, Nhu Phúc mới thu lại ý cười, nói với y: "Không có gì. Chỉ là đột nhiên hiểu ra vì sao cửu ca lại nói huynh ấy đã giúp ta đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất."


Cao Thế Vinh mơ hồ hiểu ra chút gì đó, có chút xấu hổ cúi đầu: "Công chúa cảm thấy ta ngu dốt, không có chứng kiến sao?"


Nhu Phúc lắc lắc đầu, không thảo luận tiếp nữa, chỉ nói: "Ta nghe nói lời mà Chu Thắng Phi ban đầu đáp lại cửu ca là: 'Với tình thế hiện tại, vẫn cần hai người Lữ Di Khiết, Trương Tuấn.' Trọng tâm đều nằm ở mấy chữ 'với tình thế hiện tại'."


"Nói vậy, việc Chu Thắng Phi từ chức thực chất là do tình thế ép buộc, là bất đắc dĩ ư? Hay còn bị Trương Tuấn âm thầm chế giễu, bởi thế mới nuôi oán thù với Trương Tuấn?" Cao Thế Vinh hỏi tiếp.


"Việc này thì ta không thể khẳng định." Nhu Phúc đáp: "Trong biến cố Miêu Lưu Chu Thắng Phi và phản tướng trở mặt với nhau, giúp đỡ làm hòa hoãn tình hình, kéo dài thời gian cho các tướng lĩnh cần vương phản công, có thể nói là có công. Thế nhưng Trương Tuấn quả thực bất mãn với ông ta, đại khái là bởi cảm thấy ông ta không đủ năng lực làm Tể tướng, khiến loạn Miêu Lưu xảy ra, hơn nữa còn có giao tình với các phản tướng, khó thoát khỏi can hệ. Trong tấu chương bí mật trình lên cửu ca có nhắc tới Chu Thắng Phi, cách dùng câu từ rất đáng để người ta cẩn thận suy ngẫm."


Cao Thế Vinh kinh ngạc nói: "Công chúa có thể tùy ý tra đọc tấu chương mấy năm gần đây các đại thần dâng lên cho Hoàng thượng?"


"Thi thoảng nghe cửu ca ta nhắc tới thôi." Nhu Phúc nhấc ly trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói.


Cao Thế Vinh lại hỏi: "Lữ Di Khiết và Trương Tuấn năm ấy cũng từng hợp tác với nhau trong quá trình cần vương, sau đó cũng không thấy xảy ra xung đột gì. Nếu Chu Thắng Phi muốn bài trừ Trương Tuấn, chắc gì Lữ Khiết Di đã đồng ý liên thủ cùng ông ta?"


Nhu Phúc cười lạnh đáp: "Xưa là một chuyện, nay là một chuyện. Anh chị em ruột thịt còn có thể trở mặt vô tình với nhau vì lợi ích cá nhân, huống chi là thần tử trong triều? Lại nói, phàm là nữ tử, đều sẽ không thích xuất hiện trước mặt người khác cùng một người đẹp hơn mình. Ngẫm ra nam nhân cũng vậy, đối với đối thủ có tiềm năng mạnh, vẫn nên loại bỏ sớm thì hơn."


Sau đó sự tình phát triển đúng như nàng đã dự liệu. Mấy ngày sau, Triệu Cấu hạ chỉ mệnh Quan văn điện học sĩ, tả tuyên phụng đại phu, Đề cử lễ tuyền quan kiêm Thị độc Chu Thắng Phi giữ chức Thượng thư hữu xạ bộc, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự. Tuyên phủ xứ trí sứ khi ấy là Trương Tuấn đóng quân ở các nơi Tứ Xuyên, Thiểm Tây, hành sự cương trực, không xét tình riêng, khiến một số quan lại cầu cạnh y mà không đạt được mục đích liền bắt đầu reo rắc tin đồn phỉ báng y, nói y lạm sát vô tội, dùng người sai cách,... Sau khi Chu Thắng Phi nhậm chức Tể tướng nghe được những lời phỉ báng Trương Tuấn bèn dâng tấu bẩm báo lên Triệu Cấu, thường xuyên phê bình chỉ trích khuyết điểm của y. Bởi thế Triệu Cấu liền phong Hiển Mô các trực học sĩ, Tri Hưng Nguyên phủ Vương Tự làm Xuyên, Thiểm đẳng lộ tuyên phủ xứ trí phó sứ, tới gặp mặt và cùng xử lý công việc với Trương Tuấn, danh nghĩa giúp đỡ, song thực chất là giám thị. Trương Tuấn dĩ nhiên cũng hiểu thâm ý trong đó, không lâu sau liền dâng tấu xin từ chức. Triệu Cấu không đồng ý, thế nhưng vẫn hạ chỉ bãi chức Tuyên phủ xứ trí sứ của Trương Tuấn, mệnh y quay về Lâm An nhậm chức Tri xu mật viện xứ như cũ. Lại lấy Huy Du các trực học sĩ Tri Quỳ Châu Lư Pháp Nguyên làm Long đồ các học sĩ, Xuyên Thiểm Tuyên phủ xứ trí sứ, chuyển về Xuyên Thiểm cùng Vương Tự cai quản.


"Chức Tri xu mật viện sứ này Trương Tuấn chỉ e cũng chẳng được làm lâu, thất thế tạm thời là việc khó tránh khỏi. Thế nhưng Lữ Di Khiết và Chu Thắng Phi cũng không được xem là đã chiến thắng, khó nói trước được liệu một ngày nào đó có bị kẻ khác giẫm đạp lại hay không... Đám người này không lo trị quốc mà lại học đòi chia bè kết phái giống những năm trước Tĩnh Khang, đều tưởng rằng bản thân cao minh lắm. Đáng tiếc, chủ tử mà bọn họ gặp phải không phải Phụ hoàng, mà là cửu ca." Nói tới đây, cặp mắt Nhu Phúc lấp lánh phát sáng, đôi môi anh đào nhếch lên đầy tự hào, song lại giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rũ mi thở dài: "Ôi, là cửu ca..."


Cao Thế Vinh bội phục kiến giải đối với việc chính trị của nàng, thế nhưng đây lại không phải ưu điểm mà y hi vọng nàng sở hữu. Kì thực, y bằng lòng cùng nàng trồng hoa chăm cỏ, ngâm thơ thưởng trăng, nghe nàng thủ thỉ chuyện trò về những việc lặt vặt trong cuộc sống, chứ không phải hưng trí bừng bừng cùng y thảo luận việc quốc gia đại sự. Đáng tiếc, dường như nàng không hề hay biết cử chỉ thái độ và cảm xúc mà một người làm vợ nên có. Hoặc giả, dẫu có biết thì nàng cũng không bằng lòng thay đổi theo đó. Nàng có thể thẳng thừng từ chối đề nghị chèo thuyền ngắm cảnh Tây hồ mà y đưa ra, song lại không cho phép y lộ ra vẻ chán nản khi nàng hỏi tới những việc xảy ra trong triều.


Sau đó, y buộc phải coi việc cùng nàng thảo luận chính sự như một thú vui lớn, bởi ngoài đó ra thì giữa hai người bọn họ không còn bất cứ chủ đề chung nào khác.


Một ngày nào đó trong tháng Mười hai năm này, Triệu Cấu đột nhiên phái nội thị tới phủ công chúa mời Nhu Phúc vào cung kiến giá. Trước đó mỗi lần trong cung tổ chức hội họp gì Triệu Cấu cũng tuyên nàng vào cung, thế nhưng Nhu Phúc đều cáo bệnh không đi, bản thân cũng không chủ động diện thánh. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng lạnh nhạt quan sát nội thị, nói: "Gần đây ta không được thoải mái lắm, không thể đi đường xa, cửu ca cũng biết chuyện. Phiền công công hãy quay về bẩm báo với cửu ca, nói đợi khi nào ta khỏe lại mới có thể triệu kiến."


Nội thị khom người đáp: "Vâng, quan gia biết ngọc thể công chúa không được an khang nên đã đặc biệt phái hai vị ngự y tốt nhất cùng tới. Ngựa xe cung nhân cũng đã chuẩn bị đầy đủ, trên đường chúng nô tài sẽ cẩn thận hầu hạ công chúa, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kỳ sơ sót nào, xin công chúa hãy yên tâm. Lần này quan gia triệu kiến công chúa quả thực vì có chuyện quan trọng muốn cùng công chúa thương nghị, bởi thế mới dặn đi dặn lại nô tài nói nhất định phải mời được công chúa vào cung."


"Việc quan trọng gì?" Nhu Phúc hỏi.


Nội thị thấp giọng đáp: "Có một nữ tử từ phía Bắc quay về tự xưng là Vinh Đức đế cơ, hiện giờ đã được đưa vào cung, thế nhưng quan gia vốn không thân thuộc với Vinh Đức đế cơ, nhất thời không biết làm thế nào phân biệt thật giả, bởi thế muốn mời công chúa vào cung xác nhận."


Vinh Đức đế cơ là con gái thứ hai của Triệu Cát, sau khi trưởng thành hạ giáng lấy Tả vệ tướng quân Tào Thịnh. Tào Thịnh mất sớm, nàng ở góa mấy năm, sau đó trong biến cố Tĩnh Khang cũng bị áp giải về phía Bắc cùng cung quyến. Hiện giờ nữ tử được đón vào cung này cũng tự xưng từ Kim quốc chạy thoát về. Vị tỷ tỷ này đã xuất giá từ lâu, Triệu Cấu sớm đã không còn nhớ mặt mũi nàng trông thế nào, trong hoàng cung Lâm An cũng không có ai quen biết nàng. Hỏi nữ tử một số việc trong cung cũ, nàng trả lời cũng tương đối chính xác, không giống như mạo nhận trắng trợn. Thế nhưng sự việc hệ trọng, Triệu Cấu rốt cuộc vẫn không dám khẳng định chắc chắn, mà Vinh Đức đế cơ và Nhu Phúc là tỷ muội, năm ấy lại cùng bị đưa về phía Bắc, cơ hội gặp mặt ắt hẳn không ít, bởi thế Nhu Phúc hiện giờ hiển nhiên là người có khả năng phân biệt được thật giả cao nhất.


Nghe nội thị giải thích xong, Nhu Phúc mỉm cười: "Cũng có chút thú vị. Được, ta đi." Nàng mệnh người đi mời Cao Thế Vinh, hai người cùng ngồi xe tiến cung.


Trước khi gặp nữ tử đó, Nhu Phúc nghe Triệu Cấu tỉ mỉ miêu tả dung mạo của nàng trước, sau đó Triệu Cấu liền hỏi: "Thế nào? Có giống thật không?"


Nhu Phúc thoáng trầm mặc, khẽ cười đáp: "Là thật là giả, lời muội nói cũng chưa chắc đã quyết định được. Tốt nhất nên để nàng ta tự mình nói ra." Sau đó nàng liền hỏi Anh Phất: "Nàng ta đã gặp cô chưa?"


Anh Phất thoáng ngây ra: "Tôi? Lúc tôi vào cung, Vinh Đức đế cơ đã xuất giáng, tôi chưa từng gặp nàng ấy."


"Vậy lần này thì sao?" Nhu Phúc lại hỏi.


Anh Phất nói: "Lần này tôi chỉ liếc nhìn nàng ấy từ xa, chắc chắn nàng ấy chưa trông thấy tôi."


"Tốt lắm." Nhu Phúc lập tức kéo tay Anh Phất, nói: "Đi cùng ta."


Nữ tử đó đang rũ mắt ngồi một mình trong cung thất, thoạt nhìn tuổi tác quả thực tương đương với Vinh Đức đế cơ, cũng có vài phần tư sắc, thái độ hiền lành nhu thuận, thấy Triệu Cấu dẫn đám người Nhu Phúc tiến vào liền lập tức đứng dậy nghênh đón.


Triệu Cấu lệnh cho nàng bình thân, ôn hòa nói: "Nhị thập muội Viện Viện tới thăm tỷ đây, tỷ vẫn còn nhớ muội ấy chứ?"


Nữ tử ngẩng đầu, nhìn sau lưng y. Nhu Phúc và Anh Phất đang sóng vai đứng phía sau Triệu Cấu, Cao Thế Vinh vẫn chưa đi tới nơi, cách bọn họ xa hơn chút.


Ánh mắt của nữ tử rơi xuống người Nhu Phúc trước, sau đó chậm rãi chuyển sang nhìn Anh Phất, lát sau lại quay ngược về Nhu Phúc, thi thoảng chớp chớp mắt, giống như đang ngẫm nghĩ.


Nhu Phúc không đợi nàng ta lên tiếng đã nở nụ cười trước, quay sang nói với Anh Phất: "Viện Viện, sao cô không đi tới gọi tỷ tỷ? Quên mất tỷ tỷ rồi sao?"


Anh Phất hiểu ý, đi tới trước mặt nữ tử, hành lễ rồi nhẹ nhàng gọi: "Nhị tỷ."


Đôi mắt nữ tử nhất thời lóe sáng, ý cười tràn ra, vô cùng thân thiết nắm lấy tay Anh Phất nói: "Lâu rồi không gặp, Viện Viện muội muội ngày càng xinh đẹp, không giống với trước kia, tỷ tỷ suýt chút nữa không nhận ra."


Nhu Phúc lập tức không nén được đưa quạt lên che miệng phì cười. Nữ tử mờ mịt nhìn nàng, hỏi Anh Phất: "Vị nương tử* này là..."


(* Nương tử: Thời Tống, phi tần trong hậu cung thường được gọi là "nương tử".)


"Nhị tỷ," Nhu Phúc trêu chọc nàng: "Tỷ nhận Ngô Tài nhân làm muội muội, vậy muội thật không biết mình là ai nữa, bảo người ta phải đáp lời như thế nào đây? Muội nhớ lần gần đây nhất gặp tỷ là ba năm trước nhỉ? Muội thay đổi nhiều đến thế sao, đứng trước mặt tỷ mà cũng khiến tỷ nhận lầm."


Sắc mặt nữ tử tức thời xám như tro tàn, khuỵu gối quỳ phịch xuống đất, cúi đầu thật sâu không biết nói gì nữa.


"Tiện tì." Triệu Cấu lạnh lùng nói: "Dám mạo nhận lá ngọc cành vàng, ngươi có mấy cái đầu thế?"


Nữ tử sợ hãi tới mức toàn thân run lẩy bẩy, không nén được rơi nước mắt, ra sức dập đầu nhưng vẫn không nói nên lời.


Nhu Phúc tươi cười nói với Triệu Cấu: "Ha ha, cửu ca nghiêm túc lên dọa người quá, khiến nàng ta sợ chết khiếp rồi." Sau đó quay sang nhìn nữ tử nói: "Ngươi vì sao lại mạo nhận là Vinh Đức đế cơ? Nói ra xem nào."


Nữ tử do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra chân tướng. Hóa ra nàng ta họ Dịch, là người Biện Kinh, gả cho một thương nhân làm vợ, gia cảnh vốn dĩ không rồi, thế nhưng trong cơn loạn Tĩnh Khang đã lạc mất người nhà. Nàng ta một mình lưu lạc ở phương Bắc, sau đó gặp được một cấm binh trước đây từng bảo vệ cung quyến, dẫn nàng ta xuống phía Nam, cũng kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện về Vinh Đức đế cơ. Năm Kiến Viêm thứ tư Triệu Cấu đón Nhu Phúc đế cơ về cung, sau lại ân cần đối đãi, việc này lưu truyền rất rộng rãi trong dân gian. Dịch thị nghe được liền động lòng, hiện giờ nàng ta không tìm được bất cứ người thân cũ nào, cấm binh kia cũng đã bỏ mặc nàng rời đi, nếu muốn sống tiếp rất khó khăn. Nàng ta biết Vinh Đức đế cơ bị giam giữ ở nước Kim, không biết ngày nào mới được trở về, cảm thấy mình đã biết được không ít chuyện liên quan tới Vinh Đức, tuổi tác lại xấp xỉ nàng. Nếu tự xưng là đế cơ ắt hẳn cũng không ai vạch trần được, bởi thế mới quyết định thử đánh cược với số phận.


Đợi nàng ta nói xong, Triệu Cấu không buồn nhìn nàng ta nữa, trực tiếp ra lệnh cho nội thị đứng bên: "Lôi xuống."


Hai nội thị vâng lệnh kéo Dịch thị đi, lại khom lưng hỏi: "Quan gia muốn xử lý như thế nào ạ?"


Ngữ khí Triệu Cấu lạnh nhạt, chỉ thốt ra vài từ lại giống như đao sắc gọt băng: "Bảo đại lý tự đánh chết, thị chúng."


Dịch thị nghe vậy liền lập tức sợ hãi gào khóc. Đó là chuỗi âm thanh quỷ dị mà Cao Thế Vinh trước nay chưa từng nghe thấy, giống tiếng tru buồn bã tuyệt vọng của dã thú, lại giống như tiếng khóc kêu khi tứ chi vỡ nát, hoàn toàn không giống âm thanh một nữ tử yếu đuối có thể phát ra, dội thẳng vào màng nhĩ, tựa hồ đang bày tỏ sự kháng cự trước cái chết và bất cam trước số mệnh.


Nghe tới mức khiến lòng y lạnh toát, bất giác quay sang nhìn Nhu Phúc, lo lắng không biết nàng có chịu đựng nổi cảnh tượng này không.


Không hề giống với tưởng tượng của y, Nhu Phúc lại không chút sợ hãi. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh thản nhiên, ý cười ban nãy thậm chí vẫn còn treo bên bờ môi. Đợi nội thị lôi Dịch thị đi rồi, nàng quay lại nhìn Triệu Cấu, hỏi: "Nếu muội cũng là đế cơ giả, huynh cũng sẽ sai người đánh chết muội chứ?"


Triệu Cấu cau mày đáp: "Ta không đưa ra những giả thiết vô nghĩa."


Nhu Phúc tiến lại gần y, duyên dáng mỉm cười: "Huynh không hi vọng muội là đế cơ giả hay không muốn nói là huynh sẽ giết muội?"


"Hiện giờ muội vẫn còn sống, bởi thế chắc chắn muội là đế cơ thật. Đáp án này muội đã hài lòng chưa?" Triệu Cấu như cười như không, thế nhưng lập tức chuyển chủ đề: "Hình như muội gầy đi nhiều rồi."


"Ừm," Nhu Phúc gật đầu đáp: "Bởi vì muội không vui."


"Giận cửu ca sao?"

"Huynh nói xem?"


"Giờ đã hết giận chưa?"


"Chưa."


"Ta thấy muội cười rồi."


"Khi tức giận muội cũng có thể cười."


"Ha ha. Không nói mấy việc này nữa. Ta dẫn muội đi thăm Viện."


"Được, được. Gần đây thằng bé thế nào?"


"Ta đang đích thân dạy nó học hành. Thằng bé có thiên tư đặc biệt, khiến ta bất ngờ, những sách đã đọc qua một lần sẽ không bao giờ quên, khả năng lĩnh hội cũng rất tốt."


"Hiện giờ thằng bé đang ở đâu?"


"Đang ở trong cung của ta viết chữ."


"Vậy dẫn muội tới đó đi."


"Được, ta dẫn muội đi."


Bọn họ tiếp tục tán gẫu, rất tự nhiên ra khỏi cửa đi về phía điện Phúc Ninh của Triệu Cấu, hoàn toàn quên mất Cao Thế Vinh phía sau. Cao Thế Vinh bối rối đứng đờ ra, không biết có nên đi cùng bọn họ hay không.


Cẩn thận phân tích đoạn đối thoại giữa hai người, Cao Thế Vinh kinh ngạc phát hiện ra Triệu Cấu chẳng ngờ đã dẹp bỏ oai nghiêm của Hoàng đế, xưng "ta" với Nhu Phúc. Mà Nhu Phúc cũng gọi thẳng y là "huynh", sự thân mật ngọt ngào nhẹ nhàng len lỏi giữa từng câu chữ qua lại, đó là cảm giác mà y trước nay chưa từng cảm nhận được.


Giữa lúc ngây ngẩn, một người đi tới bên y, khẽ gọi: "Cao Phò mã."

Bình luận

Truyện đang đọc