Đi liền mấy ngày, y không nói cho nàng lần đạp thanh này thực chất là ra ngoài du lịch. Mà nàng cũng không buồn hỏi điểm đến cuối cùng, cuộn tròn bên dưới tấm da hồ ly trắng, cả khuôn mặt cũng che kín, chỉ để lộ ra đôi mắt trong suốt và mái tóc đen nhánh óng ả, yên tĩnh đến lạ thường, mặc kệ quang cảnh núi non trùng điệp trong ánh nắng chói lọi và ánh trăng vằng vặc lướt qua cửa sổ.
Một ngày kia, ngựa dừng lại trên một lưng đồi. Tông Tuyển đỡ Nhu Phúc xuống xe, nàng nâng mắt thoáng nhìn, thoạt tiên có chút kinh ngạc, sau đó liền khẽ khàng nở nụ cười.
Trời trong xanh, nắng như dát vàng, dưới chân đồi cây cối um tùm, giữa đó có trồng chi chít cây đào. Hoa đào nở rộ trong nắng Xuân, sắc màu đẹp không kém gì gương mặt mỹ nhân, từ xa nhìn lại, ngỡ như sương hồng giăng khắp núi.
Dưới bóng hoa đào, có một người làm vườn đang cầm kéo tỉa cành, quay lưng về phía bọn họ, vừa cắt vừa ngừng, liên tục lựa cành để tỉa. Dáng người y cao ráo tuấn tú, không cao to lực lưỡng như người Kim. Y tùy ý mặc một chiếc áo cổ tròn tay hẹp của Kim, chẳng ngờ lại toát lên vẻ nho nhã của trường bào tay rộng Tống.
"Ôi, không thể cắt tỉa những cây đào này nữa!" Có một người lớn tuổi cao giọng gọi chạy về phía y: "Cắt tỉa mùa Đông đã xong, thời kỳ đâm chồi nảy lộc cũng chưa tới, không được phép tùy tiện tỉa cành nữa."
Người tỉa cành nghe vậy quay đầu lại, nụ cười tao nhã thoáng xuất hiện trên gương mặt tuấn tú, tựa như gió mát lay động mặt hồ, ánh mặt trời lay động, từng gợn sóng lấp lánh sắc vàng.
"Mặc dù đã tỉa, song mấy cành đào này vẫn chưa đủ thanh nhã đẹp đẽ, nên cắt tỉa thêm, để cành đỡ mọc xiên xẹo." Y khẽ cười nói.
Ông lão than: "Đây là cây ăn quả, không phải đào trồng để thưởng thức như trong cung khi xưa, nếu làm như tam quan gia thì năm nay liệu còn kết được bao nhiêu quả đây!"
Người tỉa cành cũng không phản bác, khẽ gật đầu: "Ừm, là lỗi của ta, hôm nay sẽ không tỉa thêm nữa." Vừa dứt lời, y đột nhiên cau mày, tay trái rũ xuống, ho khẽ.
Ông già vội vã hỏi han: "Tam quan nhân ốm bệnh, không nên cực nhọc nữa, việc trong vườn cây ăn quả để tôi lo liệu là được rồi."
Y vẫn cười khoát tay: "Chút bệnh vặt thôi, không sao hết..."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa vang lên, bèn quay đầu nhìn về phía xa, chỉ trông thấy một đoàn người Kim cầm roi cưỡi ngựa lao về phía họ trong bụi đất mịt mù.
Người đi đầu áng chừng 40, 50 tuổi, mặc áo choàng lông chồn, eo đeo bội đao, hẳn là tướng lĩnh có thân phận rất cao, vừa trông thấy người tỉa hoa đã tức giận nhìn thẳng, cầm roi quất ngựa trỏ về phía y, hỏi: "Ngươi chính là Triệu Khải?"
Người tỉa hoa thoáng đánh giá ông, mỉm cười: "Phải."
Người Kim đó khẽ vung tay, cây roi tức thì bay lên không trung như rắn. Triệu Khải vô thức nghiêng đầu nâng tay áo che mặt, chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng, roi ngựa đã quất xuống sườn mặt và bắp tay y, ống tay áo cũng rách toạc, một vết máu chậm rãi xuất hiện bên mang tai trái của y.
"Hay cho một tên man di phía Nam," gân xanh trên trán người Kim nổi đầy, vẻ mặt hung hãn: "Dám dụ dỗ con gái ta!"
Nhu Phúc trên sườn núi nhìn mà biến sắc mặt, vội vã hỏi Tông Tuyển: "Người kia là ai? Nơi đây là... Hàn Châu?"
Tông Tuyển gật đầu: "Người kia là thủ thần Hàn Châu A Ly Tốc."
Triệu Khải lấy ống tay áo lau vết máu trên mặt, thản nhiên nhìn tướng Kim khí thế bức người, nụ cười không đổi: "Giai nhân tặng ta đào tươi, ta lấy ngọc đẹp đáp trả*, có tội tình gì?"
(* Đây là một câu thơ trích trong Kinh Thi - Vệ Phong - Mộc Qua.)
Lời này A Ly Tốc nghe không hiểu, song cũng lười suy ngẫm tỉ mỉ, tức giận nói: "Đừng hòng giảo biện, hôm nay nếu không đánh chết ngươi thì không giải nổi mối hận trong lòng ta!" Dứt lời bèn vung tay lên quất xuống.
Nhu Phúc kinh hãi, kéo tay Tông Tuyển nói: "Ngươi mau ra lệnh cho ông ta dừng tay, không được phép làm Khải ca ca của ta bị thương."
Tông Tuyển lại bình tĩnh vô cùng, nhìn về bên phải: "Có người tới rồi."
Nhu Phúc nhìn theo ánh mắt y, trông thấy có một thiếu nữ cưỡi một thớt ngựa đỏ sậm phi như bay tới, một thân y phục đỏ tung bay phần phật, bím tóc trên trán gắn nhiều bảo thạch màu đỏ, nhìn giống như một ngọn lửa chói mắt theo gió tiến lại gần.
"Không được phép làm chàng bị thương!" Nàng không ngừng hét lớn, phi ngựa tới trước mặt A Ly Tốc và Triệu Khải, tung người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, không cần nghĩ ngợi gì đã lao về phía Triệu Khải, vòng tay ôm lấy cổ y, lấy thân mình chắn lấy ngọn roi đang rơi xuống của A Ly Tốc.
Roi ngựa làm rách mấy lớp y phục sau lưng của nàng, vết thương trên da lộ ra khiến A Ly Tốc sững sờ, sau đó ngồi thẳng trên lưng ngựa, sẵng giọng mắng: "Đóa Ninh Ca, tránh ra!"
Triệu Khải khẽ khàng thở dài, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng nói: "Có đau không? Mặc kệ ta, mau quay về nhà đi."
Mà Đóa Ninh Ca vẫn ôm chặt Triệu Khải không chịu buông tay, chỉ hậm hực quay đầu, liếc nhìn A Ly Tốc qua mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt, hàm răng trắng ngà khẽ cắn đôi môi hồng: "Nếu cha muốn làm chàng bị thương, thì đánh chết con trước đi!"
A Ly Tốc nhìn trái phải, ra lệnh: "Kéo nó ra."
Đóa Ninh Ca lập tức xoay người lại tức giận nhìn những thị tùng của A Ly Tốc đang đi tới: "Ai dám tới đây?"
Những thị tòng đó bèn dừng lại không dám bước tiếp. A Ly Tốc thấy vậy bèn gầm lên: "Bọn họ không dám, ta dám!" Rồi lại vung roi quất về phía bọn họ.
Nào ngờ lần này Đóa Ninh Ca không cam chịu bị đánh nữa, giơ tay nắm lấy ngọn roi của ông, dùng sức kéo mạnh, không ngờ lại đoạt lấy được cây roi từ tay A Ly Tốc, lại quăng nó xuống đất giẫm mạnh vài cái, sau đó quay lại nhìn ông, hếch cằm nói: "A Ly Tốc, con thích Khải, con muốn gả cho chàng, cha không quản được!"
"Ta không quản được? Con gái của ta ta cũng không quản được?" A Ly Tốc tức tới mức toàn thân run rẩy: "Được, nếu con đã không xem ta là cha, vậy về sau ta cũng xem như không có đứa con gái này!"
Đóa Ninh Ca trừng mắt nhìn ông, đôi mắt hạnh sáng rực, bất cần nói: "Vậy là quyết định rồi nhé, con không làm con gái của cha nữa, về sau chuyện của con cha đừng xen vào nữa."
A Ly Tốc lại cười lạnh, chậm rãi tuốt đao khỏi vỏ: "Nếu ngươi đã không phải con gái ta, vậy ta càng không cần lo lắng nhiều. Thấy không thuận mắt, không bằng một đao giết sạch..."
Đóa Ninh Ca thoáng kinh hãi, nhướng mày toan nói gì đó, song lại bị Triệu Khải ngăn lại. Y rời bước tiến lên phía trước, nói với A Ly Tốc: "Việc này lệnh ái* không có gì sai, Khải tình nguyện chịu mọi trách nhiệm, xin đại nhân đừng làm nàng bị thương."
(* Lệnh ái: Cách gọi tôn trọng chỉ con gái của người giao tiếp cùng mình.)
A Ly Tốc lạnh lùng nói: "Ngươi dĩ nhiên là thoát không nổi, mà đứa con gái này ta cũng không cần nữa."
Ông giơ bội đao, sắp sửa chém xuống, lúc này Tông Tuyển mới lên tiếng, từ trên sườn núi hô lớn: "A Ly Tốc, dừng tay."
A Ly Tốc nghe vậy ngoái nhìn, trông thấy Tông Tuyển vô cùng bất ngờ, động tác nhất thời khựng lại.
Tông Tuyển nhanh chóng bước tới, thản nhiên nói vài lời khuyên giải với người cha đang lửa giận công tâm. Không rõ A Ly Tốc có chú tâm lắng nghe hay không, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người đứa con gái phản nghịch. Mà Đóa Ninh Ca vẫn như không phát hiện ra, đứng nép bên Triệu Khải, lặng lẽ nắm lấy tay y, biểu cảm kích động giữa mắt mày đã biến mất từ lúc nào, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Triệu Khải, sóng mắt nhu thuận, trên bầu trời một đám mây trắng lững lờ trôi qua.
Lệ khí trong mắt A Ly Tốc dần dần tan biến, bất giác đôi mắt lại hồng lên, sau khi nghe thấy Tông Tuyển nói "nể mặt ta, việc hôm nay xem như dừng lại ở đây đi", ông thở dài thườn thượt, nói với con gái: "Bỏ đi, bỏ đi, về sau ngươi sống bên hắn đi, chỉ cần đừng hối hận là được." Sau đó không nói năng gì nữa, ngay tới Tông Tuyển cũng phớt lờ, quay đầu ngựa, dẫn tùy tùng phi nước đại rời đi.
"Con mãi mãi không hối hận." Đóa Ninh Ca nhìn theo bóng phụ thân xa dần, cũng rơm rớm lệ, sau khi nói xong câu này lại khẽ cười.
Gió Xuân lại thổi qua, Triệu Khải không nén được lại húng hắng ho vài tiếng. Đóa Ninh Ca vội vã vuốt lưng y hỏi: "Vẫn chưa khỏi bệnh à?"
Triệu Khải không đáp, dịu dàng cười với nàng: "Nàng không hối hận, nhưng ta lại hối hận rồi. Nàng vì ta hi sinh nhiều như vậy, ngày sau nếu ta chết rồi, để lại nàng một mình, thì biết phải làm sao?"
"Sau chàng có thể chết được?" Đóa Ninh Ca làm động tác đánh y: "Ta còn chưa đồng ý, chàng dám chết ư?"
Triệu Khải lắc đầu: "Sống chết có số, nàng và ta đều không quyết định được. Hoàn cảnh của ta bi đát thế này, ngày sau khi chết chỉ e tới chiếc quan tài cũng không có. Nửa đời về sau của nàng sao có thể vì ta mà bị liên lụy?...Giờ ngẫm ra, quả thực có lỗi với nàng."
Đóa Ninh Ca cúi đầu ngẫm nghĩ, nắm lấy đôi tay y, bất ngờ mỉm cười: "Chàng nghĩ nhiều thế làm gì? Nếu chàng chết rồi, không có quan tài, ta sẽ lấy da ngựa an táng chàng, sau đó... sau đó nuôi dạy con của chàng nên người."
Lời này khiến Triệu Khải sững sờ: "Nàng..."
Đóa Ninh Ca vuốt nhẹ bụng dưới, khuôn mặt đỏ lựng, hân hoan vô cùng.
Triệu Khải hiểu ra, nhất thời cảm khái, nắm lại tay nàng, cũng mỉm cười, song không nói gì.
"Khải ca ca." Lúc này Nhu Phúc mới chậm rãi bước đến, khẽ khàng gọi y.
Triệu Khải trông thấy nàng, nụ cười tức thì sáng bừng lên, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: "Viện Viện, là muội sao? Sao muội lại tới đây?"
Nhu Phúc xấu hổ vô cùng, liếc nhìn Tông Tuyển, rũ mắt đáp: "Là hắn dẫn muội tới đây."
Vừa nhìn tình cảnh hai người, Triệu Khải không khó đoán ra mối quan hệ giữa họ. Y gật gật đầu với Tông Tuyển, sau đó kéo Nhu Phúc lại gần phía mình, hỏi: "Hắn đối xử với muội có tốt không?"
Câu hỏi này làm khó Nhu Phúc. Nàng bối rối chớp chớp mắt, giống như không biết nên trả lời thế nào. Hồi lâu sau, cuối cùng cũng đỏ mặt khẽ gật đầu.
Triệu Khải lúc này mới nhẹ nhõm mỉm cười.
Đóa Ninh Ca trông thấy bọn họ thân mật như vậy bèn có chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn Nhu Phúc cũng thầm có ý phòng bị, không nén được hỏi Triệu Khải: "Nàng ta là ai?"
Triệu Khải nói cho nàng: "Nàng là muội muội của ta, Viện Viện."
Đóa Ninh Ca ngẫm nghĩ một lát, cũng vui vẻ gật đầu chào hỏi Nhu Phúc.
"Cô nương nước Kim này đối xử rất tốt với huynh đó." Nhu Phúc ngậm cười nói với y.
Triệu Khải rời bước dẫn Nhu Phúc vào rừng đào, chậm rãi giải thích: "Ban đầu ta đang ở đây yên ổn trồng cây, không biết vì sao nàng ấy luôn không vừa mắt ta, ngày nào cũng không đánh thì chửi ta. Ta không tránh khỏi có chút bực dọc, bèn có ý trêu đùa nàng ấy..."
Nhu Phúc không nén được cong cong khóe môi: "Khó trách hiện giờ nàng lại đòi sống đòi chết với huynh như vậy... Còn huynh thì sao, cũng diễn giả thành thật rồi?"
Triệu Khải không đáp lời, đưa tay chỉ vào hoa đào xung quanh, nói: "Hôm ấy khi rời kinh thành, ta từng hứa lúc quay về sẽ vẽ cho muội một bức tranh hoa đào. Đáng tiếc nay lại không vẽ được nữa, cũng may đã trồng được rừng đào này, tới mùa hoa nở, cũng giống như một bức tranh tú lệ. Cảnh đẹp hôm nay, có thể xem như thực hiện lời hứa với muội không?"
Một đóa hoa bị gió thổi rơi xuống, cùng bóng cây đậu xuống trên vai Triệu Khải. Nhu Phúc dùng ngón tay cầm bông hoa năm cánh màu hồng mỏng manh lên, ánh mắt có chút thẫn thờ: "Hoa đào khi xưa, hoa đào hôm nay, sao có thể giống nhau được?"
"Hoa đào Cấn Nhạc đẹp đẽ vô ngần, sắc hồng rực rỡ, vô cùng vô tận, có thể hoang phí. Khi hoa nở rộ, cánh hoa trút xuống như mưa, trên cành vẫn ngàn đóa khoe sắc, giống như thịnh thế phồn hoa năm ấy. Đặt trong tương quan so sánh, mấy gốc cây lẻ loi này đìu hiu hơn rất nhiều, giống như thế sự biến đổi, khiến người hoa cùng tiêu điều. Có phải không?" Triệu Khải hỏi nàng, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Hoa nở cả cây hồng, hoa tàn trăm cành không. Suy cho cùng, hoa này và hoa kia, có gì khác nhau?"
Nhu Phúc kinh ngạc nhìn y: "Khải ca ca nay nói chuyện như một hòa thượng già vậy. Huynh nhìn thấu hồng trần rồi sao?"
Triệu Khải cười: "Trong những lúc rảnh rỗi quá, cũng nghĩ thông được rất nhiều việc."
Tiếp tục chậm rãi cất bước trong rừng đào, hỏi thăm tình hình của nhau, nói chuyện về phụ thân, huynh đệ, tỷ muội, thậm chí cả Anh Phất. "Anh Phất giờ đang ở chỗ nào?" Triệu Khải hỏi.
Nhu Phúc lắc đầu: "Muội cũng không biết. Thế nhưng lúc đó nàng đã theo người huynh phái tới ra được khỏi cung rồi. Trên đường về phương Bắc muội cũng chưa từng bắt gặp nàng, hẳn nàng đã thoát được kiếp nạn này rồi."
"Vậy còn muội thì sao?" Triệu Khải than thở: "Vì sao muội không thoát được?"
"Muội?" Nhu Phúc rũ mắt đáp: "Khi ấy Hoàng hậu đã đón Lan Huyên tẩu tẩu vào cung, muội muốn đợi tới ngày hôm sau tới đưa tỷ ấy và Kim Nhi, Xuyên Châu cùng đi..."
"Bởi thế, muội đã đánh mất cơ hội thoát thân." Triệu Khải tiếc nuối khoác lấy đôi vai của nàng, nói: "Ta và cha thương muội mất mẹ từ nhỏ, bởi thế vẫn luôn chiều chuộng dung túng muội. Nào ngờ khi lớn lên rồi, muội còn phải sống cực khổ hơn những người khác."
Nhu Phúc cười khổ dưới ánh nhìn chăm chú của y, chuyển chủ đề khỏi mình: "Những người quen cũ huynh đã đều hỏi hết một lượt rồi, chỉ còn lại một mình Lan Huyên tẩu tẩu."
Như một giọt nước rơi xuống mặt hồ khiến tầng tầng sóng gợn, ánh mắt Triệu Khải thoáng biến đổi. Y quay mặt đi nhìn ra hướng khác, trầm mặc không nói.
"Huynh biết chuyện của tẩu ấy rồi?" Nhu Phúc hỏi.
Y lắc lắc đầu, sắc mặt ảm đạm.
Nhu Phúc lại hỏi: "Vậy là không muốn biết, hay đã đoán ra rồi?"
Lại qua một hồi, y mới chậm rãi quay lại, nhìn nàng mỉm cười, mà đáy mắt đã nhuốm bi thương: "Được, nói cho ta, nàng ấy ra sao rồi."
Nàng bèn kể cho y chuyện Lan Huyên vì thủ tiết mà nhảy xuống giếng tự tận. Y bình tĩnh lắng nghe, không chút kinh ngạc, giống như việc nàng kể chỉ là chuyện cũ sớm đã tỏ tường. Đợi nàng nói xong, y gượng cười: "Nàng là Lan Huyên, không như vậy, còn có thể thế nào?"
Thế nhưng một cơn chóng mặt ập tới khiến y cơ hồ không thể đứng vững, một tay cố gắng chống lên thân cây đào bên cạnh, khiến cành lá rung lên, trong mưa hoa mịt mờ, nôn ra một ngụm máu tươi.
Nhu Phúc vội vã đỡ y, rưng rưng hỏi: "Khải ca ca làm sao vậy? Sớm biết thế này, muội đã không nhắc đến chuyện này."
"Khải!" Đóa Ninh Ca vẫn luôn quan sát bọn họ từ phía xa thấy vậy kinh hô một tiếng, vội vã chạy lại chỗ bọn họ.
"Cho dù có nôn hết máu toàn thân, cũng không đền nổi hai giọt nước mắt nàng rơi vì ta lúc biệt ly." Triệu Khải nói, lệ nóng cũng theo đó rơi xuống: "Nàng chính là hồng trần mà ta nhìn không thấu."
Dần dần khóc không thành tiếng, khuôn mặt y vặn vẹo rơi nước mắt. Cảm xúc dị thường này cũng khiến Tông Tuyển lạnh nhạt đứng quan sát chấn động. Y bước lại gần, thờ ơ quan sát vị hoàng tử Nam triều, trong lòng không phải không kinh ngạc. Vừa liếc mắt đã biết y chắc chắn là một người tao nhã tới tận xương cốt, bất luận hoàn cảnh hiện giờ có ra sao vẫn cẩn thận giữ gìn thể diện, không cho phép bản thân thất thố trước mặt kẻ khác, hẳn là khi tức giận phất ống tay áo vẫn nho nhã vô ngần. Mà giờ phút này, y không chút giấu giếm đau đớn khóc lóc, giống như một đứa trẻ đau lòng.
Đóa Ninh Ca luống cuống an ủi y, song không chút tác dụng, cuối cùng bèn ngẩng đầu liếc Nhu Phúc, làn da bánh mật đỏ ửng vì tức giận: "Cô đã nói gì với chàng thế?"
Nhu Phúc gạt lệ, hai mắt ngập nước: "Nay muội mới biết, Lan Huyên tẩu tẩu quan trọng với huynh đến nhường nào, thế nhưng vì sao khi xưa huynh lại..."
"Một đời của nàng không nhiễm chút bụi trần, đôi mắt lại trong veo thấu triệt, soi thấu con người ta. Ta, có lẽ đã khiến nàng rất thất vọng." Hồi lâu sau, Triệu Khải mới thoáng bình tĩnh lại, nhưng khuôn mặt vẫn trĩu nặng nỗi buồn: "Ta đối với nàng, càng để tâm, lại càng sợ hãi, nên càng xa cách hơn. Những điều này là sau này nghĩ lại ta mới hiểu ra, mà hết thảy đều đã trôi qua hết rồi, không thể làm lại được nữa."
"Hai người đang nói gì thế?" Bọn họ nói tiếng Hán, Đóa Ninh Ca nghe không hiểu, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa xen vào.
Nhu Phúc nhìn cô nương Nữ Chân hồi nãy vừa giương cung bạt kiếm với mình, lau nước mắt vui vẻ cười với nàng, lại nói với Triệu Khải: "Phóng mắt sơn hà nhớ cố nhân, gió thổi mưa rơi thương Xuân tàn. Không bằng trân trọng người trước mắt.*"
(* Trích thơ "Hoán sa khê - Nhất hướng niên quang hữu hạn thân" của Án Thù thời Bắc Tống.)
Triệu Khải khẽ khàng thở dài, dịu dàng nhìn nàng: "Còn muội thì sao? Đừng để sai lầm của chúng ta làm lỡ dở nữa, mang theo những thứ đáng lẽ muội không phải gánh chịu. Muội vốn vô tội, phải học cách đối xử tốt với bản thân mình."
Nhu Phúc thoáng liếc Tông Tuyển, trước mặt huynh trưởng, thiên ngôn vạn ngữ không biết nên bắt đầu nói từ đâu, thẫn thờ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ thở dài.
Đóa Ninh Ca thấy bọn họ chỉ chuyên tâm nói chuyện, vẫn không để ý tới mình liền sốt ruột, kéo ống tay áo Triệu Khải hỏi: "Khải, hai người đang nói gì thế? Có nhắc tới ta không?"
Triệu Khải bèn mỉm cười với nàng: "Ta đang nói với muội muội, nàng là một cô nương tốt, còn biết học thơ nữa... Bài ta dạy nàng mấy ngày trước đã thuộc chưa?"
"Thuộc rồi!" Đóa Ninh Ca mừng rỡ đáp, sau đó bắt đầu dùng thứ tiếng Hán bập bẹ đọc: "Trước giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương... Cúi đầu nhìn trăng sáng, ngẩng đầu nhớ cố hương!"
Ba người còn lại vừa nghe "Cúi đầu nhìn trăng sáng, ngẩng đầu nhớ cố hương" đều không nén nổi bật cười. Đóa Ninh Ca thấy vậy bèn khó hiểu hỏi Triệu Khải: "Ta đọc sai rồi à?"
Triệu Khải lại lắc đầu: "Không, nàng đọc rất hay... Ngẩng đầu nhớ cố hương, ngẩng đầu nhớ cố hương..." Ngâm nga câu này, y hơi ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời xa xăm, những đám mây trên trời soi bóng trong mắt y, lặng lẽ tan thành một tầng hơi nước.
"Nên đi rồi." Lúc này Tông Tuyển lên tiếng nói với Nhu Phúc.
Nhu Phúc kinh ngạc: "Đã phải đi rồi sao? Đi đâu?"
"Hồi kinh." Tông Tuyển nói: "Phụ thân nàng và những tông thất Tống khác trồng cây ở nơi cách đây hơn năm dặm, nhưng ta không nghĩ rằng nàng nhất thiết phải tới gặp bọn họ."
Nhu Phúc khó hiểu hỏi: "Vì sao không cho ta đi gặp phụ thân?"
Tông Tuyển đáp: "Đâu có phải về nhà mẹ đẻ, không bắt buộc phải gặp tất cả mọi người chứ? Gặp được rồi khó tránh lại là một màn khóc lóc khác. Huống chi Tấn Khang quận vương và phụ thân nàng như bóng với hình, nàng định kể chuyện Ngọc Tương với ông ấy như thế nào?"
"Ngọc Tương..." Trái tim Nhu Phúc giống như đột nhiên thắt lại, nhất thời khuôn mặt lộ ra biểu cảm xót xa, khẽ cắn môi, vô thức lùi lại một bước.
Tông Tuyển nắm lấy tay của nàng, nàng cũng thẫn thờ đi theo y. Triệu Khải đuổi theo vài bước, gọi bọn họ lại, sau đó nhìn Tông Tuyển, khẩn thiết nói với y: "Xin ngài hãy đối xử tốt với Viện Viện."
Tông Tuyển không đáp lời, chỉ mỉm cười, kéo Nhu Phúc đi tiếp. Triệu Khải đứng lại nhìn theo bóng bọn họ, tiếng thở dài tan vào trong gió.
Đóa Ninh Ca xáp lại gần y, ôm cánh tay y nhẹ nhàng nói: "Thơ lần trước chàng dạy ta đã học thuộc rồi, dạy cho ta một bài nữa được không?"
Triệu Khải quay sang, ánh mắt quay về phía rừng đào, ưu thương cười.
"Được..." Y gật đầu đồng ý, sau đó ngắm mắt khẽ ngâm:
"Lạc Dương thành đông đào lý bay
Dập dìu qua lại, rụng nhà ai?
Cô gái Lạc Dương xinh biết mấy
Gặp những hoa rơi cứ tiếc hoài.
Năm nay hoa rụng, dung nhan đổi
Năm sau hoa nở còn ai đợi?
Mấy độ nương dâu hóa biển xanh
Bao lần tùng bách khô thành củi.
Thành đông người cũ vắng xa rồi
Người nay trong gió ngắm hoa rơi
Năm năm tháng tháng hoa còn đó
Tháng tháng năm năm khách đổi dời..."*
(* Trích "Đại bi bạch đầu ông" của nhà thơ Lưu Hy Di thời Đường, bản dịch lấy từ nguồn thivien.net.)