NHU PHÚC ĐẾ CƠ

Hai người cùng ngồi xuống. Tông Tuyển hỏi trước: "Đại Tống Hoàng đế bệ hạ nhìn ra thân phận của ta vào lúc nào?"


Triệu Cấu không bỏ qua cách xưng hô "Đại Tống Hoàng đế bệ hạ này", cũng cảm nhận được ngữ khí Tông Tuyển như ngầm nhấn mạnh nó. Mà lúc trước, giống như hai vị sứ Kim chính thức kia, y cũng chỉ gọi Triệu Cấu là "Giang Nam chủ".


Bởi thế Triệu Cấu liền nở nụ cười, đáp: "Lúc Trương Thị lang nhặt ly rượu cho các hạ, những lời nói giữa chừng đã chứng thực phán đoán của trẫm. Người có thể được Trương Thị lang cung kính đối đãi như vậy ắt hẳn phải có thân phận cao hơn chức quan và vinh dự của hắn. Mà nay trong triều đình Đại Kim, ngoài các hạ ra, nào còn vị quyền quý trẻ tuổi nào có thể tinh thông Hán ngữ tới bực này?"


Tông Tuyển khen ngợi: "Nhãn lực rất tốt. Hoàng đế bệ hạ quả nhiên nắm rõ tình hình bổn triều như lòng bàn tay."


Cầm tách trà do thị nữ dâng lên, nhấc nắp chén, để nó trượt theo đường viền trên miệng cốc, tiếng sứ va chạm thanh thoát vang lên, mấy lá trà chầm chậm bung nở dưới làn nước khói nóng mịt mờ. Triệu Cấu nhìn sắc xanh của tách qua màn khói mỏng, nói với Tông Tuyển: "Quá khen. Nếu các hạ thực sự có ý che giấu thân phận, sẽ không để trẫm nhìn ra nhanh tới vậy."


Tông Tuyển vui vẻ cười: "Nếu bệ hạ không thể nhìn ra, vậy chuyến xuống Nam của ta lần này sẽ mất hết ý nghĩa. Song ta biết ta nhất định sẽ không uổng phí chuyến đi này."


"Các hạ cải trang theo cùng, là phụng mệnh của Đại Kim Hoàng đế sao?" Triệu Cấu hỏi: "Đại Kim Hoàng đế không yên tâm với hai vị sứ thần, bèn đặc biệt để các hạ đi cùng đôn đốc?"


"Thực tế là," Tông Tuyển thản nhiên nói: "Ta không yên tâm về bọn họ, mà sau đó Đại Kim Hoàng đế cũng tự cảm thấy phải phái ta đi cùng đôn đốc."


"Nói vậy, Trương Thông Cổ chấp nhận sửa nội dung quốc thư cũng là vì chủ ý của các hạ?"


"Đều là chút chuyện nhỏ không ảnh hưởng tới đại cục, ta bảo bọn họ không cần tính toán quá chi li." Thoáng dừng lại, Tông Tuyển lại nói tiếp: "Giống như các xưng hô của ta đối với ngài vậy, sao phải phân biệt giữa 'Giang Nam chủ' và 'Đại Tống Hoàng đế bệ hạ'? Có thừa nhận hay không thì ngài cũng là Hoàng đế Nam Triều."


Triệu Cấu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Trần vương các hạ quả nhiên thấu tình đạt lý. Thiết nghĩ mục đích chuyến xuống Nam lần này của các hạ cũng không phải chỉ là đôn đốc sứ Kim, có chỗ nào cần trẫm dốc chút sức mọn chăng?"


Tông Tuyển cũng thoải mái cười: "Về tư, đúng là có hai mục đích nho nhỏ khác. Một là tìm hoa, hai là thăm người."


"Ồ?" Triệu Cấu khẽ nhướng mày: "Tìm hoa?"


"Phải." Tông Tuyển đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng hoa dưới ánh trăng, đáp: "Hoa mai."


Triệu Cấu bèn hỏi: "Các hạ muốn tìm loài mai nào?"

"Việc này nói ra rất dài." Tông Tuyển mỉm cười: "Lúc còn nhậm chức Đông Kinh lưu thủ, ta có một thuộc hạ tên là Ô Lí Đài, nhìn trúng mười hai gốc mai ngọc nhụy và đàn tâm mang từ Nam triều về trồng trong vườn phủ đệ bộ tướng Tô Trác, bèn nửa thuyết phục nửa dụ dỗ tìm cách đoạt lấy. Tô Trác tuy tức giận nhưng cũng không dám nói gì, nhất thời đành nhịn cục tức này, tạm thời cũng chưa xảy ra xung đột gì với Ô Lí Đài. Nào ngờ không lâu sau, Ô Lí Đài mắc bệnh qua đời, trước lúc lâm chung bèn giao lại hơn nửa gia sản và mấy gốc mai đó cho con trai nhỏ tuổi do vợ cả sinh là Tra Cáp, mà con lớn Mục Y lại chẳng được bao nhiêu. Lúc ấy Mục Y thấy mấy gốc mai cướp về không được ai chăm sóc, đã dần dần khô héo, bèn khuyên Tra Cáp trả lại cho Tô Trác, nói: 'Nếu đệ đã không chăm nổi mấy cây mai này, sao không trả lại cho Tô Trác, y nhận được hoa ắt sẽ cảm kích đệ, ngày sau lại chăm sóc tốt, có lẽ còn chủ động cắt mấy cành tặng đệ đem cắm bình. Làm vậy vừa có hoa để ngắm, hai người lại đều được lợi, cớ chi không làm?'."


Triệu Cấu chăm chú lắng nghe, lúc này bèn gật đầu đáp: "Y Mục này rất có chính kiến, lại không ngờ đệ đệ y sẽ không đồng ý với kiến nghị này."


Tông Tuyển lắc đầu, tiếp tục nói: "Tra Cáp không đồng ý, kiên quyết nói hoa mai là phụ thân để lại cho hắn, chính là tài sản của hắn, sẽ không trả lại cho Tô Trác, Y Mục cũng không được phép hỏi han quá phận. Ngữ khí lạnh nhạt, Y Mục liền cùng y cãi cọ mấy câu, sau đó liền chuyển ra khỏi phủ, sống một mình ngoài thành, ngày thường hai huynh đệ cũng không còn qua lại nữa. Một ngày kia Tra Cáp ra khỏi thành săn bắn, giữa đường vô tình ngang qua căn nhà nhỏ của Y Mục, thấy trong nhà đồ đạc đơn sơ vô cùng, bèn lên tiếng chế nhạo. Y Mục nghe thấy tức thì nổi giận, hai người rút đao ra lao vào đánh nhau. Mà lúc này, Tô Trác lại trùng hợp cùng một đám tùy tùng đi ngang qua đó..."


Triệu Cấu thấu hiểu mỉm cười: "Ắt hẳn Tô Trác cũng đã nghe nói chuyện Y Mục kiến nghị trả lại hoa mai, bởi thế lúc này chắc chắn sẽ ra tay tương trợ Y Mục."


"Không sai." Tông Tuyển cười đáp: "Tô Trác vốn đã có võ công, huống hồ lại có thị tòng đi cùng, lập tức ra tay bắt Tra Cáp lại, sau đó với sự đồng ý ngầm của Y Mục đã một đao kết liễu Tra Cáp."


"Cứ như vậy giết chết hắn?" Triệu Cấu hỏi: "Người nhà của Tra Cáp sẽ phục chứ?"


Tông Tuyển đáp: "Đương nhiên là không phục. Bọn họ đã tới chỗ ta cáo trạng."


Triệu Cấu cười hỏi: "Vậy Lưu thủ đại nhân đã phán xử thế nào?"


"Ta thích người thông minh." Tông Tuyển đột nhiên cười lớn, đáp: "So với Tra Cáp nông nổi ngông cuồng, ta tán thưởng Y Mục có đầu óc hơn. Lại nói, Tô Trác biết giúp đỡ Y Mục đối xử tốt với y, hành động này rất được lòng ta. Bởi thế ta bèn nói do Tra Cáp khiêu khích trước, Tô Trác chỉ giúp Y Mục tự vệ, đồng thời để Y Mục tiếp quản gia sản của Tra Cáp."


Triệu Cấu đập bàn khen hay: "Án này các hạ xử lý rất hay, bội phục, bội phục! Sau đó mấy gốc mai kia hẳn là đã được Y Mục trả lại cho Tô Trác rồi?"


Tông Tuyển gật đầu đáp: "Đó là dĩ nhiên. Có điều rất đáng tiếc, lúc ấy hoa mai đã héo tàn hết cả, không cứu được nữa. Ở Liêu Dương phủ cũng không còn loại mai tương tự nào, bởi thế Y Mục đã nhờ ta ngày sau giúp y tìm vài gốc mai giống vậy trả lại cho Tô Trác, ta đã đồng ý với y."


"Việc này đơn giản." Triệu Cấu nhấc tay trỏ ra hoa mai trong vườn: "Ngọc nhụy đàn tâm trong vườn này trẫm có rất nhiều, các hạ cứ tùy ý lựa chọn."


Tông Tuyển cười nhạt cảm ơn. Triệu Cấu phất tay đáp: "Chỉ là mấy gốc mai, không đáng để nhắc tới. Ngược lại, ơn trả lại các vùng Hà Nam cho Đại Tống của Đại Kim Hoàng đế các hạ, trẫm nhất thời không biết báo đáp thế nào." Lúc này ánh mắt nhìn Tông tuyển đột nhiên trở nên chuyên chú lại thường: "Nếu ngày sau có cơ hội được giống như Tô Trác giúp đỡ Y Mục..."


Tông Tuyển cũng chăm chú nhìn y, chậm rãi đáp: "Nếu việc được như ý nguyện, bệ hạ thỏa lòng, đâu chỉ dừng lại ở mấy mảnh đất Hà Nam."


Triệu Cấu vui vẻ đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Tông Tuyển, mỉm cười nói: "Hiếm khi vừa gặp gỡ như đã thân quen, nói chuyện ăn ý thế này, không bằng từ đây hai nước kết thành chiến hữu, viết thư ăn thề, nếu việc lớn đạt thành, ắt sẽ mãi mãi hòa hảo, tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau?"


Tông Tuyển cũng đứng lên, thần sắc thư thái, song chưa đồng ý ngay: "Nay ta không phải quân vương một nước, không tiện thay quốc gia lập lời thề."


Triệu Cấu đáp: "Chỉ là việc sớm muộn, kỳ thực không có khác biệt gì."


"Không nhất định phải lập quốc thư làm chứng. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Tông Tuyển cười nhạt, đáp: "Chúng ta bắt tay kết đồng minh thế nào?"


Nặng nề trầm mặc, song cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Triệu Cấu gật đầu đáp "Được", giơ tay lên nắm lấy tay y, hai bàn tay va vào nhau tiếng kêu thật vang, sau đó hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc