"Cửu ca, lẽ nào Tần Cối đó nói gì huynh cũng tin?" Nhu Phúc nhìn y chằm chằm: "Hắn nói hắn phụng khẩu dụ của Phụ hoàng có bằng chứng gì? Muội thấy quá trình bỏ trốn của Tần Cối rất khả nghi, nghe nói trước đó hắn bị nhốt cùng đám người Hà Niết, Tôn Phó, thế nhưng vì sao lại chỉ có một mình hắn chạy thoát, hơn nữa còn dẫn theo cả thê tử đi cùng? Cửu ca chí ít cũng nên hỏi cho rõ ràng, sao có thể chẳng cân nhắc gì đã tin tưởng mọi lời hắn nói, vội vã suy nghĩ vấn đề nghị hòa?"
Triệu Cấu cau mày toan đáp lời, Phan Hiền phi lại mở miệng cướp lời trước: "Viện Viện muội muội, phu thê Tần đại nhân là phụng chỉ Đạo quân hoàng đế về nước, kế hoạch bỏ trốn đã được mọi người tính toán cẩn thận, bởi thế mới có thể thuận lợi trốn thoát. Đám người Hà, Tôn không thể đi cùng cũng là vì kế lớn, nếu nhiều người như vậy cùng trốn thì chẳng phải sẽ bị phát hiện?"
Nhu Phúc lạnh lùng liếc nàng ta, nói: "Chuyến này từ Yến tới Sở dài tới hai ngàn tám trăm dặm, phải vượt sông qua núi, trùng trùng binh vệ. Nếu không có kim bài thông quan hoặc văn thư của Kim quốc, sao có thể thuận lợi qua về như thế?"
"Quân Kim canh giữ không nghiêm ngặt tới vậy, lẽ nào trông thấy một tên ăn mày rách rưới cũng phải giữ lại đòi xem giấy tờ thông quan?" Phan Hiền phi mỉa mai cười: "Việc này ta không rõ lắm, rốt cuộc vẫn không phải người có kinh nghiệm giống muội muội, biết rõ từng chi tiết trong đó. Phải rồi, muội muội lúc đó làm thế nào mà lấy được kim bài thông quan của Kim quốc thế? Có thể kể ra cho mọi người cùng biết được không?"
"Hiền phi!" Triệu Cấu nghe vậy đại nộ, ánh mắt sắc như dao quét qua phía Hiền phi. Hiền phi chỉ đành ngậm miệng, trong lòng không nén nổi sợ hãi, thế nhưng cũng có chút căm phẫn, liền tức tối cúi đầu.
Sắc mặt Nhu Phúc trắng nhợt, lặng lẽ ngồi đó không lên tiếng. Triệu Cấu thấy vậy xót xa, cảm giác không vui do lời nói ban nãy của nàng mang tới đều biến mất hết sạch, muốn an ủi nàng song lại không tìm được lời lẽ thích hợp, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Viện Viện..."
Nhu Phúc không đáp lời, chúng phi tần cũng không dám mở miệng nói bất cứ điều gì, trong điện yên ắng tới lúng túng, chỉ còn tiếng nhạc vẫn du dương phát lên, sau đó những âm thanh vui vẻ kia cũng dần dần trở nên dè dặt hơn, hữu khí vô lực. Lúc này Thái hậu chậm rãi đứng lên, ôn hòa nói với Triệu Cấu: "Ta hơi mệt rồi, để Viện Viện đưa ta về cung đi."
Triệu Cấu gật đầu đồng ý, hai tay đỡ Thái hậu. Nhu Phúc cũng đứng dậy, vừa dìu Thái hậu vừa quay sang mỉm cười nói với Triệu Cấu: "Cửu ca không tiễn Thái hậu về Tây điện sao?"
Triệu Cấu đáp: "Trẫm sẽ đích thân đưa mẫu hậu hồi cung."
Chúng phi tần lập tức đứng lên hành lễ. Nhu Phúc và Triệu Cấu hai bên đỡ Thái hậu ra ngoài, lúc đi tới cửa đại điện, Nhu Phúc ung dung quay đầu lại nhìn Phan Hiền phi, mỉm cười với nàng ta. Nụ cười kia nở rộ trên khuôn mặt trắng nhợt của nàng, mê hoặc đến dị thường.
Phan Hiền phi lại tức giận, quay đầu đi không nhìn nàng nữa.
Sau khi đưa Thái hậu tới Tây điện, Triệu Cấu lại ngồi xuống nói chuyện cùng Thái hậu, sau đó đứng dậy cáo từ. Không ngờ Nhu Phúc lại bước tới kéo tay áo y nói: "Cửu ca, hiện giờ vẫn còn sớm, huynh cùng muội đánh cờ có được không?"
Triệu Cấu thoáng do dự, Thái hậu ngồi một bên bèn khuyên: "Quan gia ngày mai phải thiết triều sớm, vẫn nên quay về nghỉ ngơi là hơn."
"Chỉ một lúc thôi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian." Nhu Phúc lắc lắc ống tay áo y nài nỉ: "Cửu ca, gần đây muội vẫn luôn luyện cờ vây, cũng không biết bây giờ đã tiến bộ được tới đâu rồi. Huynh là cao thủ, cùng muội chơi một ván chỉ điểm cho muội được không?"
Triệu Cấu thấy nàng kéo tay áo y nũng nịu, ánh mắt sáng lên, tràn đầy mong chờ, trong khoảnh khắc bỗng nhớ lại cảnh tượng gặp nàng bên dưới gốc anh đào trong cung Hoa Dương. Nàng tinh nghịch giơ quả cầu lên, nói với y: "Điện hạ đá cùng bọn muội nhé." Vì tia hi vọng lấp lánh đó trong đôi mắt nàng, y lập tức đồng ý. Lúc này cũng vậy, đối diện với cảnh tượng này, y quả thực không còn sức kháng cự.
Vì thế y mỉm cười nói: "Được."
Nàng liền vui sướng mỉm cười, phân phó cung nữ mau chóng chuẩn bị bàn cờ. Đợi hai người ngồi xuống hai bên bàn cờ trong thư phòng, nàng lại mỉm cười kiến nghị: "Nếu chơi thế này nói không chừng cửu ca sẽ qua quýt đối phó với muội, không mang hết thực lực ra cùng muội đánh cờ. Bởi thế chúng ta hãy đánh cược nhé, bên nào thua sẽ phải đồng ý với bên thắng làm một việc."
"Việc gì?" Triệu Cấu hỏi, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề.
Nhu Phúc cười nói: "Cửu ca yên tâm, việc mà muội muốn huynh làm chắc chắn là việc dễ. Ví dụ như trồng cho muội mấy cây anh đào ở hành cung Việt Châu, hay là làm cho muội mấy chiếc xích đu trong sân vườn. Ngược lại nếu như cửu ca thắng, huynh cũng đừng đưa ra việc gì khó khăn kì quái bắt muội làm đấy nhé."
Triệu Cấu cười, nói: "Nếu cửu ca thắng, sẽ chỉ cầu mong muội từ nay về sau đừng đi khắp nơi đấu võ mồm với người khác nữa."
"Được, nếu thua, muội nhất định sẽ nghe lời cửu ca." Nhu Phúc nhìn bàn cờ, đột nhiên lại nói: "Ây da, kỳ nghệ của cửu ca hơn muội quá nhiều, nên nhường muội mới công bằng."
"Chúng ta trước nay chưa từng chơi cờ, sao muội biết hai chúng ta cách nhau bao xa?" Triệu Cấu nhấc ly trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, sau đó nói: "Thôi cũng được, ta nhường muội ba quân, lại cho muội chọn quân đen đi trước, thế nào?"
Nhu Phúc chớp mắt, nghiêng đầu nhìn y nói: "Nhường chín quân đi!"
Triệu Cấu chậm rãi lắc đầu, nói: "Đừng mong được nước lấn tới."
Nhu Phúc bĩu môi, không nói gì nữa, chỉ đành cầm lên ba quân cờ lần lượt đặt xuống, bắt đầu ván đánh.
Triệu Cấu tự cho rằng khả năng chơi cờ của mình hơn người, cũng không tin một cô gái nhỏ có thể có được mấy phần thực lực, bởi thế lúc đầu chơi khá thong thả, không nghiêm túc lắm. Không ngờ dần dần phát hiện ra thế cờ của Nhu Phúc vô cùng vi diệu, chẳng mấy chốc chiếm được hầu hết diện tích trên bàn cờ, hơn nữa vì y đã nhường ba quân nên nàng càng có lợi thế, càng chơi càng mượt, phong cách chơi cờ hung hăng bức người, liên tiếp ăn quân trắng của Triệu Cấu.
Triệu Cấu không còn coi thường nàng nữa, lập tức xốc lại tinh thần tập trung tính toán. Có điều trước mắt đã thất thế quá nhiều, hiện giờ nếu muốn gỡ lại khó khăn vô cùng. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, y miễn cưỡng đặt xuống một quân cờ, thế nhưng nước đi này hình như cũng đã sớm nằm trong dự liệu của Nhu Phúc, nàng nhanh chóng đặt một quân đen, khiến một mảng quân trắng lớn bị vô hiệu hóa, sau đó lần lượt bị nàng ăn hết.
"Cửu ca," nàng cười nhẹ nói: "Sắp kết thúc rồi, hình như người thua là huynh."
Triệu Cấu cũng ngẩng đầu cười: "Ừ, tình hình của trẫm có vẻ không được tốt lắm. Xem ra chỉ có thể xin muội muội hạ thủ lưu tình, bắt trẫm làm một việc dễ dàng."
"Đương nhiên là rất dễ làm. Nhu Phúc nói: "Muội muốn cửu ca bãi chức Lễ bộ thượng thư của Tần Cối."
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nàng có mục đích. Triệu Cấu rất không vui, thế nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói: "Viện Viện, muội có biết cửu ca không thích nhất là muội nhắc đến chính sự không? Một cô gái nhỏ, quan tâm tới nhiều việc quốc gia đại sự như thế làm gì? Đây là chuyện mà đàn ông làm, không liên quan gì tới phụ nữ."
Nhu Phúc hơi mím môi, nụ cười lại mất đi hơi ấm: "Không liên quan gì tới phụ nữ? Nếu như có một ngày, huynh cũng buộc phải đem bọn muội dâng cho người Kim giống đại ca, lúc ấy liệu huynh còn có thể nói việc quốc gia đại sự không liên quan gì tới phụ nữ chăng?"
"Im miệng!" Triệu Cấu phẫn nộ mắng: "Muội càng ngày càng hỗn xược, xem ra ta đã quá dung túng cho muội rồi!"
Y nói rất lớn tiếng, kinh động tới Thái hậu bên ngoài sảnh, liền lập tức rời bước vào xem. Đi cùng bà còn có Anh Phất.
"Đang yên đang lành, sao lại cãi nhau rồi?" Thái hậu cau mày hỏi.
Triệu Cấu không đáp, đưa mắt nhìn Anh Phất, lạnh nhạt hỏi: "Sao nàng cũng tới?"
Anh Phất vội vã hành lễ, đáp: "Thần thiếp tới thỉnh an Thái hậu, Thái hậu bèn giữ thần thiếp ở lại nói chuyện."
Nhu Phúc cười, nói với Thái hậu: "Thái hậu, không sao, ban nãy là do con muốn đi lại nước cờ, nên mới bị cửu ca mắng. Nếu hai người không bận gì thì cũng tới xem đánh cờ đi, cửu ca đã hứa nếu thua sẽ làm cho con một việc, vừa hay có hai người làm nhân chứng. Thế nhưng quân tử xem cờ không lên tiếng, đừng có mách nước cho huynh ấy đấy nhé."
"Vậy sao?" Thái hậu nhìn Nhu Phúc, lại nhìn Triệu Cấu phía đối diện nàng.
Anh Phất quét mắt qua bàn cờ, nhỏ giọng nói với Thái hậu: "Hẳn là công chúa không nói sai, người xem ván cờ này vẫn chưa đánh xong. Thái hậu mời ngồi, chúng ta thong thả xem."
Thái hậu gật gật đầu, liền ngồi xuống một bên. Có cung nữ cũng mang ghế tới cho Anh Phất, nàng lại lắc đầu từ chối, nhất quyết đứng bên cạnh Thái hậu.
Nhu Phúc lại thong thả cười nói với Triệu Cấu: "Cửu ca, tới lượt huynh rồi."
Triệu Cấu lại nhìn bàn cờ, suy nghĩ hồi lâu, sau đó cầm một quân cờ lên nhàn nhạt nói: "Bàn cờ này rất vi diệu, chưa tới cuối cùng chưa biết ai thua ai thắng." Dứt lời đặt quân trắng xuống, chẳng ngờ lại ở nơi mà Nhu Phúc hoàn toàn không nghĩ tới, giống như vùng vẫy khỏi hiểm cảnh, một quân cờ đã phá tan cục diện mà Nhu Phúc khổ tâm tính toán, tiêu diệt một mảng cờ đen lớn của nàng.
Cứ như vậy, quân trắng bắt đầu vùng lên, những người hơi hiểu lý thuyết chơi cờ đều biết nếu tiếp tục chơi, quân trắng nhất định sẽ giành ưu thế. Nhu Phúc thoáng ngây ra, vươn tay toan thu lại con cờ mình vừa đặt xuống, vội vã nói: "Không được, ban nãy muội đánh quá nhanh, muội không đánh thế này nữa!"
Triệu Cấu giữ bàn tay cầm quân cờ của nàng lại, nghiêm túc nói: "Ban nãy không phải cửu ca đã nói rồi sao? Đã đặt quân thì không hối hận, lại muốn bị cửu ca mắng à?"
Anh Phất cũng đứng một bên cười: "Công chúa, thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, thi thoảng thua một trận cũng không phải chuyện lớn gì, sao phải xem trọng kết quả đến vậy?"
Nhu Phúc trừng mắt nhìn nàng, nói: "Cô đúng thật là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Chỉ biết nói giúp phu quân của mình thôi, quên sạch chủ nhân cũ của mình rồi."
Nụ cười của Anh Phất lập tức cứng lại, cúi đầu không nói gì nữa. Thái hậu lại nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó nói với Nhu Phúc: "Anh Phất nói không sai, đòi đi lại nước cờ quả thực không đúng, không phải tác phong của một công chúa. Viện Viện quên rồi sao, con đã là người lớn rồi, đừng nhõng nhẽo bắt nạt cửu ca của con."
Nhu Phúc nghe thấy lời này liền lặng lẽ đặt quân cờ trở lại, sau đó chống cằm cau mày chăm chú suy nghĩ.
Triệu Cấu thấy dáng vẻ trầm tư của nàng rất dễ thương, không nén được muốn trêu chọc nàng, bèn cố ý sai người lấy một vò rượu quế thượng hạng tới, thong thả tự rót cho mình một ly, sau đó chậm rãi thưởng thức, tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn, giống như đang thúc giục nàng nhanh chóng hạ quân.
Nhu Phúc chẳng dễ dàng gì mới nghĩ ra được một ý tưởng, vừa đặt quân xuống Triệu Cấu đã tiếp tục phản kích, lại khiến nàng tiến thoái lưỡng nan. Nhu Phúc tiếp tục vắt óc suy nghĩ, bất giác đưa chiếc khăn tay trắng lên kề khóe môi, vô thức chậm rãi cắn. Cứ như vậy, hai người tiếp tục đi thêm mấy nước nữa, tới cuối cùng tình thế của Nhu Phúc càng lúc càng nguy hiểm, thất bại đã rõ ràng, chiếc khăn lụa bị cắn tới mức thủng một lỗ. Đang ảo não, ngẩng đầu lên lại thấy Triệu Cấu đang nhàn nhã thưởng rượu, Nhu Phúc vừa tức vừa buồn, nhất thời vung tay lên gạt qua bàn cờ, khiến quân cờ trộn hết vào nhau, nói: "Hứ! Không được! Muội đã nói là cửu ca kỳ nghệ quá cao, nên nhường muội chín quân mới đúng. Ván này không tính, chúng ta chơi lại!"
Triệu Cấu cười lớn: "Làm gì có ai ăn vạ như muội! Thôi được, thế này đi, ta tha cho muội một lần. Ta ra vế đầu, nếu muội có thể đối lại trước khi ta uống xong ly rượu này, thì ván cờ này xem như chúng ta hòa."
Nhu Phúc nghĩ ngợi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Triệu Cấu vừa nhấc vò lên rót đầy một chén, vừa thuận miệng ngâm: "Thong thả đánh cờ nhàn thưởng rượu." Sau đó nhấc ly lên, chăm chú nhìn Nhu Phúc bắt đầu uống.
Nhu Phúc nhất thời trầm mặc, tức khắc sau ánh mắt bất ngờ lóe sáng, đối lại: "Nhẹ cắn khăn hồng tiếu lang quân!"
Câu này vừa thốt ra, cả căn phòng đồng thời kinh ngạc. Vế sau của nàng đã đối đúng, thế nhưng cảnh tượng được miêu tả trong câu lại có chút gì đó rất ám muội. Câu này lấy ý từ dòng thơ trêu hoa ghẹo liễu của Nam Đường Hậu chủ Lý Dục*: "Bên giường gấm yêu kiều nằm dựa, môi ngậm hồng hoa, cười nhìn lang quân", vô cùng lơi lả, lại có chút vui đùa giữa phu thê. Nếu Nhu Phúc và Triệu Cấu không phải huynh muội, hai vế trên dưới nối lại rất thú vị, cũng ngầm ám chỉ hành động lúc ban nãy của nàng. Thế nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn mang thân phận đặc biệt, khiến người nghe không khỏi cảm thấy kỳ dị.
(* Lý Dục: Hoàng đế cuối cùng của nhà Nam Đường, sau vong quốc vì bị nhà Tống đánh bại, thường được gọi là Nam Đường Hậu chủ.)
Triệu Cấu đặt ly rượu xuống, hồi lâu không nói, chỉ im lặng nhìn Nhu Phúc, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. Cuối cùng, y mỉm cười với nàng: "Muội muội phản ứng thật nhanh. Được, vậy ván này xem như chúng ta hòa nhau."
Nhu Phúc duyên dáng cười, nói: "Cửu ca, chúng ta chơi thêm ván nữa đi."
"Có thể," Triệu Cấu nói: "Thế nhưng lần này chỉ là cọ xát đơn thuần, chúng ta không cược gì hết."
Nhu Phúc gật đầu: "Cũng được, cửu ca làm việc thật ổn trọng."
Anh Phất đứng một bên nhìn, vẫn chưa hề lên tiếng. Thái hậu đứng dậy, nắm lấy tay nàng ôn hòa nói: "Đêm nay ánh trăng rất đẹp, chúng ta ra ngoài ngắm trăng phẩm trà đi."
Anh Phất gật đầu thưa vâng, nhẹ nhàng đỡ Thái hậu ra khỏi thư phòng.